← Ch.124 | Ch.126 → |
Đây chính là việc biến đổi gen được nhắc đến trong truyền thuyết sao? Sở đại thiếu gia gãi đầu, dùng con mắt chuyên nghiệp quan sát con ma thú đứng trước mặt.
Nhìn từ bên trái đây là một con sói rất đẹp, bộ lông có màu xanh đen, hàm răng trắng bóng, đôi mắt xanh lam sâu thẳm, khí chất kiêu ngạo mà cô đơn, nếu trang điểm hơn chút xíu thì đây sẽ là trở thành một con U Minh Lang nổi tiếng cả đại lục. Nhưng khi nhìn từ bên phải thì nó thật có lỗi với thẩm mỹ quan của Sở đại thiếu gia. Phía bên trái của chiếc cổ lại có một cái đầu sói khác, cái đầu này rất nhỏ, chưa bằng một nửa cái đầu chính, phía trên nó là những giọt máu tanh lòm đang nhỏ tong tỏng xuống đất, khiến người ta buồn nôn.
"Nhìn cái gì mà nhìn?! Chưa thấy con U Minh Lang nào đẹp trai sao?" Con sói ấy không nói thì thôi, nó nói lại khiến cho Sở Thiên kinh hãi. Đầu tiên, có thể nói được có nghĩa hắn là một ma thú cấp bảy, thực lực không hề kém Ma pháp đạo sư Đái Duy Tư. Kế nữa là hình như Sở Thiên chưa gặp ma thú cấp bảy nào lại tự hào về bản thân đến vậy.
"Đái Duy Tư đoàn trưởng, có lẽ ngươi cũng rõ ta đến đây để làm gì." Người vừa rồi chỉ vào Đái Duy Tư, "Giao Tế Tự thần thánh Phất Lạp Địch Nặc ra đây!"
Đái Duy Tư thầm kêu khổ, vốn dĩ hắn nhận được tin tình báo là ở trấn Ba Đặc xuất hiện một đạo tặc giống Tế Tự thần thánh nên hắn mới đem cao thủ đến đó, đồng thời mời ba người Sở Thiên gia nhập đội chuyển hàng. Đái Duy Tư vốn định tranh thủ thời gian trên đường để xác định Sở Thiên có phải Tế Tự thật không. Kết quả là, do kỹ thuật diễn xuất quá tinh thông của Sở Thiên, cơ bản hắn đã từ bỏ ý định tiếp tục điều tra Sở Thiên. Nhưng không ngờ đến lúc này lại có kẻ đòi hắn giao người.
Sở Thiên quan sát hắn một lượt, khoảng hơn năm mươi tuổi, nhìn ăn mặc giống như một kỵ sỹ, nhưng bên cạnh lại không có tọa kỵ. Sở Thiên khều Lạc Khắc hỏi: "Hắn là ai vậy?"
Lạc Khắc hạ thấp giọng nói: "Hắn là đoàn trưởng của đệ nhị binh đoàn ở Công Quốc. Nghe nói hắn là đối thủ không đội trời chung với Đái Duy Tư!" lúc này Lạc Khắc cũng cảm thấy tình thế không an toàn, bắt đầu căng thẳng, "Hắn tên Gia Đặc, Thủy Tinh kỵ sỹ cấp bảy, rất lợi hại!"
"Tọa kỵ của hắn đâu?" Sở Thiên hỏi, nếu thứ Gia Đặc cưỡi không xuất hiện thì không thể phán đoán được thực lực của hắn.
"Ngươi bé mồm thôi!" Lạc Khắc không hiểu, sao lúc này rồi mà Sở Thiên vẫn không chút sợ hãi gì hết, "Nghe nói hắn có một con Cự Ngưu cấp bảy đến từ Lạc Nhật sơn mạch. Nhưng đã mất tích từ rất lâu rồi."
Cự Ngưu mất tích? Sở Thiên bỗng nhe răng cười. Trên cái đại lục này, có lẽ chỉ có Sở Thiên là biết chỗ của con Cự Ngưu hiện nay. Vì toàn bộ Cự Ngưu tộc từ Lạc Nhật sơn mạch đều bị tộc trưởng Khố Á Tháp gọi đến đế quốc Khải Tát để ngoan ngoãn sản xuất Ngưu Hoàng cho Sở Thiên rồi.
Lúc này, Đái Duy Tư và Gia Đặc bắt đầu tranh cãi, Đái Duy Tư: "Gia Đặc, người của ta đều ở đây, ngươi tự tìm đi! Xem xem có Tế Tự thần thánh không!" nói rồi Đái Duy Tư chỉ vào Sở Thiên lạnh lùng nói: "Đây chính là kẻ mà ta đưa đến từ trấn Ba Đặc, ban đầu ta cũng tưởng hắn là Tế Tự thần thánh, nhưng... ngươi tự xem đi!"
Gia Đặc lấy ra từ túi không gian bên hông một tờ nhiệm vụ, đối chiếu kỹ lưỡng với Sở Thiên, mà Sở Thiên cũng rất hợp tác tiếp nhận sự quan sát ấy.
"Hắn không phải!" Gia Đặc dừng lại một chút rồi cười nhạt: "Ngươi tưởng có thể lừa được ta sao?! Hừ, nói mau, ngươi đã giấu người ở đâu?"
"Gia Đặc, ngươi đã không tin thì chúng ta không có gì để nói nữa!" Đái Duy Tư hết cách, thôi không giải thích nữa, vẫy tay một cái, các thủ hạ đã sẵn sàng trong tư thế chiến đấu."Chúng ta cũng đấu nhau mấy chục năm rồi, giờ cũng nên kết thúc thôi!"
Sở Thiên kéo Lạc Khắc và Chu Lệ Á vẫn đang ngây người ra "Còn xem gì nữa? Không mau đi thôi!" xem ra sắp đánh nhau đến nơi rồi, mà ở đây gần như toàn cao thủ trung cấp trở lên, trong trận chiến này, ba người binh đoàn Cương Thiết Bào Hao chỉ có thể cố chạy thoát thân mà thôi.
"Ai cũng đừng hòng rời khỏi đây!" Gia Đặc hét lên, rồi chia thủ hạ ra tứ phía, chặn hết các đường lại.
"Liên Tỏa Thiểm Điện!" lại là chiêu thức vừa dùng để đối phó với tên thổ phi ngốc nghếch ban nãy, nhưng đáng tiếc, đối thủ lần này của Đái Duy Tư lại là Thủy Tinh kỵ sỹ cấp bảy!
"Khí Thuẫn!" Gia Đặc bắt chéo hai tay thành chứ thập chắn trước ngực, xung quanh là một tấm lá chắn trong suốt được tạo nên từ đấu khí. Khí Thuẫn không những chặn được ma pháp của Đái Duy Tư mà còn đánh bật trở lại.
"Bảo vệ Tế Tự!" uy lực của Liên Tỏa Thiểm Điện qua sự phản xạ đã giảm đi nhiều, không làm gì được các cao thủ binh đoàn Bạo Phong, nhưng Tế Tự A Luân thì vẫn cần được bảo vệ.
"Khốn kiếp!" Sở Thiên chửi một câu, tình thế cấp bách, tất cả thủ hạ của Đái Duy Tư đều tự bảo vệ mình, những người mạnh hơn thì bảo vệ Tế Tự, do vậy mà ba người Sở Thiên, Lạc Khắc và Chu Lệ Á không có ai ngó ngàng gì đến. Mà luồng sáng ấy sau khi phản xạ vài lần đang bắn về phía ba người họ.
Sau khi phản đi phản lại vải lần uy lực của Liên Tỏa Thiểm Điện đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn như ma pháp sơ cấp, nhưng thực lực của Lạc Khắc và Chu Lệ Á vẫn không thể chống lại được ma pháp tương đương cấp ba. Nhét Tiểu Bạch vào tay Chu Lệ Á, rồi Sở Thiên kéo Chu Lệ Á, một tay lôi Lạc Khắc ra đằng sau mình. Sau một tiếng nổ, luồng sáng ấy tan biến trên người Sở Thiên, Sở đạo thiếu gia ngoài việc quần áo bị thủng một lỗ lớn ra thì không hề có một vết thương nào.
Ca ngợi Nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên cười thầm, có sự bảo vệ của máu Long hoàng, một tẹo ma pháp sơ cấp này làm gì được hắn.
"Ủa?" Thấy Sở Thiên không việc gì, Đái Duy Tư ngẩn ra, hắn chưa từng nghĩ lại có người có thể dùng thân thể mình chống lại sự tấn công của ma pháp. Nhưng hắn cũng không có thời gian để nghĩ nữa vì thanh trường kiếm của Gia Đặc đã xuất hiện trước mặt hắn rồi.
"An Địch, ngươi không sao chứ?" Chu Lệ Á hỏi quan tâm, còn Lạc Khắc thì đang há hốc mồm, như vừa nhìn thấy thần kỹ gì vậy, "Khốn nạn, em rể lợi hại thật đấy, thế mà không bị sao!"
Không đợi Sở Thiên ba hoa câu nào, Gia Đặc đã phát hiện ra điều bất thường ở Sở Thiên, hắn liền vừa tấn công Đái Duy Tư vừa ra hiệu cho một Ma pháp đạo sư trong đám thủ hạ, "Tên đạo tặc đấy giao cho ngươi!" Dứt lời, Gia Đặc lại quay ra quát con sói hai đầu: "Còn không mau tới giúp ta, ta thuê ngươi không phải để ngươi đứng đó xem trò hay!"
"Hứ" Sói hai đầu cười mỉa mai, rồi cúi người xông về phía Đái Duy Tư. Tiếp đó là một trận đại chiến đã diễn ra giữa đường đi.
Đạo tặc, cái nghề chuyên ẩn nấp và ám sát vốn là thiên địch của Ma pháp đạo sư. Cùng một đẳng cấp, chỉ cần cho đạo tặc đủ cơ hội để giấu tung tích thì Ma pháp đạo sư gần như không có cơ hội sống sót. Nhưng hôm nay lại khác, đối thủ của Sở Thiên là một Ma pháp đạo sư cấp năm có thực lực, còn Sở đại thiếu gia thì lại là một đạo tặc cấp ba trình độ sơ cấp giả mạo! Hơn nữa hắn còn phải bảo vệ Lạc Khắc và Chu Lệ Á.
Mọi người đều bận đối phó với đối thủ của mình, Tế Tự A Luân, dưới sự bảo vệ của mọi người cũng đang không ngừng bắn Quang Minh ma pháp về phía Gia Đặc, do vậy mà Sở Thiên chỉ có một mình đối phó với một Ma pháp đạo sư cấp cao.
"An Địch, ngươi dẫn Chu Lệ Á chạy đi, ngươi là đạo tặc, tên pháp sư này sẽ không đuổi kịp ngươi đâu."
Lạc Khắc đứng chặn trước mặt Sở Thiên với dáng vẻ hy sinh vì nghĩa.
"Đoàn trưởng, tên tiểu pháp sư này không cần ngươi phải động thủ, cứ để ta!" Sở Thiên vốn định chạy thoát thân nhưng trước khi chạy hắn phát hiện ký hiệu chức nghiệp trên người tên pháp sư --- hai ngọn lửa nhỏ màu bạc! Là một chuyên gia cấp cao phân loại Ma pháp chức nghiệp, Sở Thiên biết rõ ký hiệu đó tượng trưng cho điều gì, chủ nhân của hắn là một Hỏa hệ Ma pháp đạo sư cấp năm!
"An Địch..." Lạc Khắc sững người giương mắt nhìn Sở Thiên rút thanh đại đao, vẻ mặt khinh thường tiến tới trước mặt tên pháp sư.
"Ê, đừng nói lão tử đây bắt nạt ngươi!" Điệu bộ của Sở Thiên chẳng khác gì đang bắt nạt trẻ con, "Cho ngươi một cơ hội, lão tử đứng đây cho ngươi đánh!" vừa nói Sở Thiên vừa chống đao xuống đất, đứng yên tại chỗ.
"Ngươi..." Tên pháp sư bị Sở Thiên làm cho tức đến không nói được lời nào, gân xanh trên trán nổi cuồn cuộn, thét lên một tiếng: "Bạo Viêm Hỏa Đạn!" vừa rồi Điện hệ ma pháp cấp thấp không có tác dụng gì với Sở Thiên, vì thể tên pháp sư đã cẩn thận hơn, vừa ra tay đã ra ma pháp cấp năm.
"Ai yo~ ngọn lửa nhỏ đẹp thật!" Sở Thiên khinh miệt nói.
Tên pháp sư đần ra, phần vì tức giận, phần vì bị Sở Thiên dọa sợ rồi, vì quả cầu lửa hắn vừa bắn ra đang trở thành đồ chơi trong tay Sở Thiên.
"Còn nữa không?" Sở Thiên hỏi: "Quả này bé quá, cho quả to hơn tí đi!" Sở Thiên mù tịt ma pháp, giải phóng không nổi ma pháp nhưng trong việc phòng ngự ma pháp thì trên đại lục chẳng mấy người có thể so sánh với hắn! Sau khi được tắm máu Xích Diễm, chỉ cần không có Hỏa hệ Cấm chú, không có một ma pháp Hỏa hệ nào có thể động đến Sở Thiên!
"Hỏa Tường!" Tên pháp sư cuống cuồng, không quan tâm đến việc tiêu hao năng lượng phóng ra một ma pháp với độ bao phủ lớn.
"Đừng phóng Hỏa Tường!" Sở Thiên nhảy chồm lên, vác đao xông tới, "Không giỡn với người nữa!" Sở Thiên không dám chơi nữa, vì tuy rằng người hắn chống lại được với lửa nhưng quần áo trên người hắn thì không! Sở Thiên thật không muốn thành ra trần như nhộng!
Đòn tấn công của Sở Thiên chẳng có chút kỹ thuật nào, chỉ là dùng sống đao chém xuống. Nhưng tên pháp sư khi đánh cận chiến thì lại càng không. Binh~ tên pháp sư đáng thương bị Sở Thiên đánh ngất rồi!
"Hừm Đái Duy Tư, binh đoàn của ngươi từ lúc nào mà có loại cao thủ thế này?" Gia Đặc đang cùng sói hai đầu đánh giáp công Đái Duy Tư nói: "Đợi ngươi chết rồi ta sẽ thu nạp vào binh đoàn của ta, ha ha ha..."
Bị một người một thú đều có thực lực cấp bảy tấn công, Đái Duy Tư đã không còn sức mà trả lời nữa, với câu hỏi của Gia Đặc, hắn chỉ trừng mắt coi như câu trả lời.
"Ôi mẹ ơi!" tên thủ lĩnh thổ phỉ nãy giờ bị bỏ qua đột nhiên kêu lên kinh hãi, "Đây là ai vậy? Chốc lát đã đánh bại được Ma pháp đạo sư cấp năm?!"
Sở Thiên nhìn Lạc Khắc và Chu Lệ Á đắc ý, "Đoàn trưởng, tên tiểu pháp sư này đã được ta giải quyết xong!"
Hai huynh muội như chưa từng quen Sở Thiên, đang đứng như trời trồng. Bỗng nhiên Chu Lệ Á chỉ về phía sau Sở Thiên hét lên: "Cẩn thận!"
Một đường kiếm khí màu vàng kim giống như sao băng xoẹt qua trước ngực Sở Thiên.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Hoàng Kim kiếm sỹ cấp sáu? Chết tiệt! Thân thể lão tử đây không chịu nổi đấu khí cấp sáu đâu à...
← Ch. 124 | Ch. 126 → |