← Ch.614 | Ch.616 → |
Khóe miệng Lục Thanh tràn ra một dòng máu tươi màu tím bạc. Sau khi có được thân thể Bán Long, máu trong người Lục Thanh cũng hấp thu rất nhiều tinh nguyên linh vật nên cũng biến thành long huyết hiếm thấy.
Long huyết đó cũng giống như linh huyết của linh thú là thứ độc nhất vô nhị. Chỉ có điều, linh huyết của Lục Thanh lại càng thêm mạnh. Chỉ sợ ngay cả Chân Long cấp tám thực sự cũng không dám nói rằng nguyên khí trong long huyết của mình có thể nhiều hơn Lục Thanh.
Kiếm Cốt toàn thân hắn kêu lên răng rắc. Cho dù là nó đã đạt tới kiếm thể Kim Thiên đỉnh cấp, thậm chí xét ở một mức độ nào đó, sau khi trải qua dị biến trong không gian Động Hư, kiếm thể Kim Thiên của Lục Thanh đã gần tới kiếm thể bạch linh.
Cho dù như vậy thì dưới tác động của nguồn lực vô hình, có vẻ cũng bất lực.
Lúc này, một vầng ánh sáng màu xanh chợt xuất hiện bên ngoài cơ thể khiến cho cảm giác của hắn chợt nhẹ đi. Lục Thanh liền thở phào một tiếng nhẹ nhõm.
Có điều, sự khống chế thân thể vẫn không nằm trong tay hắn.
Cảm nhận thứ lực lượng nơi nắm tay phải, Lục Thanh không kìm được để cho tâm thần chìm vào trong đó.
Trong nắm tay của hắn có một thứ lực lượng tuyệt đối. Dường như đối với thứ lực lượng đó, tất cả mọi thứ đều trở nên yếu ớt, chỉ cần đụng vào một cái là vỡ.
Đồng thời, Lục Thanh cũng cảm nhận được ba thứ lực lượng tương tự nhưng chỉ có điều, ba thứ lực lượng đó lại yếu hơn nhiều. Thậm chí bên trong còn thiếu một thứ gì đó khiến cho hết sức yếu nhược đối với thứ lực lượng có trong tay hắn. Từ trong đó, Lục Thanh cảm nhận được một thứ pháp tắc mà cho dù biến đổi thế nào, hắn cũng vẫn cảm thấy quen thuộc.
Pháp tắc Thiên Lôi. Pháp tắc Cửu Dương. Pháp tắc Ma Lôi.
Cả ba loại pháp tắc lần lượt thay đổi, quyện lấy nhau thành ba thế giới độc lập, chống lại thứ lực lượng tuyệt đối trong tay Lục Thanh.
Bất chợt, Lục Thanh cảm thấy giật mình. Chẳng lẽ, đây chính là do lĩnh vực tạo ra?
Hắn mở mắt ra nhìn thì thấy ba người Lăng Địa đã biến thành ba quả cầu sáng chậm rãi đi về phía mình.
Trên đường đi, ba quả cầu sáng mặc dù bị thứ lực vô hình cản trở nhưng tốc độ vẫn hết sức vững vàng.
Chẳng hề ngẫm nghĩ, tâm thần của Lục Thanh liền chìm vào giữa lĩnh vực của ba người. Có thứ lực vô hình bảo vệ, cả ba người Lăng Địa đều không nhận ra động tác của Lục Thanh.
Biết không thể lĩnh ngộ nên Lục Thanh cũng không cố gắng mà chỉ ghi nhớ sự cấu thành của ba cái lĩnh vực vào trong đầu.
Ba cái lĩnh vực đó là của ba vị tông sư Kiếm Tôn. Chỉ có điều, chưa tới nửa tức, tâm thần cứng cỏi của Lục Thanh cũng gần như tiêu hao hết.
Chợt ba tiếng quát khẽ vang lên, cả ba người Lăng Địa đã tới trước mặt Âm Vô Tà.
Cùng lúc có ba tiếng kiếm ngân vang lên. Từ ba quả cầu trong nháy mắt kéo dài, hóa thành những thanh kiếm to dài tới hai ngàn trượng. Một thanh của Thiên Lôi quấn quanh cùng với ánh sáng tím rực rỡ. Một thanh có ngọn lửa màu vàng bốc lên đốt cháy cả không gian. Còn một thanh thì tỏa ra ma khí ngập trời cùng với Ma Lôi lóe lên liên tục. Ba thanh kiếm không lồ như có linh tính, lướt qua Âm Vô Tà mà nghiền nát Huyền Âm kiếm quang trước mặt gã.
Cả ba thanh kiếm to cùng bổ vào long trảo màu tím.
Một làn ánh sáng chói mắt chợt tản ra giữa hai người. Đồng thời, không gian cũng dao động mạnh rồi giống như một bức tường đất mà sập xuống.
Ầm ầm
Không gian sập xuống làm vang lên những tiếng động giống như tiếng sấm khiến cho lòng người kinh sợ.
Giống như bị một tia sét đánh trúng làm cho Lục Thanh bay ngược về phía sau rồi phun ra một ngụm tâm huyết, toàn thân lập tức trở nên uể oải. :
Đồng thời, cả ba thanh kiếm khổng lồ cũng vỡ vụn. Ba người Lăng Địa giống như bị một bàn tay to ném đi, còn bắn ra xa hơn cả Lục Thanh.
Mà Âm Vô Tà cũng không may mắn thoát khỏi, thân thể nổ tung. Một cái bóng người màu lam cao chừng một tấc hét lên chói tai rồi bắn ra. Cái bóng màu lam xám đó có chút gì giống với Âm Vô Tà.
- Kiếm Anh!
Ánh mắt của người thanh niên đỏ như máu sáng ngời.
Ba người Linh Không thánh nữ nhanh chóng di chuyển, chắn trước mặt người thanh niên đó.
- Ba vị cần gì phải lo lắng như vậy? - Người thanh niên đỏ như máu khẽ cười nói.
Huyền Hàn Âm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ma đạo các ngươi vốn giỏi việc hấp thu đạo khác nên ta bắt buộc phải đề phòng.
Lúc này, cả ba người Lăng Địa cùng lùi về trước sáu người. Gần như đồng thời, cả ba người phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
- Lực Kiếm Vực đúng là bác đại tinh thâm.
Lăng Địa hít sâu một hơi rồi mới mở miệng nói. Liệt Cửu Dương nghĩ gì đó cũng gật đầu, nói:
- Tự mình cảm nhận lực Kiếm Vực mới biết được sự uy nghiêm của nó lớn tới mức không phải là thứ mà lĩnh vực của chúng ta có thể so sánh. Một gã Kiếm Hoàng nhất kiếp mượn dùng nó mà đã có thể đối kháng được với ba người chúng ta thật sự là khiến cho người ta phải bội phục.
Xích Diễm ma tôn ở bên cạnh không nói một lời nhưng ánh mắt y sáng như sao nhìn xung quanh. Có thể nói sự thu hoạch của y cũng rất lớn.
Sở dĩ cả ba người vất bỏ hiềm khích mà ra tay đó là vì nếu có thể tự mình tiếp xúc với lực Kiếm Vực thì đối với bọn họ sau này có thể có cơ hội đột phá thánh vị. Thậm chí là cảnh giới Kiếm Tổ cũng có thể sờ tới. Tác dụng của thứ lực lượng đó với bọn họ có thể nói là không có cơ hội gặp được lần thứ hai.
Lại nhìn Lục Thanh lúc này thân hình bay ngược về phía sau gần như mất tất cả sức mạnh, Kiếm Nguyên trong cơ thể hắn như chẳng còn. Mà Long Nguyên dịch ở trong máu thịt cũng gần như mất hết. Trong không gian Thức Hải, kiếm thức dài nghìn trượng cũng chỉ tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
- Lục đại ca.
Nhìn Lục Thanh phun máu tươi mà bay ngược ra, Nhược Thủy bật khóc mà đón lấy.
- Lục đại ca! Huynh không sao chứ? Huynh không được chết. Nhược Thủy không muốn huynh chết.
Trên khuôn mặt Nhược Thủy giàn dụa nước mắt. Nàng đưa tay quệt vết máu trên miệng Lục Thanh.
- Ha ha.
Lục Thanh cố gắng mở hai mắt cho dù tâm thần hao hết, Kiếm Nguyên hao hết, hồn thức cũng như chẳng còn. Thâm chí là toàn thân hết sức mệt mỏi.
Lúc này, ánh mắt của hắn trở nên nặng nề. Từ trước tới giờ, chưa có lúc nào, Lục Thanh lại cảm thấy mình bất lực như thế này, chỉ biết mở hai mắt ra mà nhìn.
- Lục đại ca không sao. Muội không cần phải lo lắng.
- Lục đại ca. Là do Nhược Thủy không tốt. Do Nhược Thủy hại huynh.
Những giọt nước mắt màu lam rơi xuống lã chã trên mặt Lục Thanh như không bao giờ dừng lại.
Mà vào lúc này, Lục Thanh cũng không thể giữ được tinh thần. Lần đầu tiên, hai mắt của hắn tối sầm lại.
Nhìn Lục Thanh đang hôn mê, Lăng Địa và Liệt Cửu Dương liếc nhìn nhau rồi cùng thở dài. Cho dù thế nào thì trận chiến ngày hôm nay, Lục Thanh hoàn toàn có tư cánh trong tương lai tấn công thánh vị. Chỉ với tu vi Kiếm Hoàng mà hắn có thể dẫn động được lực Kiếm vực, đánh lui ba vị Kiếm Tôn. Chiến tích như vậy mà với chỉ bằng đó tuổi thì trong giới trẻ trên đại lục có người nào sánh được với hắn?
Bất chợt, bãi đã đã yên lặng lại bắt đầu run rẩy. Chỉ có điều, lúc này so với trước lại càng thêm mạnh. Thanh thần kiếm Bạch Linh dài trăm trượng lập tức phát ra những tiếng ngân.
- Không ổn. Ma Linh đang giẫy ra khỏi Tử Hoàng Kiếm cốc.
Bốn người Liệt Cửu Dương biến sắc.
Nhưng khi bốn người xoay lại, thì thanh thần kiếm Bạch Linh cũng không thể chống đỡ nổi mà vỡ vụn.
Ngay tức khắc, một đạo kiếm quang màu tím chợt cắt qua không gian. Cho dù là đám người Lăng Địa cũng chỉ thấy một tia sáng tím lóe lên trong không gian.
Ngay lập tức, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
- Âm Vô Tà.
- Ma Linh! Ngươi dám.. - Lăng Địa giận dữ quát lên một tiếng. Trên thanh kiếm khổng lồ dài mười trượng, bốn thanh kiếm thần kiếm cấp Bạch Linh vỡ nát. Bốn tia sáng màu trắng từ trong đó bắn ra, chui vào trong thanh kiếm khổng lồ.
Lăng Địa giơ tay nắm chặt. Trong nháy mắt, thanh cự kiếm thu nhỏ lại chỉ còn có bốn thước. Một tia sáng màu tím lóe lên, đồng thời một tia chớp xuất hiện trước tử mang.
- Năm người các ngươi đứng lại. Cửu Dương hỏa vực! Mở. - Liệt Cửu Dương quát lên một tiếng, đồng thời một vùng lửa màu vàng kim bốc lên bao phủ năm người bên Xích Diễm ma tôn vào trong.
Huyền Hàn Âm và Linh Không thánh nữ nhìn nhau rồi cả hai lắc mình lao về phía Ma Linh.
- Thiên Lôi vực. - Lăng Địa quát lớn một tiếng, thần kiếm trong tay liền chém xuống. Một kiếm đó đi theo một đường huyền ảo. Thiên Lôi vực vốn từ thân mình lão tỏa ra thì bây giờ lại phóng ra từ mi tâm với tốc độ cực nhanh bao phủ lấy tử mang.
- Chỉ là lĩnh vực của Kiếm Tôn mà cũng muốn ngăn cản ta? - Một âm thanh lạnh lùng chợt vang lên trong lôi vực màu tím.
Sắc mặt Lăng Địa biến đổi. Mặc dù trong nháy mắt lão giải phóng lực lượng kìm nén cả ngàn năm để Thiên Lôi vực thông qua kiếm thứ nén ép lại trong phạm vi chỉ còn có một trượng để trấn áp Ma Linh với hy vọng là có tác dụng.
Chỉ trong tích tắc, tia ánh sáng tím liền xuyên qua Thiên Lôi vực. Mặc dù cố gắng nhưng Lăng Địa vẫn không tránh được nó, trong nháy mắt cánh tay phải nổ tung.
Lăng Địa kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng ngay lập tức lại nổi giận. Bởi vì vào lúc này, Âm Vô Tà cũng kêu lên một tiếng thảm thiết. Kiếm Anh chỉ có một tấc bị một bàn tay trắng muốt nắm chặt mà không có lực hoàn thủ. Chủ nhân của bàn tay trắng như ngọc đó là một thiếu nữ có khuôn mặt tuyệt trần. Khuôn mặt của thiếu nữ đó giống hệt với Đạo Linh chỉ có điều so với Đạo Linh đầy nhân tính thì khuôn mặt của nàng lại hết sức lạnh lùng, và tuyệt tình không hề có ý thương hại.
Bằng mắt thường có thể thấy được Kiếm Anh của Âm Vô Tà khô quắt lại ngay cả một chút chân linh cũng không còn.
- Ma Linh. - Lăng Địa cố gắng kìm chế cơn giận mà quát.
Hai người Huyền Hàn Âm ở bên cạnh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thực lực của Ma Linh thực sự vượt ra khỏi sự tưởng tưởng của họ, ngay cả lĩnh vực Kiếm Tôn của Lăng Địa cũng không thể ngăn cản mà để cho nó thoải mái hấp thu Kiếm Anh của Âm Vô Tà. Nhân vật như vậy khiến cho hai người cảm thấy rét run.
← Ch. 614 | Ch. 616 → |