Vay nóng Homecredit

Truyện:Dị Giới Thú Y - Chương 075

Dị Giới Thú Y
Trọn bộ 624 chương
Chương 075: Luyện kim thuật sĩ???
0.00
(0 votes)


Chương (1-624)

Siêu sale Lazada


Vuốt ve ma pháp giới chỉ của mình, tính toán những lợi nhuận mà Ngưu Hoàng mang lại, Sở Thiên vui vẻ đi thẳng về trang viên của mình.

"Ô ô " Theo thói quen, mỗi lần Sở Thiên về nhà, người đầu tiên xông ra đón chắc chắn là Tiểu Bạch, phóng vụt một cái, Tiểu Bạch đã nhảy thẳng vào lòng của Sở Thiên, dùng chiếc đầu mũm mĩm của nó vuốt ve cằm của Sở Thiên, đồng thời chiếc móng nhỏ chỉ vào ma pháp giới chỉ, ý muốn nói, lần này kiếm được bao nhiêu?

"Ha ha." Sở Thiên bị trò làm nũng của Tiểu Bạch khiến cho ngứa ngáy, để Địch Áo bỏ đi rồi, Sở Thiên vừa đi vào trang viên, vừa hưng phấn nói với Tiểu Bạch: "Lần này lão đại ta giàu to rồi!"

"Ư " Tiểu Bạch vui mừng kêu một tiếng, ánh mắt nhìn Sở Thiên lập tức có tinh quang lóe lên, Tiểu Bạch thân mật liếm ngón tay của Sở Thiên sau đó chớp chớp mắt, tỏ ý: Mau lấy tiền ra đây đi!

Sở Thiên để NMD và Địch Áo rời đi rồi, ôm Tiểu Bạch trở về phòng mình, lấy ra khối Ngưu Hoàng, sau đó hét lớn vào đá truyền tin pháp thuật: "Ba Bác Tát, ngươi đến đây đi!"

Ba Bác Tát đang bận răn dạy đám bộc nhân trong hậu viện, vừa nghe thấy Sở Thiên gọi, bèn vội vàng chạy tới, vừa chạy Ba Bác Tát còn vừa suy nghĩ, rốt cuộc xảy ra chuyện lớn gì? Ông chủ trước nay chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với mình! Xem ra có người chọc tức ông chủ rồi, hừ hừ! Đúng lúc gần đây ta vừa nghiên cứu ra mấy loại bệnh độc mới...

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Ba Bác Tát lại không thấy những gì trong tưởng tượng, hay tình cảnh Sở Thiên nộ khí xung thiên, ngược lại tình hình trong phòng có chút kỳ dị, "Chuyện này...ông chủ, có phải ta nên tránh đi một lát không?"

Một khối đá lớn cao hơn nửa người, Sở Thiên đáng thương đang hoa chân múa tay kêu thảm thiết, còn đệ nhất nhân vật có thực quyền trong phủ của công tước Phất Lạp Địch Nặc...Tiểu Bạch đang bò trên vai của Sở Thiên, nỗ lực dùng chiếc miệng nhỏ của nó cẳn tai của Sở Thiên, nếu như là ma thú khác đối xử với Sở Thiên như vậy, chắc chắn sẽ bị Ba Bác Tát cải tạo thành một vật thí nghiệm. Nhưng Tiểu Bạch thì sao? Ngay cả một chủ nhân như Sở Thiên, dù đau đớn kêu thảm thiết còn phải cẩn thận giữ cho mình thăng bằng, tránh để Tiểu Bạch ngã xuống, trong tình huống này, một quản gia như Ba Bác Tát còn có thể làm gì?

"Hắc hắc, " Sở Thiên gượng cười, còn Tiểu Bạch trước mặt người ngoài, cũng vô cùng giữ thể diện tha cho Sở Thiên."Không sao, ngươi qua xem cái này đi." Nói rồi, Sở Thiên chỉ vào khối Ngưu Hoàng đó, cười nói: "Đây là một món tốt đấy!"

Tiểu Bạch không biết nhìn hàng, lại coi Ngưu Hoàng cực khổ cả ngày trời mới lừa có được thành một hòn đá nát, thậm chí còn nổi trận lôi đình, điều này khiến Sở Thiên rất phiền muộn, hi vọng pháp thần Ba Bác Tát có thể cho mình chút an ủi...

Đáng tiếc, Ba Bác Tát cũng khiến Sở Thiên thất vọng, "Ông chủ, người đem cục đá nát này về đây làm gì?" Ba Bác Tát dò xét viên sỏi mật của Khố Á Tháp, cau chặt mày, "Ông chủ muốn xây nhà cho Hãn Mã sao? Một ít đá này cũng không đủ được a?" Nơi ở của Hãn Mã mãi là một phiền phức lớn trong nhà Sở Thiên, A Mạt Kỳ và Ba Âm đã đem theo mấy trăm con Cuồng Lang đi giúp gia tộc Phan Mạt Tư bắt ma thú, từ sáng đến chiều đều làm tổ trên nóc nhà, ngơ ngẩn nhìn trời, nhưng Hãn Mã lại không được thực tế như thế.

Hãn Mã ba tuổi rõ ràng tinh lực chưa có chỗ phát tiết, lúc ban ngày, dùng chiếc vòi dài cuộn một quả bóng da chạy đi chạy lại chính là trò chơi nó thích nhất, ảnh hưởng do trò chơi này tạo thành cũng không phải lớn lắm, chỉ khiến cho người đi trên phố lớn tưởng là có động đất mà thôi. Nhưng đến buổi tối, tình hình đã đi quá mức cho phép, dưới sự hết lòng chỉ bảo của a di AK47, tiểu Hãn Mã mê mẩn điên cuồng trò chơi bắt cướp, kết quả, mỗi khi vầng trăng đỏ trên đại lục Huyễn Thú nhô lên, trước cổng phủ của công tước Phất Lạp Địch Nặc trở thành ác mộng của những người đi đường, lén la lén lút, bắt! Kẻ nào đi một mình, bắt! Đi thành từng đội, bắt! Đeo dụng cụ trên lưng, bắt...cho nên, tạo một ngôi nhà cho Hãn Mã có thể để nó ngoan ngoãn một chút, đã thành một chuyện lớn trong nhà của Sở Thiên.

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, Sở Thiên lúc này có một loại kích động muốn dùng Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp để chém chết Ba Bác Tát, giao lưu với người của dị giới đúng là có vấn đề, trên trái đất sơ hồ người nào cũng biết giá trị của Ngưu Hoàng, nhưng ở đây...

Ba Bác Tát vẫn đang dài dòng lảm nhảm, "Bây giờ vật liệu đá tốt nhất của đế quốc đều được sản xuất từ Thái Thạch Bảo, nhưng đá tốt thì lại bị quân đội quản chế, đúng rồi, bạn tốt của công chúa Sắt Lâm Na là Phí Na tiểu thư đang đóng quân ở đó, ông chủ người có thể nhờ cô ấy giúp đỡ..."

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên động nộ, đặt Tiểu Bạch xuống đất, chỉ vào khối Ngưu Hoàng đó, trợn mắt nhìn Ba Bác Tát nói: "Ngươi làm sao mà lại được thăng cấp làm Vong Linh pháp thần vậy? Ngươi biết đây là gì không?"

"Đây không phải đá vật liệu sao?" Ba Bác Tát vô cùng kinh ngạc, Vong Linh Pháp Thần không biết đá vật liệu thì có gì không đúng? Mình lại không phải là thợ đá.

"Khục khục!" Sở Thiên hắng giọng, bắt đầu giảng bài dược lý cho Ba Bác Tát, "Thứ này gọi là Ngưu Hoàng, Dược tề được tạo ra từ nó có thể thay tác dụng của thuật Tế Tự!"

"Thay thế thuật Tế Tự?" Ba Bác Tát hít vào một hơi lạnh, một nghìn năm nay, cùng với sự mai một của chức nghiệp luyện kim thuật sĩ, trên đại lục sớm đã không có ai biết cái gì gọi là dược tề rồi. Cho dù thứ mà Vong Linh pháp sư nghiên cứu ra, cũng chỉ có hai loại, bệnh độc và thuốc giải!

"Đúng, thay thể thuật Tế Tự!" Hai mắt của Sở Thiên nheo lại, tiếp tục kích thích Ba Bác Tát, "Hơn nữa tác dụng của nó giống như thuật thượng cổ Tế Tự, tuy hiệu quả chậm, nhưng nó có thể không để ý đến sự chênh lệch giữa các cấp độchức nghiệp!"

Đôi mắt âm lạnh của Ba Bác Tát lộ ra những tia sáng đầy nhiệt huyết, đối với một người cuồng nghiên cứu cả ngày chỉ biết có bệnh độc mà nói, có gì có thể khiến hắn động lòng hơn một khối Ngưu Hoàng này?

"Ư ư ~~" Tiểu Bạch há miệng cười, nước miếng chảy ra nhìn về thành Bàng Bối bên ngoài, hay nói là cả đại lục Huyễn Thú này, sau đó, trong mắt nó rõ ràng hiện ra một núi kim tệ đếm không thể xiết! Dưới sự dạy dỗ của Sở Thiên, đầu óc thương nghiệp của Tiểu Bạch cũng tăng lên nhiều, dược tề có thể thay thuật Tế Tự, đến con lợn cũng có thể tính ra, trong đó sẽ có thể kiếm được bao nhiêu kim tệ!

"Ông chủ, chẳng lẽ người còn biết thuật luyện kim bị thất truyền hơn nghìn năm nay sao?" Ba Bác Tát kính phục hỏi.

"Thuật luyện kim? Uhm, đúng, chính là thuật luyện kim!" Sở Thiên rất hài lòng với chức nghiệp này, ngang nhiên nói: "Ngoài viễn cổ Tế Tự thuật ra, ta quả thật còn biết thuật luyện kim!"

Có tiền dễ làm việc, có quyền thì lại càng dễ, nếu giống như Sở Thiên, vừa có tiền lại vừa có quyền, vậy cơ hồ không có chuyện gì là không làm được.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cả một con phố sở tại của phủ công tước Phất Lạp Địch Nặc đã được Sở Thiên mua lại với một mức tiền thấp đến đáng thương, sau đó, một xưởng sản xuất thuốc quy mô lớn được Sở Thiên tự tay thiết kế bắt đầu được thi công.

Phá đất? Dễ thôi, để Hãn Mã chạy vài vòng là xong rồi. Nguyên liệu? Chỗ gia tộc Phan Mạt Tư cũng có không ít. Công nhân xây dựng? Đại thần ma thú Bối Tư Đặc đã đích thân mang một lô ma thú cao cấp đến trợ giúp. Thiết bị sản xuất? Sở Thiên đến dao phẫu thuật còn có thể làm ra, huống hồ khi Ba Bác Tát nghiên cứu bệnh dịch cũng có không ít dụng cụ thực nghiệm.

Xưởng thuốc được xây dựng nhanh chóng như một kỳ tích. Đồng thời, nghiên cứu của ba người Sở Thiên, Ba Bác Tát và Địch Áo cũng đạt được bước tiến triển to lớn.

Khố Á Tháp không hổ là ma thú cấp chín, Ngưu Hoàng của nó cứ như khiến Sở Thiên phát cuồng lên, dùng nó kết hợp với các dược liệu khác, hiệu quả của nó đã vượt quá sức tưởng tưởng của Sở Thiên.

Có vị chủ dược là Ngưu Hoàng, Sở Thiên có thế dự liệu được, mình có thể làm ra một số thuốc thường thấy trên trái đất, nhưng điều Sở Thiên không ngờ tới là, Ngưu Hoàng của Khố Á Tháp cũng mang lạc ấn của ma thú cấp chín! Mãi đến nay, chuyện mà Sở Thiên lo lắng nhất là thời gian hiệu quả của thuốc quá chậm, không thần kỳ được như thuật Tế Tự. Nhưng thực lực của Khố Á Tháp lại khiến sự lo lắng của hắn tan thành mây khói...

Giải độc đan, đây là một tác phẩm thành công đầu tiên mà Sở Thiên nghiên cứu ra, trên đại lục này không ít các ma thú có kỹ năng công kích bằng độc tố, nên Sở Thiên tin chắc con đường tiêu thụ loại sản phẩm này sẽ rất tốt, vốn dĩ Ngưu Hoàng đã có công năng giải độc, cho nên thuốc giải độc được chế ra từ nó cũng là bình thường, nhưng giải độc đan của Sở Thiên lại cho hiệu quả nhanh chóng, uống một viên, cơ hồ không cần đợi lâu, độc tố trên vật thí nghiệm đã hoàn toàn biến mất.

Dưới sự gợi ý của Địch Áo, Sở Thiên mới hiểu, những dược phẩm được làm từ Ngưu Hoàng của Khố Á Tháp sinh ra đã có lạc ấn của ma thú cấp chín, chính những lạc ấn này mới khiến cho thời gian phát huy tác dụng của dược phẩm đủ để thay thế cho thuật Tế Tự!

Kim sáng dược, đây là sản phẩm thứ hai của Sở Thiên, cũng có lạc ấn của Khố Á Tháp, vốn dĩ cần mấy ngày mới có thể trị được ngoại thương, chốc lát đã lành lại như xưa.

Vạn linh đơn, sản phẩm thứ ba, chủ yếu trị cảm mạo, sốt, ho, đau đầu, tiêu chảy... chỉ cần là những triệu chứng thường gặp khiến cơ thể không khỏe, nó hoàn toàn có thể giải quyết được. Thứ hiệu quả này khiến Sở Thiên dở khóc dở cười, trên trái đất cần dựa vào bệnh tình không giống nhau để lựa chọn thuốc, nhưng trên đại lục Huyễn Thú, do lạc ấn của ma thú quá mạnh, một viên thuốc lại có thể giải quyết tất cả những bệnh thường gặp.

Cùng với việc tộc nhân của Khố Á Tháp nô nức kéo đến, Sở Thiên vui mừng phát hiện, dường như Cự Ngưu trên đại lục Huyễn Thú đều có duyên đặc biệt với sỏi mật. Cơ hồ trong mấy chục con trâu thì có thể sản xuất một Ngưu Hoàng. Nhưng những thứ này không thể khiến Sở Thiên hài lòng, dù gì Ngưu Hoàng cũng có hạn, cho nên Sở Thiên lại một lần nữa lại tìm Khố Á Tháp, tuyên bố rằng, chứng bệnh này sẽ thường bị lại, nên tộc nhân của ngươi cần phải ở chỗ ta quan sát một thời gian.

Khố Á Tháp cảm động đến rơi nước mắt khi Sở Thiên xây dựng nông trường nuôi trâu quy mô lớn bên ngoài thành đế đô, và Cự Ngưu sinh sống trong đó, đã sống súng sướng đến mức không kém gì những tiểu quý tộc, còn về Sở Thiên tại sao lại đối đãi tốt với tộc Cự Ngưu như vậy, không ai biết nguyên nhân vì sao, cho dù là Ba Bác Tát cũng chỉ biết, ông chủ là vì muốn thuận tiện để lấy Ngưu Hoàng mà thôi, còn Địch Áo được cho là có khả năng biết chân tướng sự việc nhất cũng bị những ngày lao động nặng nhọc nên thiếu mất một bài giảng, nội dung của bài giảng là: Thực vật có nhiệt lượng cao, cộng thêm cuộc sống an nhàn, chính là nguy cơ tạo ra sỏi mật!

Một con trâu được chữa khỏi, sau đó mỗi ngày hưởng thụ sự chiêu đãi nhiệt tình của Sở Thiên, tiếp đó lại bị sỏi mật, rồi lại lấy Ngưu Hoàng ra... Đây chính là dây chuyền sản xuất Ngưu Hoàng do Sở Thiên dày công xây dựng.

Nhưng cũng có chỗ khiến Sở Thiên không hài lòng, tộc nhân của Khố Á Tháp đại đa số đều là ma thú trung và sơ cấp, những dược vật dùng Ngưu Hoàng của chúng tuy vẫn có hiệu quả diệu kỳ với những bệnh thường gặp, nhưng đối với đấu khí và ma pháp cao cấp lại không tốt như vậy, chẳng hạn như, một miếng Ngưu Hoàng cấp ba chế tạo thành Kim sáng dược, đối với những thương tổn do các chức nghiệp từ cấp ba đổ xuống thì thuốc vào bệnh khỏi, nhưng đối với cấp ba trở lên, tuy có thể trị khỏi, nhưng cần rất lâu thời gian để lành lại vết thương.

Những thương tổn cùng cấp phải được chữa theo cách cùng cấp trở lên, định luật này trên đại lục Huyễn Thú vẫn ràng buộc dược phẩm của Sở Thiên, đối với tình huống này, Sở Thiên đã chia sản phẩm của mình ra từng đẳng cấp khác nhau, những bệnh bình thường cơ bản có thể dùng những Ngưu Hoàng bình thường để chữa trị, chỉ khi gặp phải những chứng bệnh khó, Sở Thiên mới dùng đến dược phẩm được chế ra từ Ngưu Hoàng của Khố Á Tháp.

Nghiên cứu dược phẩm cần một lượng nhân lực lớn, chỉ dựa vào ba người Sở Thiên đã không thể trở tay kịp, nhưng điều này không làm khó được cho Sở Thiên, chức nghiệp hắc ám pháp sư luôn bị mọi người kỳ thị, trong mắt người khác là một danh từ vô sỉ độc ác, nhưng ở chỗ Sở Thiên, đó lại là những nhân tài! Các nhà hóa học huyền bí, đây chính là định nghĩa của Sở Thiên giành cho họ.

Dưới sự hiệu triệu của Ba Bác Tát, thêm vào đó là những đãi ngộ điên đảo lòng người, một số bạn cũ ngày xưa của Ba Bác Tát cùng các vãn bối, tự nhiên trở thành các cố vấn ma pháp riêng của Sở Thiên.

Sản xuất dược phẩm cũng cần người, hơn nữa là những người có thể giữ bí mật, đối với vấn đề này, Sở Thiên đã làm một việc khiến tất cả mọi người thất kinh, nhưng lại vô cùng thán phục, trong đám nô lệ ngu nhất là chủng tộc nào? Thú nhân! Chủng tộc nào nghe lời nhất? Thú nhân! Chủng tộc nào dễ quản lý nhất? Cũng là thú nhân!

Hơn một nghìn nô lệ thú nhân ngu ngốc được Sở Thiên mua về nhà, sau khi trải qua sự tập huấn đơn giản, đã trở thành một lực lượng lao động trong công xưởng của Sở Thiên, tuy chúng rất ngốc, nhưng mỗi người làm một chuyện vẫn không có vấn đề gì, hơn nữa với mức lương mỗi ngày một đầu lợn thú cũng đủ để chúng vì Sở Thiên thề sống thề chết bán mạng làm việc...

Phân công lao động sản xuất, đây chính là phương pháp bảo mật của Sở Thiên, sau này đã có người tìm cách phỏng chế lại dược phẩm của Sở Thiên, nhưng họ đương nhiên không dám đích thân đi hỏi Phất Lạp Địch Nặc điện hạ vĩ đại rồi, nên đã bắt mấy nô lệ thú nhân về uy hiếp dụ dỗ, kết quả, đáp án của mỗi người thú đều vô cùng kì lạ, một người nói, ta chỉ lo chuyển đá, một người khác nói, ta chỉ biết đẩy bàn mài, thêm một người nữa lại bày tỏ, ngày nào ta cũng ném cát vào trong một cái nồi lớn...

Kẻ bắt cóc thẹn quá hóa giận, thậm chí cón thừa dịp Sở Thiên không có mặt, bắt từng người thú làm từng việc khác sau đó chơi trò kết hợp lại, nhưng rất đáng tiếc, công việc thành hình cho dược phẩm cuối cùng đều là do Ba Bác Tát phụ trách...

Công việc lấy Ngưu Hoàng ra là khó nhất, cũng là việc mà Sở Thiên không muốn người khác biết nhất, cho nên Địch Áo tạm thời trưởng quản toàn bộ quá trình kiểm tra sức khỏe cho Cự Ngưu, còn may một khối Ngưu Hoàng là có thể chế ra một lượng lớn dược vật, cho nên Địch Áo đáng thương còn có thể chịu trách nhiệm được với "khảo nghiệm" lão sư giành cho mình.

Công việc của xưởng chế thuốc đã đi vào quỹ đạo, nhưng rắc rối lớn của Sở Thiên cũng đã đến, bởi vì không một quân vương nào có thể chịu đựng được, việc đại thần của mình cùng lúc có ma thú cao cấp, lại còn nuôi dưỡng mấy chục hắc ám pháp sư!

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, Sở đại thiếu gia tự nhiên không thể để Lô Địch Tam Thế phát ngôn trước, bộ dạng thần côn một lần nữa lại hiện lên mặt, Sở Thiên nheo mắt lại, cười ha hả xuất hiện trước cổng hoàng cung Khải Tát, có điều, về việc hắn đến trước hoàng đế bệ hạ thỉnh tội, hay là để lừa phỉnh Lô Địch Tam Thế, thì không ai có thể nói rõ được.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-624)