← Ch.220 | Ch.222 → |
Ngày hôm sau...
Khi những tia nắng đầu tiên đi qua khung cửa, chiếu vào phòng, Ân Giao liền giật mình tỉnh dậy. Cô bé vội vã rời khỏi giường với ý định đi lấy nước về rửa mặt cho Thiên Ma. Đi được vài bước, như thấy có gì đó không đúng, cô bé dừng chân và quay lại nhìn chiếc giường. Nơi ấy, chẳng có ai đang nằm cả. Theo phản ứng tự nhiên, cô bé đảo mắt tìm kiếm xung quanh, cuối cùng thì dừng lại bên khung cửa sổ. Tiến lại gần đó, cô bé nắm lấy tay áo Thiên Ma, giọng vui mừng hỏi:
"Cha, cha khỏe rồi hả?"
Thiên Ma cúi xuống nhìn tiểu tiên nữ khả ái trước mặt, sau vài giây mới lên tiếng:
"Tiểu..."
Vốn dĩ hắn định gọi "tiểu yêu thú", cái tên mà hắn vẫn thường dùng để gọi cô bé, nhưng không biết nghĩ thế nào, lời ra đến miệng thì hắn sửa lại:
"Ngươi nên ngủ thêm một chút nữa đi."
"Ân Giao không mệt."
Cô bé lắc đầu đáp.
"Được rồi, tùy ngươi... Ta muốn đi đến một nơi, ngươi có muốn đi cùng không?"
Lời đề nghị này Ân Giao sao có thể từ chối được. Cô bé trả lời ngay mà chẳng cần lấy một giây suy nghĩ:
"Muốn."
"Đi thôi."
"Cha, chúng ta đi đâu vậy?"
"Thăm một người bạn."
...
Sau hơn một khắc đi đường, xuyên qua những hàng cây rậm rạp, rốt cuộc nơi Thiên Ma muốn đến đã hiện ra trong tầm mắt. Hai gian nhà tre đơn sơ bình dị, một tiếng ca man mác u buồn. Đây là nơi hắn từng cư ngụ và học đàn.
Khi Thiên Ma bước vào nhà, cô gái vẫn ngồi yên trên chiếc ghế tre cạnh cửa sổ. Nàng nhỏ giọng:
"Ngươi đã về rồi."
"Ừ. Ta đã về rồi."
"Cơ thể ngươi không được tốt."
"Bị thương một chút."
Cô gái khẽ gật đầu, chẳng nói thêm gì nữa. Thiên Ma cũng thế. Hai người họ vẫn luôn là như vậy, chưa bao giờ dành cho đối phương những câu hỏi riêng tư nếu điều đó không thật sự cần thiết. Thiên Ma đi đến cạnh bàn, định ngồi xuống thì vẻ mặt hơi đổi. Hắn nhìn cô gái và nói:
"Chiếc ghế này đã hư lâu rồi."
"Ta biết."
"Tại sao ngươi vẫn chưa sửa?"
"Ta nghĩ ngươi sẽ sớm trở về."
Thiên Ma cũng chẳng lấy gì làm phiền hà, hắn gật đầu hứa hẹn:
"Ngày mai ta sẽ làm một cái khác."
"Ừ."
"Ta sang bên kia."
Nói xong, Thiên Ma xoay người bước ra ngoài, nhưng tay áo hắn chợt bị người níu lại. Là Ân Giao.
"Ngươi làm sao vậy?"
Thiên Ma nghi hoặc hỏi.
"Cha."
Cô bé đáp, giọng khẩn cầu:
"Ân Giao muốn ăn."
"Ngươi đói sao? Được rồi, ngươi muốn ăn gì? Linh quả hay đan dược?"
Ân Giao ra sức lắc đầu:
"Ân Giao muốn ăn nó."
Vừa nói, cô bé vừa đưa tay chỉ về phía cô gái. Không phải. Chính xác thì là con vật mũm mĩm đang nấp sau lưng cô gái - Đồng Đồng.
Cái này...
Thiên Ma cảm thấy rất ngạc nhiên, đồng thời cũng rất nghi hoặc. Bởi vì phản ứng hiện giờ của Ân Giao giống hệt Đồng Đồng khi lần đầu tiên nó nhìn thấy cô bé, đúng hơn là quả trứng chứa cô bé. Cả hai đều muốn "ăn" đối phương, trong khi Đồng Đồng vốn luôn "ăn chay" còn Ân Giao thì chưa bao giờ làm tổn thương con vật hay yêu thú nào. Vậy thì nguyên do gì khiến cả hai lại muốn "ăn" đối phương như vậy? Thiên Ma không lý giải được. Dường như có thứ vô hình nào đấy mách bảo chúng phải làm điều đó. Nó hệt như một bản năng.
Lẽ nào giữa Đồng Đồng và cô bé này có mối liên hệ mật thiết... Thiên Ma không thể không hoài nghi, và sự nghi ngờ này là hoàn toàn có cơ sở. Bởi vì cả hai rõ ràng có một vài điểm khá tương đồng. Ví như lai lịch bí ẩn, thân thể kỳ lạ, đặc biệt là cùng nắm giữ năng lực thuấn di. Khom người xuống, Thiên Ma đặt tay lên vai cô bé, dò hỏi:
"Nói nghe xem, tại sao ngươi lại muốn ăn nó?"
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cô bé chỉ buông một câu:
"Ân Giao không biết."
Lại là một đáp án mịt mù. Thiên Ma biết dù có cố gắng tìm hiểu nữa cũng vô ích nên đành tạm gác qua một bên.
"Nghe này."
Thiên Ma bảo:
"Không cần biết là nguyên nhân gì, nhưng mà, ta sẽ không để ngươi ăn nó. Không được phép, hiểu chứ?"
"Nhưng..."
Ân Giao thật tình chẳng hề muốn nghe theo, chỉ là khi trông thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Thiên Ma, cô bé đành thỏa hiệp:
"Ân Giao biết rồi."
Tiếp đó, cô bé và Thiên Ma bước ra ngoài, đi về căn nhà tre đối diện. Sau vài bước chân, thỉnh thoảng cô bé lại quay đầu lại nhìn tiểu yêu thú Đồng Đồng, bộ dáng rõ ràng vô cùng luyến tiếc.
Thời gian trôi mau, thoáng chốc Thiên Ma và Ân Giao đã ở Lạc Hoa Điện được hơn nửa tháng. Trong suốt nửa tháng ấy, trừ mấy lần gặp mặt Cổ Mị Nhi và cao tầng Âm Dương Tông để bàn bạc một số chuyện giữa hai tông môn thì Thiên Ma dành toàn bộ thời gian còn lại của mình tại hai gian nhà tre đơn sơ với một cuộc sống bình dị. Ngoài việc học đàn, thỉnh thoảng hắn cũng cùng Ân Giao và cô gái nọ dùng một bữa cơm, uống vài chung rượu. Đôi lúc, dưới sự cổ vũ của Ân Giao, hắn hát một vài điệu nhạc để làm vui lòng cô bé...
Nếu là bình thường thì đáng lý ra hiện giờ Thiên Ma đang ngồi đánh đàn tại căn nhà trúc của mình; nhưng hôm nay, thay vì ở đấy, hắn đã ở một nơi khác.
U Minh - vùng đất tăm tối và lạnh lẽo, nơi những linh hồn trở về. Người ta vẫn thường nói về nó như thế. Rằng... đó là thế giới của người chết. Chốn "U Minh" kia, Thiên Ma chưa đến bao giờ. Thế nhưng có một "U Minh" khác mà hắn đã bước vào: U Minh Chi Địa.
Không sai. Nơi hắn đang đứng lúc này chính là trên bờ vực của U Minh Chi Địa. Nếu như kẻ đi vào "U Minh" chắc chắn phải chết thì hắn... hẳn là đã chết rồi. Người còn sống bây giờ... chỉ là Thiên Ma.
Ngày đó, có nhiều người đã chết. Lam Nguyệt Cung, Đà La Tự, Tinh Cung, Âm Dương Tông, La Sát Phái, Đại Nhật Cung, Âm Hồn Cốc và cả yêu tộc Thánh Sơn, hầu như mỗi một thế lực đều có người chết trong tay hắn. Hắn giết người, cũng giết luôn bản thân mình. Cuối cùng thì hại luôn cả người thương yêu hắn...
"Ta... đến thăm ngươi..."
Nhẹ đưa tay vuốt ve bia mộ, Thiên Ma thì thào:
"Ngươi có biết bản thân mình rất ngốc nghếch không?... Mà có lẽ những kẻ si tình trên thế gian này đều luôn ngốc nghếch..."
"Ngươi có muốn xem ta múa kiếm không?"
Chẳng cần đợi trả lời, mà thật sự thì làm gì có ai để trả lời, Thiên Ma nắm lấy Tang Tương và bắt đầu múa. Những đường kiếm mềm mại hòa quyện trong gió. Chẳng mấy chốc, không khí bỗng trở nên lạnh buốt. Tuyết bắt đầu rơi xuống.
Đây mới thực sự là "Kiếm Vi Tuyết Vũ". Chiêu kiếm này vốn dĩ không phải dùng để giết người. Nó là sự tưởng niệm, chỉ vì một người mà sinh ra.
Lát sau...
Dù kiếm đã ngừng nhưng tuyết vẫn chưa tan. Trong mưa tuyết, Thiên Ma gảy những âm điệu u buồn:
"Tang Tương qua chưa?
Gió hồng vừa tới
Duyên đã cạn
Tình cũng hết
Một tiếng cười đôi ba hàng lệ
Chuyện nhân thế đúng sai nào ai tỏ?
..."
← Ch. 220 | Ch. 222 → |