← Ch.681 | Ch.683 → |
Danh xưng Thải Vân Kiếp tự nhiên là bởi vì Tứ Cửu Thiên Kiếp có sắc thái diễm lệ mà có được, chẳng qua thanh danh của nó hoàn toàn ngược lại với vẻ mỹ lệ kia. Thải Vân Kiếp ở trong suy nghĩ người tu đạo quả thực là rắn độc hoặc hung thú. Nguyên nhân là do đạo Thiên kiếp này vô cùng biến thái.
Ba đạo Thiên kiếp đầu tiên uy lực mặc dù tăng lên lợi hại nhưng mà dù sao vẫn còn có giới hạn, ước chừng trong mười người là có thể một người độ kiếp thành công. Song đến lượt Thải Vân Kiếp thì ngưỡng cửa thoáng cái cao lên cực độ, ngoại trừ các loại Kiếp Lôi thuộc tính biến thái và mạnh mẽ ra, đạo Thải Vân Kiếp này còn có tâm ma vô ảnh vô hình quấy phá.
Vốn độ kiếp đã không dễ dàng, cần phải toàn lực ứng phó mới được. Một khi bị tâm ma quấy nhiễu rất dễ dàng tâm thần thất thủ, coi như bị tâm ma kiềm chế xuống một chút thôi cũng vô cùng có khả năng vì phân tâm mà bị Kiếp Lôi đánh thành tro bụi. Cho nên tỷ lệ người tu đạo thông qua Thải Vân Kiếp trăm không được một. Thậm chí rất nhiều Đại La Kim Tiên thà rằng suy nghĩ biện pháp hạ tu vi xuống để tránh né Thiên kiếp cũng không muốn độ thử độ đạo Thiên kiếp này.
Thế nhưng nếu như có thể vượt qua lần độ kiếp này thì phần thưởng cực kỳ phong phú. Thực lực cá nhân tăng lên đó là đương nhiên rồi. Mặt khác Tiên giới có quy định, phàm là thần tiên vượt qua Thải Vân Kiếp đều được gọi là Tam Thanh thượng tiên, từ đó có thể không cần nghe theo Ngọc đế điều khiển, thích đi đâu thì đi đó, vô cùng tiêu dao tự tại.
Thật ra những ngày bần đạo tu hành tại Thần Giới cũng không ngắn, ước chừng năm trăm năm rồi. Tuy nhiên không hề nghe nói ai dám khiêu chiến Thải Vân Kiếp. Cho dù là con khỉ không sợ trời không sợ đất kia cũng bất đắc dĩ thừa nhận bản thân không có chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón nó. Từ đó có thể biết, hung danh Thải Vân Kiếp ở bên ngoài đáng sợ đến cỡ nào?
Đừng nói hiện tại bần đạo đã đến trình độ đèn cạn dầu, coi như là ta tại thời kỳ toàn thịnh cộng thêm một thân siêu cấp thần khí trợ giúp, ta đây cũng tuyệt đối chết chắc. Căn bản là không có hi vọng độ kiếp thành công.
Nhìn đám mây tía trên đầu càng ngày càng dày, bần đạo không có một chút lực lượng phản kháng. Lúc này cả người ta đầy thương tích, ngay cả nhúc nhích cũng khó khăn, làm sao chống đỡ Thiên kiếp nổi chứ? Khi mà ta lâm vào tuyệt vọng, một thanh âm kỳ diệu đột nhiên vang lên bên tai của ta: "Tiểu tử, một năm qua tại sao ngươi không để ý tới ta, bây giờ làm sao lại rơi vào tình trạng như vậy?"
"Tiểu Lục?" Bần đạo lập tức vui mừng kêu lên, sau đó vội vã giải thích cho hắn: "Ta không phải là không để ý ngươi. Mà là vì ta đang trị liệu thương thế, không thể nói chuyện nhiều được, bây giờ ngươi cần phải cứu cứu ta a..."
"Làm sao rồi? Muốn ta cứu ngươi thế nào?" Tiểu Lục kỳ quái nói.
"Ta cần năng lượng!" Bần đạo vội vàng nói.
"Năng lượng?" Tiểu Lục khó hiểu hỏi.
"Chính là ma lực của ngươi, ta hiện tại cần phải trị liệu tu bổ thân thể." Bần đạo giải thích.
"Trị liệu hả? Đơn giản. Quang hệ là tốt nhất." Tiểu Lục mới vừa nói xong liền đưa qua một luồng ma lực.
Bần đạo cảm giác được một cổ ma lực cường đại từ nơi ngực truyền tới. Cổ năng lượng này quá mạnh mẽ, trong nháy mắt đã tràn đầy toàn thân ta. Nó giống như sông lớn liên miên không dứt ập vào, nếu như tiếp tục có khi ta sẽ bị bạo thể mà chết. Bần đạo bị làm cho sợ đến mức vội vàng gào lên: "Ngừng, đủ rồi!" Ngay khi ta nói chuyện, thương thế trên người ta đã triệt để lành hẳn. Pháp thuật Quang hệ thật không hỗ là pháp thuật trị liệu cực phẩm, tốc độ quá mau.
"Như vậy là được rồi?" Tiểu Lục tò mò nói: "Vậy khi nào chúng ta bắt đầu kiến tạo tòa thành thị có thể bay đây?"
"Chuyện này không vội. Ta bây giờ còn không có thoát khỏi nguy hiểm đấy." Bần đạo nói: "Nhìn thấy đám mây màu sắc rực rỡ trên đầu ta không? Nó sắp sửa thả tia chớp đánh ta, ngươi phải trợ giúp ta chống đỡ mới được!"
"Muốn ta làm sao để giúp ngươi?" Tiểu Lục hỏi: "Nếu không ta trực tiếp đánh tan nó?"
"Không nên!" Bần đạo vội vã ngăn lại, nói đùa gì vậy, ta thật vất vả rất tu luyện cho đến bây giờ mới có hi vọng thắng lợi, làm sao có thể không công buông tha chỗ tốt cực lớn mà Thiên kiếp mang đến cho ta đây? Cho nên bần đạo cười hì hì nói với tiểu Lục: "Ngươi đầu tiên phải không ngừng cung cấp ma lực Hỏa hệ cường đại cho ta, chú ý số lượng ma lực là được rồi. Ngàn vạn lần đừng khiến cho ta nổ tung đó!"
"Ừ, ta sẽ chú ý." Tiểu Lục nói xong liền bắt đầu hướng ta truyền ma lực Hỏa hệ vào thân ta, được luồng ma lực cường đại từ hắn ủng hộ, năng lượng trong người bần đạo và Tử Hỏa phượng hoàng nhanh chóng khôi phục, rất nhanh khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh. Khà khà, có tiểu Lục toàn lực ủng hộ, bần đạo tương đối có lòng tin vượt qua Thải Vân Kiếp. Bởi vì theo ta dự đoán, tiểu Lục là người đã vượt qua Ngũ cửu Thiên kiếp, tự nhiên có thể dễ dàng trợ giúp ta đối loại này Tứ Cửu Thiên Kiếp. Có tiểu Lục là tương đương với ta có năng lượng vĩnh viễn dùng không hết. Chỉ cần giải quyết được vấn đề năng lượng cung ứng, bằng vào Huyền Tật Thiên Hỏa của Tử Hỏa phượng hoàng, ta đây sẽ không cần phải sợ chống không nổi Thiên kiếp.
Kèm theo một tiếng phượng gáy thanh minh, Tử Hỏa phượng hoàng bay lên không trung, lần này nó lớn lối tăng trưởng thân thể lên đến lớn nhất. Dù sao đã có tiểu Lục ủng hộ sau lưng, năng lượng nó sử dụng căn bản không sợ hao hết. Chuyện trọng yếu nhất bây giờ chính là cố găng gia tăng lượng Thiên kiếp ập đến, Thiên kiếp đánh càng nhiều ta thu hoạch càng cao. Vì thế, ba phân thân của bần đạo dứt khoát thoát khỏi phạm vi bảo vệ của Tử Hỏa phượng hoàng, dự định thống khoái hưởng thụ "sung sướng" mà Thiên kiếp mang đến.
Kèm theo mấy trăm đạo Lôi Điện màu sắc rực rỡ nện xuống, Thải Vân Kiếp chính thức bắt đầu phát uy. Bần đạo đứng mũi chịu sào liên tiếp trúng đòn cảm thấy toàn thân cũng đau rát. Tầng da bên ngoài trước tiên đã bị oanh thành tro bụi, không chỉ có như thế, năng lượng cực lớn ẩn chứa ở trong tia chớp cũng như ngựa hoang thoát dây cương xông vào thân thể của ta. Sau đó những luồng năng lượng này đã bị năng lượng cương mãnh mà tiểu Lục truyền tới cắn nuốt, rồi hóa thành một loại năng lượng kỳ dị bắt đầu rèn luyện nhục thể của ta.
Về phần Tử Hỏa phượng hoàng, tình huống của nó còn hoàn hảo hơn cả ta. Bất luận tia chớp cường hãn cỡ nào nện xuống nó cũng không quản không hỏi, chỉ một mực chuyển hóa tất cả năng lượng trong cơ thể thành Huyền Tật Thiên Hỏa, không ngừng khuếch tán ra bốn phía. Được tiểu Lục toàn lực ủng hộ, hỏa diễm Tử Hỏa phượng hoàng phun ra bao phủ tới mấy ngàn mét, uy lực cũng lớn kinh người. Kiếp Lôi màu sắc rực rỡ kia uy lực tuy cường hãn nhưng nếu muốn xuyên qua một tầng Huyền Tật Thiên Hỏa dày như vậy cũng không dễ dàng. Đại đa số ở nửa đường đã bị Huyền Tật Thiên Hỏa luyện hóa, chỉ có một vài tia chớp có thể đụng tới thân thể của nó, tuy nhiên khi đó tia chớp đã yếu ớt tới mức không thể nào tạo thành bất cứ thương tổn nào đối với nó nữa rồi.
Cứ như vậy, nhờ có siêu cấp cường giả như tiểu Lục ủng hộ, ba phân thân của bần đạo và Tử Hỏa phượng hoàng kiên trì vật lộn với Thải Vân Kiếp suốt bảy ngày bảy đêm. Trong quá trình này thống khổ không cần phải nói, dù sao Thiên kiếp thật sự quá kinh khủng. Bần đạo nghĩ ra từ ngữ thỏa đáng nhất để hình dung nó chính là "vô cùng dã man". Có thể nghĩ được ta thê thảm tới cỡ nào. Chỉ có Tử Hỏa phượng hoàng thoạt nhìn vẫn còn rất tốt, ai dà, ai gọi người ta có thuộc tính tốt làm gì.
Lúc này bần đạo mỏi mệt không chịu nổi nằm gục trên mặt đất, quả thực không thể tin được ta đây thế mà có thể sáng tạo ra kỳ tích, lấy thủ đoạn xấu như vậy vượt qua Thải Vân Kiếp. Cho dù thủ đoạn bần đạo độ kiếp không trong sáng, đó là biến tướng của việc mượn lực lượng ngoại nhân, không phải là bản lãnh của chính mình. Nhưng mà đây thì có quan hệ gì chứ? Thu hoạch của ta là chân thật mà.
Đầu tiên, bần đạo đã ngưng luyện thành Nguyên Thần cực mạnh. Cho dù thoát khỏi Tử Hỏa phượng hoàng bảo vệ, cũng không dễ dàng bị thương tổn, ta đoán chừng ít nhất cũng phải là cao thủ Thiên sứ tám cánh trở lên mới có khả năng xúc phạm tới Nguyên Thần của ta. Một cái khác là cường độ nhục thể của ta mạnh kinh khủng. Thậm chí ta còn có vọng động đi tỷ thí với con khỉ kia, dù sao thân thể ta mạnh mẽ vượt xa cao thủ Tứ Cửu Thiên Kiếp, so với con khỉ thì ta độ nhiều hơn một kiếp, nói không chừng ta thật sự mạnh hơn hắn đấy chứ.
Hồi lâu sau, bần đạo mới từ trong vui mừng tỉnh lại, bò người nhìn lên hoàn cảnh chung quanh, không nhịn được vỗ trán một cái, hối hận cười mắng: "Ta thật là ngu ngốc. Vì sao lại đần như vậy chứ?"
Thì ra ta chỉ nghĩ tới Độ Kiếp như thế nào, lại quên mất thu lại mấy ngàn bảo bối trước đó bố trí, vốn ta muốn dùng chúng nó để độ kiếp. Nhưng mà sau đó không cần nữa, nhất thời hồ đồ quên mất thu thập cất đi, kết quả toàn bộ bảo vật bị Thải Vân Kiếp đánh thành bụi phấn hết rồi, ngay cả tro bụi cũng tìm không ra. Nói thế nào Thải Vân Kiếp cũng dùng để khảo nghiệm chủ thần đỉnh cấp. Uy lực tự nhiên lớn vô hạn, đống bảo bối ta trước kia tùy tiện thu thập làm sao có thể ngăn cản Kiếp Lôi mạnh như vậy, bị triệt để xóa sạch cũng là chuyện nằm trong dự liệu.
Bần đạo lại được giải phóng nhẹ cả người, trên người ngoại trừ còn có vài món pháp bảo siêu cường ra, hàng ngàn pháp bảo đạo thuật mà ta cực khổ thu thập cơ hồ toàn bộ tiêu tan. Thật là đau lòng muốn chết. Nhưng mà chuyện tình đã như vậy, dù ta hối hận cũng không có ý nghĩa, chỉ đành mang vẻ mặt đau khổ thay một bộ quần áo mới, sau đó khống chế thần kiếm bay đi.
Cho đến khi ta bay lên trên trời nhìn xuống phía dưới, ta mới kinh ngạc phát hiện. Thì ra ta đây trải qua bốn lần Thiên kiếp, sa mạc chung quanh không chịu nổi gánh nặng, đã bị Thiên kiếp uy lực mạnh mẽ đào ra một cái hố to đường kính mấy trăm dặm. Nói ít cũng sâu mấy ngàn mét, bần đạo thấy vậy sửng sốt không thôi, thật không nghĩ tới uy lực Thiên kiếp lại khủng bố như vậy. Ông trời ơi, tại sao cứ phải khủng bố như vậy chứ? Giáng Thiên kiếp cho ta một lần tới bốn lượt?
Bần đạo cẩn thận suy nghĩ một hồi, nguyên nhân có lẽ là do Nguyên Thần của ta đạt tới trình độ chủ thần đỉnh cấp. Bởi vì đạt tới cấp bậc này ông trời già cho rằng ta bắt đầu muốn độ Thải Vân Kiếp. Nhưng mà vừa vặn thân thể này của ta không có khí tức Thái Cực Hồn Thạch, cho nên tự động giáng Thiên kiếp xuống ta ngay từ đầu, vì thế ta đây dính liên tiếp bốn lần Lôi kiếp.
Hắc hắc, thế nhưng an bài như thế ta rất là hài lòng, nếu như không có ba lần Thiên kiếp trước đập xuống tạo thành trụ cột kiên cố cho ta, mới phát đầu đã giáng Thải Vân Kiếp xuống có lẽ ta đã sớm bị oanh chết tại chỗ rồi.
Trên đường về nhà, tâm tình bần đạo phi thường sướng khoái, nếu như đã độ xong Thải Vân Kiếp, bần đạo coi như thành công liệt vào hàng ngũ chủ thần đỉnh cấp. Đến cảnh giới này, ta lại đột nhiên ý thức được một chuyện, bản thân ta trước kia ước lượng thực lực ân sư và đám người Zeus tựa hồ không thỏa đáng cho lắm. Nguyên nhân là vì thực lực ta lúc đó vô cùng kém cỏi chỉ biết bọn họ mạnh hơn ta mà thôi, vì thế mù quáng nhận thức thực lực của bọn họ cũng chỉ đại khái.
Nhưng sự thật vốn không phải như thế, cho đến hiện tại ta đạt đến cảnh giới Zeus mới hiểu được. Trên thực tế, cho dù bây giờ ta đây cũng không thể nào suy đoán được thực lực ân sư, tóm lại, hắn nhất định mạnh hơn ta hiện tại ít nhất là một cấp bậc. Ta đoán chừng ân sư đã vượt qua Ngũ Cửu Thiên kiếp rồi, thậm chí Lục Cửu Thiên Kiếp cũng dám lắm. Chẳng qua ân sư ít khi xuất thủ, ta căn bản không thể có mốc giá trị nào để tham khảo, vì thế không có cách nào cho ra kết luận cụ thể.
Trong khi ta đang suy nghĩ lung tung, trong lúc vô tình đã trở về nhà. Ta lần này trở lại nhanh như chớp, rời đi còn nhanh hơn khi tới, mười ngày này không hề có tin tức truyền về, vì thế người trong nhà sẽ lo lắng. Cho nên bần đạo vừa về tới nhà thì kinh ngạc phát hiện trong nhà đang có một đống người ngồi đợi, ngoại trừ một đám lão bà của ta ra, cha mẹ, huynh trưởng, ... vân... vân tất cả mọi người đều đến đông đủ.
Chuyện đầu tiên bọn họ làm đương nhiên là hỏi ta đi đâu và làm gì, bần đạo chỉ đành phải bất đắc dĩ thêu dệt nói dối cho qua, ta không muốn để bọn họ lo lắng cho ta. Kế tiếp là một trận tiệc rượu long trọng ăn mừng, nhân vật trình diện trong bàn tiệc cơ hồ toàn là người nắm vận mệnh đại lục ở trong tay. Bần đạo vốn chán ghét xã giao nhưng vào lúc này cũng phải giả vờ cười vui, giao lưu chu toàn cùng bọn họ một lượt.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, đến rạng sáng ngày thứ hai, bần đạo mất một mớ khí lực mới từ phá được vòng vây của mấy thân thể trắng nõn nà kia, từ trên giường lao thẳng ra ngoài. Đêm qua quá mức điên cuồng, ta cũng không biết là bao lâu nữa, dù sao khi trời sắp sáng ta mới giải quyết xong cô nàng cuối cùng. Sau đó mới có khả năng nghỉ ngơi một lát, thế mà buổi sáng thức dậy lưng eo chân tay của ta cũng mỏi nhừ.
Tuy thế bần đạo vẫn rất hưng phấn, khà khà, nói cho mọi người một bí mật nho nhỏ, ngày hôm qua ta xử luôn cả Thất công chúa.
Dùng xong bữa sáng chúng ta tụ tập lại lần nữa, chính thức bắt đầu thảo luận chuyện làm ăn. Lần này, người thứ nhất lên tiếng chính là Thất công chúa vừa mới trở thành đàn bà. Chẳng qua, đối mặt ánh mắt khác thường của mọi người, Nữ Vũ Thần tung hoành sa trường lộ vẻ lúng túng chống đỡ không được, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đặc biệt khả ái.
Nhưng mà dù sao nàng cũng là người đã chứng kiến và lịch lãm rất nhiều chuyện to nhỏ, cho nên khôi phục bình thường rất nhanh, dùng thần sắc tự nhiên hào phóng nói với chúng ta: "Hải quân chúng ta bây giờ hết thảy đều bình thường, không có tiếp tục khuếch trương đại quy mô nữa, ngược lại tinh giản một nhóm chiến hạm tương đối cũ kỹ. Lực chiến đấu tuyệt đối không có bị ảnh hưởng gì. Lấy thực lực của chúng ta bây giờ mà nói, bất luận là đối phó hải tặc hay là hải quân Giáo Đình đều dư dả."
"Rất tốt." Bần đạo cười nói: "Có Nữ Vũ Thần đại nhân đóng ở hải cương, chúng ta cực kỳ yên tâm mà!"
"Ha ha..." Thất công chúa ngượng ngùng cười cười, sau đó đột nhiên nói với ta: "Nhưng mà ta còn đang suy nghĩ một chuyện, cho dù là bây giờ hòa bình ngoài mặt Giáo Đình rồi, vẫn không thể buông lỏng cảnh giác được. Giáo Đình cho tới bây giờ luôn luôn không tuân thủ lời hứa, lỡ may bọn họ đột nhiên trở mặt, chúng ta không chuẩn bị sẵn sàng sẽ phải thiệt thòi lớn. Cho nên, ta đề nghị không thể hoàn toàn dừng sản xuất thiết giáp chiến hạm, coi như là tạo ít đi một chút cũng phải giữ vững số lượng chiến hạm mới nhất định hàng năm thì tốt hơn!"
"Có đạo lý, có câu quên chiến tất nguy, mọi người chúng ta cũng nên nhớ kỹ những lời này. Lần này Giáo Đình mặc dù tổn thất thảm trọng, nhưng mà bất luận kinh tế, nhân khẩu hay là diện tích đất đai, bọn họ đều lớn gấp hai chúng ta, tin tưởng không mất bao nhiêu thời gian bọn họ sẽ có thể khôi phục lại nguyên khí. Chúng ta mà không làm gì bọn họ thật sự có thể tổ chức lại vài quân đoàn đó." Bần đạo mỉm cười đồng ý.
"Nhưng mà Thần Giới không phải đã có hiệp nghị với chúng ta sao?" Lệ Nhược Nhã kỳ quái nói: "Đây chính là hiệp nghị do Đại mẫu thần làm chứng mà?"
"Ha hả, không nên tin vào loại hình hiệp nghị, trên thực tế cái thứ này là không an toàn nhất, tỷ như Giáo Đình đột nhiên đánh tới, ngươi có thể vì điểm nhỏ này tìm tới hỏi thăm Đại mẫu thần?" Bần đạo cười khổ nói: "Rồi lại nói, người ta cử quân đánh tới không biết tìm cớ sao? Cái gì là binh lính mất tích, cái gì là quý tộc cao cấp bị ám sát, ...vân ...vân, đến lúc đó nói thế nào cũng không rõ được, cho dù tìm tới Đại mẫu thần thì có ích lợi gì?"
"Trời đất ơi, còn có chuyện như vậy, tại sao còn phải ký hiệp nghị làm gì đây?" Lệ Nhược Nhã cười khổ nói.
"Hiệp nghị chỉ là một kết quả của sự thỏa hiệp, không nên xem trọng nó quá, có điều ít nhất trong khoảng thời gian ngắn nó cũng có tác dụng nhất định. Hơn nữa, phá hư hiệp nghị chưa chắc phải là bọn họ, thật ra chúng ta cũng có thể, hắc hắc, mấu chốt chính là phải nhìn thực lực trên tay." Bần đạo cười nói: "Yếu ớt tất sẽ bị đánh, đó tuyệt đối là chân lý, cho nên chúng ta không thể để mất đi ưu thế tuyệt đối trên phương diện quân sự. Thiết giáp chiến hạm có thể tạo ít một chút, nhưng mà công việc nghiên cứu không thể dừng lại."
"Vâng!" Chúng nữ cùng nhau đáp ứng.
Kế tiếp Phù Nghê Nhã giới thiệu một vài tình huống ở trong lãnh, bởi vì lãnh của ta giáp giới với Tinh Linh Sâm Lâm, lại là một cửa ra của thế giới dưới lòng đất, vật tư từ Thú Nhân liên tục không ngừng từ chỗ này tiến vào thị trường đại lục. Hiện tại một số lượng lớn vật liệu thông qua điểm này để vận chuyển. Tự nhiên làm cho lãnh của ta phát triển rất nhanh, trong khoảng thời gian ngắn đã vượt qua ba trăm vạn nhân khẩu cố định, còn có ước chừng bốn năm trăm vạn nhân khẩu lưu động. Trong đó đa số đều là dị tộc nhân. Đại thương nhân các quốc gia trên toàn bộ đại lục đều thành lập trụ sở ở đây. Thuế kim hàng năm cấp cho ta cũng tính lên hàng trăm triệu, hơn nữa ở chỗ này ta còn được hoàn toàn miễn thuế, khà khà, bần đạo bây giờ dựa hết vào cái lãnh này cũng có thể giàu đến chảy cả mỡ rồi.
Tiếp theo, những khác cũng hồi báo thu hoạch một năm qua cho ta nghe, một năm này tương đối yên tĩnh, không có chuyện gì to lớn cả, chúng ta đặt tinh lực chủ yếu ở việc tu luyện.
Nghe xong chuyện của mình, nghe thêm tin tức nơi khác. Bên phía Thú Nhân đã bắt đầu từ từ dung nhập vào xã hội nhân loại. Ở những phương ta thống trị đều có thể thấy bọn họ thân ảnh. Rất nhiều dong binh đoàn thích dùng những gã Thú nhân thực lực cường đại tính tình lại thật thà đàng hoàng này. Đồng thời còn có Tinh Linh tộc, Hải tộc cũng bắt đầu dung nhập vào trong loài người xã hội. Chuyện này là phải cảm tạ giáo nghĩa Tự Nhiên thần giáo tương đối khoan hậu. Không giống như Quang Minh Giáo Đình, luôn là muốn đuổi tận giết tuyệt dị tộc.
Về phần địa khu Giáo Đình nắm trong tay bởi vì chiến tranh kết thúc đã bắt đầu khôi phục sự phồn hoa thường ngày. Tiên Nhã là người hiểu tính ta, cho nên không lo lắng ta sẽ chủ động tiến công. Nàng lợi dụng quyền lợi trên tay áp chế một số người đề nghị tiếp tục tăng cường quân bị chuẩn bị chiến tranh, ngược lại giải tán sạch đại lượng quân đội nhàn tản. Nhờ có lượng lớn sức lao động này, cộng thêm Tiên Nhã cho ra chính sách giảm thuế, làm cho một vài khu vực khôi phục sinh khí tương đối mau. Chẳng qua là trước kia bị lão Giáo Hoàng phá hư vô cùng lợi hại, nếu muốn khôi phục nguyên khí, ít nhất cũng phải qua mấy năm nữa.
← Ch. 681 | Ch. 683 → |