← Ch.510 | Ch.512 → |
Trên chiến trường đổ nát, một tiếng "ầm" đột ngột vang lên, trên trời phủ đầy huyết hoa.
Mĩ nhân ngư đem Phân Thủy Thứ đặt sau lưng, kinh ngạc nhìn một Chủ Thần bị Thái Thản cự lực thần xé thành hai, than thở: "Thần tộc đệ nhất binh, quả nhiên là danh bất hư truyền!"
Một vị Thái Thản làm mặt lạnh nhạt nói: "Chỉ là chút tài mọn thôi mà, nhưng Hải Vương bệ hạ khiến chúng ta thật quá thất vọng!"
Mỹ nhân ngư biết Thái Thản đang nói đến điều gì. Nàng một mình ứng phó với hai hắc ám Chủ Thần, thế nhưng lại là hai chủ thân sử dụng thân thế khác, vậy mà lâu như thế còn chưa giải quyết xong, quả thật là tổn hại danh hiệu đệ nhất cường giả tam giới.
Nhẹ cười thản nhiên, mỹ nhân ngư không nhanh không chậm đáp: "Những đối thủ này không xứng đáng để ta xuất toàn lực, Tử Thần dưới kia mới là đối thủ của ta!"
Phụt!
Lúc mỹ nhân ngư và Thái Thản đang nói chuyện, Bác Đức đã thiêu cháy đối thủ của nàng, lực lượng linh hồn của Phượng Hoàng Thần mặc dù chỉ mới khôi phục năm thành, thế nhưng thân thể đã hoàn toàn khôi phục nói: "Bào Uy Nhĩ, tốc độ của ngươi chậm quá! Nếu không thì để ta giúp ngươi nhé? Ha ha!"
Mỹ nhân ngư vẫn thản nhiên như trước, chậm rãi thu thập đối thủ, nói: "Bác Đức, ngươi bây giờ đã không còn khả năng tái sinh, không bằng đi thử sức với Tử Thần đã khôi phục mấy thành thực lực xem!"
"Được, chỉ có điều trước hết ta phải xem xem, ngươi rốt cuộc mất bao lâu mới có thể giết chết hai đối thủ đó!"
Mỹ nhân ngư khẽ mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên, nhưng tốc độ trên tay đã nhanh hơn, đồng thời thất trọng thần lực cũng phát động, chỉ trong chốc lát liền giải quyết hai đối thủ. Thản nhiên nói: "Bác Đức miện hạ, tốc độ này thế nào?"
Bác Đức tức giận nhún vai khinh thường, quay đầu đi nói: "Ngươi lấy những tiểu lâu la này ra luyện tập thì có tác dụng gì? Đừng quên, đến lúc này, Hoắc Hoa Đức, Đặc Lí, Ba Khắc Lợi, ... những dòng chính của Tử Thần còn chưa xuất hiện!"
"Bọn chúng hẳn đã đến đảo Bối Lôi Trạch rồi!"
Mỹ nhân ngư đi trước một bước, bay đến trước mặt Bác Đức, "Chỉ có điều nơi đó có Chiến Thần và La Tây Nhã đã khôi phục. Bọn họ đi chẳng khác nào đi tìm chết!"
Quả nhiên, lúc này Sở Thiên cũng nhận được báo cáo từ đảo Bố Lôi Trạch, Tử Thần chia binh đánh lén đảo Bố Lôi Trạch, thế nhưng dưới sự bảo vệ của hai tầng phòng ngự thần lực đã áp chế hoàn toàn.
Sở Thiên muốn kết thúc trận chiến, liền phân phó: "Quyết chiến sắp bắt đầu rồi. A Mạt Kỳ, ngươi trước hết hãy đưa Sắt Lâm Na đến Tiếp Nguyệt Tháp, thỉnh cầu Đại Địa Phụ Thần bảo vệ nàng!"
Đột nhiên, Tiểu Hùng Miêu hấp thu độc khí ở tiền phương trận địa bắt đầu chạy trở về. Chính là tên bản thể Khách Thu Sa, "Ông chủ, ta không chịu nổi nữa rồi! Tử Thần ra rồi!"
Tiếp đó, bóng dáng Tử Thần đã xuất hiện, hắc vụ dày đặc trong nháy mắt tan hết, Cáp Địch Tư biểu hiện ra bộ dạng át chủ bài của nàng còn chưa lật.
Từ xa nhìn lại, Hồng Nguyệt phế tích trước kia đã thay đổi. Biển cát chỉ còn lại một thạch trụ bằng đá thật lớn, dòng chính của Cáp Địch Tư đang thủ hộ phía trên thạch trụ.
"Phất Lạp Địch Nặc!" Cáp Địch Tư đứng trên không quát lớn: "Lão bà ngươi trong tay ta. Ngươi có dám cùng ta đánh một trận không?"
"Cáp Địch Tư, đầu óc ngươi quả là có vấn đề!" Sở Thiên cười ha hả, nhưng vẫn nấp ở phía sau quân trận của mình, phản bác: "Chỉ có loại quái vật như ngươi mới quyết đấu, bây giờ là chiến tranh! Chiến tranh đó, ngươi hiểu không? Là thống lĩnh quân lính, bày mưu lập kế. Chứ không phải đứng ra hô hào đòi quyết đấu như ngươi!"
"Không cần nói nhiều với hắn!" Khố Khoa Kỳ bay đến bên cạnh Cáp Địch Tư, quát nói: "Phất Lạp Địch Nặc. Mau ra đây, nếu không Ái lệ Ti sẽ chết!"
"Khố Khoa Kỳ, ngươi thế nào lại trở nên ngu ngốc như vậy? Lão bà của ta là con gái của Sáng Thế Thần, không ai có thể giết được nàng!"
Khố Khoa Kỳ cười lạnh một tiếng, vừa định nói tiếp, nhưng đột nhiên phát hiện vũ khí trong tay Sở Thiên không phải là Lưỡi đao Phán Quyết, mà là một thanh pháp trượng!
Trong lòng khẽ run rẩy, Tử Thần cũng nhìn thấy tình huống này.
Khẽ liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng lúc gật đầu, đột nhiên nhằm về phía Sở Thiên.
"Cáp Địch Tư, đối thủ của ngươi là ta!" Mỹ nhân như chặn Tử Thần lại. Còn Bác Đức và Thái Thản thì liên thủ chặn Khố Khoa Kỳ.
Sở Thiên nhún vai, xoau người ra lệnh cho quân lính tránh xa nơi diễn ra trận chiến của các Chủ Thần. Sau đó hắn cũng chuẩn bị chạy ra.
Đúng lúc này, Long Thần Quan trên đầu Sở Thiên đột nhiên phát ra âm thanh trầm muộn, ầm một tiếng, Sở Thiên ôm chặt đầu.
"Nữ thần tại thượng!"
Sở Thiên chỉ thấy đầu đau đớn như muốn vỡ tung ra, tứ trọng thần lực của hắn cũng không thể nào áp chế được.
"A!" Sở Thiên té ngã xuống đất, ôm đầu thét lên thảm thiết.
A Mạt Kỳ vừa mới đưa Sắt Lâm Na trở về vội vàng tới kiểm tra, nhưng hắn đâu biết chữa bệnh! Chỉ có thể bồn chồn lo lắng nhìn Sở Thiên đau đớn lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Nhất thời, tất cả mọi người bên cạnh Sở Thiên đều ngây ra, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mỹ nhân ngư cũng hoảng hốt, bỏ qua Tử Thần liền đi cứu viện Sở Thiên. Nhưng Lưỡi Hái và Chùy của Cáp Địch Tư lại cuốn lấy nàng, cười đắc ý nói: "Bào Uy Nhĩ, thực lực của ta tuy rằng chưa hồi phục, nhưng ngươi cũng không thể khinh thường ta a. Đến đây, toàn lực nghênh chiến đi, nếu không ngươi sẽ còn chết sớm hơn Phất Lạp Địch Nặc!"
Bác Đức cũng có chút luống cuống, nhưng nàng không dám quay đầu lại, Khố Khoa Kỳ đã giải trừ thực thể hóa, các Thái Thản cự thần phải có sự chỉ dẫn của nàng mới có thể công kích Khố Khoa Kỳ.
"Ông chủ, người làm sao thế?"
Ý thức của Sở Thiên đã có chút mơ hồ rồi, nhưng hắn là bác sỹ, hiểu rõ thân thể của mình nhất, loại đau đớn này cũng không phải do thân thể mình xảy ra vấn đề, nắm chặt lấy tay A Mạt Kỳ quát: "A Tư Nặc, mau tìm A Tư Nặc đến đây!"
A Mạt Kỳ xoay người mở ra thông đạo, nháy mắt liền đưa A Tư Nặc đến, "Nhanh kiểm tra thân thể của ông chủ!"
A Tư Nặc tập trung nhìn, liền kinh ngạc, "Linh hồn của miện hạ bị công kích rồi!"
Mỹ nhân ngư cũng nghe thấy, bất chấp tinh hạch không chịu nỗi năng lực của thất trọng thần lực, tạo ra phân thân từ thủy nguyên tố.
Tách ra hai phân thân, nàng liền quát: "Bác Đức, đi cứu Phất Lạp Địch Nặc, bọn chúng giao lại cho ta!
"Không được, không có ta, các ngươi làm sao có thể tìm thấy Khố Khoa Kỳ? Một khi ta rời đi, Khố Khoa Kỳ sẽ đánh lén linh hồn của ngươi!"
Phụt!
Mỹ nhân ngư quả không hổ danh tam giới đệ nhất cường giả, một kích xuất ra toàn lực, nháy mắt Phân Thủy Thứ đã đâm trúng vai của Tử Thần.
"Chết tiệt! nếu như ta khôi phục được toàn bộ thực lực, kẻ bị thương chắc chắn sẽ là ngươi!" Cáp Địch Tư vội vàng lui về phía sau, nhưng thị lại nhanh chóng nở nụ cười."Bào Uy Nhĩ, Phất Lạp Địch Nặc chết chắc rồi!"
"Kẻ phải chết chính là ngươi!" Mỹ nhân ngư như cuồng phong gió dữ tấn công về phía Tử Thần.
A Tư Nặc ở bên Sở Thiên cũng xoay như chong chóng, "A Mạt Kỳ, ta cũng hết cách rồi, hình như cái mũ này đã phóng ra những mũi kim, chuyên dùng để ám sát linh hồn, phải nghĩ cách gì đó để tháo cái mũ này xuống!"
A Mạt Kỳ thử hết cách này đến cách khác, cũng không thể gỡ nổi cái Long Thần Quan đó ra, thậm chí hắn còn mở một thông đạo, nhưng Long Thần Quan lại chống lại sức mạnh không gian mà Sáng Thế Thần ban tặng.
Sở Thiên cũng cuống cả lên, hắn vứt bừa cây pháp trượng xuống, lấy từ trong nhẫn ra Lưỡi đao Phán Quyết, hắn nắm chặt chuôi đao mà hét lớn: "Tư Tháp Đức Mại Nhĩ, cái Long Thần Quan này là như thế nào!"
"Khà khà. Phất Lạp Địch Nặc, ta có một chuyện quên chưa nói với ngươi! Đó là bí mật lớn nhất của Long tộc bọn ta!"
Long Thần bên trong Lưỡi đao Phán Quyết dùng chính thanh âm của linh hồn truyền đến tai Sở Thiên, "Cái Long Thần Quan này, còn được gọi là Kinh Cức Long Hoàn, nó vốn là do Sáng Thế Thần tạo ra để hạn chế tiềm lực của Long tộc bọn ta, nhưng ta đã cải tiến nó đi một chút. Nó có thể tấn công linh hồn! khà khà!"
"Ngươi... khốn kiếp... quả nhiên có vấn đề!"
Sở Thiên giận dữ, nhưng tiếng mắng chửi đi đến miệng thì lại chuyển thành tiếng rên rỉ thống khổ.
"Cho ngươi biết thêm một chuyện nữa cũng không sao, ta vẫn luôn lợi dụng ngươi, khà khà, đao linh của Lưỡi đao Phán Quyết tặng cho ngươi là thật, nhưng chỉ bởi vì ta không dùng được nên mới tặng cho ngươi! Bây giờ, ta đã khống chế được ngươi rồi!"
A Mạt Kỳ không hề biết đến những lời đối thoại giữa Sở Thiên và Long thần. Nhưng hắn cảm nhận được, Sở Thiên đã thay đổi.
Hai mắt trong phút chốc đỏ ngầu, vẻ mặt tàn ác, khóe miệng ánh lên một nụ cười lạnh nhạt, cái dáng vẻ này đối với A Mạt Kỳ mà nói quả là rất quen thuộc, năm đó trong chiến dịch Thái Thạch Bảo thứ hai, Sở Thiên cũng biến thành ra thế này và dùng thực lực của một người bình thường, vượt qua cấp năm để tiêu diệt đối thủ. Sau đó, kiểu cuồng bạo này còn xuất hiện nhiều lần trên người Sở Thiên, mà lần nào xuất hiện cũng đều mang đến toàn là sự tàn nhẫn và máu tanh!
A Tư Nặc cũng không nghe được những lời Long thần nói, hắn kinh ngạc nói: "Linh hồn của ông chủ ngươi và Long thần giống nhau như đúc vậy!"
Xoạt, Sở Thiên vung đao chém một nhát, hắn thẳng người nhảy lên, Lưỡi đao Phán Quyết hướng thẳng lên trời, hắn bay về phía Hồng Nguyệt phế tích.
"Ngăn hắn lại!" A Tư Nặc hét lớn.
A Mạt Kỳ cũng nhanh chóng bay lên, mở một thông đạo, đúng lúc này 'Sở Thiên' quay đầu lại lạnh lùng nở một nụ cười, hắn giơ Lưỡi đao Phán Quyết lên chỉ về phía A Mạt Kỳ, lạnh nhạt nói bốn chữ, "Thời gian tuần hoàn!"
Sau một khắc, A Mạt Kỳ lại quay trở lại mặt đất, hắn không ngừng lặp lại các động tác bay lên hạ xuống, mở thông đạo hòng ứng cứu Sở thiên.
"Muốn dùng sức mạnh không gian để đối phó với ta!? Hừ! thật không biết tự lượng sức.
"Tư Tháp Đức Mại Nhĩ, ba chúng ta lại được tề tựu rồi"
Cáp Địch Tư và Khố Khoa Kì cùng nở nụ cười. Để có ngày hôm nay, bọn họ đã phải chờ quá lâu rồi.
Tử Thần cười lớn nói với Mỹ nhân ngư: "Bào Uy Nhĩ, dừng tay đi, ta không giết được linh hồn của Ái Lệ Ti, nhưng Tư Tháp Đức Mại Nhĩ thì có thể giết được linh hồn của Phất Lạp Địch Nặc!"
Bác Đức thở dài, lắc đầu buông xuôi không tiếp tục đấu với Khố Khoa Kì nữa, "Hắn..., rắc rối lớn rồi!"
Mỹ nhân ngư kinh ngạc nói: "Ngươi là Tư Tháp Đức Mại Nhĩ thúc thúc?"
'Sở Thiên' cười khẽ gật đầu, "Cháu gái ngoan, hãy ra lệnh cho thuộc hạ của ngươi lui binh đi, chúng ta tạm thời đình chiến, thế nào?"
Mỹ nhân ngư lạnh nhạt đáp: "Thúc thúc không phải đang ở trong Lưỡi đao Phán Quyết ư? Sao lại có thể khống chế Phất Lạp Địch Nặc được?" Một mỹ nhân ngư đang bình tĩnh như vậy không ngốc nghếch chút nào, Long Thần Tư Tháp Đức Mại Nhĩ nhất định là có vấn đề.
Long thần ngẩng đầu nhìn sắc trời, cười đáp: "Ngươi không cần biết nhiều như vậy, ngươi chỉ cần biết, bây giờ ta có thể giết chết Phất Lạp Địch Nặc là được rồi. Khà khà, mau lui binh đi, niệm tình năm xưa cha ngươi đã từng cứu mạng ta, thúc thúc ta khuyên ngươi một câu, mau rời khỏi đây đi, nếu không ngươi sẽ phải hối hận đó!"
"Thúc thúc, xin lỗi nhé!" Mỹ nhân ngư đứng thẳng người, dùng thất trọng thần lực để khóa chặt Long Thần.
"Xem ra chú cháu ta chỉ có thể là đối thủ mà thôi!" Long Thần chậm rãi lùi về phía sau. Mỹ nhân ngư sợ Sở Thiên gặp nguy hiểm nên không dám đuổi theo.
Trăng treo giữa trời, ngày Thần Ân cuối cùng cũng đến.
Ánh trăng đỏ thẫm chiếu trên sa mạc, nó cũng giống như cảnh sắc hơn một vạn năm qua chẳng có gì thay đổi, nhưng thạch trụ trong phế tích lại đột ngột ánh lên những tia sang long lanh như bảy sắc cầu vồng vậy.
"Phán Quyết thần lực?" Mỹ nhân ngư kinh ngạc thốt lên.
Long Thần đã bay đến bên thạch trụ, Bát trọng Phán Quyết Thần Lực cũng không làm hắn bị thương, hắn giơ cao Lưỡi đao Phán Quyết cười lớn nói: "Tư Đặc Ân, thứ mà ngươi để lại chẳng bao lâu nữa sẽ là của bọn ta rồi!"
← Ch. 510 | Ch. 512 → |