← Ch.154 | Ch.156 → |
Ngày thứ hai ta dậy thật sớm, nhanh chóng xuống giường, chạy thẳng tới Thánh nữ cung. Bởi vì trong lòng cấp bách, bất tri bất giác ta liền vận khởi khinh công lên đường. Hoàn toàn không màn người đi đường dùng ánh mắt kinh dị nhìn ta. Trên thánh sơn lúc này còn đang giới nghiêm. Ta xem như có chút danh tiếng, bằng vào huy chương Quang Minh kỵ sĩ, ta cuối cùng một đường vượt qua cổng kiểm tra, không có bị người cản lại.
Mãi cho đến khi cách Thánh nữ cung rất gần mới đứng lại. Bởi vì ta đụng phải người quen - tổ mẫu đại nhân. Lúc này nàng đang anh tư sảng sảng mang theo một nhóm người cũng đi tới Thánh nữ cung. Cả hai vừa lúc kết bạn mà đi.
"Sao ngươi lại tới đây?" Tổ mẫu kỳ quái hỏi.
"Ngày mai sẽ phải đi rồi, ta cùng Tiên Nhã nói lời tạm biệt không được a?" Bần đạo cười nói: "Cũng là ngài, mang nhiều người như vậy đi làm cái gì? Chẳng lẽ, ngài muốn tạo phản?"
"Chớ nói nhảm." Tổ mẫu cười nói: "Thánh nữ thủ hộ quân đoàn cần gầy dựng lại, từ trong ngũ đại quân đoàn chọn lựa ra thành viên có khả năng cao mà thành lập, ta đây không phải đang đưa người đến sao?"
"Thánh nữ thủ hộ quân đoàn có bao nhiêu người?" Bần đạo hỏi: "Vì sao trước kia không có, còn muốn tạm thời xây dựng?"
"Quân đoàn này có mười vạn người." Tổ mẫu nói: "Thời điểm có Thánh nữ là có bọn họ, Thánh nữ giải ngũ, bọn họ liền giải tán, cho đến khi có Thánh nữ tiếp theo mới lại tổ chức!"
"À! Hôm nay không phải là bề bộn nhiều việc lắm sao?" Bần đạo buồn bực hỏi. Chẳng lẽ ta đến không đúng lúc?
"Ha hả. Yên tâm đi. Chúng ta rất bề bộn nhiều việc. Nhưng Thánh nữ không vội vàng, dù sao những chuyện này ngàn đầu vạn tự. Cũng không phải một người quản. Cần mấy người chúng ta thương lượng, xây dựng xong rồi mới trực tiếp giao cho nàng chỉ huy!" Tổ mẫu nói: "Ngươi còn có cơ hội nhìn thấy nàng!"
"Như vậy cũng tốt." Bần đạo yên lòng, nói bóng nói gió hỏi: "Cái quân đoàn này có chức trách cụ thể gì không?"
"Chủ yếu là bảo vệ Thánh nữ đi truyền giáo quanh đại lục!" Tổ mẫu nói.
"Tiên Nhã cũng sẽ đi du lịch sao?" Bần đạo hỏi: "Vậy lúc nào thì động thân đây?"
"Nàng dĩ nhiên là muốn. Thế nhưng phải sau khi thành nhân. Trạm thứ nhất là tổ quốc của nàng. Sau đó liền tùy tiện!" Tổ mẫu nói.
"À!" Bần đạo cùng tổ mẫu cứ như vậy trò chuyện, rất nhanh liền đi tới Thánh nữ cung.
Tổ mẫu để cho người chờ ở trên quảng trường, nàng thì mang theo ta tới một đại sảnh, ở ngoài cửa phát hiện tùy tùng Giáo Hoàng, thì ra là hắn cũng tới.
"Ha hả. Ta nói rồi mà. Trước khi đi hắn nhất định sẽ tới thăm ngươi." Giáo Hoàng thấy ta đi vào, liền chọc Tiên Nhã. Xem ra Tiên Nhã đang chờ ta, nàng còn sợ ta không đến nhìn nàng lần cuối đây.
"Bệ hạ." Tiên Nhã xấu hổ nói một tiếng.
"Ha hả." Giáo Hoàng cười cười, nói với tổ mẫu lớn: "Chúng ta đi ra ngoài trước. Xem ra chúng ta ở chỗ này không được hoan nghênh lắm?"
"Ha hả." Tổ mẫu cũng cười cười, theo Giáo Hoàng đi ra ngoài.
"Tiên Nhã." Bần đạo chờ bọn hắn đi ra ngoài hết. Nói: "Ngươi sau này là Thánh nữ rồi. Chúc mừng a."
"Ô..." Tiên Nhã vẫn y như bộ dạng trước kia, trực tiếp nhào vào trong lồng ngực ta nói: "Ta vẫn muốn là muội muội của ngươi. Như vậy ít nhất có thể cùng ngươi ở chung một chỗ!"
"Đừng u mê." Ta cười cười nói: "Cho ta nhìn chút nào. Ngươi có thủ hộ Thiên Sứ sẽ có gì khác nào!"
"Vâng!" Tiên Nhã nghe lời ngẩng đầu nhìn ta.
"Ồ! Trên trán có dấu hiệu thập tự màu vàng thật là đẹp mắt." Bần đạo nhẹ nhàng vuốt cái dấu hiệu kia mang theo hơi thở Athena, cảm khái vạn phần.
"Giáo Hoàng nói ta có cái này rất kỳ quái, trước kia ghi lại đều là màu bạc!" Tiên Nhã đột nhiên hỏi: "Ta nghe Giáo Hoàng nói ngươi và thủ hộ Thiên Sứ của ta dường như quen biết!"
"Ừ. Ta còn nhờ nàng thủ hộ ngươi cẩn thận!" Bần đạo nghiêm trang nói.
"Có thật không?" Tiên Nhã vui mừng nói. .
"Ngươi cứ hỏi đi. Ha ha!" Ta cười lên ha hả.
"Đáng ghét!" Tiên Nhã còn tưởng rằng ta lừa gạt nàng.
"Ha hả." Bần đạo đành cười khổ hai tiếng, ta bây giờ không muốn đem quan hệ ta và Athena nói cho nàng biết.
"Ca ca, nghe nói ngươi vừa tìm thấy một người muội muội, còn rất đẹp. Ngươi rất thích nàng?" Tiên Nhã đột nhiên nói với ta.
"A... Người nào nói cho ngươi?" Bần đạo lập tức cảnh giác. Rõ ràng có người cố ý tin tức mặt trái của ta thêm dầu thêm mỡ nói cho Tiên Nhã. Nhằm khích bác quan hệ giữa chúng ta.
"Ngươi trước nói có đúng hay không?" Tiên Nhã vội vàng hỏi.
"Có!" Bần đạo thừa nhận nói: "Ta không thể lừa ngươi, nàng là cô bé không chỗ nương tựa rất đáng thương. Cùng ngươi ban đầu là giống nhau!"
"Vâng! Ta cũng biết ca ca là người tốt." Tiên Nhã bỗng nhiên cao hứng nói: "Ta thật ra thì không sợ bên cạnh ngươi có nữ nhi, dù sao ngươi bây giờ còn có nhiều người để thân mật mà? Ta chỉ sợ ngươi gạt ta."
Ta xỉu! Nữ nhân a! Thật là một loại động vật phức tạp.
"Tiên Nhã. Ta lúc nào có thân mật? Còn nhiều người?" Bần đạo vô tội nói.
"Băng, hỏa hai vị công chúa từ lúc ba tuổi liền được ân huệ của ngươi chiếu cố, đặc biệt là hai lần ngươi vì nàng bị thương, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không mất, các nàng đã sớm cảm động rối tinh rối mù, ở trong đáy lòng cũng nói với ta, tương lai nhất định phải cùng nhau gả cho ngươi đó? Còn dám giả bộ vô tội." Tiên Nhã trêu đùa.
"A, cái này..." Bần đạo thật đúng là oan uổng. Ta thề. Ta lúc đầu đều căn cứ chủ nghĩa nhân đạo tư tưởng cao thượng tiến hành cứu trợ các nàng, chưa từng có một chút tư tâm tạp niệm nha, chớ nói chi là có ý tứ một mũi tên hạ hai chim. Rồi hãy nói, lúc ấy các nàng mới ba tuổi, ta biến thái thêm nữa cũng không thể phát động tâm tư với thiếu nhi ba tuổi mà? Loại chuyện này lại càng tô càng đen, ta ấp úng hồi lâu, không nói ra về sau làm gì.
"Còn gì nữa không?" Tiên Nhã thấy ta không phủ nhận, ẩn ẩn hỏi.
"Còn, còn, còn có..." Bần đạo bị hù dọa đến mức nói chuyện cũng cà lăm rồi. Để Athena sau này biết ta đeo cả hai nàng? Đoán chừng lúc đó chắc chắn tiền trảm hậu tấu. Sợ rằng còn không có cơ hội ăn năn.
"Dĩ nhiên! Còn có người nhà. Ta từ nhỏ cùng ngươi ở chung một chỗ, cùng nhau ăn, cùng nhau ở. Ngay cả tắm cũng cùng nhau, ngươi chẳng lẽ nghĩ bội tình bạc nghĩa?" Tiên Nhã bất mãn nói.
"A..." Bần đạo bây giờ hoàn toàn u mê. Bội tình bạc nghĩa cũng nói ra ngoài luôn. Ta sau này cần phải tốn nhiều tâm trí dạy dỗ Athena rồi.
"Còn một nữa." Tiên Nhã cho ta thêm một đòn nghiêm trọng.
"Còn có?" Bần đạo nguyền rủa thề nói: "Đây tuyệt đối không thể nào. Có nữa ta liền trực tiếp treo ngược lên cây!" Ý là để Athena động thủ.
"Là thủ hộ Thiên Sứ của ta." Vẻ mặt Tiên Nhã thành thật nói: "Ta tận mắt nhìn hết thảy hành động các ngươi ở trên nóc nhà. Ngươi nói, các ngươi tại sao thấy được là phải rơi lệ, tại sao ngươi dứt khoát đem Long Linh Thảo cho nàng như vậy, rồi nàng tại sao còn đưa vũ mao Thiên Sứ trân quý nhất cho ngươi, ghê tởm nhất chính là, tại sao nàng còn muốn hôn ngươi một ngụm mới bằng lòng qua tới cùng ta ký hợp đồng!"
Tiên Nhã liên tiếp trấn ta ngất xỉu rồi. Trăm kế kín kẽ lại một lần sơ hở. Bần đạo lúc ấy tự cho là núp ở trên nóc nhà, Giáo Hoàng bọn họ đang ở dưới thánh thai đích xác không thấy được chúng ta, nhưng sơ sót là người ở trên thánh thai, mặc dù các nàng rất nhiều đều ngất đi. Không có chóng mặt tất cả cũng cúi đầu tiều tụy cầu nguyện. Nhưng hết lần này tới lần khác có một người như thế, Tiên Nhã bị ta quán thâu một đầu óc đen tối. Căn bản không cần Thiên Sứ, khi người khác cúi đầu cầu nguyện, nàng cũng dám nhìn lén. Ông trời! Ta đây không phải là tự gây nghiệt, không thể sống nữa sao?
"Tiên Nhã." Bần đạo không thể làm gì khác hơn là lấy ra tuyệt chiêu rồi. Nghiêm túc nhìn nàng nói: "Ngươi tin tưởng ta sao?"
"Tin tưởng." Tiên Nhã dùng khẩu khí chắc chắn nói: "Bất luận ngươi nói gì, Tiên Nhã cũng sẽ tin tưởng!"
"Tốt. Ta cho ngươi biết." Bần đạo nói: "Ta và Thiên Sứ ngươi đúng là có quen biết. Nhưng chuyện tình giữa chúng ta bây giờ còn không thể nói. Ngươi hiểu chưa?"
"Kia, các ngươi?" Tiên Nhã không biết nghĩ sao, nói: "Ngươi ở thời điểm thích hợp sẽ nói cho ta biết đúng không?"
"Đúng!" Bần đạo nghiêm túc nói: "Sẽ không quá lâu. Nhưng cũng tuyệt đối không ngắn, cụ thể bao lâu ta cũng không biết, nhưng ngươi nhất định phải tin tưởng, ta cuối cùng sẽ nói!"
"Vâng. Ta chờ ngươi." Tiên Nhã kiên định nói.
"Tốt. Chuyện này là một bí mật rất lớn. Thuộc về bí mật giữa hai người chúng ta người. Ngươi nhất định phải chú ý giữ bí mật. Biết không?" Bần đạo dặn dò nàng.
"Vâng. Ta biết rồi, bất luận là ai ta cũng không nói." Tiên Nhã gật đầu nói.
"Rất tốt." Bần đạo nới lỏng mở miệng nói: "Đúng rồi. Ngươi ở nơi này, Giáo Hoàng bọn họ nói với ngươi rất nhiều truyền thuyết thần minh vĩ đại? Ngươi cũng biết thần minh là cái gì chứ?"
"Thần minh?" Tiên Nhã trên mặt lộ ra một vẻ mặt thống khổ không cách nào hình dung, nàng kiên định nói: "Đối với ta mà nói. Chỉ có ca ca mới là thần minh."
"Tại sao?" Bần đạo ngẩn người, kỳ quái hỏi.
"Mẫu thân tin tưởng cả đời, kết quả như thế nào? Nàng còn không phải bởi vì không có tiền trả trị liệu phí, bị Mục Sư Giáo Hội đuổi ra ngoài, bọn họ thật ra chỉ cần thi triển chút pháp thuật trị liệu đơn giản. Thì mụ mụ đã không chết. Nhưng bọn hắn chỉ nhận tiền, mụ mụ là tín đồ tiều tụy như vậy, chúng ta cũng nghèo như vậy quá khổ rồi, dâng hiến hết thảy cho Giáo Hội, nhưng chính nàng lại bị lạnh đói mà chết rồi. Ô ô..." Tiên Nhã kích động khóc ồ lên.
"Được rồi. Cũng đã qua." Bần đạo vội vàng trấn an.
Tiên Nhã hơi bình tĩnh, nói tiếp: "Hoàn hảo, ta may mắn gặp được ca ca, ngươi là người tốt như vậy. Ngươi không có bởi vì ta là cô bé bẩn thỉu mà ghét bỏ ta, cũng không có bởi vì Triệu Hoán Pháp Bài quý trọng trong tay mà đối xử khác đi. Thẳng đến hiện tại, ta dùng của ngươi vô số kim tệ, nhưng Triệu Hoán Pháp Bài vẫn còn ở trong tay ta. Ta có hôm nay, là nhờ ngươi liều chết tranh thủ. Vì cứu ta, ngươi mạo hiểm đi lên Long đảo, cùng những con rồng vô cùng nguy hiểm kia giao thiệp, vì ta bị người bắt nạt, ngươi không tiếc biến Giáo Hoàng cung thành đất bằng. Nếu thật có thần minh tồn tại, ngươi chính là thần duy nhất Tiên Nhã Tâm trung tâm!"
"Ai. Đứa ngốc..." Bần đạo không khỏi một trận cảm khái, nói: "Ngươi lúc ấy không phải cũng vì cứu ta, thay ta chặn một tiễn bay tới sao?"
"Kkhông đồng dạng như vậy." Tiên Nhã nói: "Ta chỉ là bình dân thôi, có chết cũng không có gì. Nhưng ngươi con của Công Tước, địa vị cao thượng, lại vì ta một thảo dân mạo hiểm tánh mạng. Ta sao có thể không cảm động đây?"
"Ai. Chúng ta có một câu nói." Bần đạo cười nói với Tiên Nhã: "Chúng sanh bình đẳng!"
← Ch. 154 | Ch. 156 → |