← Ch.385 | Ch.387 → |
Huyết hải có trí tuệ, cách nghĩ này nếu như những người địa cầu bình thường biết được, chắc chắn sẽ bị chấn động, có điều Sở Thiên chỉ kinh ngạc trong nhất thời rồi bình thường trở lại.
Biển không thể nào có sinh mệnh, càng không thể nào có trí tuệ, nhưng huyết hải thì không giống như vậy, bởi vì nó được hình thành từ máu, nếu như là máu, vậy thì mới có thể sinh ra sự sống, với thời gian một vạn năm nhờ vào thần lực tiến hóa thành trí tuệ.
Ít nhất Sở Thiên sẽ có thể tiện miệng nói ra mấy loại sinh vật có thể sinh ra trong máu, thứ đơn giản nhất, chính là sinh vật nhân nguyên thủy hay vi khuẩn máu, tuy cấu tạo của chúng vô cùng đơn giản, nhưng sinh vật nguyên thủy nhất trên địa cầu, cũng không phải là sơ cấp như vậy sao?
Theo lời Đặng Khẳng nói, hồng nguyệt đã hơn vạn năm nay không có ai lai vãng, một vạn năm thời gian, còn cả tác dụng của thần lực, cũng đủ để sinh vật nhân nguyên thủy tiến hóa rồi.
"Ngươi là ai? Có thể nói chuyện không!"
Sở Thiên quỳ một gối bên mép thạch đài, Lưỡi đao Phán Quyết trong tay không dám rút ra khỏi huyết hải, tuy lúc này nhìn hắn sát khí đằng đằng, nhưng chỉ có Sở Thiên trong lòng hiểu rõ, bản thân đã kiệt quệ như ngọn đèn trước gió.
Đao chém đứt sóng máu vừa rồi uy thế ngập trời, nhưng nó là sự kết hợp hoàn mỹ của người, đao, thần lực, tinh thần, và nguyên tố thời gian trong giây phút then chốt, mới đạt được đến mức ấy, nếu như để Sở Thiên dùng lại một lần nữa, hắn không có lòng tin sẽ phục chế lại được đao vừa rồi, càng không có thực lực này.
Chiêu thức uy lực tuyệt luân ấy, không chỉ mang lại kết quả mà sức tiêu phí cũng kinh người... Sở Thiên đã không còn sức mạnh nữa.
Có điều Sở Thiên vẫn tạo giả ra một uy thế bên ngoài, đợi trong giây lát, Sở Thiên lại không nhận được bất cứ hồi ứng nào, bèn cười lạnh: "Cút ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Một lúc lâu sau, Sở Thiên nhận được một tiếng cười khinh miệt."Chỉ dựa vào sức mạnh hiện tại của ngươi, mà cũng dám uy hiếp ta?"
Huyết hải có sẵn trí tuệ, đã nhìn thấu Sở Thiên, bởi vì Lưỡi đao Phán Quyết Sở Thiên cắm trong huyết hải không thể uy hiếp được đến nó nữa. Có điều nó cũng không dám vọng động, đao liều mạng của Sở Thiên vừa rồi vẫn khiến hắn khiếp đảm.
"Ngươi là máu? Huyết dịch của thần tộc?" Sở Thiên biết chân tướng của mình đã bại lộ, bèn đứng phắt dậy, giơ Lưỡi đao Phán Quyết ra trước mặt để cảnh giác.
"Phải thì đã sao? Hừ! hiện tại ngươi đã bị bao vây trong cơ thể của ta, tuy đao vừa rồi rất lợi hại, nhưng sẽ có một ngày ta ăn thịt ngươi!"
Sở Thiên nhíu mày, đối mặt với một sinh vật như dã thú, chỉ biết lấp đầy chiếc bụng của mình, hắn thật đúng là không có cách nào tốt.
Lại có trận gió biển mang theo mùi máu tanh xộc tới, trận gió ấy cũng lạnh ngắt như khi nuốt chửng A Mạt Kỳ, thổi vào vào mặt Sở Thiên như hàn đao chạm người, nhưng Sở Thiên lại cười miệt, cảm giác lạnh lẽo này khiến hắn có một linh cảm, bất luận thế nào, đối thủ đều là huyết dịch, bác sỹ thú y đối phó với huyết dịch cũng cần phải dùng vũ lực sao?
Chân khẽ dùng lực, Sở Thiên xác định thạch đài mình đang đứng rất cứng cáp vững chãi, độ cứng vượt xa với kim thiết nham được sản xuất ở Thái Thạch Bảo của đế quốc.
Huyết hải chợt cười lên điên dại, "Ha ha, vừa rồi uống vài ngụm máu của ngươi, mùi vị thật quá tuyệt! Còn ngon hơn mùi của con đại điểu lúc này ta đã ăn!"
Sở Thiên nghiến răng ken két, đại điểu có thể xuất hiện trên nguyệt cầu này, chỉ có một mình A Mạt Kỳ.
Dám ăn A Mạt Kỳ của lão tử.
Sở Thiên tay phải vung đao, chém mạnh lên thạch đài, "Xoẹt xoẹt", một quệt lửa bắn ra.
Thời gian thuận lưu, lúc đầu vô số tia lửa tán loạn, nhưng Sở Thiên vẫn chưa hài lòng, thế nhưng thần lực hắn tiêu hao vừa rồi quá nhiều, lúc này chỉ có thể từ từ thúc động thuận lưu.
"A, ngươi làm gì vậy?" Huyết hải lại bắt đầu hiếu kỳ với động tác kỳ lạ của Sở Thiên, hơn nữa lại không hề có ý ngăn cản Sở Thiên.
Thần lực đã khôi phục lại đôi chút, tốc độ thuận lưu của Sở Thiên càng lúc càng nhanh, chớp mắt, thạch đài đã bị mài thành một chỗ lõm trơn bóng trên bề mặt, cuối cùng Sở Thiên há miệng vung đao, cả mặt lõm cắt xuống, đối diện với hướng của mặt trời, sau đó cười."Nguyên tố trên mặt trăng mỏng ít như vậy, khả năng ngăn chặn tia mặt trời rất yếu, cho nên ta làm một thấu kính hội tụ, mượn ít tia tử ngoại của Thái Dương Thần để diệt khuẩn... Ngươi biết ta đang nói gì không?"
Huyết hải nào hiểu được sự nguy hiểm khi huyết dịch bị phơi dưới tia tử ngoại ở cường độ cao? Cho nên nó khinh miệt cười lớn, hỏi: "Ta không cần biết ngươi nói gì? Nói cho ta biết, đao vừa rồi của ngươi là sức mạnh gì? Lại có thể làm tổn thương đến ta?"
Bản thân Sở Thiên cũng không biết đao vừa rồi là chuyện gì, hắn chỉ dốc thần lực vào trong đó, nhưng dường như lại có một số sự thay đổi khác.
Tay không ngừng nghỉ, Sở Thiên trong chớp mắt đã tạo ra mấy tấm kính hội tụ, chụp huyết hải gần thạch đài vào trong tầm che phủ của tia tử ngoại cường độ cao, sau đó mới nhẹ nhõm ngồi xuống - Cuối cùng đã an toàn rồi.
"Mau nói cho ta biết, đao vừa rồi là sức mạnh gì!" Huyết hải dường như đã tức giận, sóng biển hung dữ cuồn cuộn nổi lên, nhưng lại úy kỵ trường đao trong tay Sở Thiên, nên nó không dám vọng động.
Xoẹt! Xoẹt!
Hiệu quả của tia tử ngoại cuối cùng đã được phát huy, huyết hải gần thạch đài bắt đầu bốc lên, không ngừng bốc hơi tản ra hồng vụ đầy mùi máu tanh.
"Đây là cái gì?" Huyết hải kinh sợ kêu lớn.
Không đến lát sau, màu sắc của huyết dịch gần thạch đài đã tối đi một chút, mùi cũng trở nên thối rữa.
"Nói cho ngươi vậy, đây gọi là tia tử ngoại!" Sở Thiên cảm thấy tia tử ngoại quá chậm, bèn lấy ra mấy miếng vải rách ở bao nải sau lưng, đánh lửa lên, sau đó dùng khả năng lĩnh vực ly thể vừa có được, dùng lĩnh vực thời gian cấm cố bao trọn cả mảnh vải, rồi ném vào trong biển.
Ngọn lửa tuy đã dừng, nhưng nhiệt lượng mà nó bị cấm cố lúc trước lại vẫn còn đó, ngọn lửa được gói trong quang cầu màu xanh vừa vào trong biển lập tức phát ra những tiếng xì xì, tiếp theo đó huyết hải đau đớn rúng động.
Nhiệt độ cao là sát thủ của máu.
Rào!
Huyết hải bắt đầu chảy, từng tầng từng tầng rút khỏi gần thạch đài, đến thẳng nơi cách thạch đài hơn trăm thước, nơi không có tia tử ngoài cường độ cao chiếu xạ, nó mới yên tâm dừng lại.
Phía bên trái thạch đài không có máu, Sở thiên lúc này mới nhìn rõ cả hình dạng của thạch đài, nó lại đứng sừng sững chính giữa huyết hải, một cột trụ tròn sâu đến mức không nhìn thấy đáy, một đoạn vừa rồi bị lộ ra ngoài bị Sở Thiên ngộ nhận thành mảng nổi trên thạch đài.
"Đây rốt cuộc là sức mạnh gì? Cái gì gọi là tia tử ngoại!" Huyết hải không cam lòng kêu lớn tiếng.
"Mới đó đã sợ rồi? Hừ! Lão tử còn có rất nhiều thứ để ngươi chơi đây!" Sở Thiên cười lạnh, mở chiếc hộp đựng dụng cụ phẫu thuật của mình ra.
Sở Thiên hoàn toàn không phải là dọa huyết hải, hộp dụng cụ của hắn được Tây Cương làm ra, chắc chắn vô cùng, cho dù là ở trong trận cuồng phong như máy nghiền thịt vừa rồi cũng không hề bị hủy hoại, dụng cụ phẫu thuật bên trong đó và những dược phẩm thường dùng càng không bị tổn thất gì, chỉ dựa vào những điều này, Sở Thiên cũng đủ để khiến huyết hải nếm thử mùi vị thế nào là bệnh hoại tử máu.
Huyết hải nghe vậy lại dâng trào, cách xa thêm Sở Thiên mấy trăm thước.
"Muốn chạy? Cơ thể ngươi lớn như vậy, chạy thoát sao?" Sở Thiên vừa điều chế chất kháng sinh, vừa cười lạnh nói: "Ta biết phía trên không xa có phong khẩu, nhưng ta không ngốc như vậy, chỉ cần bay trên mặt biển không phải là được sao, ngươi còn có thể chạy bao xa? Có nhanh bằng ta bay không?"
Những lời này của Sở Thiên là đang hù dọa huyết hải.
Kỳ thực hiện tại sức lực của Sở Thiên không thể đủ, huyết hải nếu thông minh hơn một chút, không tiếc giá nào để tấn công bốn phương tám hướng về Sở Thiên, vậy thì chỉ vài chiếc kính hội tụ, và một bình chất kháng sinh nhỏ, đối với huyết hải mà nói thì có tác dụng gì?
Nhưng huyết hải lại không thông minh như vậy, hơn nữa còn đôi chút ngốc nghếch, vừa rồi Sở Thiên vung ra một đao mà bản thân không thể phục chế lại, nó đã bị dọa đứng người, cho rằng Sở Thiên có khả năng tiêu diệt được mình.
Thậm chỉ biết rõ thần lực của Sở Thiên chỉ còn lại không nhiều, nhưng nó cũng không dám tấn công, sau này có tia tử ngoại, nhiệt độ cao đã phá hủy tế bào máu, chuyện này đối với nó mà nói, bằng với sự sợ hãi khủng khiếp không tên vừa rồi, lúc này nó đã hoàn toàn sợ Sở Thiên.
Sở Thiên nhạy bén nắm được điểm này, mới có gan lừa huyết hải đến tận thời điểm này.
Một bình chất kháng sinh chuyên nhằm vào huyết sắc tố đã được điều luyện xong, Sở Thiên lấy ra một giọt, dùng thần lực ném về phía xa.
Huyết hải không hiểu thứ vừa ném về mình là gì, cả gan dám ngưng tụ mình thành một bàn tay định chặn nó lại, nhưng chính vào thời khắc mà chất kháng sinh tiếp xúc với máu, xì! Hồng vụ uốn quanh, bàn tay máu đã bị bốc hơi mất.
"A!"
Kêu thảm lên một tiếng, huyết hải lui lại về sau nghìn thước, hoàn toàn không dám tiến gần về thạch đài.
Trong phạm vi một nghìn thước của Sở Thiên đã hoàn toàn trống trải, giương mắt nhìn xa, phía không xa còn có một cột trụ cắm xuống đất không biết độ dài.
Giơ bình thuốc trong tay lên lắc lắc, Sở Thiên nheo mắt cười: "Có nhìn thấy không, thứ này ta còn có nhiều lắm, không muốn chết thì nói thật cho ta biết, ngươi tên là gì, làm việc gì?"
Huyết hải không trả lời.
Sở Thiên cười lạnh lại ném ra một giọt chất kháng sinh, có điều hắn không dám ném nhiều, chất kháng sinh chỉ mới chế luyện được một bình nhỏ như vậy, dùng hết thì không có thứ gì có thể dọa được huyết hải đầu óc không mấy nhanh trí kia.
"Đừng mà, không phải ta không nói? Là vì ta thực chất không có tên, cũng không biết bản thân làm gì!"
"Vậy thì thần lực của người là tầng thứ mấy? Sao lại xuất hiện ở nơi này?" Sở Thiên thầm xác định cách nghĩ của mình, huyết hải này có lẽ là được tiến hóa từ sinh vật nhân nguyên thủy mà thành.
"Cái gì gọi là thần lực? Ta không biết, đừng có làm ta bị thương nữa, ta cũng không biết bản thân mình từ đâu tới!"
Sở Thiên bất lực vung Lưỡi đao Phán Quyết lên, sau đó lại hạ xuống, kiên nhẫn dùng ngôn ngữ mà huyết hải có thể tiếp nhận truy hỏi lai lịch của nó.
Dựa vào những gì mà huyết hải nói, và sự suy luận của Sở Thiên, hắn cũng đã hiểu rõ được lai lịch của huyết hải.
Vạn năm trước đây, nơi đây có lẽ đã từng xảy ra một trận đại đồ sát máu chảy thành sông, những Nhân Thần và Thú Thần bị chết năm đó chắc chắn là một con số khủng khiếp, tuy máu của họ không đủ đến hình thành nên biển, nhưng để hình thành một con sông thì có lẽ không thành vấn đề gì.
Vấn đề lại tất cả đều là thần, một mắt xích quan trọng nhất trong hệ thống thần lực - máu, không dễ gì có thể cạn khô, cứ như vậy, dòng máu Chúng Thần ẩn tàng sinh mệnh tinh hoa và một lượng sức mạnh khổng lồ, đã thích nghi được với điều kiện sinh tồn ở nguyệt cầu này, tạo ra một sinh vật nhân nguyên thủy tựa như huyết khuẩn, sau đó trải qua hơn vạn năm, tiến hóa thành thể sinh vật sống đặc thù như huyết hải.
Tiếp đó Sáng Thế Thần như đang muốn trêu ngươi với những quy tắc mà bản thân đã đặt ra, huyết hải không có trí tuệ thông minh, nhưng dựa vào việc có máu của Chúng Thần, và cả thần lực, lại có được thần lực tầng thứ tư, hơn nữa còn hiểu được cả ý nghĩa thực của đồng hóa tầng thứ tư.
Cho nên lĩnh vực của huyết hải chỉ có một, đó chính là đem tất cả nguyên tố tự nhiên đồng hóa thành máu, trải qua vạn năm, thân thể từ một dòng sông nhỏ đã không ngừng hấp thụ tất cả mọi thứ, sau đó biến thành biển lớn, lỗ gió mà Sở Thiên và A Mạt Kỳ đã gặp phải, chính là lĩnh vực nó hấp thu nguyên tố.
Sở Thiên thật sự rất may mắn, A Mạt Kỳ ném hắn ra đây, vừa vặn khiến hắn rơi xuống thạch đài không gió, nếu như hắn rơi vào trong biển thì chắc chắn đã bị đồng hóa rồi.
Bị Sở Thiên hỏi vặn vẹo chất vấn đủ điều, huyết hải bi ai cầu xin nói: "Đừng giết ta, cùng lắm thì, ta nhả lại ngươi con đại điểu vừa ăn!"
← Ch. 385 | Ch. 387 → |