Vay nóng Tima

Truyện:Vũ Toái Hư Không - Chương 348

Vũ Toái Hư Không
Trọn bộ 405 chương
Chương 348: Ngày thứ tư
0.00
(0 votes)


Chương (1-405)

Siêu sale Lazada


Tại thời điểm những kẻ mạnh nhất của các phương thế lực đang chuẩn bị, thì bên ngoài Cận Thiên Cung, tại chú tạo lô (lò đúc luyện).

- Bệ hạ!

Yến Thành đi nhanh vào lò luyện, quỳ ngoài cửa nói:

- Ba ngày sau, Thủy Nguyệt Vũ mời dự đại hội công tuyển!

- Đại hội công tuyển?

Yến Nan Quy hiện đang chữa trị Phương Thiên Họa Kích, nghe được tin này, phản ứng đầu tiên của hắn cũng giống như mấy người khác, đều cảm thấy được đây là một cơ hội, có thể thừa dịp thời gian Thủy Nguyệt Vũ họp mà cướp lấy Huyết Sắc Sơn Hà.

Chính là sau khi phân phó vài câu, hắn đột nhiên nhướng mày:

- Chờ một chút! Yến Thành, quân đội của Quang Minh Hoàng đang làm gì?

- Quang Minh Hoàng?

Yến Thành sửng sốt, cúi đầu nói:

- Một bộ phận đang chuẩn bị báo thù cho Quang Minh Hoàng, một bộ phận khác tự lập, tuyệt đại bộ phận thì đầu nhập vào các vị thiên quân, đang tiếp cận Thu Diệp Thành!

- Những kẻ tiếp cận là ai? Có bao nhiêu binh mã?

Yến Nan lớn tiếng hỏi.

- Thượng tướng có ba, Hiên Viên Thiên Đạo, Bạch Chi Ngữ, Long Kiệt, binh mã mang theo đều chỉ có sáu nghìn, tám nghìn, ba vạn.

Yến Thành ngẫm nghĩ.

- Mặt khác còn có mười mấy tướng lãnh, mang binh mã cũng không nhiều, nhiều thì bảy tám ngàn, ít thì chỉ có hai ba ngàn!

- Một người mấy nghìn người, mười người chính là mấy vạn người, mười mấy tên tướng quân kia, tổng cộng sẽ mang đến bao nhiêu binh mã đây?

Yến Nan Quy tựa hồ nghĩ tới điều gì, lạnh lùng cười.

Đây không phải là phép tính đơn giản nhất ư? Yến Thành sửng sốt hơn nửa ngày, cúi đầu nói:

- Hợp cùng một chỗ, đại khái khoảng mười vạn người!

- Mười vạn người, mỗi một người bọn chúng xem như là tiểu bộ đội, không nhiều lắm, thật sự không nhiều lắm.

Yến Nan Quy lớn tiếng nói:

- Thế nhưng mười vạn người nếu đột nhiên tụ họp cùng một chỗ, chính là mười vạn đại quân, đủ để đánh lén công phá được Thu Diệp Thành!

- Bệ hạ, Quang Minh Hoàng đã chết rồi, mười vạn đại quân này còn có thể tụ họp được sao?

Yến Thành khó hiểu.

- Yến Thành a, dùng đầu của ngươi suy nghĩ một chút, Quang Minh Hoàng đã chết, mười vạn đại quân này là không thể nào tụ họp, nhưng nếu hắn không chết thì sao?

Yến Thành lập tức trợn mắt há mồm, Yến Nan Quy cười lạnh nói:

- Hừ, Quang Minh Hoàng chết, chẳng qua đây là liên hoàn kế của Chu Công Cẩn, hắn chỉ dùng một tên tử sĩ thế thân nho nhỏ, liền có thể điều động toàn bộ cường giả thiên hạ về một chỗ! Chờ xem đi, tại thời điểm Thủy Nguyệt Vũ đang lúc tranh ngôi vị hoàng đế, các cường giả thì nổi lên tranh đoạt, Chu Công Cẩn hắn liền sẽ cho Quang Minh Hoàng hiện thân, thống soái mười vạn đại quân chiếm lĩnh Thiên Minh thủ đô.

Sau đó Quang Minh Hoàng thừa cơ đăng cơ, đại cục thiên hạ cũng sẽ vô pháp xoay chuyển nữa!

- Bệ hạ!

Yến Thành thất thanh kinh hô.

- Đừng nóng vội, Chu Công Cẩn dám dùng liên hoàn kế, thì ta sẽ tương kế tựu kế.

Yến Nan Quy lạnh lùng cười, nhíu mày nói:

- Chúng ta vĩnh viễn là người chiến thằng cuối cùng, không phải sao, Yến Thành?

- Vâng, bệ hạ!

Yến Thành không nghĩ ra Yến Nan Quy có chủ ý gì, bất quá từ sự sùng bái đối với bệ hạ, hắn liền cung kính hưởng ứng.

- Bệ hạ, chúng ta nên làm như thế nào?

- Đi điều tra tình báo cho ta, nơi ở của bọn người Thủy Nguyệt Vũ, Thiên Minh Thiên Quân, Quang Minh Hoàng ta đều phải biết!

Sau khi bình thản phân phó, Yến Nan Quy về lại chú tạo thất.

Trong phòng, Phương Thiên Họa Kích hầu như đã được chữa trị xong, mà bên cạnh họa kích, lại trôi nổi một cái điện thờ được bao phủ bởi đám khói đen.

Quỳ gối trước điện thờ, Yến Nan Quy yên lặng cầu nguyện.

- Thần tại thượng, xin người phù hộ cho Yến Nan Quy, trận chiến này cần phải thắng lợi.

Hắn thành kính cầu nguyện.

- Chỉ có như thế, ta mới có thể cho dân chúng Đại Yến hai mươi năm bình an a!

Thời gian trong phút chốc đã tới ngày thứ ba.

Một ngày này, tin tức Thủy Nguyệt Vũ mời dự đại hội công tuyển đã hoàn toàn truyền ra, không khí tại Thu Diệp Thành chợt trở nên khẩn trương, tại thời điểm sáng sớm, một vị Thiên Quân sẽ tham gia công tuyển ngày mai, đã bị người giết chết trong nhà vệ sinh. Giữa trưa, một vị thiên quân khác đi tham gia tửu yến thì bị người ám sát trên đường, đến buổi tối, vì giảm bớt đối thủ tham tuyển ngày mai, các thiên quân đã dứt khoát công khai đánh lên.

Tiếng kêu truyền khắp Thu Diệp Thành, huyết sắc nhuộm đỏ dài trên phố.

Mà tại nơi cao nhất của Cận Thiên Cung, Thủy Nguyệt Vũ đang ngồi trên nóc nhà, mỉm cười nhìn thành thị gió tanh mưa máu.

Thanh Vũ thiên quân đứng sau lưng hắn, muốn nói lại thôi.

- Thanh Vũ, muốn nói gì sao?

Thủy Nguyệt Vũ trừng mắt nhìn nàng một cái.

- Có phải đứng cạnh ta lâu, cảm thấy xấu hổ? Nếu là thế, thì nói ra đi, đứng tại bên cạnh người tuấn nhã như ta, còn bày đặt cái dạng xấu hổ thẹn thùng!

Tên tự kỷ cuồng này! Thanh Vũ thiên quân thầm mắng một câu, cau mày nói:

- Thủy công tử, ta đang nghĩ ngày mai ngươi đi tham gia đại hội công tuyển, trong vòng một ngày cũng không thể thoát thân, có thể có người sẽ nhân cơ hội đánh lén Linh Lung Cung của ta hay không?

Nàng lo lắng nói:

- Huyết Sắc Sơn Hà ngay trong nội cung của Linh Lung Cung a!

- Sợ cái gì?

Thủy Nguyệt Vũ tự tin hừ một tiếng.

- Không phải còn có bốn vị đại sư chữ huyền sao? Bốn người các nàng, còn có năm kiện pháp khí truyền thuyết, thế gian ai có thể địch?

- Thủy công tử, nếu chỉ là một hai người đến đánh lén, ta tuyệt đối có lòng tin bảo vệ được pho tượng, nhưng chỉ sợ...

Ánh mắt Thanh Vũ lướt qua Thu Diệp Thành,

- Bọn người Vân Mông Đế Quốc, Nam Lâm khổ ngục, còn có Hoàng Kim Huyết Tộc, Đại Yến Hoàng Triều cũng tới nhiều lắm, nếu những kẻ mạnh nhất của các thế lực này liên thủ, ta sợ bốn vị sư tỷ sẽ không địch lại, thủ không được a!

- Một ít con kiến thế gian mà thôi!

Thủy Nguyệt Vũ rất không hài lòng sự "yếu đuối" của Thanh Vũ, cười lạnh một tiếng, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một viên cầu màu vàng.

- Nếu bản thân ngươi không có lòng tin đủ bản lĩnh bảo vệ cho pho tượng, vậy cầm lấy cái này đi, đặt tại phía sau pho tượng, có nó, mặc kệ là bao nhiêu người đến, đều sẽ bị giết chết!

- Này...

Thanh Vũ tiếp nhận viên cầu màu vàng nhìn xuống, tay nhẹ nhàng lật chuyển vài vòng, đột nhiên phát hiện trên viên cầu có một bộ phận là màu đỏ.

Liền nhịn không được sờ lên.

- A di đà phật!

Viên cầu đột nhiên truyền ra một tiếng phật hiệu.

- Nữ thí chủ, bần tăng chính là khỉ xuất gia, vạn lần không được sờ mông!

Thanh Vũ Thiên Quân bị dọa kêu lên một tiếng, tiếp tục nhìn nhìn, nguyên lai viên cầu màu vàng này là do một con khỉ tròn béo biến thành,

- Thủy công tử, con khỉ này...

- Không tin hắn có thể thủ được Linh Lung cung hả?

Thủy Nguyệt Vũ cười lạnh một tiếng.

- Hừ, đây chính là thần binh cực mạnh Vân La Tiên Phủ của ta, lúc trước còn có bảy mươi hai loại biến hóa, sau khi bị cha ta điều giáo cải tạo, hắn đã dung hợp được vài món pháp khí truyền thuyết, phóng nhãn khắp Cữu Châu, cũng không có binh khí mạnh hơn nó!

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:

- Hơn nữa binh khí này là có Vũ Hồn, biết Vũ Hồn của hắn là ai không?

Thanh Vũ không hổ là Chú tạo đại sư của Thiên Minh, nhìn binh khí của con khỉ này, cảm ứng một trận, kinh hô:

- Vũ Hồn của công tử là Hào Long Thiên Tung, con khỉ này không lẽ là Trung Nghĩa Thiên Thu?

- Ba năm trước, hắn là Trung nghĩa Thiên Thu.

Thủy Nguyệt Vũ chậm rãi nói:

- Nhưng ba năm sau, hắn đã biến thành một tên siêu thần cấp, Quan Vương Miện.

Thanh Vũ Thiên Quân hoảng sợ biến sắc.

Trong huyết sắc tràn ngập, Thu Diệp Thành nghênh đón ngày thứ tư.

Sáng sớm, Thủy Nguyệt Vũ cùng chư vị Thiên Quân của Thiên Minh liền đi tới đại điện Cận Thiên Cung, nhưng sau khi ngồi xuống mọi người liền nhìn nhau, Thiên minh mười hai Thiên Quân, giờ chỉ còn tám người, Hồng Vân Thiên Quân không thấy mặt, thậm chí có ba Thiên Quân trong vòng một đêm đều bị giết.

Cùng lúc đó, Trầm Côn đi tới trước mặt một tòa tháp đối diện Cận Thiên Cung, từ trên cao nhìn xuống quan sát tình hình Cận Thiên Cung.

A Phúc cũng ở bên cạnh hắn, Tiếu Đông Phong thông qua đàn cổ trên lưng hắn cười nói:

- Hết thảy đều đã chuẩn bị xong, nhìn ra được bố cục của ta không?

- Lão huynh lợi hại!

Trầm Côn tự đáy lòng nói:

- Một tên tử sĩ bé nhỏ không đáng kể, liền khiến cho Thủy Nguyệt Vũ cùng các Thiên Quân trong vòng một ngày không thể thoát thân, mà ngươi điều tới mười vạn đại quân, có thể nhân cơ hội khống chế thủ đô Thiên Minh, khiến cho việc đăng cơ của Quang Minh Hoàng thành sự thật!

Giọng nói hắn xoay chuyển.

- Nhưng có một điều ta không hiểu, sau một lát, những kẻ mạnh nhất Cửu Châu sẽ đi đánh lén Linh Lung Cung, không lẽ ta thực sự chỉ cần bám trụ bọn hắn một canh giờ, là có thể lấy được Huyết Sắc Sơn Hà?

- Một canh giờ là đủ rồi, không cần ngươi liều mạng!

Tiếu Đông Phong đang giải thích, phía sau liền có mật thám thuộc hạ của Quang Minh Hoàng đi tới.

- Đại nhân!

Hắn thấp giọng nói:

- Ngoài thành truyền tới tin tức, Hiên Viên Thiên Đạo, Bạch Chi Ngữ các vị tướng quân, ngày đêm đi gấp đã tới rồi, y theo mệnh lệnh của ngài, bọn hắn đã giả bộ hướng các vị Thiên Quân quy phục, đại quân hiện đang trú đóng ngoài thành!

- Ha ha, xem ra không có thời gian nói tỉ mỉ!

Tiếu Đông Phong hướng Trầm Côn nói xin lỗi:

- Lát nữa ngươi đi Linh Lung Cung đi, nhớ kỹ, từ lúc đại hội bắt đầu giữ vững một canh giờ!

- Yên tâm!

Trầm Côn gật đầu, cũng không hỏi vì sao chỉ cần một canh giờ, mà không cần liều mạng chém giết nữa!

Hắn tin tưởng bộ não của Tiếu Đông Phong.

- Biết làm sao tiến vào Linh Lung Cung không?

Tiếu Đông Phong gọi Trầm Côn.

- Có muốn ta phái người đưa ngươi vào hay không?

- Lão huynh, chuyện đơn giản như vậy, còn cần ngươi hỗ trợ sao?

Trầm Côn cười hắc hắc, hắn đã sớm tính kế như thế nào vào Linh Lung Cung.

Từ trong tháp lâu đi ra, hắn liền chui vào đại doanh cấm quân của Thu Diệp Thành.

Trịnh Hùng đang trong quân trướng của mình, lo lắng nhìn về phương hướng của Cận Thiên Cung.

- Lão huynh, còn nhớ rõ ước định trước đây không lâu không?

Trầm Côn đột nhiên hiện ra sau lưng Trịnh Hùng.

- Ngươi, ngươi...

Trịnh Hùng hơn nửa ngày mới thở ra một hơi, vỗ ngực nói:

- Hảo hán có lời cứ nói, bộ dáng ngươi như vậy, ta thực sợ hãi a!

- Yên tâm, yên tâm!

Trầm Côn phất phất tay.

- Ta muốn đi Linh Lung Cung, an bài cho ta một thân phận giả. Lão huynh, đừng nói với ta là ngươi làm không được, ngươi từng nói qua, ngươi là cấm vệ đại tướng Thu Diệp Thành, cùng Tiêu Khinh Hoàng rất quen thuộc!

- Ta đã sớm chuẩn bị cho hảo hán!

Trịnh Hùng hất hàm khoe khoang, từ dưới sàn lôi ra một cái rương lớn, mở ra liền xuất hiện một bộ áo giáp của tướng quân Thiên Minh.

- Hảo hán, sau nửa canh giờ có một đội ngũ đi Linh Lung Cung thay quân, thân phận của ngài là phó tướng đội quân này, có thể xuất nhập bất kỳ một góc nào của Linh Lung Cung!

Sau đó hắn lại xuất ra một phong thư tự tay viết.

- Mặt khác đây là phong thư ta tự tay viết cho Tiêu Khinh Hoàng, thấy nó, Tiêu Khinh Hoàng tự nhiên sẽ ra ngoài cùng ngươi nói chuyện!

- Ai u, lão huynh ngươi đều đã chuẩn bị xong?

Ánh mắt Trầm Côn sáng lên.

Trịnh Hùng thấp giọng cười lớn, kề tai nói nhỏ:

- Hảo hán, ta đã quy phục Gia Cát đại nhân, cũng đã hỏi qua thân phận của ngài có phải là cao thủ bí mật của Thẩm gia hay không? Có phải là thân tín tuyệt đối của Quang Minh Hoàng đại nhân hay không? Hắc hắc, ta biết Quang Minh Hoàng không chết, hôm nay hắn chính là hoàng đế, sau khi chúng ta quy phục, còn cần lão ca ngài chiếu cố nhiều hơn!

Trầm Côn sửng sốt, lập tức cười phá lên.

Cái mà người ta gọi là phần tử đầu cơ chính trị, hẳn chính là loại người như Trịnh Hùng này đi?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-405)