Vay nóng Homecredit

Truyện:Vũ Toái Hư Không - Chương 134

Vũ Toái Hư Không
Trọn bộ 405 chương
Chương 134: Nhị long tranh phong
0.00
(0 votes)


Chương (1-405)

Siêu sale Lazada


Trong lúc nhất thời Trầm Côn không biết nên làm cái gì. Tuy rằng Hắn rất muốn an ủi Thanh Long, nhưng cảnh ngộ của Ngọc tiên sinh cũng khiến hắn phải lo lắng.

Ngọc tiên sinh bị vạn yêu thành Đông Hải bắt giữ, mà mục đích của chúng là chiếm lĩnh ốc đảo Hoang Châu. Biết được tin tức này, Trầm Côn mơ hồ hiểu được mục đích của Hồng Thiên Đãng vì sao muốn bắt Ngọc tiên sinh. Nhưng hắn không vẫn không hoàn toàn biết được chính xác.

- Đúng rồi, lão huynh tìm Hải Nạp Bách Xuyên làm gì thế?

Trầm Côn nhớ lại, lúc hắn và Thanh Long quen biết nhau, Thanh Long đang tìm kiếm Hải Nạp Bách Xuyên trên người trưởng lão Thiên Vũ Tông.

- Ta muốn báo thù.

Sắc mặt Thanh Long âm trầm:

- Thực không dám giấu, lúc ta cùng Hồng Thiên Đãng lần đầu tiên nhìn thấy Hải Nạp Bách Xuyên, ta cũng không biết khối đá kia có tác dụng gì. Nhưng sau khi Tố Tâm truyền đến mệnh lệnh, bảy tảng đá này đối với nàng vô cùng quan trọng. Giao cho ta cùng Hồng Thiên Đãng nhất định phải tìm đủ bảy khối Hải Nạp Bách Xuyên, không hoàn thành nhiệm vụ, đây chính là tử tội.

Hắn cười lạnh nói:

- Vì thế, lúc ta đang lẩn trốn, đã mang trên người hai khối Hải Nạp Bách Xuyên, cũng nhân cơ hội đem một khối của Hồng Thiên Đãng ném vào Thái Hồ. Ta muốn hắn không hoàn thành nhiệm vụ, bị chết dưới quân pháp của Tố Tâm.

Thì ra là Thanh Long cũng không biết bí mật của Hải Nạp Bách Xuyên, nguyên nhân đơn thuần chỉ là báo thù.

Trầm Côn gật gật đầu:

- Chuyện tiếp theo đến giờ ta cũng đã biết, bốn khối Hải Nạp Bách Xuyên xuất hiện trên ốc đảo yêu thú. Hai khối trong tay ngươi, một khối trong tay Hồng Thiên Đãng, một khối bị ngươi ném xuống hồ nhưng trưởng lão của Thiên Vũ Tông đã nhặt được.

Theo như tinh toán, bảy khối Hải Nạp Bách Xuyên đều đã xuất hiện!

Trầm Côn híp mắt nghĩ nghĩ, thấp giọng nói:

- Lão huynh, có phải tìm thấy càng nhiều Hải Nạp Bách Xuyên, cơ hội báo thù của ngươi càng lớn.

Thanh Long gật đầu.

- Hắc hắc, ta đây hướng lão huynh bồi tội.

Trầm Côn lấy từ trong hành lý của A Phúc một khối Hải Nạp Bách Xuyên:

- Lúc mới gặp nhau, ta đã lừa ngươi, đây là khối ở trong tay trưởng lão Thiên Vũ Tông.

Nhìn thấy khối đá màu đen bảng với nắm tay của trẻ con, Thanh Long kinh ngạc, cười nói:

- Ta không biết vì sao lại tìm không thấy, thì ra nó nằm trong tay ngươi. Ta hiểu được, lúc đó chúng ta không phải là bằng hữu. Cho dù là ta, cũng sẽ không nói thật.

Vỗ vỗ bả vai Trầm Côn:

- Lúc này, huynh đệ đã đưa khối đá này ra, chính là đã coi ta là bằng hữu.

- Không chỉ có vậy.

Trầm Côn từ từ lấy ba khối đá khác từ trong tay của A Phúc:

- Ba khối Hải Nạp Bách Xuyên khác đều nằm trong tay ta. Tính cả khối vừa rồi, xin lão huynh vui lòng nhận lấy.

Nhìn thấy ba tảng đá, sắc mặt Thanh Long trở nên vạn phần kích động. Không cần suy nghĩ, Trầm Côn đem cả bốn khối đưa cho hắn. Thanh Long thất thanh nói:

- Huynh đệ, ngươi giao tất cả cho ta sao?

- Mối thù giết vợ, ta không thể giúp huynh đệ đi giết Hồng Thiên Đãng. Mấy khối đá này, coi như thay tẩu tử báo thù.

Thanh Long vuốt vuốt bốn tảng đá, chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngân ngấn nước mắt.

- Đại ân này, một lời không thể cảm tạ hết được.

Thật lâu sau, Thanh Long ôm quyền, đem bốn khối đá trả lại cho Trầm Côn. Sau đó hắn cởi trên lưng xuống một cái túi vải nhỏ, đồng thời đặt trên tay Trầm Côn.

- Lão huynh. Trong túi chính là hai khối đá khác.

Trầm Côn nhìn sáu khối đá trên tay, ngạc nhiên nhìn Thanh Long:

- Lão huynh, vật này dùng để báo thù cho tẩu tử, cầm lấy đi. Còn có chuyện gì để sau hãy nói.

Nói xong, Thanh Long gọi tên cẩu hùng Thanh Sơn lại, chỉ vào Trầm Côn nói:

- Quỳ xuống, gọi thúc phụ.

Thanh Sơn ngơ ngơ quỳ xuống thở dài:

- Thúc phụ, xin nhận của tiểu sinh Long Thanh Sơn một lạy.

Vỗ vỗ sau lưng nhi tử, Thanh Long cười khổ nói:

- Trầm huynh đệ, long sinh trăm tử (Rồng sinh trăm con). Đây là nhi tử ngốc nghếch không giống ai. Tuy lúc nó vừa ra đời đã có thể nói, hai mươi ngày đã có thể viết chữ đọc sách, năm mươi ngày đều thuộc làu các thơ ca của nhân loại. (Khủng bố thiệt:22::22:). Nhưng ngoài những thứ đó ra, cái gì nó cũng không biết.

Hắn đem bàn tay Trầm Côn đặt trên lưng nhi tử, tiếp tục nói:

- Ta là phụ thân nhưng không có biện pháp dạy hắn lên người. Sau này, đành phải đem đứa nhỏ này cậy nhờ huynh đệ.

- Lão huynh, ý của ngươi là?

Trầm Côn thấy trong lời nói có cảm giác chia ly, vội vàng lớn tiếng.

Thanh Long dứt khoát mỉm cười:

- Từ lúc thê tử của ta ra đi, ta cũng không còn muốn sống. Nhưng ta lại không có bằng hữu để phó thác hậu sự, lại không an tâm về chuyện nhi tử. Cho tới ngày hôm nay, gặp được Trầm huynh, ta liền đem Thanh Sơn phó thác cho ngươi. Thanh Long ta sẽ cùng với Hồng Thiên Đãng quyết một trận tử chiến.

- Ngươi muốn cùng Hồng Thiên Đãng liều mạng?

Trầm Côn vội la lên:

- Ngươi điên rồi sao? Ngay cả Long Giác ngươi cũng không có, lấy cái gì để đối phó với Hồng Thiên Nhãn.

- Lấy mạng của ta.

Thanh Long phi thường thản nhiên cười, sau đó hắn chắp tay nói:

- Trầm huynh, Thanh Long ta một đời chỉ có một bằng hữu, một nhi tử. Thật tốt, thật là tốt!

Nói xong, hắn hóa thành một đạo ánh sáng phóng lên cao. Trong tầng mây hoa mỹ của bầu trời đêm, xuất hiện một thân ảnh lượn vòng cực kỳ khí phách – Long Ảnh.

- Trầm huynh, ta cùng với Hồng Thiên Đãng quyết đánh một trận tử chiến. Trước tiên huyết tẩy nơi yêu thú đóng quân của Hồng Thiên Đãng, giúp ngươi nghĩ cách cứu viện sư phụ. Ngươi theo sau ta, thấy sư phụ ngươi lập tức cứu đi. Nhớ kỹ, trước lúc ngươi trở thành Tử Nguyên Vũ tông, không cần thiết phải chính diện giao phong với Hồng Thiên Đãng.

Rất ít người, cả đời cũng không thể nói hết được những lời trong tâm. Nhưng cũng có một số người, chỉ một thời gian ngắn, đã để lại được một đời giao tình. Thanh Long chính là người như thế.

Sau mấy ngày, Trầm Côn tiến vào dãy núi phía Tây Nam, tình hình ốc đảo liên tục xoay chuyển. Ban đầu, Thanh Long phát ra về phía bọn chúng một tiếng nổ rung trời, chỉ thấy một ngọn lửa màu đỏ thẳng tắp tới tận trời xanh, ngọn lửa bạo phát ra xung quanh. Tuy nhiên, ngày hôm sau yêu thú đã phản kích lại Thanh Long. Nhóm còn lại tấn công đệ tử hai tông, miệng không ngừng cắn xé thi thể hai đại tông môn mà ăn thịt.

Sau nửa ngày, mấy con sông lớn trên ốc đảo nhuộm đỏ máu, thình thoảng còn nhìn thấy một hai cánh tay trôi nổi trên mặt nước.

Hiển nhiên, hai nhóm yêu thú đánh nhau với Thanh Long đã bị tiêu diệt. Đám yêu thú còn lại vẫn đang truy đuổi đệ tử của hai tông.

- Ai, chỉ là các ngươi xui xẻo.

Trong hang núi, Trầm Côn nhìn cảnh giết chóc khắp nơi trong Thanh Long đàm, hắn bĩu môi, nhún vai. Hắn cũng không nổi lên hùng tâm tráng chí gì, chỉ nghĩ đất hoang châu sẽ nhanh chóng rơi vào tay yêu thú, là căn cứ của yêu thú. Như vậy bần tăng có nên chạy khỏi nơi này?

Có Thanh Long mở đường ở phía trước, Trầm Côn nhanh chóng tìm thấy vài vị chưởng môn.

Trong ngày hôm nay, yêu thú mà Thanh Long giết đã chất đầy một thung lũng. Hài cốt yêu thú khắp nơi trên mặt đất. Trong lúc rối loạn, hàng chục người đã chạy thoát thân. Ngọc tiên sinh cũng ở trong đó, nhưng hắn được khênh ra ngoài, lúc này đang bị hôn mê.

Sau khi công phá, Thanh Long trở lại bên cạnh Trầm Côn, chỉ vào trong sơn cốc:

- Sư phụ của ngươi ở phía trước. Trầm huynh, lúc này ta không tiện ra mặt. Ngươi hãy mau cứu người, viện quân của Hồng Thiên Đãng lúc nào cũng có thể xuất hiện.

- Không cần nói nhiều. Hắc hắc, A Phúc, Thanh Sơn, các ngươi chờ ta ở chỗ này, ta đi cứu sư phụ.

Trầm Côn kinh hỉ chạy tới sơn cốc.

Ngay lúc hắn đang chạy, chuyện tình phát sinh trong sơn cốc....

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?

Chưởng môn Ngọc Kiến Lâm Vương Khiếu Thiên được cho là còn tỉnh táo. Hắn vừa nhìn thấy rõ ràng một tràng diện. Hắn không dám tin vào mắt mình.

Năm phút trước, hơn một ngàn con yêu thú áp giải bọn hắn về phía Tây Nam. Nghe nói là muốn đưa đến chỗ của con rồng tên Hồng Thiên Đãng. Nhưng mà trong lúc nghỉ ngơi, xuất hiện một con rồng màu xanh. Chỉ trong năm phút đồng hồ hồ, toàn quân yêu thú hơn một ngàn con toàn bộ bị tiêu diệt, thậm chí bên người mấy vị chưởng môn lúc này không có một con nào trong giữ.

- Chúng ta được giúp đỡ sao?

Một vị chưởng môn Thiên Vũ Tông nhìn thi thể xung quanh. Đột nhiên kịp phản ứng, kinh hỉ nói:

- Còn chờ gì nữa? Chạy mau.

- Không ai được chạy hết.

Vương Khiếu Thiên khẩn trương hét lớn:

- Hãy suy nghĩ một chút, vừa rồi lúc con Thanh Long giết chết bọn chúng, trong lúc động thủ thực sự chiếu cố đến chúng ta, sợ làm chúng ta ngộ thương.

Hắn nhíu mày:

- Ta vẫn không hiểu nổi. Một con yêu thú tại sao lại giúp chúng ta? Đây có thể là một cái cạm bẫy?

Nghe lời hắn nói, các vị chưởng môn đều chần chờ:

- Vương chưởng môn nói rất đúng. Có lẽ đây là âm mưu của yêu thú. Hơn nữa, chúng ta đều bị yêu thú phong ấn thực lực, nếu như muốn chạy, cũng không có đủ sức rời khỏi ốc đảo yêu thú.

- Vậy bây giờ phải làm sao? Nếu cơ hội trôi qua, chúng ta sẽ phải ở lại chỗ này sao?

Vài vị chưởng môn nhìn nhìn nhau, không ai nói một câu.

- Không bằng chúng ta hãy phái hai người đi xem thử. Nếu là cạm bẫy, cũng chỉ hi sinh hai người. Chúng ta cũng không đến nỗi toàn quân bị diệt.

- Ý kiến hay! Vậy ai đi trước?

Nhóm chưởng môn bỗng nhiên im bặt. Trầm lặng một lát, một chưởng môn Thiên Vũ Tông nói:

- Lăng Vân Tông nhiều người, vì vậy các ngươi tuyển người đi.

- Hắc hắc.

Chưởng môn Lăng Vân Tông cười lạnh:

- Bởi vì như vậy, người đi ra phải là các ngươi. Thiên Vũ Tông phải lập tức phái người, nếu không chúng ta sẽ động thủ. (He he, bái phục, bái phục:82::82:)

- Thế nào, các ngươi vẫn muốn đánh nhau chứ?

- Đánh thì đánh, dù sao tất cả đều bị phong ấn, giống như người thường. Chúng ta sáu người, há lại sợ bốn người các người?

- Đừng cãi nhau nữa, chúng ta đều đang ở trên cùng một con thuyền.

Không biết ai nói một câu:

- Dù sao cũng là mạo hiểm chịu chết. Không bằng chúng ta bỏ qua bất đồng giữa các môn phái, chọn ra một người không có... giá trị nhất.

Không có giá trị nhất? Theo tiêu chuẩn này, ánh mắt mấy vị chưởng môn lướt qua một vòng, tất cả đều dừng lại trên người Ngọc tiên sinh.

- Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?

Người lên tiếng chính là Triệu Lạc Trần đang bên người Ngọc tiên sinh. Sau khi bị yêu thú bắt giữ, nàng cùng với mấy vị chưởng môn bị giam cùng với nhau. Nàng nhớ lời phân phó của lão hòa thượng, đối với Ngọc tiên sinh phải hết sức chăm sóc. Bây giờ, quan hệ hai người đã tương đối hòa hợp.

- Các người muốn để cho Ngọc tiên sinh đi chịu chết?

Triệu Lạc Trần chắn trước người Ngọc tiên sinh, phẫn nộ quát:

- Các người thật không biết xấu hổ. Đường đường là chưởng môn, so với Ngọc Tiên sinh thì khỏe mạnh hơn nhiều. Các người như vậy sao lại phải bức bách một người tàn tật?

- Bốp!

Vương Khiếu Thiên hung hăng cho Triệu Lạc Trần một cái tát.

- Nha đầu chết tiệt kia, nơi này không phải là phủ Bắc Địa Vương của các ngươi. Chúng ta đều là các trưởng bối, ta ra lệnh cho ngươi, giúp hắn đi ra ngoài.

- Ai ui, các vị lão huynh. Các ngươi đang làm cái gì vậy? Khi dễ Vô Ma Nhai chúng ta sao?

Trầm Côn chạy lại bên cạnh, lạnh lùng nhìn qua từng người.

- Trầm Côn.

Ánh mắt mọi người sáng rực. Nhất là Vương Khiếu Thiên, hắn cười to nói:

- Ai da, thì ra là thiếu chủ Vô Ma Nhai. Trầm thiếu chủ, ngươi đã có công cứu viện lục đại chưởng môn. Trước mặt tông chủ, thúc thúc ta nhất định sẽ tuyên dương công lao của ngươi. Hãy chuẩn bị cho chúng ta vài con vật để cưỡi, sáu đại chưởng môn chúng ta đều đã bị phong ấn bảy tám ngày.

- Mấy vị hình như có chút lầm lẫn hay sao vậy?

Vốn là Trầm Côn định đem toàn bộ chưởng môn cứu đi. Nhưng khi hắn thấy tình cảnh vừa rồi, bĩu môi cười:

- Các ngươi không phải vừa mới nói sao? Nhường cho sư phụ của ta đi trước. Rất tốt, tiểu chất luôn tôn trọng ý kiến của các ngươi. Ta chỉ cõng theo sư phụ ta đi. Còn các ngươi, hắc hắc, tự mình thu xếp đi.

Nói xong, Trầm Côn cõng Ngọc tiên sinh lên, sau đó nhìn nhìn Triệu Lạc Trần:

- Tiểu quận chúa. Xem lại câu nói của ngươi vừa rồi. Sự tình trên Lan Ngọc sơn, chúng ta xóa bỏ, cũng theo ta đi.

Triệu Lạc Trần bỗng nhiên do dự, nàng nhìn nhìn hai chân của mình.

Trên đùi nàng có còng một cái khóa sắt, khóa các khớp xương lại. Tuy không đến mức bị thương tổn, nhưng nàng cũng không đủ khí lực để đi.

- A di đà Phật. Tính ra thì bần tăng vẫn còn thiếu nợ ngươi.

Triệu Lạc Trần hết lòng chiếu cố Ngọc tiên sinh, Trầm Côn cũng không nỡ bỏ lại nàng. Đem Ngọc tiên sinh buộc lại trên lưng, hắn ôm lấy Triệu Lạc Trần.

- Trầm Côn, ngươi, ngươi dám khinh bạc ta?

Triệu Lạc Trần chưa bao giờ bị nam nhân ôm, nhất thời đỏ mặt.

- Chẳng lẽ ta bỏ ngươi lại?

Trầm Côn bĩu môi, bước nhanh ra khỏi sơn cốc.

Các chưởng môn khác hối hận vì những lời nói vừa rồi. Nếu sớm biết có vị cứu tinh đến, đánh chết bọn hắn cũng không dám khi dễ Ngọc Tiên Sinh:

- Trầm Côn, ngươi chờ chúng ta một chút.

Trầm Côn cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn chúng một cái. Mấy vị chưởng môn đành phải gấp rút đuổi theo. Sau một đoạn đường, Người khỏe nhất là Vương Khiếu Thiên còn theo kịp bước chân Trầm Côn, nhưng những người khác bị bỏ lại hơn một trăm thước. Thậm chí còn có cả chưởng môn bị lăn xuống khe núi. Một trăm thước, không thể cứ muốn là thành được.

- Ngao...

Đúng lúc này từng tiếng rồng ngâm truyền khắp ốc đảo.

Thân ảnh màu hồng dài trăm thước, một thân ảnh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thần long từ trên trời giáng xuống.

- Nhân loại, muốn rời đi sao?

Trên tầng mây, con hồng long này nhẹ nhàng phun xuống một ngọn lửa, bao vây xung quanh Trầm Côn và mấy vị chưởng môn. Sau đó hắn từ từ tiến tới gần Trầm Côn.

- Hồng, Hồng Thiên Đãng?

Vương Khiếu Thiên ngay phía sau Trầm Côn điên cuồng chạy. Trầm Côn cũng dùng tới tốc độ cực hạn, bỏ mạng chạy băng băng.

Tốc độ bọn họ so với rồng mà nói, quá chậm, cực kỳ chậm.

Hô! Thủ ... Phát....

Một ngọn lửa hứng về đỉnh đầu Trầm Côn xuất ra. Nhưng cùng lúc, một cơn gió lạnh lướt qua bên người Trầm Côn, thổi tan ngọn lửa, phẫn nộ rống to:

- Hồng Thiên Đãng, đến đây đi.

- Thanh Long, ha ha, ta chờ ngươi đã lâu rồi.

Hồng Long đột nhiên lao vút xuống dưới dưới. Từng ngọn lửa liên tục được phun ra tạo thành biển lửa. Trên mặt đất, từng cơn gió hội tụ thành cơn bão lớn, hiện lên thân ảnh của Thanh Long. Gió với lửa, hồng với xanh đan xem vào nhau trên đỉnh đầu Trầm Côn, Hai con rồng trong cuộc chiến sinh tử - nhị long tranh phong.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-405)