Vay nóng Homecredit

Truyện:Liên Hoa Bảo Giám - Chương 233

Liên Hoa Bảo Giám
Trọn bộ 517 chương
Chương 233: Thay mặt bọn nhỏ cám ơn ngươi
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Shopee


Trước cửa túc xá của Đỗ Trần vốn có hai căn lều khác nhau, thuộc về hai lão giả chẳng nên nết lão đổ quỷ Demis và thần côn Bowen. Hai lão gia hỏa này ngày thường kỳ bí, khó có thể gặp được. Nhưng có một điểm, mỗi khi hết tháng, bọn họ đều tìm đến Đỗ Trần, nói một cách bóng bẩy, là cùng tiểu huynh đệ của mình giao lưu tình cảm, nhưng thực tế...... chính là tìm đến Đỗ Trần "vay mượn" chút sinh hoạt phí của tháng sau.

Tính toán chút, Đỗ Trần đã nuôi hai lão gia hỏa lừa ăn lừa uống này hơn một năm, nếu chẳng phải trong lòng biết rất rõ hai vị này là thế ngoại cao nhân, e rằng Đỗ Trần đã sớm kêu Harry lấy chổi xua bọn họ đi rồi - cho dù một tên ăn mày khỏe mạnh cũng biết tự lực cánh sinh, ít nhất cũng biết một chút lễ mạo a. Cho dù có nuôi con chó, mặc dù ví dụ này có vẻ hơi không phù hợp, cho dù có nuôi con chó cũng biết vẫy đuôi với chủ nhân. Hai cái lão gia hỏa này, ăn của Đỗ Trần, uống của Đỗ Trần, mỗi ngày đều giống như đợi chết lừa ăn, không có việc gì cũng ra vẻ đuôi sói. Bày ra cái dạng ta là cao nhân, ta vay tiền ngươi là coi trọng ngươi, quả thật hết thuốc chữa!

Bây giờ, trước cửa túc xá số mười tám, cách đó không xa còn có căn lều thứ ba, màu đất vàng, cao hai mét, chu vi chừng bốn mét, nhìn kiểu cách giống với chỗ ở của hai lão gia hỏa. Vừa rồi khi Đỗ Trần đi ra ngoài, nó còn chưa xuất hiện, nói vậy chính là dựng lên trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Bên trong căn lều thứ ba truyền đến tiếng cười to của Demis cùng Bowen:

- Tiểu huynh đệ thân ái, chúng ta có một vị huynh đệ khác rất đáng yêu là Francis, có tiền, có rất rất nhiều tiền! Hơn nữa rất rất khảng khái, ngươi cứ ở đây, ăn của hắn, uống của hắn, không cần phải ngại!

- Thậm chí, cho dù ngươi có muốn đi đổ trường hai tay chơi đùa. Trực tiếp báo tên với Francis, nói ngươi là bằng hữu của ta - Demis ta làm chứng! Hắc hắc, như vậy đảm bảo với ngươi kể cả ngươi thua sạch sau đó cũng sẽ có người thay ngươi trả nợ...

Hai cái lão gia hỏa vô sỉ này! Cho dù là sự thật cũng không cần tuyên dương khắp nơi chứ? Đỗ Trần thực sự muốn làm việc thiện đến phát cuồng, nhưng... hắn nghe được lời này, hỏa khí trong người e rằng cũng bị câu dẫn bốc lên rồi.

Tiến nhanh tới trước, vén căn lều lên, Đỗ Trần đưa mắt nhìn một cái, có chút sững sờ.

Trong căn lều có ba người, Demis và Bown thì không cần phải nói nữa, hai lão đang vây quanh một người trẻ tuổi tán dương đủ loại "chỗ tốt" của Đỗ Trần, trang phục của người trẻ tuổi kia ... làm Đỗ Trần không tự giác nhớ tới Porter!

Porter là quả dưa, che hơn nửa khuôn mặt, tóc hắn màu xám rối bời. Sau gáy xõa xuống vai, tóc trước trán cũng chải chuốt. rất lộn xộn, rất lôi thôi còn dứt khoát trực tiếp che đi nửa khuôn mặt, chỉ có một đôi mắt to tách rời khỏi mái tóc rồi bời, còn làm người ta thấy sơ qua ánh mắt ngốc trệ của hắn, và đánh giá được tuổi của hắn.

Ngoại trừ khí chất khuôn mặt, trang phục của người trẻ tuổi kia cũng vô cùng giống với Porter, vô cùng bình thường thậm chí y phục có chút xám xịt tồi tàn, giày vải đáy bằng, yêu đái bên hông bằng vải thô... tóm lại một câu, Đỗ Trần sau khi nhìn thấy hắn phản ứng đầu tiên chính là - học viên bần cùng hóa! Có thể so nghèo sánh khổ với Porter!

- Ấy à! Tiểu huynh đệ của chúng ta về rồi!

Demis nhiệt tình tiến lên chào đón, trực tiếp giới thiệu tại chỗ:

- Đây là tiểu bằng hữu mới quen của ta! Martin, sau này còn phiền ngươi chiếu cố nhiều hơn!

Hỏa khí của Đỗ Trần không có chỗ phát ra. Nhưng nhìn lại Martin, tiểu tử này cúi đầu, bộ dạng rất cô tịch, hai tay bó trước gối dáng ngồi cũng rất... trầm lặng. Không giống một tên vô lại lừa ăn lừa uống, chẳng lẽ là tên gia hỏa đáng thương này bị lão Bowen lừa gạt?

- Francis đồng học, xin chào, ngài đừng nghe hai vị tiên sinh... giáo thụ nói lung tung, ta, ta không phải tới làm phiền ngài!

Martin ấn chứng phóng đoán của Đỗ Trần, nhất định lại là trò vô lương của hai lão gia hỏa này rồi.

- Hắc, cái gì mà không phiền chứ! Francis, hắn giao cho ngươi chiếu cố đấy!

Bown và Demis cùng đứng lên, trong tay Bowen còn cầm một cái hầu bao, huơ huơ lên:

- Harry đã thay ngươi biểu đạt tình cảm huynh đệ giữa chúng ta, hề, tháng sau gặp lại, chúng ta có đai sự bận rộn phải đi làm!

Hai người rời khỏi căn lều. Ngay cả tình cảnh của Martin cũng không giải thích cho Đỗ Trần, đã cầm tiền chạy mất.

- Hắc, đừng nên tranh giành với ta, ta phải dùng tiền mua trang phục mới, bây giờ đến xem mệnh cũng phải xem chiêu bài thế nào!

- Được rồi, được rồi, tay ta ngứa ngáy không chịu nổi nữa, mau đưa ta, ta muốn đi đổ trường!

- Ngươi còn dám nhắc đến?

Lần trước chiêu bài của ta cũng vì ngươi mà bị người ta đạp mất!

Còn lại hai người ngượng ngùng nhìn nhau, Đỗ Trần hỏi tới, Martin lắp ba lắp bắp, hỏi ba câu mới trả lời được một câu nói rõ lai lịch của hắn...

Hắn là một đệ tử của một trường học bình thường trên Yaqin đại lục, bởi vì thành tích đệ nhất toàn giáo, lấy thân phận bồi dưỡng phi thường vinh diệu tới đấu thần đảo, đáng tiếc năm đó rớt khỏi bảng khảo thí của đấu thần, nhưng gia cảnh Martin bần hàn, là điển hình của tầng lớp tiểu dân dưới đáy thế giới đầu thần - cha mẹ dựa vào một mảnh ruộng cằn cỗi mà sống, trong nhà còn có mấy đệ đệ muội muội, cơm ăn cũng là vấn đề... tóm lại là một đệ tử vô cùng vô vùng nghèo khó.

Martin một mình tới đấu thần đảo, nhưng vừa mới tới bến tầu, đã gặp ngay được tên thầy tướng số gạt người Bowen, nhìn bộ dạng thành thật của đứa nhỏ này, chẳng cần nói, hắn trở thành mục tiêu của lão Bowen, bị hai lão gia hỏa vô lương này hung hẵn bóp nặn một bữa tiệc lớn - so với tình hình lần trước Đỗ Trần bị hai lão bóp nặn cũng không khác biệt nhiều lắm, nhưng cấp bậc lại không giống nhau, hai lão bất lương này chọn một quán ăn rất cao cấp, kết quả là ăn được một nửa, người chẳng thấy đâu, hóa đơn lưu lại cho Martin. Martin thật thảm, một chút vốn liếng cọc cạch của hắn căn bản chẳng đủ cho bữa ăn.

Bất quá hai lão gia hỏa vô lương này cũng còn chưa có quá hỗn đản, đang khi Martin thật sự không trả đủ tiền, phải khóc lên. Bọn họ đã quay lại, vừa nghe loáng thoáng về gia cảnh của Martin, tiền trợ học của hắn đều đem giúp mấy đứa em nhỏ trong nhà rồi, lúc này đang chuẩn bị tiết kiệm siêng năng học hành, hai lão gia này còn chút lương tâm, viết giấy nợ, đưa hắn đến nơi này của Đỗ Trần, giao cho đại thiện nhân Francis...

Ài, đương nhiên, bọn họ viết giấy nợ dùng danh nghĩa của Đỗ Trần. Đợi lát nữa hóa đơn sẽ đưa tới nơi này cho Đỗ Trần! Mặt khác căn lều thứ ba ai sinh sống cũng chẳng cần nói nữa... dù sao cũng chẳng phải hai người bọn họ.

Suy nghĩ cần thận về lời nói của Martin, Đỗ Trần không phát hiện chỗ nào kỳ quặc, loại chuyện như của Martin trên tam đại lục mỗi ngày đều xảy ra!

- Ta hiểu rồi, hai lão gia hỏa này cũng coi như chưa quá hỗn đản... Martin, ngươi cũng đừng ở căn lều này nữa, đợi ta một lát sẽ an bài túc xá cho người, ngoài ra để quản gia của ta chuẩn bị cho người chút tiền, ngươi trước tiên ngươi cứ cầm tạm...

- Không, không, Francis học trưởng, ta sao có thể cầm tiền của ngài chứ!

Martin liên tục khoát tay.

- Martin đồng học, nguyện vọng cũng tốt, nhưng hiện thực thường rất tàn khốc, sự thật đã cho chúng ta biết một vị đấu thần là dùng tiền tạo ra. Những lời này ngươi hẳn đã nghe qua, vì sự nghiệp học tập của ngươi, xin hay nhận lấy! Hơn nữa ta cũng chỉ giúp ngươi được chừng đó, ngươi nếu muốn tiếp tục học tập phát triển ở đấu thần học viện. Khuyên ngươi nên tới phân bộ Liên Hoa từ thiện cơ kim đường thứ sáu tự mình xin tiền trợ học, chỉ cần ngươi mỗi học kỳ đều được đánh giá đạo đức tốt, và thực lực được nâng cao, như vậy sẽ được một kỳ học phí...

Đây là thủ đoạn nhất quán của Đỗ Trần giúp đỡ người khốn khó, lúc này đã giúp được không dưới ba trăm người.

Martin từ chối không được, miễn cưỡng nhận tiền của Đỗ Trần, ngượng ngùng nói:

- Học trưởng ngài yên tâm, đợi sau khi ta tốt nghiệp sẽ kiếm tiền trả lại cho ngài.

Hắn ngẩng đầu đánh giá căn lều một chút. Cười xấu hổ:

- Ta, để ta chuyển căn lều này tới chỗ đất trống...

Rất rõ ràng. Ý tứ của Martin hẳn là muốn dành dụm phí ăn ở.

Đỗ Trần trong lòng than thở, cũng không hề ngăn cản, lại cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Martin. Đỗ Trần lập tức hai mắt sáng ngời:

- Vừa rồi ngươi nói trong nhà còn có em nhỏ, hơn nữa gia hương (quê nhà) ngươi cũng có rất nhiều đứa nhỏ ăn không đủ no, có thể nói rõ địa chỉ gia hương của ngươi cho ta biết? Ta có thể nghĩ biện pháp giúp chúng một chút, ít nhất, có thể để chúng được ăn no, có thể đến trường đọc sách...

Martin liên tục xua tay:

- Phi thường cảm tạ ngài, ngài thật sự là một người rất tốt, nhưng đã có một vị đại thiên nhân giúp đỡ họ rồi...

- Martin đồng học thân ái, những đứa bé ở gia hương của ngươi đã có một vị thiện tâm khác giúp đỡ, nhưng, có thêm tiền không phải càng giúp được họ thêm sao? Xin đừng từ chối nữa, món tiền này không phải cho ngươi, xin thay mặt những đứa nhỏ mà nhận lấy một trăm kim tệ ít ỏi này!

Nói rồi đưa cho một túi tiền lớn.

Martin rất hiên nhiên là sững sờ một chút, hắn trịnh trọng tiếp nhận món tiền, khom ngươi với Đỗ Trần:

- Ta thay mặt những đứa nhỏ vô cùng tạ ơn tâm ý của ngài! Thật sự rất cảm tạ ngài!

Đỗ Trần hiện tại cảm thấy làm nhiều việc thiện hơn cũng có chút tiếc nuối, thầm nghĩ, gần đây việc thiện càng ngày càng không dễ tìm, rốt cuộc còn bị người khác phân chia một nửa chuyện tốt, sau này không thể đợi những cơ hội từ trên trời rơi xuống, phải chủ động xuất kích mới được!

- Vậy được rồi, Martin ngươi trước tiên hãy thu thập đồ vật, đợi lát nữa đến túc xá của ta ăn cơm, đừng nên cự tuyệt a, ta chiêu đãi sư đệ của ta một bữa cơm cũng không có gì quá chứ? Ha ha!

Cảm kích rơi nước mắt tiễn Đỗ Trần đi, Martin nhìn túi tiền nặng trịch trong tay, đột nhiên cười thản nhiên, khuôn mặt giữa mái tóc rối bời phi thường ưu nhã, còn có vài phần... hững hờ. Lại tựa hồ như siêu nhiên thoát tục! Bỏ mắt kính ra, trong đôi mặt màu đen hơi hiển thị chút ngốc trệ hiện lên một tia sáng, tịch mịch, duệ trị, vài phần lập dị, chỉ có nhưng người nhiều năm ở địa vị cao mới có ánh mắt như thế!

Nhưng Đỗ Trần đã về tới cửa nhà mình, lớn tiếng dặn dò:

- Harry, không cần tiếp tiểu thư chơi đùa nữa, chuẩn bị tiệc muộn, ta muốn ở nhà... nhà của ta a!

- Đoàng!

Lầu gác tầng hai của túc xá số mười tám, kết cấu vững trãi vô cùng tựa hộ như bị người ta dùng trường đao mạnh mẽ khoét mất, nóc nhà vỡ vụn, vách tường sụp đổ, trong chớp mắt, túc xá của Đỗ Trần bị người ta "Chém đầu" rồi.

Theo đó, túc xá số mười chín sát vách Đỗ Trận cũng gặp phải vận mệnh đồng dạng, hang ổ của tên mập Jason cũng bị "Xin" mất cái đầu, số hai mươi, số hai mốt... trong chớp mắt, liên tiếp sụp đổ ba tòa túc xá!

Đỗ Trần mắt trợn trừng mồm há hốc nhìn chằm chắm vào ngôi nhà đã thành đống đổ nát của mình, vừa kinh hãi vừa tức giận, hét lên "Ai?" May mắn là tất cả mọi người đều ra ngoài làm việc thiện rồi, tiểu Bối Bối cùng Harry chơi đùa ở bờ sông, nếu không, cho dù có không có thương vong, một cảnh hỗn loạn cũng không thể thiếu được!

Đổ luôn cả ba tòa túc xá, nhìn qua giống như một thánh khí đại pháo nhắm ngay vào một loạt túc xá, chỉ một phát pháo, ba tòa túc xá liền đều bị hủy... vậy...."Khẩu pháo" kia đang ở ...

Ánh mắt của Đỗ Trần rơi vào túc xá số mười bày, quả nhiên, trên bức tưởng của túc xá số mười bày có một lộ trống nhắm ngay vào túc xá mười tám, những cái khác lại hoàn hảo không chút tổn hao, không còn nghi ngờ gì nữa, đại pháo là từ nơi này bắn ra!

Chủ nhân của túc xá số mười bảy chính là... Anne.

Với tính cách của Anne không có khả năng làm ra việc hủy đi hang ổ của người ta, vậy chính là ...

- Betty phu nhân, ngươi thế này là ý gì?

Từ cái lỗ to trên vách tường thò ra một cái đầu tóc tai rồi loạn, chính là Betty:

- Francis, ngươi chớ oan uổng người tốt, đây không phải do ta làm! Mà do mẹ vợ ngươi làm!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-517)