Vay nóng Tinvay

Truyện:Trương Tam Phong Dị Giới Du - Chương 456

Trương Tam Phong Dị Giới Du
Trọn bộ 863 chương
Chương 456: Không tố chi khách
0.00
(0 votes)


Chương (1-863)

Siêu sale Lazada


Theo ý tứ bảo đảm lẫn uy hiếp của Đại Tiên Tri, Lý Ba Đặc bắt thuật lại cho mọi người nghe về tình cảnh bi thảm mà chính mình gặp phải. Bởi vì đều là tự bản thân trải qua, cho nên lúc nói đặc biệt chân thành cảm động tha thiết, nói ... nói xong chính hắn lúc kể đến đoạn đau lòng thì nước mắt tuôn ra như mưa, bất lực lúc bị bọ buôn người bắt cóc, lúc được đưa vào giác đấu tràng, chịu đủ đòn hiểm đau đớn khi dễ, thậm chí hắn còn mang thân thể lõa lồ mà đi ra, lại còn làm cho người ta nhìn thấy vết thương đầy dẫy.

Nỗi thống khổ kia quả thực làm người nghe cảm thấy thương tâm, ngươi nghe được liền rơi lệ, có rất nhiều chiến sĩ dị tộc nghe thấy được, trực tiếp ở trên đầu tường phát ra tiếng thống khổ. Cuối cùng, Lý Ba Đặc lại chỉ vào Hồng Giáp tướng quân, liền nói rõ hắn cùng mấy quý tộc đã làm hoạt động tội ác lúc bấy giờ, ngay lập tức dậy tình cảm đầy phẫn nộ bi thương của các chiến sĩ dị tộc.

Tuy rằng cái tên Hồng Giáp tướng quân kia vài lần muốn ngắt đoạn lời nói của Lý Ba Đặc, nhưng lại không có chút tác dụng, không ai để ý tới hắn kêu gào, chỉ là cẩn thận lắng nghe Lý Ba Đặc giảng thuật lại. Cuối cùng, Đại Tiên Tri là người đầu tiên nhịn không được liền động thủ, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn xuất thủ, không nói không rằng, cũng không có thời gian chuẩn bị, chỉ vẻn vẹn duỗi tay, một đạo thiểm điện (tia chớp) sắc bén chính xác dừng lại ở trên đầu Hồng Giáp tướng quân.

Hồng Giáp tướng quân lại hoàn toàn không ngờ Đại Tiên Tri nói đánh là đánh, dù sao hai người đang ở khoảng cách nhau hơn ngàn thước, hắn nào đâu biết được xa như thế Đại Tiên Tri có thể đánh làm sao chuẩn bị a? Cho nên căn bản là chưa kịp chuẩn bị gì, liền trúng chiêu, trực tiếp bị đánh cho bay lên, bổ nhào trên mặt đất.

Trên người hắn chiến giáp màu đỏ mặc dù cũng tương đương với ma pháp phòng ngự, nhưng dưới một tia chớp khủng bố của Đại Tiên Tri căn bản không có đất dụng võ, một chiêu liền biến thành mảnh nhỏ, nếu không phải Đại Tiên Tri muốn lưu lại mạng sống, cho dù hắn mặc hai tầng áo giáp cũng chết chắc rồi.

Một kích khởi lên ngàn tầng sóng, động thủ này của Đại Tiên Tri, ngay tức khắc trên thành dưới thành biến thành hỗn loạn. Người ở bên dưới thành nghĩ đây là Đại Tiên Tri phát ra thế công, cho nên hỗn loạn tiếp tục tăng vọt, còn người ở trên thành thấy Đại Tiên Tri động thủ cũng lập tức phản loạn. Bắt đầu quát tháo ầm ĩ hướng chiến sĩ Nhân tộc, triển khai một trận hỗn chiến.

Tình huống này ai ai cũng không nghĩ tới, thấy vậy bần đạo cùng Vong Ưu hai mặt nhìn nhau, nghĩ thấy có chút dở khóc dở cười. Chính bản thân Đại Tiên Tri cũng hoảng sợ, hắn kỳ thật là bị lời kể lại của Lý Ba Đặc khiến cho cảm động rất nhiều, nhất thời nhịn không được ngay tức khắc xuất thủ đánh Hồng Giáp tướng quân, nhưng lại không nghĩ rằng tạo thành một tràng hỗn loạn như vậy.

"Hắc hắc, cái này ... không biết tại làm sao ... nhịn không được liền động thủ" Đại Tiên Tri ngượng ngùng nhìn ta nói.

"Ha hả, không có gì, ta xem như thời cơ cũng đã chín muồi mà thôi, người xem, sự tình cũng kết thúc rồi?" Bần đạo cười khổ nói.

Trên thực tế, lần này coi như là Đại Tiên Tri ngáp chó gặp phải ruồi, phát sinh hỗn loạn nhanh, mà chấm dứt cũng nhanh, ai bảo Nhân tộc thật sự quá ít. Sau khi Hồng Giáp tướng quân bị đánh người trong thành như rắn mất đầu, lập tức không có người chỉ huy, căn bản không thể ngăn cản được đại quân dị tộc tiến công bốn phía chung quanh, tổng số Nhân tộc tại trong tòa thành thị này chỉ mới hơn ba ngàn người, tuy rằng bọn chúng đều là cao thủ nhị lưu, nhưng dù sao cũng không thể chống lại với đội quân dị tộc nhiều gấp vài lần?

Huống chi bọn họ còn bị đại quân dị tộc bao vây vào giữa. Cho nên rất nhanh đã bị một đám dị tộc chiến sĩ vây quanh chém thành đống thịt nát. Nếu không phải mệnh lệnh của Đại Tiên Tri và Vong Ưu đúng lúc, có thể người ở trong thành sớm đã bị giết không còn một mống. Đến lúc đó chỉ sợ bần đạo tìm người để lấy khẩu cung cũng đều không có.

Sau đó chúng ta nghênh ngang đi vào tòa thành thị không nhỏ này, bần đạo sau khi vào thành rồi, nhìn kỹ nơi nơi ở trong này. Tòa thành này được phân chia nội thành và ngoại thành, ngoại thành thì nhớp nhúa và hỗn loạn, là địa phương công tượng bình thường và thợ săn dị tộc lưu lại. Còn nội thành cơ hồ là thiên hạ Nhân tộc, đặc biệt ở trong này thế giới dưới lòng đất này nơi nơi đều có ánh sáng nhạt cùng thực vật, có chúng nó làm cho đẹp thêm, có vẻ nơi này là cảnh đẹp nhất. Như có một loại cảm giác mộng ảo vương vấn nào đó.

Phòng ốc ở trong nội thành cũng đều được kiến tạo dị thường hoa lệ, bên trong được trang hoàng cũng không thua kém gì so với hoàng cung dù một tí, dưới chân đều là da thú mềm mại, thị nữ dị tộc xinh đẹp cũng đã xuất hiện ở nơi này, tóm lại, quả thực giống như bồng lai tiên cảnh chốn nhân gian.

Đại Tiên Tri, Vong Ưu và tộc trưởng Ải Nhân cũng vội vàng trấn an tộc nhân của mình, bần đạo nhận lấy một số người để hỏi cung. Sau đó làm công tác thống kê. Trong Nhân tộc còn có hơn một trăm người làm tù binh, ngoại trừ Hồng Giáp tướng quân, và bản thân thành chủ ra, còn có ba vị đại quý tộc cùng vài vị cao thủ bảo tiêu đều cũng trở thành tù binh của ta.

Đối với thẩm vấn đại quý tộc rất thuận lợi, mấy cái tên nhác gan này đều không có chút dũng khí nào, bần đạo thoáng hù dọa một cái, bọn họ cái gì cũng đều tuôn ra hết trơn. Ba tên gia hỏa này là đều là đại quý tộc nhàn rỗi của tam đại đế quốc, hai người đến từ Mỹ Cách Lam đế quốc, một người khác đến từ Hoắc Phúc đế quốc. Kim tệ gia tộc bọn họ được chất thành núi, cuộc sống bình thường chỉ biết đến phóng túng đến xa xỉ.

Cả đời bọn họ chỉ là những trò chơi mà thôi, cơ hồ đã kiến thức qua rất nhiều thứ, cơ bản chỉ là trò chơi buồn chán, cho nên bọn họ được bằng hữu giới thiệu đến "Hỗn loạn bộ lạc" này chơi, hơn nữa có người Giáo đình ra mặt bảo đảm, bọn họ mới có thể không để ý đến tiêu phí với giá trên trời mới chạy tới nơi đây. Sau khi bọn họ thôi miên mới mang vào, cho nên bản thân cũng không biết chính mình ở chỗ nào?

Dựa theo bằng hữu của bọn họ nói, nơi này là một cái không gian thần kỳ, là nơi chuyên môn cho bọn hắn chơi đùa, chỉ cần bọn họ có tiền là được, có thể làm ra sự tình mà mình muốn. Tỷ như giết người, như thế nào ngược sát cũng được tùy tiện, đùa bỡn với mỹ nữ dị tộc, cho dù đùa đến chết cũng không sao cả. Còn có thấy được một màn Huyết giác đấu chân chính, còn có thể đánh bạc trong một đêm có thể ăn vào hơn trăm. Vui chơi ở trong này thì không cần lo lắng phiền não như bên ngoài, có chuyện trọng đại gì liền chủ động chuyển cáo đến thành chủ là xong.

Tóm lại, hết thảy mọi cái ở trong này đều cũng có vẻ là mới lạ cùng kích thích, thỏa mãn đầy đủ dục vọng đến biến thái của bọn họ, cho nên bọn họ mới lưu luyến ở trong này không trở về, có rất nhiều người mạo hiểm gia sản cũng muốn tới nơi này thích thích một lần. Nguyên bản người tới được nơi này càng lúc nhiều hơn, nhưng bởi vì tại quốc nội tam đại đế quốc bắt đầu thu thuế nặng để thỏa mãn yêu cầu Giáo đình, cho nên đa số người vội vàng trở về để kéo dài trốn thuế, thế cho nên ở nơi này mới chỉ còn lại ba người bọn họ.

Ta từ trong miệng mấy tên gia hỏa này hiểu biết một số tin tức này điều không phải là trọng yếu nhất, vấn đề mấu chốt là không có lấy một việc rõ ràng gì, nên đành phải ném bọn họ qua một bên, bắt đầu thẩm vấn vị thành chủ ở nơi này. Tên gia hỏa này bị tia chớp (thiểm điện) của Đại Tiên Tri đánh cho cháy gần nửa người, sau đó Ái Liên Na tự mình động thủ, mới làm cho con gà nướng này tỉnh lại.

Thành chủ này hiển nhiên là nhân vật trọng yếu tại Giáo đình, tuyệt đối là chi trưởng của Giáo hoàng, là tâm phúc đáng tin nhất, cho nên đối với câu hỏi của bần đạo hắn một mực không có phản ứng. Điều này làm cho bần đạo phi thường buồn bực, một khi mềm không được, vậy đành phải dùng đến cứng rắn thôi. Dưới tinh thần lực cường đại của Khắc Lý bức ép đã khống chế được tâm thần của hắn. Mạnh mẽ khống chế cao thủ cấp bậc Hoàng Kim như thành chủ vậy, đối với Khắc Lý mà nói cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Cái đó và khôi lỗi thuật nhưng lại không giống nhau, khôi lỗi thuật là bất chấp tất cả, làm cho hết thảy ý thức địch đều bị phong bế, sau đó mô phỏng như con rối sau đó chỉ huy bọn họ hình thành bản năng chiến. Nói đúng hơn là cái gì gì đó cũng đều được pháp sư chỉ huy. Ngoại trừ thân thể ra tất cả trí nhớ và ý thức của chính mình cũng hoàn toàn tiêu thất, sau khi giải trừ pháp thuật cũng trở thành ngu ngốc, ngay cả động tác ăn cơm cũng quên sạch sẽ, cho nên căn bản không thể biết được trong đầu hắn có cái gì.

Cho nên Vong linh pháp sư nếu nghĩ muốn bức cung, cũng chỉ có thể sử dụng tinh thần lực từ từ ăn mòn ý thức của nó. Mà giữ lại trí nhớ của hắn, một khi tinh thần lực quá mạnh mẽ sẽ làm cho trí nhớ này tiêu diệt đi. Bởi vì là muốn chậm rãi sẽ đến, cho nên đối với phản kháng sẽ kéo rất nhiều thời gian, mà lại mang đến cho Vong linh pháp sư những phiền toái không nhỏ, đây mới thật đúng là cái khó nắm chắc nhất.

Một khi khống chế thành công, về sau ý thức của chính người này hoàn toàn tiêu thất, đến lúc đó ngươi hỏi cái gì hắn sẽ nói ra cái đó, cái gì biết cũng sẽ nói cho ngươi biết. Loại thương tổn đến tinh thần lực này mà nói là vĩnh cửu, từ nay về sau, hắn sẽ biến thành công cụ cho ngươi, ngươi bảo hắn làm cái gì hắn sẽ làm y theo vậy.

Sau khi Khắc Lý khống chế thành công, bần đạo lập tức bắt đầu thẩm tra. Từ miệng Thành chủ, rốt cục bần đạo cũng biết được tồn tại của cái bộ lạc hỗn loạn này. Nguyên lai, tại mấy trăm năm trước, một vị Hồng Y giáo chủ dẫn theo một nhóm người đi vào thông đạo ngầm tìm tòi di tích lưu lại từ thời viễn cổ. Vô tình phát hiện được thế giới bên dưới lòng đất này.

Bọn họ ở trong này kiến thức qua ma thú thiên kỳ bách quái cùng với dị tộc, đối với nơi này tràn ngập ánh tò mò. Mấu chốt nhất chính là, có người trong số bọn họ không ngờ phát hiện ra đại lượng kim loại tài nguyên khoáng sản quý hiếm, số lượng tồn trữ vô cùng phong phú, có thể nhiều hơn cả đại lục cộng lại. Một lượng tài phú cự đại như thế, tự nhiên khiến cho vị cao tầng Giáo đình này coi trọng.

Hắn lập tức thu thập hàng mẫu, liền dẫn người đi ra ngoài, rồi sử dụng pháp thuật phong bế lại động khẩu. Sau đó chạy không ngừng nghỉ về tổng bộ Thánh Sơn. Trực tiếp hướng Giáo hoàng tiến hành mật báo, hắn phát hiện là Giáo hoàng chấn trụ ngay đương trường không thể nghi ngờ. Nếu, cái động khẩu này ở trong địa phận Giáo Hoàng quốc, như vậy dám chắc Giáo hoàng sẽ ngay lập tức phát động đại quân chiếm cứ nơi này vào tay, sau đó chậm rãi thu hoạch.

Nhưng mà, cái động khẩu kia lại nằm trong địa phận của Hoắc Phúc đế quốc, mà lại rất gần biên cảnh (biên giới) Giáo Hoàng quốc chỉ một khoảng gần ngàn dặm. Nên Giáo hoàng cũng không trực tiếp phái binh giết qua bên này. Nếu như cùng hợp tác với Hoắc Phú đế quốc trong lời nói, chỉ sợ ít nhất cũng bị người ta chia đi phân nửa, Giáo hoàng làm sao không luyến tiếc cho được.

Cho nên hắn nghĩ ra một cái chủ ý, lấy danh nghĩa Thần tích xuất hiện, yêu cầu tại chung quanh cái động khẩu đó thành lập một cái Thánh đường. Nơi đây chẳng qua là một nơi hoang sơn dã lĩnh, trong phạm vi mấy chục dặm đều không có một bóng người. Hoắc Phúc đế quốc mặc dù kỳ quái quyết định không thể tưởng tượng này của Giáo đình, nhưng lại không muốn đắc tội với Giáo đình, vội vàng đi kiểm tra mấy lượt, nghĩ nghĩ không phát hiện ra vấn đề gì, nên cũng gật đầu đồng ý.

Sau khi Thánh đường được xây dựng, nơi đây dần dần náo nhiệt hẳn lên, nơi Thần tích xuất hiện, tự nhiên hấp dẫn rất nhiều tín đồ đến đây bái cúng thậm chí là định cư, cho nên về sau nơi này phát triển thành một cái trấn nhỏ. Về phần Giáo đình là sau khi Thánh đường được xây dựng xong, mở ra cái động khẩu được phong bế kia, bắt đầu đối với thế giới bên dưới lòng đất tiến hành thăm dò với thời gian dài lâu.

Bởi vì dù sao nơi này cũng là địa bàn của người ta, cho nên Giáo đình không thể phái rất ... rất nhiều bộ đội đến nơi này, như vậy sẽ dẫn ánh mắt mọi người hướng về đây. Nhưng nếu phái đi tiểu bộ đội trong lời nói, căn bản là không đủ nhân lực khai thác khoáng sản. Cho nên bọn họ quyết định lợi dụng dân bản xứ tại địa phương là dị tộc đến giúp bọn họ khai thác khoáng sản.

Trải qua mấy trăm năm cố gắng, rất nhiều tòa thành thị được xây dựng nên, Hỗn loạn bộ lạc dần dần hình thành. Trong mấy trăm năm thời gian này, vô số chiến sĩ dị tộc chết dưới đao phủ của đám cao thủ Giáo đình, càng nhiều người trở thành công cụ khai thác quặng của Giáo đình. Bọn họ bắt đầu dùng đến roi da đốc xúc dị tộc khai thác quặng, nhưng là một đại lượng dị tộc lại không chịu nổi được loại tra tấn này mà thân vong, khiến cho tốc độ khai thác có phần chậm lại.

Cuối cùng bọn họ không thể không chọn một loại phương thức tương đối ôn hòa hơn, dùng thực vật cùng nước đưa đến quặng mỏ, làm dị tộc giảm bớt tỷ lệ tử vong, đảm bảo sản xuất dài lâu. Hàng năm, hỗn loạn bộ lạc bí mật nộp lên Giáo đình: Mật Ngân hai cân, Tinh Kim hai ba, thậm chí ngẫu nhiên còn có Thần Kim, toàn bộ Thần Kim của ta là do tổ mẫu đại nhân đưa cho đều là ở nơi này. Những kim, ngân khác ... cùng các kim loại trân quý khá thì nhiều vô số kể.

Vài chục năm gần đây, thậm chí bọn họ khai phá tài nguyên du lịch ở trong này, dụng huyết dị tộc lấy lòng đám đại quý tộc, sưu cao thuế nặng đại lượng tiền tài. Cái địa phương này tồn tại đều là chuyện cơ mật nhất của Giáo đình, cao tầng Giáo đình và Giáo hoàng là chuyên môn phụ trách mọi thứ ở trong này và chỉ có một vị Hồng Y giáo chủ biết mà thôi, những người khác, cho dù là tổ mẫu đại nhân cũng chẳng hay biết gì.

Sau khi Giáo đình hoàn toàn khống chế Hỗn loạn bộ lạc, cũng không có đình chỉ đối với chung quanh khu vực này, mà là tiến hành thăm dò sâu hơn. Bọn họ sớm phái người đến địa vực khác tiến hành trinh sát, cũng biết được thế giới dưới lòng đất tồn tại ba thế lực lớn khác nhau. Giáo hoàng đối với địa bàn của Huyệt Cư Nhân không có hứng thú gì, đối với trên địa bàn Ám Dạ Tinh Linh có sản xuất đồng, thiết và một ít vàng bạc cũng không có hứng thú nhiều lắm. Nhưng quặng mỏ Thủy Tinh tại lĩnh địa Tà Nhãn Bạo Quân đã làm hắn thèm nhỏ dãi chảy dài đến ba thước.

Cho nên Giáo đình từng vài lần bất kể hy sinh chủ động phóng ra, liên hợp với Huyệt Cư Nhân và Ám Dạ Tinh Linh cùng nhau phát động công kích đến lãnh địa Tà Nhãn, đương nhiên, bọn họ bị chết lại rất khó nhìn. Ngoại trừ thu được một ít chiến lợi phẩm độc đáo từ Tà Nhãn ra, những thu hoạch khác cũng đều không có.

Giáo đình mỗi lần phóng ra đều lấy thấy bại mà quay trở về, mà kết cục thất bại chính là toàn quân đại quân viễn trình hoàn toàn bị diệt. Bởi vì mảnh đất tử vong này thật sự quá dài, chỉ mới đi thôi, Giáo đình đã hy sinh gần bốn ngàn nhân mã, chưa đánh đã bại, chưa đánh là hết nguồn lương thực, lại làm sao có khả năng trở về được?

Sau nhiều lần giáo huấn thảm thống, rốt cục Giáo đình cũng ngoan ngoãn, thành thành thật thật canh giữ Hỗn loạn bộ lạc của chính mình đừng cho lộn xộn nữa. Dù sao nơi này chính địa phận của Hoắc Phúc đế quốc, bản thân mình tại trên quốc gia của người khác khai thác nhiều thứ tốt như vậy, ngay cả tiếp đón cũng chưa có, thật sự là rất vô sĩ, vạn nhất nếu như bị người ta biết được thì nguy, cho nên Giáo đình mới cam tâm ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nếu như cái động khẩu này thuộc về Giáo Hoàng quốc, lấy tính tình Giáo đình, dám chắc rằng sẽ không tiếc hết thảy đại giới cũng muốn chiếm lấy lãnh địa của Tà Nhãn, chẳng sợ sẽ hy sinh hơn trăm vạn bộ đội cũng tuyệt đối sẽ không đau xót, cao tầng Giáo đình lại chưa bao giờ để ý mạng người.

Sau khi có được tin tức đích thực, bần đạo rất là kinh hỉ, ta vốn còn lo lắng Giáo đình từ trên đại lục phái người đến đây ngăn cản chúng ta, cũng không như dự kiến là ta muốn hưởng dụng, còn chính bản thân Giáo đình cũng không thể nhìn thấy quang cảnh này. Điều này làm ta thở ra một hơi nhẹ nhõm. Ta ở trong này làm ra chuyện long trời lỡ đất, Giáo đình chỉ có thể giả câm giả điếc

Cho dù Giáo đình nhận được tin tức, tưởng nghĩ muốn phái bộ đội xuống đây áp chế ta cũng không phải là chuyện nhất thời làm được. Đại quân Giáo đình cách động khẩu gần nhất cũng hơn một ngàn dặm, cho dù bọn họ sau khi "chào hỏi" xong với Hoắc Phúc đế quốc và đi tới nơi này cũng không biết ngày tháng năm nào. Đến lúc đó, ta đã sớm chuẩn bị đâu vào đấy, nếu bọn họ thật sự dám đến, ta chỉ muốn đem động khẩu này nổ mạnh. Cạc cạc. Tại động khẩu đại quân tiến lên tử vong sẽ chờ đợi bọn họ.

Tính toán như thế, mà đối thủ còn lại của bần đạo, chỉ vẻn vẹn còn lại mười hai Thành chủ cùng mấy vạn bộ đội Nhân tộc, chỉ bằng vào họ ... hắc hắc, căn bản không đủ nhìn. Bần đạo quyết định binh lực chia làm hai đường, một đường càn quét ở chung quanh, chiếm lĩnh mười hai thành chủ này, một đường khác khi ngăn chặn thông đạo duy nhất hướng ra bên ngoài, phong tỏa tin tức. Cần phải xử lý chuyện ở dưới này và tận lực không cho truyền tin tức lên trên mặt đất, bởi vì ta còn định tính kế bọn họ một trận nữa.

Kế hoạch bần đạo chiếm được cái gật đầu của Đại Tiên Tri và Vong Ưu, đối thủ trước mắt lại quá yếu, cơ hồ bộ đội đối phương chỉ là bị xúi giục mà tới đây thôi, thu thập bọn họ thực sự rất là thoải mái, cho dù phân chia ra cũng thủ thắng một cách thoải mái. Canh giữ cái động khẩu này thật ra rất đơn giản, nơi đây địa hình chật hẹp, không cần nhiều người cũng có thể hoàn toàn chặn đường, nếu nhiều người ngược lại không thể thi triển được.

Vì thế cuối cùng chúng ta phái đi hai ngàn Thú Nhân, trăm năm Ngưu Nhân chiến sĩ, cộng thêm một ngàn năm trăm Cự Ma chiến sĩ, chừng ấy binh chủng phối hợp lại với nhau, quá uy lực a. Còn có một vị Bỉ Mông hoàng tộc suất lĩnh bọn họ, tin tưởng rằng cho dù đại quân mười vạn Nhân tộc cũng không có khả năng từ nơi động khẩu nhỏ hẹp này mà đi vào được.

Sau khi phái ra bọn họ, lập tức chúng ta chạy không ngừng khắp nơi trong nội thành triển khai đại càn quét, lấy tốc độ ba ngày công hãm tòa thành thị, sau khi tiến hành đâu vào đấy. Hết thảy mọi việc cũng vô cùng thuận lợi, Giáo đình đối với áp bách Huyết tinh dị tộc sớm đã khơi dậy sự bất mãn, chỉ là bọn hắn cho đến lúc bị Giáo đình cường đại làm cho mê hoặc, không có dũng khí sinh ra phản kháng.

Có chúng ta làm hậu thuẫn cho bọn hắn, có người tiến lên trên thành thuyết pháp bọn hắn đầu hàng, do sớm đã bị áp lực báo thù chi hỏa tới cực điểm, rốt cục hừng hực bốc cháy lên, số lượng dị tộc gấp vài lần Nhân tộc nếu như đám này cùng nhau tạo phản, Nhân tộc rất khó ngăn cản được. Mười hai tòa thành thị đó cơ hồ chúng ta còn chưa vận dụng một người nào thì toàn bộ đã nằm vào trong tay chúng ta.

Cái tòa thành thị cuối cùng tóm được, cũng là tòa thành lớn nhất xa hoa nhất. Sau khi đoàn người chúng ta tiến vào thành được từng nhóm người dị tộc hoan nghênh đón tiếp. Tiếp đó là trấn trấn an an. Chờ cho đến khi công việc bận bịu của chúng ta hoàn thành, tất cả mọi người đều tụ tập ở bên trong thủ phủ thành chủ, thương thảo hành động bước tiếp theo.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-863)