← Ch.254 | Ch.256 → |
... Cố chống? Ví dụ của ngũ ca chỉ có thể khiến Đỗ Trần cười khổ không thôi! Có vẻ nhận được một tin tức cực tốt.
Đỗ Trần cố nén đau đầu, vừa định kiếm tra biến hóa của thân thể, nhưng nương theo cơn đau đầu, xương cốt toàn thân hắn cũng bắt đầu đau, giống như bị người ta cắt đứt rồi nối lại:
- Dịch Cốt...
Lời còn chưa dứt, hắn đã ngã quỵ trên đài, ngẩn ra, hoàn toàn mất đi tri giác.
....
Thời gian không biết đã qua bao lâu, Đỗ Trần mơ màng nắm tay... không có cảm giác, ... hoàn toàn không có cảm giác.
Tay ta đâu?
"Mở" trừng "Con mắt", Đỗ Trần bàng hoàng, thân thể còn, nhưng tựa như trong suốt, không có cảm giác gì, bốn phía hoa quang nhàn nhạt, như là bầu trời đêm, sau lưng là đạo đạo kim quang phóng tới, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, "Trước mắt" là thế giới Liên Hoa nguyên thần mà Đỗ Trần đã một lần thấy.
Có thể trở lại thế giới nguyên thần, vậy mình dám chắc an toàn.
- Hắc, tỉnh rồi.
Một thanh âm vang lên sau lưng Đỗ Trần, quay đầu nhìn lại là một người đang tựa vào Liên Hoa nguyên thần, vẻ mặt thong thả tiếp đón mình! Trường bào màu trắng, tóc dài màu vàng, đôi mắt màu lam, khuôn mặt tuấn lãng khiến Đỗ Trần sinh ra một loại ảo giác...
Mình đang soi gương sao?
Trên nguyên thần, dọa người là có một Francis... hoặc là một Đỗ Trần.
Đỗ Trần cả kinh:
- Ngươi là...
Francis kia gật đầu cười, không những hình tượng, ngay cả thanh âm đều giống Đỗ Trần như đúc, bất quá phương thức nói chuyện kém rất nhiều, rất vô lại:
- Kinh ngạc sao? Kỳ thật ta cũng rất kinh ngạc.
Hắn khoát tay với Đỗ Trần:
- Cái gì cũng không nên hỏi, nghe ta nói... lại nghe ta hỏi một vài chuyện.
Francis kia lắc đầu giải thích:
- Ngươi hôn mê, từng đã diệt sát chín phần rưỡi Ngư nhân, kỳ thật Ngư nhân này ngày thường tao nhiễu cảng khẩu, tập kích nhân loại, đều là vì muốn no bụng, cũng là quy luật pháp tắc của tự nhiên, bảo giám cũng không có phán định bọn họ là ác đồ! Nhưng, không lâu trước Ngư nhân vì thánh vật của mình, ảnh hưởng tới người vô tội. Đồ lục cảng New Zealand hơn ngàn bình dân bên trong, cơ hồ hủy đi nửa tòa thành thị. Vậy, bọn họ là hỗn đản, đáng chết, ngươi giết bọn họ là trừng ác, là một đại việc thiện! Việc thiện rất rất lớn.
Giết mười vạn sinh linh, đổi lại công đức, là việc thiện. Là việc thiện rất lớn...
Đỗ Trần trong lòng lại có cảm giác trầm mặc, nhưng đã tốt hơn trước nhiều, mặc dù hắn không từng nhìn thảm trạng trong đám vân vụ, nhưng không thể không thừa nhận, vô luận thảm thiết cỡ nào, đều là một tay hắn chế tạo.
Hét lớn "Bắt đầu" vậy cảm giác trong nháy mắt lại một lần hiện lên trong trí óc, Đỗ Trần đột nhiên hiểu được, hình như trong lòng hắn không có do dự như vậy.
Francis kia tiếp tục nói:
- Ngoại trừ trừng ác, ngươi đã giải quyết tai ương nhiều năm cho phương nam Lanning, để cho bình dân Nam hải Lanning không chịu khổ "Tĩnh hải" nữa, hải lộ thông suốt, mậu dịch phát triển, đây lại là một đại việc thiện! Cho nên lúc này đây, ngươi đã làm hai đại việc thiện là trừng ác và tạo phúc một phương! Nhưng mọi việc đều không tuần tự mà tiến, lần này ngươi được nhiều công đức quá, lại quá nhanh, kết quả thân thể ngươi không cách nào thích ứng với lực lượng mạnh mẽ như vậy. Dụng từ của ngươi để giải thích dễ dàng hơn, là ngươi đã tẩu hỏa nhập ma, nhưng hoàn toàn không nguy hiểm, ngủ một giấc là tốt ngay thôi.
Hắn nói lại:
- Xác thực mà nói, thực lực trước kia của ngươi chính thức là thất cấp đỉnh phong, nhưng trong nháy mắt diệt Ngư nhân, ngươi đột nhiên thu được thực lực bát cấp đấu thần... bát cấp lực lượng trên thân thể thất cấp. Vậy hậu quả là gì?
- Bạo thể mà chết!
Đỗ Trần bình thản nói ra đáp án.
- Đúng vậy. chính là tự bạo mà chết, bất quá hoàn hảo, thân thể ngươi tương đối đặc thù, có thể thừa nhận lực lượng này! Bất quá tinh thần của ngươi lại thừa nhận không được sự đau đớn do cơ thể cường hóa, hoàn hảo là ta đã mang linh hồn của ngươi tới nguyên thần thế giới, nếu không, tinh thần của ngươi sẽ bị thất thường.
- Vậy ngươi là ai?
Đỗ Trần hỏi.
- Ta ư? Đáng chết, ngươi đương nhiên không nhận ra ta?
Francis này căm tức nhìn Đỗ Trần, âm dương quái khí nói:
- Có chuyện gì, kêu ngũ ca, đúng vậy.
- Ngươi là ngũ ca sao?
Đỗ Trần phì cười:
- Ngươi sao có thể có cùng hình dáng giống ta? Trước kia, ngươi có thể là một tị thế trùng tử gì đó.
Nói xong, Đỗ Trần cong ngón tay, làm động tác rất bỉ ổi...
- Trời a, mắng ta là mắng ngươi.
Lão ngũ trắng mắt, tiếp tục nói:
- Ngươi vẫn liều mạng làm việc thiện, ta có thể tại nguyên thần hóa thân, bất quá khi đi ra ngoài phải dụng thân thể tị thế trùng...
Lão ngũ cũng làm một dấu hiệu, giống hệt như Đỗ Trần đã làm... cho nên cũng rất bỉ ổi.
Hắn thu lại nụ cười, nói nhanh hơn:
Công đức lần này không nhỏ, lão cửu, lão thập, lão thập nhất cũng nhanh - chỉ cần ngươi tùy tiện cứu giúp một trăm tám mươi người là được.
Vậy quẻ thứ 3 rất nhanh sẽ hoàn toàn nở? Đỗ Trần trong lòng muốn hét lên, tính toán một chút, trước khi tiêu diệt Ngư nhân hắn mới chỉ nở đóa thứ chín, bây giờ đóa mười một cũng chỉ thiếu chút nữa là nở, vậy lúc này đây hắn đã cứu mấy ngàn tình mạng. Bất quá cũng không khác biệt lắm, cấp cho bình dân một cuộc sống hạnh phúc kém hơn rất nhiều so với cứu một mạng, nhưng lần này Đỗ Trần giải quyết đại phiền toái cho hơn mười vạn dân a.
Hắc hắc, hai năm nở mười một đóa, hơn nữa năm nay Francis mới mười bảy tuổi, cứ như vậy tính tiếp, phỏng chừng không cần đợi mình chuyển sinh, đời này có thể cưới lão bà sinh hài tử rồi.
Đời này gặp không ít nữ tử tuyệt đại, ta cưới một người được rồi?
Đỗ Trần hưng phấn hỏi lại:
- Còn cái gì? Nói mau.
- Còn lại ngươi hãy tự cảm giác bản thân, dù sao ngươi bây giờ có thể phát huy tổng hợp thực lực bát cấp đỉnh phong, có thể cùng Brockman liều mạng! Được rồi, đấu thần thực lực của ngươi khi dẫn động bảo giám, cũng đạt tới lục cấp, nhưng mất một năm bảy tháng mới đạt tới lục cấp đấu thần, so với Chalerman còn kém.
Ngũ ca oán thán sao, nhưng Đỗ Trần lại cất tiếng cười dài.
Thực lực chính thức của mình đã là bát cấp đỉnh phong, điều này có nghĩa gì? Hừ, chính mình có thể quang minh chính đại, trong lúc chính diện quyết đấu giáo huấn chủ nhân trang viên St. Kain, phụ thân của Francis, Angius! Mẹ nó, lần trước chơi hắn một lần, nhưng sao có thể so với dùng nắm tay trêu đùa hắn, vậy sáng khoái hơn a?
Đỗ Trần vuốt cái mũi, con mắt trừng ra.
- Đừng nghĩ chuyện xấu, nói cho ngươi một tin tức thật xấu.
Ngũ ca khó mà nghiêm túc được:
- Đồ Lạp Mỗ chi tinh còn trong tay ngươi, nhưng lực lượng của nó đã bị hấp thu, hạt cây bị biến thành tạc đạn... giết hại mười vạn Ngư nhân vẫn tồn tại.
- Cái gì? Hạt cây còn không có bị hủy diệt?
- Đúng vậy, bất quá nó đã bị yếu nhược đi rất nhiều! Trong khi ngươi hôn mê, ta thừa dịp nó suy yếu mà nghiên cứu một chút, hạt cây này tựa hồ có tính mạng lực lượng kỳ lạ, ít nhất với năng lực của ta bây giờ nghĩ không ra thứ gì mới có thể chính thức giết chết nó, tánh mạng lực của nó thật sự quá mạnh mẽ...
Nói đến đây, ngũ ca đột nhiên rống to lên:
Đều tại ngươi quá yếu, ngươi... nhanh làm việc thiện! Đợi khi bát quái toàn bộ khai, ta đây một ngón tay có thể bóp chết hạt cây.
Từ khi cùng ngũ ca hỗn chiến, hoàn toàn biết ngũ ca cùng mình một thể, không phân lẫn nhau, Đỗ Trần nói cho hắn biết rất nhiều bí mật về mình, kể cả Bồ Đào cùng bát quái Liên Hoa! Cho nên ngũ ca bây giờ dùng ngôn ngữ thông dùng đại lục Beins, lẩm nhẩm lại danh từ bát quái mà Đỗ Trần nói.
Đỗ Trần cười a a:
- Biết rồi, ta so với ngươi còn vội hơn! Một câu cuối cùng, lão cửu cùng lão thập có tác dụng gì, ngươi nghiên cứu được chưa? Đáng chết, lão bát làm gì ta còn không biết!
Ngũ ca phất tay:
- Bây giờ ta chỉ biết lão bát có khả năng phóng hỏa, lão cửu tăng mạnh lực bạo phát của ngươi trong nháy mắt, lão thập không rõ là... tác dụng chính thức của bọn họ, sau khi có thể tổ hợp mới rõ. Ta có dự cảm này! Đi mau, nhớ kỹ, việc thiện ngươi làm càng nhiều, năng lực của ngũ ca ta cũng càng mạnh, mau đi làm việc thiện! Đừng giả làm chó chết nữa.
Lại là một câu rống to, tiếp đó cảm giác thiên toàn địa chuyển.
......
Đỗ Trần mạnh mẽ mở to mắt, lúc này mở mắt ra - hắn đã bị ngũ ca đuổi về thế giới thật.
Nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh, hắn lẳng lặng nằm trên giường lớn trong thành chủ phủ, chung quanh một người không có, tĩnh lặng, ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ! Mà bên mình cón có hai thứ...
Một đóa Liên Hoa màu đỏ, một cái dải mềm gì đó, đây là lão cửu cùng lão thập sao? Cùng thiêu hỏa côn ngắn ngủn lão bát liền lạc một chỗ, bọn họ có thể tổ hợp thành cái gì?
Còn liên quan tới hỏa?
Đỗ Trần thu chúng vào người, đánh cái chuông trên đầu giường.
- Ca ngợi hết thảy, lĩnh chủ đại nhân vô cùng anh dũng đã tỉnh lại.
Là thanh âm kinh hãi của người hầu, tiếp đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn độn, Dịch Cốt ôm tiểu Bối Bối vọt tới đầu tiên, Harry cùng Porter theo sát sau đó, trên mặt mọi người đều tràn đầy vui vẻ.
- Đỗ Trần thần tại thượng, thiếu gia khỏe rồi.
Dịch Cốt đặt tiếu Bối Bối bên Đỗ Trần, khuôn mặt xác chết lộ ra vẻ tươi cười.
Thân thể có chút hư nhược, Đỗ Trần khoát tay, ý bảo mình ổn, nhìn thoáng qua mọi người, đột nhiên phát hiện Harry cúi đầu, không dám nhìn thẳng mình.
- Sao vậy Harry? Chẳng lẽ nhiệm vụ ngươi chiếu cố Chesini có sơ thất?
Đỗ Trần ngạc nhiên nói:
- Còn Andy đâu?
Harry cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Chủ, chủ nhân, Chesini ổn... nhưng đã đánh mất Andy rồi.
← Ch. 254 | Ch. 256 → |