Vay nóng Tima

Truyện:Bất Diệt Kiếm Thể - Chương 724

Bất Diệt Kiếm Thể
Trọn bộ 997 chương
Chương 724: Tĩnh tu Dĩ Thần Ngự Kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-997)

Siêu sale Lazada


Nhìn về hồ nước trước mặt, Lục Thanh nhếch môi nở nụ cười, kiếm chỉ chậm rãi điểm về phía trước.

- Bùng.....

Trong nháy mắt, trên thân một con quỷ ngư vừa nhảy vọt lên khỏi mặt hồ xuất hiện một tầng pháp tắc thần quang màu tím trắng. Ngay tức khắc, một tầng sóng gợn kỳ dị mở ra, vì vậy quỷ ngư kia không thể nào không co rút lại một chút.

Một tiếng phập rất nhỏ vang lên, phía sau quỷ ngư xuất hiện một đạo không gian Động Hư rộng chừng một thước khuếch tán ra, lập tức nuốt chửng quỷ ngư vào trong.

Lục Thanh lắc lắc đầu lẩm bẩm:

- Uy lực của pháp tắc này vẫn còn quá nhỏ, bằng vào lực lượng hồn thức hiện tại chỉ có thể làm được như vậy. Đợi đến khi dựa vào pháp tắc phản hồi về ngọn nguồn của hư vô, không biết phải mất bao nhiêu thời gian nữa.

Dứt lời, kiếm chỉ của Lục Thanh vẽ trên không một cái, một đạo không gian loạn lưu giống như một con rắn dài xuất hiện quấn quanh kiếm chỉ. Lục Thanh mỉm cười, thoáng động trong lòng, lập tức không gian loạn lưu kia hóa thành một cổ kiếm dài chừng một trượng. Nhưng ngay sau đó, không gian loạn lưu lại hồi phục lại thân hình con rắn như trước.

- Vẫn còn kém một chút.....

Kiếm chỉ tay phải vẽ, lần này cũng có một đạo không gian Động Hư tối đen xuất hiện trước kiếm chỉ. Không gian Động Hư này đen mà sâu thẳm, dường như muốn nuốt chửng tất cả ánh sáng hiện hữu. Kiếm Chỉ tay trái khẽ động, ngay tức khắc một đạo không gian Động Hư lập tức biến thành một thanh thần kiếm Động Hư. Theo kiếm chỉ của Lục Thanh chỉ dẫn, bay qua lại trong không gian, cũng thi triển ra một bộ kiếm pháp.

Vân Lạc Nguyệt Trầm, Thiên Liệt Ngư Bạch, Đại Nhật Như Luân, Vân Quang Đảo Ánh, Kim Lân Hà Úy, Thần Tinh Ẩn Nguyệt, Thiên Mạc Nhật Khai, Kim Dương Hướng Vũ, Lưu Quang Tề Lăng, Vân Khai Vụ Tán, Tàn Vân Phá Hiểu, Tử Khí Đông Lai, Húc Nhật Đông Thăng.

Mười ba thức Húc Nhật Thập Tam Kiếm dưới sự dẫn động của Lục Thanh, hoàn toàn được thi triển ra bằng thanh thần kiếm Động Hư kia. Nhưng điều kỳ lạ trong khi thi triển không có sự vật gì bị nó cắn nuốt, nhưng chỉ cần chạm vào bất cứ cái gì, chỉ trong nháy mắt thứ đó lập tức hóa thành hư vô. Thần Kiếm Động Hư này đã hoàn toàn rời khỏi tay Lục Thanh, tự động thi triển giữa không trung.

Dĩ Thần Ngự Kiếm chính là cảnh giới kiếm pháp mà Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn sau khi bước vào cảnh giới Kiếm Tông chạm tới. Hiện giờ, Lục Thanh mới chính thức đạt tới cảnh giới đại thành.

Giờ phút này tâm thần Lục Thanh đã hoàn toàn chìm vào trong thần kiếm Động Hư trước mặt. Mỗi chiêu mỗi thức đều như ý muốn, giống như kiếm nằm trong tay.

Hồn thức Lục Thanh mở ra hai ngàn dặm, trong hai ngàn dặm không gian này, Lục Thanh nắm chắc cho dù địch nhân ngoài ngàn dặm, hắn cũng có thể bằng vào thần niệm lấy đi tính mạng. Dựa vào pháp tắc Phong Lôi, tuy rằng không thể hóa toàn bộ hai ngàn dặm không gian thành không gian Động Hư trong nháy mắt, nhưng thần kiếm của hắn hiện tại dựa vào thần niệm, cũng có thể vận dụng pháp tắc Phong Lôi xuất hiện trong vòng hai ngàn dặm không gian trong nháy mắt.

Hiện tại Lục Thanh mới chân chính đạt tới cảnh giới Dĩ Thần Ngự Kiếm, giết địch ngoài trăm dặm. Trước kia hồn phách của hắn chưa viên mãn, chưa hiểu hết pháp tắc, tâm thần không thể hoàn toàn chìm vào không gian, hợp cùng thần kiếm, tự nhiên không thể Dĩ Thần Ngự Kiếm giống như sử kiếm bằng tay được. Thậm chí ở khoảng cách xa, tâm thần không thể đạt tới, khống chế cũng yếu ớt.

Nhưng sau khi uống một ly quỷ trà, rốt cuộc hồn phách của Lục Thanh đã đạt tới cái gọi là cảnh giới Kiếm Hoàng viên mãn tại Quỷ giới, tâm thần cũng theo đó lớn mạnh hơn gấp trăm lần. Nói trong vòng hai ngàn dặm có lẽ hơi có chút khoa trương, nhưng trong vòng ngàn dặm đã có thể sử tay như ý, Dĩ Thần Ngự Kiếm, cũng đã vượt qua trình độ của rất nhiều Đại Sư Kiếm Hoàng bên ngoài Quỷ giới.

Về phần Đại Sư Kiếm Hoàng, Lục Thanh đã gặp qua rất nhiều người, không có ai thi triển thần thông như vậy. Nhất là không thể dùng ý khiển tay, lực hồn phách không đủ mạnh, tâm thần không đủ, gặp Đại Sư cùng cấp gần như không có tác dụng gì, nếu vận dụng chỉ tổ làm trò cười cho người hiểu biết. Kế đó là đối với những Kiếm Giả chưa đạt tới Đại Sư, Đại Sư Kiếm Hoàng có nhiều thủ đoạn đơn giản hơn nhiều để đối phó. Nếu như sử dụng Dĩ Thần Ngự Kiếm, vậy có vẻ như muốn lòe thiên hạ.

Kiếm Giả, đặc biệt những người đạt tới Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, đều thấu hiểu bản thân, khi giao thủ tự nhiên là dốc hết toàn lực ứng phó, ít có hạng người tự cho mình là thanh cao, ra vẻ khí khái.

Huống chi Kiếm Thần đại lục có nhiều Đại Sư Kiếm Hoàng, không thể nào cũng có người có được sự từng trải như Lục Thanh, một thân lực hồn phách cũng đạt tới cái gọi là cảnh giới Kiếm Hoàng viên mãn, tâm thần hùng mạnh, có thể sử tay như ý trong vòng ngàn dặm.

Bỗng nhiên Lục Thanh vung tay phải một cái, thần kiếm Động Hư trong không gian lập tức tiêu tan.

- Đại nhân.....

Ngoài cửa vang lên giọng của Viên Khổ

- Vào đi.

- Đại nhân, Tuần bộ truyền tim, bảo Đại nhân tới đại diện Tuần bộ một chuyến.

Viên Khổ lộ vẻ cung kính đứng yên một bên, Lục Thanh gật gật đầu, hiện giờ có thể nói hắn đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn đỉnh phong, bước ra một bước, lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Trong mắt Viên Khổ lộ vẻ kính sợ, mãi đến khi Lục Thanh biến mất được một lúc Viên Khổ mới xoay người lại, dọn dẹp bàn trà cạnh đó.


ở đại điện Tuần bộ.

Cổ Thiên Luân ngồi ngay ngắn giữa đại diện, nhìn xuống mười người ở dưới. Lúc này, mười hai vị Tuần chủ của Linh Đô đã tới đông đủ.

- Lục Tuần chủ tới!

Ngoài đại điện vang lên giọng nói của tên Tuần thủ canh cửa. Lập tức Lục Thanh từ ngoài đại điện bước vào.

- Mời Lục Tuần chủ ngồi vào chỗ.

Cổ Thiên Luân khẽ cau mày, nhưng vẫn cười nói.

Phải nói rằng trong nửa tháng qua, trong số người mời Lục Thanh dự tiệc cũng có lão, nhưng thái độ của Lục Thanh cũng khiến cho Điện chủ Tuần bộ như lão bẽ mặt.

Ngay cả mười tên Đại Sư Tuần chủ ở đây cũng dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Lục Thanh, dường như bọn chúng muốn xem vị Tuần chủ mới này kêu ngạo tới mức nào.

Suy nghĩ của những người này, tự nhiên trong lòng Lục Thanh hiểu rất rõ ràng, nhưng chí hắn không ở nơi này, cho nên cũng bỏ qua không thèm để ý những người này nghĩ gì, lúc này ngồi xuống chỗ của mình.

- Được rồi, người đã tề tựu đầy đủ, chúng ta chuẩn bị lên đường.

Cổ Thiên Luân trầm giọng nói:

- Lần trước Linh Đợ chúng ta chỉ xếp hạng thứ tám trong mười đại chủ thành, tuy rằng đây là nơi giáp giới của Quỷ giới và bên ngoài, tử khí mỏng ít, ảnh hưởng tốc độ tu luyện và sự tinh thuần hồn phách của chúng ta, nhưng nếu Linh Đô chúng ta đã là cửa ngõ của Quỷ giới, tự nhiên mọi chuyện phải cố sao cho hoàn mỹ. Lần Đại Hội luận kiếm này không cầu thứ nhất chỉ cần đứng ở ba hạng đầu là đủ, không biết các vị nghĩ sao?

- Với tu vi hiện tại của Điện chủ, e rằng khó có đối thủ dưới cấp Kiếm Hoàng. Đã hai lần Điện chủ không tham gia, lần này nhất định Điện chủ có thể tranh được ngôi đầu cho Linh Đô ta.

Tư Mã Thiên cao giọng nói:

- Tư Mã Tuần chủ khách sáo rồi, mười đại chủ thành ngọa hổ tàng long, Cổ mỗ sao dám ngó ngôi đầu. Tuy nhiên ba vị trí đầu, nhất định lần xuất quan này Cổ mỗ phải tranh một phen. Đã mấy lần như vậy, nếu lại thua thêm vài lần nữa, ngay cả thành Kim Hồn thành Âm Hồn cũng sẽ cỡi lên đầu chúng ta.

Giọng Cổ Thiên Luân hết sức lạnh lùng.

- Không sai, Điện chủ ngài bế quan bảy năm qua, thứ hạng của Linh Đô chúng ta trượt dài. Dù là hai thành nhãi nhép như Kim Hồn và Âm Hồn cũng không xem chúng ta ra gì.

Một tên Tuần chủ trung niên khác trầm giọng nói, Lục Thanh lưu ý tên này chính là cường giả Kiếm Tông hiếm có trong số các tên Tuần chủ, có lực hồn phách hùng mạnh chẳng kém gì hắn lúc mới tới đây.

Mà hiện giờ Lục Thanh tu luyện thêm một đoạn Kiếm Hồn Kinh, hồn phách đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng viên mãn, dù là Cổ Thiên Luân cũng khó có thể nhìn ra tu vi hồn phách của hắn.

- Khiến Lục Tuần chủ chê cười rồi.....

Lúc này Cổ Thiên Luân đưa mắt nhìn về phía Lục Thanh:

- Tuy rằng đây chỉ là lần đầu tiên Lục Tuần chủ tham gia Đại hội luận kiếm của mười đại chủ thành, nhưng ta tin rằng Lục tuần chủ nhất định sẽ đạt được thứ hạng cao.

Nghe thấy Cổ Thiên Luân đặc biệt nói chuyện cùng Lục Thanh, ngoại trừ Tư Mã Thiên và một lão nhân trước đây từng giao thủ cùng Lục Thanh ra, chin tên Tuần chủ còn lại đều tỏ vẻ trào phúng. Từ chin ngục phía dưới tới thì đã sao, cường giả cấp Tuần chủ của mười đại chủ thành ta cũng không phải là cục bột mặc cho người khác nhào nặn.

- Được rồi, các vị theo ta lên đường.

Cổ Thiên Luân đứng dậy đi ra ngoài đại điện.

ở phía Tây thành có một tòa thạch đài cao lớn. Trên mặt thạch đài có khắc vô số ký hiệu kỳ dị, Lục Thanh không hề biết những ký hiệu này có ý nghĩa gì, nhưng dường như ẩn chứa rất nhiều huyền ảo. Hắn vừa muốn tìm hiểu cẩn thận, cảm giác huyền ảo kia lại tan biến chỉ trong thoáng chốc. Quái lạ thật, những ký hiệu này rốt cuộc có lực lượng thế nào? Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng.

Bên cạnh thạch đài rộng khoảng trên dưới mười trượng này, có hai mươi tên Tuần thủ canh giữ, lúc này thấy mười hai người Cổ Thiên Luân hạ xuống, lập tức lộ ra thần sắc cung kính.

- Thuộc hạ bái kiến Điện chủ, các vị Tuần chủ.

- Thành chủ đại nhân đã đi chưa?

Cổ Thiên Luân khẽ hỏi.

- Thành chủ đại nhân đã đi trước một bước.

Một tên Tuần thủ trong đó khom người nói.

- Được, mở trận đồ ra cho chúng ta.

- Dạ.....

Lập tức từ tay tên Tuần thủ kia bắn ra vô số đạo Hồn Phách Kim Quang, những đạo Hồn Phách Kim Quang này đồng thời hóa ra vô số ký hiệu giống hệt như những ký hiệu trên thạch đài, khảm vào trong đó.

- Bùng.....

Một cỗ khí Động Hư mênh mông từ trên thạch đài khuếch tán ra. Ngay tức khắc, một không gian Động Hư hình vuông chừng một trượng xuất hiện.

- Các vị, đi thôi.

Bước vào không gian Động Hư, Lục Thanh phát hiện ra, tác dụng của trận đồ này cũng giống như kiếm trận Động Hư, chỉ có điều nhờ vào một lực lượng khó hiểu mở không gian Động Hư ra. Còn lực lượng đó là gì, Lục Thanh cũng không biết.

Quỷ giới này đâu đâu cũng có chuyện kỳ bí, đó là hắn chỉ mới tiếp xúc vài thứ, có lẽ cũng chỉ là phần nổi của tảng băng. Lục Thanh thầm nghĩ như vậy trong lòng đồng thời cũng đề cao cảnh giác.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-997)