← Ch.727 | Ch.729 → |
Bần đạo đưa được sư trưởng đi, tâm tình lúc này mới thả lỏng, mục đích đã đạt được, cái phân thân này không chạy ra ngoài được cũng không sao. Trên thực tế người ta có đến bốn người có cùng cấp bậc như ân sư trấn thủ, khu vực này lạo không thể vận dụng pháp thuật không gian, ta là căn bản không có khả năng đào thoát. Cho nên bần đạo dứt khoát làm một phát hoành tráng, vũ động ba mươi sáu quả thái dương thần lôi lao về phía địch nhân đối diện ném tới. Hơn nữa, bản thân mình cũng ở gần thần lôi, chỉ cần thần lôi nổ mạnh, chính mình khẳng định cũng xong đời, dù sao sóng xung kích do vụ nổ sinh ra là công kích vật lý, ta cho dù là miễn dịch lửa cũng không có tác dụng.
Bần quá, bần đạo thà rằng bị nổ chết, cũng tuyệt đối không muốn rơi vào trong tay bọn hắn, lần này ta đã phá hư đại sự của bọn hắn, nếu như thật sự bị bắt sống e là sống không bằng chết a! Cho nên bần đạo quyết định làm phần tử khủng bố ôm bom liều chết một lần, mang theo thái dương thần lôi bên người chui vào trong đám người điểu nhân, hắc hắc, có chết cũng lôi theo vài tên bồi táng cùng.
Đáng tiếc, tính toán của bần đạo lại không được như ý, đám người điểu nhân nhát gan này đã sớm nhìn thấy kết cục thê thảm của Ngọc Đế, tự nhiên không ai nguyện ý cùng một tên điên như ta đồng quy vu tận. Cho nên từ xa nhìn thấy ta xông lại như vậy liền lập tức minh bạch ý nghĩ của ta, lập tức bọn hắn nhanh chóng lủi ra rất xa. Ghê tởm nhất chính là, bọn hắn cũng không dùng pháp thuật lợi hại công kích ta, chỉ là chuyên phát ra các pháp thuật trói buộc, cơ hồ là không để cho ta ném ra được thái dương thần lôi, hiển nhiên là bọn hắn muốn bắt sống ta.
Bần đạo vừa thấy tình thế bất lợi liền nhanh chóng thay đổi chiến thuật. Tại nơi cách Thiên Hỏa tỉnh rất gần, giả vờ vô ý bị bọn hắn định trụ, các điểu nhân sau khi thấy thành công liền lập tức xúm lại, đồng loạt nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng chửi ta. Bất quá, bọn hắn cũng rất cẩn thận, khi cách ta khoảng mấy chục dặm thì ngừng lại đồng thời cử ra bốn tên thập dực đại thiên sứ trưởng tới vây bắt ta.
Không có biện pháp, tuy rằng ta đã bị chế trụ, nhưng mà thái dương thần lôi vẫn còn chuyển động xung quanh ta, các đại nhân vật đều sợ chết, vì thế mới phát tới đây bốn kẻ đáng thương có cấp bậc thấp nhất ở đây tới vây bắt ta. .
Ai, buồn bực! Bần đạo thầm cười khổ, xem ra là không kéo theo được đại nhân vật xuống nước rồi. Hiện tại xem ra, ta chỉ có thể kéo bốn tên thập dực đại thiên sứ trưởng bồi táng theo mình. Bất quá cũng còn may, chôn cùng cũng coi như không tệ, ít nhất cũng không có nhục với thân phận bần đạo, ha ha, cứ thế đi. Nghĩ vậy, bần đạo không do dự nữa, lập tức phát động.
Bốn gia hỏa kia kỳ thật cũng rất cẩn thận, bọn hắn cũng sợ ta đột nhiên kích nổ thái dương thần lôi, cho nên khi tới gần cũng rất phân tán. Hơn nữa, khi cách ta vài dặm thì dừng lại không đi, mà là muốn dùng pháp thuật đem thần lôi bên cạnh ta dời đi. Bất chợt, ba mươi sáu quả thái dương thần lôi kia đột nhiên chia làm bốn nhóm hướng bọn hắn bay tới.
Tốc độ của những thái dương thần lôi này cực nhanh, cơ hồ là trong nháy mắt đã đi tới gần những thập dực đại thiên sứ trưởng này, ngay sau đó liền trực tiếp nổ tung. Uy lực của mỗi nhóm thái dương thần lôi cực lớn, mỗi quả thần lôi cũng tương đương với một kích toàn lực của chủ thần đỉnh cấp, chín quả cộng lại, coi như tạc không chết chủ thần đỉnh cấp thì cũng đủ làm cho thập dực đại thiên sứ trưởng hôi phi yến diệt.
Trong nháy mắt bốn tên thập dực đại thiên sứ trưởng bị nổ tung thành bột mịn tại chõ, tổn thất thảm trọng như vậy xảy ra trước mặt bôn vị siêu cấp chủ thần, quả thực làm cho bọn hắn cảm thấy nhục nhã vô cùng. Bọn hắn ôm một bụng oán hận, nhất định phải bắt sống ta trút giận. Đáng tiếc, bọn hắn liền lập tức kinh ngạc phát hiện, bọn hắn tựa hồ không còn cơ hội này, bởi vì sóng xung kích của vụ nổ đã đẩy bần đạo vào trong Thiên Hỏa tỉnh.
Đương nhiên, trước khi đi ta vẫn để lại một câu cho bọn hắn:" Đạo gia hai mươi năm sẽ lại là một hảo hắn, các ngươi cứ chờ xem."
Lần này tiến vào Thiên Hỏa tỉnh, ta không những không có ân sư cứu hộ, thậm chí cả bảo vật trên người của mình cũng toàn bộ giao cho ân sư tạm thời bảo quản. Bần đạo chính là chân chính trần như nhộng. Lần này ta không trông mong gì là mình còn sống đi ra ngoài, trên thực tế, với kinh nghiệm đi vào lần trước, xác suất ta đi ra ngoài được căn bản là con số không. Cho nên bần đạo dứt khoát bằng bất cứ giá nào, cố gắng đi tới vị trí trung tâm của Thiên Hỏa tỉnh, sau đó mặc cho hấp lực hút ta vào bên trong Thiên Hỏa tỉnh, hắc hắc, bên trong rốt cuộc có cảnh tượng như thế nào đây? Trước khi chết thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình cũng không tồi. Chỉ tiếc là ta cái gì cũng nhìn không thấy, xung quanh chỉ toàn là hỏa diễm màu tím, rất nhanh, ý thức của bần đạo liền hoàn toàn mơ hồ.
Cho dù bần đạo đã tiến vào trong Thiên Hỏa tỉnh, nhưng mà những điểu nhân bên ngoài kia lại không có ý định buông tha ta. Bọn hắn chính là tận mắt nhìn thấy ta xuyên qua cột lửa cự đại, cứu viện hai người bị nhốt. Cho nên sợ ta ngựa theo đường cũ chạy đi như vậy. Cho nên lập tức tập hợp toàn bộ nhân thủ đem Thiên Hỏa tỉnh bao vây tầng tầng lớp lớp, chỉ cần ta vừa ra là sẽ gặp phải công kích kịch liệt.
Bọn hắn đối với ta quả thật là hận thấu xương, cho nên cứ như vậy bao vây cả ngày, mãi đến khi Ngọc Đế với bộ dáng nhếch nhác xuất hiện.
"Các vị, sao không đi mà còn canh giữ ở đây làm gì nữa?" Ngọc Đế khó hiểu hỏi.
" Bọn hắn chạy rồi, nhưng mà cái tên tiểu tử phá hư chuyện tốt của chúng ta còn ở bên trong." Một tên điểu nhân siêu cấp oán hận nói.
" Tiểu tử kia chui vào trong đó?" Ngọc Đế kinh ngạc hỏi:"Đã được bao lâu rồi?"
"Một ngày rồi!" Một tên điểu nhân siêu cấp khác nói.
"Không phải chứ!" Ngọc Đế cười khổ nói:"Không ai có thể ở trong huyễn tật thiên hỏa cả ngày, tiểu tử đó tuy rằng xuyên qua cột lửa, nhưng đó là dưới sự trợ giúp của Nguyên Thủy Thiên Tôn mới được, hơn nữa các ngươi không phát hiện ra tiểu tử đó cả người đen kịt hay sao? Hắn là khi xuyên qua bị đốt thành dạng đó, nếu như ở lại cả ngày trong đó, khẳng định ngay cả cặn bã cũng không còn."
"Ai nha, không sai, e là đúng như vậy, tiểu tử đó đã sớm chết rồi. Chúng ta chờ cả ngày này coi như công cốc." Các điểu nhân siêu cấp ồn ào nói.
"Chư vị, bây giờ không phải là lúc ân hận, phong thần ấn trên người Nguyên Thủy Thiên Tôn và Phật tổ ít nhất cũng phải mất ba ngày mới giải trừ. Cơ hội duy nhất chuyển bại thành thắng của chúng ta, chính là thừa dịp bọn hắn còn chưa có khôi phục thực lực, nhanh chóng đi tiêu diệt một người, về phần người còn lại, một cây làm chẳng nên nôn, không đáng để lo." Ngọc Đế khuyên. Kỳ thật trong bụng hắn đang không ngừng mắng chửi đám điểu nhân ăn hại, không ngờ lãng phí một ngày quý giá một cách vô ích.
"Đáng giận, ngươi sao không nói sớm?" Một tên điểu nhân siêu cấp tức giận nói:"Nếu ngươi sớm nhắc nhở, chúng ta há có thể chậm trễ như vậy? Thật sự là đồ đần độn." Bọn hắn là điển hình của qua sông đoạn cầu, lần này chủ ý ngu ngốc của Ngọc Đế hại bọn hắn thảm rồi, thiên sứ quân đoàn có thêm hai đại kình địch, trực tiếp dẫn phát nguy cơ chưa từng có trước đây cho thiên sứ quân đoàn. Cho nên, bọn hắn tự nhiên là không cấp mặt mũi cho Ngọc Đế.
" Ta lúc trở lại, không cẩn thận đụng phải Nguyên Thủy Thiên Tôn và, bị bọn hắn liên thủ làm bị thương, thật vất vả mới trốn được về đây a!" Ngọc Đế bất đắc dĩ giải thích nói. Tuy rằng Ngọc Đế rất tức giận, nhưng cũng không dám phát tác, dù sao ở dưới mái hiên người ta, hắn sao không thể không cúi đầu chứ?
Trên thực tế, Ngọc Đế không phải là không cẩn thận đụng phải hai người Nguyên Thủy Thiên Tôn, mà là chủ động tìm tới, hắn rất thông minh, tự nhiên nhìn ra là hai người đó chẳng qua là miệng cọp gan thỏ mà thôi, cho nên muốn kiếm tiện nghi, nhưng mà không ngờ bần đạo đã lưu lại hậu thủ, ta đoan rằng gia hỏa này sẽ làm như thế, cho nên mới đưa cho ân sư ba mươi sáu quả thái dương thần lôi. Kết quả là vừa khéo phát huy tác dụng, ân sư vừa nhìn thấu Ngọc Đế thì căn bản không nói nhiều, trực tiếp đem toàn bộ thần lôi ném tới.
Đừng nhìn đồng dạng là ba mươi sau quả thái dương thần lôi, ở trên tay ân sứ, uy lực phát huy ra còn mạnh hơn so với ta, ai bảo thủ pháp của người ta cao mình hơn chứ. Nếu là ta ném, Ngọc Đế có nhắm tịt hai mắt cũng có thể tránh được, nhưng đổi thành ân sư ném, Ngọc Đế xuất ra toàn bộ bổn sự cũng không né được hoàn toàn, kết quả là bị nổ đứt tay đứt chân, sợ tới mức hắn vội vàng quay đầu bỏ trốn. Ân sư cùng Phật tổ tự nhiên không có sức đuổi theo hắn nên hắn mới nhặt lại được một mạng.
"Được rồi, chuyện trọng yếu nhất hiện tại chính là đối phó với địch nhân chung của chúng ta, cho nên mọi người cũng nên dĩ hòa vi quý." Một điểu nhân siêu cấp khác nói:" Ngọc Đế bệ hạ, ngươi đối với tình huống nơi này hiểu biết hơn, ngươi xem chúng ta hiện tại nên làm thế nào đây?"
" Đương nhiên là lập tức công kích Đạo Môn!" Ngọc Đế lập tức nghiến răng nghiến lợi nói:"Đạo Môn nơi đó có một vị siêu cấp chủ thần trấn thủ, thực lực nơi đó tương đối hùng hậu, chắc hẳn bọn họ hiện tại ít nhất đã đánh tới tẩm cung của Nguyên Thủy Thiên Tôn rồi. Chỉ cần chúng ta tới góp sức, nhất định có thể đánh chết Nguyên Thủy Thiên Tôn còn mang trên mình phong thần ấn. Một khi hắn chết đi, Đạo Môn mất đi lãnh tụ tinh thần, đám đệ tử bên dưới không phục lẫn nhau, rất có thể sẽ phân liệt, khiến cho Đạo Môn hoàn toàn sụp đổ. Đến lúc đó, chỉ dựa vào Linh sơn của Phật tổ, e là chống không lại chúng ta.
"Nghe có lý đấy." Một vị điểu nhân siêu cấp nói:"Ngước xác định phong thần ấn phải sau ba ngày mới có thể giải trừ sao?"
" Đương nhiên xác định, hơn nữa còn chắc chắn." Ngọc Đế dương dương đắc ý nói:"Đây chính là thành quả nhiều năm nghiên cứu của ta, tuyệt đối không sai. bọn hắn ít nhất cần bế quan ba ngày mới có thể phá giải phong thần ấn. Vào lúc này, bọn hắn chỉ có thể dựa vào đả tỏa mới khôi phục lại được pháp lực, một ngày thời gian, linh lực bọn hắn khôi phục có hạn, cho dù là ra trận giết địch, uy lực cũng có hạn."
"Được!" Một vị điểu nhân siêu cấp liền nói ngay:"Chúng ta còn do dự gì nữa? Dù sao cũng đã kết xuống đại thù, hối hận cũng không có tác dụng, vậy dứt khoát làm lớn một chút, giết đến cho gà không tha."
Bốn người sau khi thương lượng một hồi, cực kỳ dứt khoát đi theo Ngọc Đế, cùng nhau thẳng hướng Đạo Môn.
Nói về ân sư Nguyên Thủy Thiên Tôn, sau khi thoát khốn, ân sư đầu tiên hộ tống Phật tổ một đoạn đường. Sau khi đả thương Ngọc Đế đến kiếm tiện nghi, bọn họ đã không còn nguy hiểm, lúc này mới chia tay. Ân sư dọc theo đường đi thì lòng nóng như lửa đốt. Cho dù ta đã nói Đạo Môn tất thắng, nhưng mà chiến tranh khó lường, vô luận thắng bại, há không có người chết chứ? Điểu nhân chết nhiều hơn nữa, ân sư cũng không có quan tâm, nhưng mà các đệ tử, nếu chi đi một người, ông ấy đều đau lòng muốn chết. Cho nên mới vội vã trở về tìm hiểu tình huống, nhưng không ngờ, vừa về đến nhà, lại thấy được một màn làm cho ông ấy cảm thấy không thể tưởng nổi.
← Ch. 727 | Ch. 729 → |