← Ch.164 | Ch.166 → |
Sau khi cáo biệt bà ngoại, ta lại bước lên đường quay về lãnh địa. Ai! Cả ngày đi đường mệt chết ta, khi đến thì có một ít đồ vật đem ra giao dịch với bà ngoại, lúc trở về lại mang theo một đống, biến thành cả một đại đội người đi theo ta, ta cũng không thể xấu hổ bỏ cả đoàn người mà chạy đi a?
Thật vất vả nhiều ngày, cuối cùng đã trở lại. Ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn liền vội vội vàng vàng mời Vương tiên sinh đến hỏi về chiến sự giữa Tạp Tây Á và Ngõa Nạp.
"Đại nhân! Tình huống rất không ổn!" Vương tiên sinh giọng nói cực kỳ lo lắng làm cho ta một trận hết hồn.
"Rốt cuộc như thế nào? Chẳng lẽ Tinh Nhược Bảo bị công phá sao? "Ta vội vàng hỏi.
"Tạm thời còn chưa có! Bất quá mười ngày trước, vệ thành của Tinh Nhược Bảo toàn bộ bị công phá, tám ngày trước, thất công chúa đã hoàn thành việc bao vây đối với Tinh Nhược Bảo, hơn nữa còn phát động tổng tiến công. Căn cứ tình báo mới vừa lấy được, tình hình rất là nguy cấp." Vương tiên sinh nhíu mày nói: "Thất công chúa cùng quân đội của nàng dường như điên rồi, ngày đêm công thành, cho đến hiện tại cũng chưa có dừng lại, song phương thương vong đều rất lớn, tường thành rất nhanh đã bị lấp đầy bằng thi thể. Thất công chúa không cho phép bất luận kẻ nào nhặt xác, chính cô ta thì mỗi ngày đứng ở dưới thành đốc chiến. Cho nên quân đội của Ngõa Nạp đến hiện tại khí thế vẫn rất lớn, xem ra không chiếm được Tinh Nhược Bảo bọn họ nhất định không chịu thu binh.
"Ba Lạp Đốn nguyên soái thế nào?" Ta vội vàng hỏi.
"Hắn hiện tại hộc máu mỗi ngày, bất quá vẫn nằm ở trên giường chỉ huy chiến đấu, hơn nữa còn thường xuyên ra địa phương có tại chiến đấu kích liệt nhất. Nghe nói phàm là địa phương hắn xuất hiện, quân nhân Tạp Tây Á lập tức giống như cuồng hóa, thường trong thời gian cực ngắn chấm dứt chiến đấu, các binh lính Tạp Tây Á đều không muốn để cho thống soái của bọn họ ở ngoài lâu chịu khổ, cho nên mới liều mạng như vậy." Vương tiên sinh kích động nói.
"Hiện tại sĩ số hai bên còn có bao nhiêu?" Ta hỏi.
"Tạp Tây Á còn vẻn vẹn có không đến 30 vạn người còn đang giữ vững Tinh Nhược Bảo, tình huống của Ngõa Nạp thì không rõ, phỏng chừng ít nhất bọn hắn cũng còn không dưới 150 vạn người." Vương tiên sinh nói.
"Choáng! Làm sao có thể? Tỉ lệ thương vong làm sao có thể đạt tới 1:1 a?" Ta tức giận hỏi.
"Không phải là 1: 1." Vương tiên sinh nói, "Đại khái vào khoảng 1: 1, 5. Quân đội của thất công chúa còn đến chừng này là bởi vì quân đội trong nước đến chi viện. Hơn nữa, nghe nói còn đang có quân đội không ngừng đi tới."
"Sặc. Vậy cũng thật ngoan độc a! Bình thường tỉ lệ thương vong thủ thành chiến đều là 1: 3 (thủ chết 1 công chết 3) a!" Ta mắng:" Ba Lạp Đốn làm ăn như thế nào vậy, hắn bị chập mạch sao?"
" Cũng không thể hoàn toàn trách hắn!" Vương tiên sinh nói:" Lúc mới bắt đầu hắn không có mặt, thương vong đã cao vậy rồi, sau khi hắn tới, thất công chúa cũng bắt đầu xuất động Thú Nhân, ngài cũng biết Thú Nhân đúng là rất lợi hại a!"
"Ân! Là ta trách lầm hắn!" Ta lại hỏi:"Quốc vương chúng ta cũng không có nghĩ tới việc xuất binh chơi đùa một chút sao? Ngõa Nạp hiện ở hậu phương trống không, chính là cơ hội tốt để đánh lén."
" Quốc vương còn đang bề bộn cùng Ngõa Nạp thông gia!" Vương tiên sinh bất mãn nói:"Ngài nghĩ xem vậy hắn còn nghĩ đến được việc cùng người ta khai chiến sao?"
"Thông gia? Cùng ai?" Ta kỳ quái hỏi:" Thất công chúa muốn gả cho vị hoàng tử nào sao?"
" Không phải! Là nhị vương tử Ngõa Nạp muốn cưới một trong hai người băng hỏa công chúa của chúng ta!" Vương tiên sinh lo lắng nhìn ta nói.
"Ta chửi con mẹ nó!" Ta lúc này cực tức giận, người nào lại không biết cái tên nhị vương tử kia biến thái đến cỡ nào chứ? Hắn thích nhất là ngược đãi mỹ nữ, những hầu gái hầu hạ hắn cơ hồ mỗi ngày đều có người chết, ấy thế mà hắn còn trơ mặt mo ra tự gọi mình là 'thôi hoa thánh thủ' gì đó nữa, nếu như để công chúa qua làm vợ hắn? Kháo! Lão tử không dám nghĩ nữa. Ta nổi giận cao giọng mắng:"Quốc vương con mẹ nó nếu như dám đáp ứng, lão tử nhất định sẽ tạo phản. Hắn đã đáp ứng chưa?"
"Còn chưa có quyết định, nhưng ý của quốc vương lại rất tán thành, tuy nhiên vì bị các đại thần liên danh phản đối cho nên tạm thời hoãn lại." Vương tiên sinh vội vàng nói.
"Mẹ nó! Ai tán thành? Ai phản đối?" Ta cả giận nói:"Xem ta trở về như thế nào đánh cho bọn hỗn đản dám tán thành sống không được chết không xong."
"Trong ngũ đại gia tộc ngoại trừ Thạch Nguyên gia thì đều phản đối. Ngoài mấy mấy người trong hoàng tộc tán thành thì chỉ có thống lĩnh quân cận vệ Khắc Lai Kỳ Ái Đắc Hoa thân vương là phản đối. Còn có nữa là tập thể lãnh chủ của tây phương thập nhị lĩnh đều tán thành." Vương tiên sinh lưu loát nó.
"Mẹ nó! Thạch Nguyên gia chán sống sao?" Ta cả giận nói:" Dám khoét tường của ta? Muốn chết có phải hay không?"
"Đại nhân! Thạch Nguyên gia không có tỏ thái độ." Vương tiên sinh thấy ta đề cập tới Thạch Nguyên gia, vội vàng giải thích nói:"Bọn hắn biểu thị im lặng."
" Hừ! Không phản đối chính là đối lập với ta!" Ta ngang ngược nói:" Bất quá lần này coi như xong, lần tới sẽ thu thập bọn hắn."
"Dạ vâng! Lần sau sẽ bàn!" Vương tiên sinh lau mồ hội lạnh trên mặt, hắn chưa từng có thấy qua ta phát nộ, lúc này quả là làm hắn sợ hãi, dù sao có một ông chủ há mồm là dám nói tạo phản, quả thực là rất hiếm thấy.
" Lập tức chuẩn bị nhân mã cho ta!" Ta gầm lên giận dữ nói:"Lão tử phải trở về giết người!"
" Đại nhân ngài muốn dẫn ai theo?" Vương tiên sinh sợ hãi hỏi.
" Tất cả mọi người đề đang bận nên ta mang 2000 cuồng long thiết kỵ là đủ rồi!" Ta kỳ thật có giận cỡ nào cũng không có làm bừa. Bất quá cơn giận này thì phải xả ra, ít nhất cũng làm cho bọn hắn lưu lại trong trí nhớ một ấn tượng khó phai.
"Dạ vâng! Bất quá ngài ngàn vạn lần đừng làm ẩu a?" Vương tiên sinh khuyên giải nói.
"Biết rồi, mau đi đi!" Ta nói xong liền đi ngay tìm Khắc Lý, hắn quả nhiên đang ở trong phòng thí nghiệm.
" Nhìn xem đây là cái gì?" Ta đem nguyên tố chi thủy lấy ra đưa cho Khắc Lý xem.
"Trời ạ! 'nguyên tố chi thủy'! Khắc Lý vốn rất bận rộn, đều không thể nào có thời gian chú ý đến ta, nhưng mà sau khi nhìn thấy vật trong tay ta thì lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, giống như là thấy được thằng nghiện thấy được ma túy.
" Ta thời gian có hạn, ngươi đem cái gì trọng tâm nhất nói cho ta biết, ngươi có thể sử dụng nó làm ra thứ gì cho ta?" Ta nói với Khắc Lý.
" 'Siêu cấp cuồng hóa dược tề', 'đoản tạm năng lượng dược tề', 'nguyên tố thương hại dược tề', 'siêu cấp giải độc dược tề', vân vân. Đều là thứ tốt a!" Khắc Lý cao hứng nói.
"A! Ngươi không có cái gì mới sao?" Ta khinh thường nói:"Những thứ đó đã có người giúp ta luyện chế.
"Ân? Ai? Những thứ ta nói đều rất khó luyện a? Không có tiêu chuẩn cấp đại sư thì không thể làm nổi!" Khắc Lý kỳ quái hỏi.
"Bà ngoại ta! Tinh linh nữ vương bệ hạ. Trình độ của bà ấy cũng có thể luyện chế được chứ?" Ta cười hỏi.
" Đương nhiên!" Khắc Lý xấu hổ nói.
"Ngươi không có phối phương đặc biệt gì khác sao?" Ta hung dữ nói:" Ngươi cũng đừng nói không có a? Ngươi dù gì cũng là lão quái sống mấy ngàn năm a?"
" Ha ha!" Khắc Lý cười khổ nói:" Lão yêu quái sao? Thật đúng là như vậy!"
" Ít nói nhảm, rốt cuộc có hay không?" Ta không kiên nhẫn hỏi.
" Có!" Khắc Lý nói:" Lão yêu quái đương nhiên có được chút thứ mới mẻ trong tay chứ!"
"Có cái gì?" Ta vội vàng cao hứng hỏi.
"Bạo tạc thủy tinh!" Khắc Lý cười hỏi:"Ngươi nghe nói qua chưa?"
"Chưa nghe! Bất quá từ mặt chữ nghĩa cũng biết là bạo tạc gì đó." Ta kỳ quái hỏi:"Uy lực có bao nhiêu?"
"Cái này thì phải xem ma pháp tài liệu ngươi dùng có bao nhiêu mới được. Nếu như dùng 'nguyên tố chi thủy' thì ta nắm chắc dùng một khối lớn bằng nắm tay cho nổ tung tường thành dầy mười thước cao mười hai thước." Khắc Lý tự tin nói.
"Quá biến thái!" Lòng ta chợt nghĩ đến thuốc nổ tô lu en (TNT).
"Chừng này 'nguyên tố chi thủy' có thể tạo được bao nhiêu 'bạc tạc thủy tinh'?" Ta quan tâm hỏi. Hắn nếu như dám nói chỉ dùng một khối nên ta cũng cho rằng hắn có thể tạo ra.
"Nếu như lớn bằng nắm tay, có thể chế tạo hơn 200 khối." Khắc Ly nhẩm tính nói.
"Không tồi! Tất cả đều đem tạo thành bạo tạc thủy tinh cho ta!" Ta tự nhủ, tuy rằng nguyên tố chi thủy tổng cộng chỉ có được ba bình rưỡi, nhưng có bạo tạc thủy tinh thì cũng đáng. Vào thời khắc mấu chốt sẽ có công dụng rất lớn. Nhìn xem thất công chúa hiện tại tốn nhiều công sức cỡ nào thì biết, nếu thất công chúa có được trong tay bạo tạc thạch anh thì hiện tại Tinh Nhược Bảo kia sớm đã là của nàng, nào có chậm chạp tốn nhiều thời gian như vậy.
"A? Không làm cái gì khác sao?" Khắc Lý không đành hỏi.
"Ở đây còn có nửa bình, muốn hoang phí gì tùy ngươi!" Ta đem nửa bình lấy ra cho hắn.
"Ta là dùng để nghiên cứu, không phải để hoang phí!" Khắc Lý sau khi cướp tới tay, bất mãn kháng nghị nói.
"Được rồi! Ta còn có việc phải về vương đô, người ở nơi này trông nom cho tốt." Ta dặn dò:"Đặc biệt là đám vương bát đản của giáo hội, nếu như có ý đồ xấu, ngươi cứ việc làm cho bọn hắn đột nhiên biến mất."
"Ân! Ta đã biết!" Khắc Lý ân cần hỏi:"Muốn ta theo giúp không?" Xem ra hắn cũng nghe được một chút phong thanh.
"Không cần! Đã có Cái Thứ đi theo. Nếu như làm ta tức giận, lão tử cho hắn đi công thành, cũng đúng lúc kiểm tra hiệu quả trong công thành của Cái Thứ." Ta cười nói.
"Không cần kiểm tra!" Khắc Lý trêu đùa:" Hắn hủy Thánh Đô khẳng định không được, nhưng mà hủy đi vương đô Đại Hán các ngươi, sợ là cũng chỉ trong nửa giờ."
"Hắc hắc! Ta cũng cho là như vậy!" Ta cười cười nói:"Vậy hẹn gặp lại!"
Chờ ta từ phòng thí nghiệm đi ra, vừa lúc gặp phải Mân nhi tới tìm ta.
"Mân nhi, ta đang muốn tìm ngươi đây!" Ta cười nói với nàng:"Lại đúng lúc gặp phải."
"Cái gì đúng lúc a! Người ta là tới nơi này tìm ngươi!" Mân nhi nói.
"A! Ngươi tìm ta có việc gì sao?" Ta kỳ quái hỏi.
" Nghe nói ngươi phải về vương đô cùng người ta liều mạng, ta cũng muốn cùng đi với ngươi!" Mân nhi kiên quyết nói.
"Ha ha! Mấy tên tiểu nhân hại dân hại nước mà thôi, nếu như cần đền Mân nhi của chúng ta ra tay, đây chẳng phải là rất cho bọn hắn mặt mũi sao?" Ta cười nói.
" Nhưng mà ta nghe Vương tiên sinh nói, ngươi không phải là đi trở mặt với quốc vương các ngươi sao?" Mân nhi nói.
"Hắn nói nhảm đó, ta chỉ là trở về ngăn cản quốc vương đem hai ngươi bằng hữu của ta đẩy đến hầm lửa mà thôi!" Ta giải thích nói.
"Vậy nếu như hắn không đồng ý thì sao?" Mân nhi lo lắng nói:"Ngươi liền tạo phản sao?"
"Hắn dám!" Ta cả giận nói:" Ta ngay cả Giáo Hoàng cung cũng dám đập, hắn tính là cái éo gì! Chọc giận lão tử ta liền sẽ đập phá vương cung của hắn đem người đoạt ra."
"Ta đi theo giúp ngươi được không?" Mân nhi nói.
"Nhưng mà ngươi ở đây bận rộn nhiều việc, ngươi có thể bỏ mặc sao?" Ta hỏi.
" Ngươi không phải có Cái Thứ sao? Kêu hắn dùng của không gian, như vậy tiết kiếm được không ít thời gian." Nàng không thuận theo nói.
"Được rồi! Ta đi về trước, nếu khai chiến, ta nhất định trước tiên đem ngươi đi theo đánh nhau, được không?" Ta thấy nàng muốn khóc rống, đành phải thỏa hiệp nói.
"Đây chính là ngươi nói a! Ngươi nếu là dám lừa ta, ha ha!" Mân nhi uy hiếp nói:"Ta sẽ bám chặt ngươi cả ngày!"
"Được được mà!" Ông trời của ta, nếu như để cho nàng bám chặt ta mấy ngày, ta còn không bằng trực tiếp đâm đầu mà chết sao.
← Ch. 164 | Ch. 166 → |