Vay nóng Homecredit

Truyện:Liên Hoa Bảo Giám - Chương 326

Liên Hoa Bảo Giám
Trọn bộ 517 chương
Chương 326: Tương lai thành Duerkesi
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Lazada


- Ầm!!!

Cùng với tiếng vang, một bức kỳ cảnh thú nhân mặc giáp băng xuất hiện! Nước ở nhiệt độ thấp trong nháy mắt kết băng, khốn trụ đại bộ phận thú nhân, kể cả Hoàng Kim Bỉ Mông chiến trận trong đó. May mắn có thú nhân trước khi đóng băng chạy thoát ra, nhưng biến đổi lớn liên tục xảy ra khiến tâm lý đã hoảng loạn, rốt cục không gọi là binh lính nữa...

Bọn họ bị đả kích đến mức biến thành nhưng con trùng đáng thương mê hồ, sợ hãi, kinh loạn.

Nhưng lão thiên tựa hồ còn không chịu buông tha cho bọn họ, dưới sự yểm hộ của Dịch Cốt, một kiện hỏa diễm pháo cũng từ trên trời khai pháo, nhất thời trên mặt băng tuyết bao phủ, trên trời hỏa quang sáng lạng.

Hamer, tuyệt vọng! Hắn biết rõ, ngoại trừ những cao thủ, binh lính của mình đều đã bị đông cứng trong băng, chỉ có thể mặc cho ngọn lửa đốt cháy.

Nhưng hết thảy còn chưa có chấm dứt! Ngọn lửa từ trên trời giáng xuống, yểm hộ cho binh lính Lanning cước đạp băng diện mà tới, binh lính không vội vàng chặt bỏ đầu thú nhân lập quân công, mà là đặt mục tiêu ở các chiến tranh thánh khí, đoạt thánh khí, lập tức phối hợp thuộc tính sử dụng, sau đó chuyển hướng pháo oanh kích thú nhân! Mà hắc vụ trên bầu trời đã chém chết hơn ba mươi sáu thất cấp đấu thần - Hamer bản thân cũng bất quá là thất cấp mà thôi.

Binh bại như núi đổ, Hamer đau khổ nhìn một tiểu đội quân nhân Lanning, theo một chiến trận kỳ diệu đánh tới phía mình, chậm rãi đặt bội kiếm lên cổ, dụng ánh mắt chế trụ các thân binh đang định ngăn trở, cười khổ nói:

- Mười tám năm trước ta thua trong tay Angius, hôm nay, ta lại bại trong tay hắn, hơn nữa tổn thất Hoàng Kim Bỉ Mông chiến trận cùng mười vạn đại quân, ta, không có mặt mũi đi gặp bệ hạ... Angius, ngươi thắng.

Cổ tay phát lực, một đạo huyết quang bắn ra từ cổ họng, có thể thấy trong nháy mắt khi cổ họng sắp bị cắt đứt, một thiết quyền đánh rơi kiếm của hắn, trên bao tay có dấu hiệu nói cho Hamer biết, đây là khải giáp của quân nhân Lanning.

Hamer ngã quỵ trên mặt đất, mắt nhìn thân binh của mình đều đã ngã quỵ, nghẹn ngào nói:

- Muốn bắt giữ ta sao? Nằm mơ...

Một thân ảnh cao lớn cùng thanh âm lạnh như băng đi tới trước mặt Hamer:

- Trước khi ngươi chết phải biết một việc... viện quân của Angius còn chưa tới, đánh bại mười vạn đại quân của ngươi, là ba ngàn thành phòng quân Duerkesi.

Hamer trợn tròn hai mắt:

- Ba ngàn... không tới ba phần.

- Đông!!!

Đầu lâu hắn rơi xuống đất, từ lúc mà ngọn lửa đánh nát đống băng, một đội hắc giáp võ sĩ dụng thánh khí oanh sát thú nhân đã bị đông cứng, hắc giáp thiết diện, một thân ảnh cầm trường kích quét ngang... một màn cảnh sắc lại xẹt qua trước mắt, cuối cùng, một đôi huyết sắc song đồng khiến lòng người rét lạnh.

- Đại nhân không nên giết ta.

Thiếu tướng tham mưu thú nhân có một nửa thân thể nằm trong băng, nửa bước khó đi. Hamer đã chết, hắn cuống quít hét lớn với binh lính Lanning:

- Hamer đã chết, ta là quân sự trưởng quan cao nhất ở đây... đừng giết ta, đừng, ngài thấy đó, thú nhân thật sự rất nhiều, bây giờ có nhiều kẻ còn chưa chết, đang hoảng sợ chạy loạn! Ngài không giết ta, ta lệnh bọn họ đầu hàng.

Đỗ Đức hạ trường kích, hành quân lễ với thi thể Hamer, chậm rãi đi tới trước tên chuẩn tướng, hắn lập tức cười siểm nịnh:

- Nhiều thú nhân như vậy... ngài bắt về có thể làm nô lệ bán trên thị trường được giá cao, so với thừa dịp bọn họ hoảng loạn mà nã pháo, khiến bọn họ nát như tương thì tốt hơn chứ?

Trường kích nhẹ nhàng đặt lên cổ hắn, Đỗ Đức lạnh lùng nói:

- Ngươi không xứng làm quân nhân! Nhưng hạ lệnh đi.

Huyết sắc song đồng của Đỗ Đức chậm rãi nhắm lại.

Đánh thắng rồi, ba ngàn thành phòng quân Duerkesi đánh thắng mười vạn đại quân thú nhân! Nhưng, ta sao lại cảm thấy vô cùng mất mát?

Từ khi bắt đầu nhìn ra bố cục của Angius, ta tựa như cường hóa huấn luyện năng lực tác chiến thổ hệ của thành phòng quân, thậm chí truyền thụ cho bọn họ tiềm sơn sát trận, mới khiến cho bọn họ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày đào móc một cái bẫy đủ để bẫy mười vạn đại quân, cũng đào ra đống đất để cải tạo dòng chảy của sông Tinh Hà, hết thảy hôm nay, trước đây nhất định đã trải qua... ta đánh thắng rồi, nhưng không có cảm giác hưng phấn gì cả...

Đúng, đối thủ quá yếu! yếu đến mức thậm chí khiến ta không cảm giác một chút áp lực.

Bất diệt tử thần, thẩm thủy thần nữ Margaret, ma soái L'Griffins, yêu vương Cuban, nhất gia cửu thần tướng gia tộc Brockman... những cái tên này là gì a? Tại sao một chuỗi tên này lại xẹt qua trong đầu ta? Hơn nữa... vừa nghĩ tới bọn họ, trong lòng ta vốn đang trầm tĩnh, chiến ý cơ hồ không thể áp chế, bốc lên hừng hực?

Đỗ Đức nghĩ không ra, đầu hắn lại ẩn ẩn đau đớn, chỉ có thể rống lên một tiếng phát tiết sự thống khổ của mình.

- Hống!

Theo mệnh lệnh của tham mưu quân đoàn, đại bộ phận thú nhân bỏ lại binh khí đầu hàng, nhưng cũng có rất nhiều thú nhân cương liệt quyết tử không hàng, chiến trường là địa phương vô tình. Chờ đợi bọn hắn, là thánh khí đại pháo trong tay thành phòng quân Duerkesi.

Đỗ Trần cũng từ dưới hầm đất đi lên trên, một lần nữa đi vào trong quân trướng, vẻ mặt âm lãnh ngồi trên ghế da thú, nhìn chằm chằm mấy người đứng trước bàn - Porter, Đỗ Đức, Ariza, còn có một binh đô trong thành phòng quân.

- Ba!

Đỗ Trần mở báo cáo, nhìn chằm chằm vào đồng thời thuận miệng nói:

- Tốt lắm! Từ khi thú nhân sập bẫy, đến bây giờ Dịch Cốt áp trận bắt tù tinh, đoạt được chiến tranh thánh khí, các ngươi dùng không hết mười chung thời gian, ba ngàn đánh thắng mười vạn thú nhân! Tốt lắm, thật sự tốt lắm.

Lại là "Rầm" một tiếng, Đỗ Trần đập mạnh xuống bàn:

- Nhưng ta không biết một chút nào! Đây là quân đội của ta sao? Còn là con dân của ta nữa sao?

Binh đô kia quỳ xuống đầu tiên, muốn nói gì đó, Đỗ Trần phất tay:

- Việc của ngươi! Ta đã biết, mười lăm phút trước trận đánh các ngươi mới biết đào hầm là vì cái gì, có thể trong thời gian ngắn ổn định quân tâm, hơn nữa đánh cho thú nhân toàn quân thảm bại! Ngươi cùng ba ngàn huynh đệ có công không tội! Bỏ qua khoản thưởng của đế quốc, sau khi về nhà ta sẽ cho các ngươi hưởng lấy vinh dự! Nhưng bây giờ, ngươi câm miệng cho ta.

Ánh mắt Đỗ Trần dừng lại trên người Ariza, đứa nhỏ này còn đang ăn thịt bò, vẻ mặt hưng phấn, đón ánh mắt của Đỗ Trần chỉ cười hồn hầu cúi đầu:

- Ariza, ngươi phụ trách mở nước sông Tinh Hà vào, nhấn chìm đại quân thú nhân, trong khi sư đoàn hai bại hẳn là biết sẽ hành động thế nào, tại sao không nói cho ta biết trước? Ngươi cũng có đủ thời gian nói cho ta biết.

Ariza gãi đầu, bị Đỗ Trần hỏi đến khó nói:

- Ta nếu nói cho thiếu gia ngài thì sao có thể lập công lớn, sao có thể có tiền.

- Rầm, rầm.

Đỗ Trần cả giận nói:

- Làm quan? Kiếm tiền! Có ta ở đây ngươi còn thiếu quân hàm cùng kim tệ sao? Kim khố của ta ngươi có thể tùy tiện tới lấy tiền.

Ariza chăm chú nói:

- Nhưng, nhưng ta muốn dùng sức mình kiếm tiền mua cho bá bá một hàm răng giả.. bằng đá quý.

Đỗ Trần cười chán nản, phất phất tay:

- Được rồi, việc với ngươi đã xong, đi ra ngoài hỗ trợ thu áp tù binh.

Nhìn thoáng qua bộ dáng hắc giáp thiết diện lãnh khốc của Đỗ Đức, Đỗ Trần lắc lắc đầu, bỏ qua hắn trực tiếp hỏi Porter:

- Ngươi nói sao?

Porter vẫn đứng trước bàn, hai tay cầm lấy hai lỗ tai, liếc đông một cái, liếc tây một cái, chờ khi Đỗ Trần đuổi tất cả mọi người đi rồi, hắn mới dọn mặt bàn, từ tay áo lấy ra một viên ô mai:

- Có muốn thưởng thức không?

Hắn nghiêng đầu nói thầm:

- Hỏi vấn đề này trước được không? Nếu ta nói cho ngươi biết trước, ngươi sẽ làm thế nào?

Đỗ Trần không chút do dự đáp:

- Ta sẽ dụng Dịch Cốt mang theo hai đóa Liên Hoa, lợi dụng tốc độ của hắn mang ba ngàn huynh đệ thoát khỏi hiểm địa. Tuyệt sẽ không để bọn họ đi mạo hiểm đối kháng mười vạn thú nhân... Đáng chết, kế hoạch vừa rồi nếu có một sơ hở, ba ngàn người không có một người có thể sống về nhà! Ta cũng không có mặt mũi đi gặp phụ mẫu thê nhi của bọn họ.

Porter lại gật đầu:

- Ta chỉ đi hỏi ngươi một vấn đề, phương hướng phát triển của thành Duerkesi đến tột cùng là gì?

Đỗ Trần bị hỏi đến sửng sốt:

- Nói nhảm, đương nhiên là trở thành thành trị trù phú nhất tam đại lục.

Porter liền hỏi tiếp:

- Nhưng sau đó thì sao? Với kim tệ không hạn lượng của thánh giáo bây giờ rót vào, còn có chính sách miễn thuế của Lanning, nhiều nhất là mười năm, thành Duerkesi sẽ có một bộ dạng khác! Nhưng sau đó thì sao? Là thánh giáo lợi dụng tòa thành thị này thao khống thế cục phương nam Einstein. Lanning là một quả ngon ngọt khiến người ta đỏ mắt, tùy tiện tìm cớ thay thế phong địa của ngươi thì sao?

Hừ, khi đó công đức làm việc thiện của mình đã tới tay, tòa thành thị này dù không có thì đã sao? Đỗ Trần sao lại không biết, hai đại ẩn hoạn này, nhưng hắn không để ý, tương lai sẽ thành tiên, một tòa thành thị ở thế tục làm gì chứ?

Nhưng chuyện bảo giám là cơ mật tuyệt đối của Đỗ Trần, hắn sẽ không nói xuất từ điều này mà mượn tòa thành thị đổi lấy công đức:

- Ngươi nói tương lai thành Duerkesi sẽ thế nào?

Porter bỏ một viên ô mai vào miệng:

- Ta một mực nghĩ tương lai thành Duerkesi, có hai con đường mới có thể để cho tòa thành thị này vĩnh viễn mang họ St. Kain, vĩnh viễn thuộc về ngươi! Đầu tiên, dụng nó khai cương thác thổ, ngươi sau lưng có thánh giáo ủng hộ, thủ hạ có Đỗ Đức thống soái bậc nhất, muốn tự lập làm vương, không phải là nói đùa...

Không đợi Porter nói xong, Đỗ Trần cắt lời hắn:

- Không có hứng thú, con đường thứ hai là gì?

Porter gật đầu nói:

- Ta nghĩ ngươi không có hứng thú tranh đoạt đại lục, vậy con đường thứ hai giống như Vẫn Thần ngũ gia - siêu thoát các quốc gia tại đại lục, nhưng khiến các nước trên tam đại lục không dám khinh thường.

Đỗ Trần vuốt mũi nói:

- Tiếp tục nói!

Porter nói:

- Với lệ của gia tộc St. Darke, bọn họ chỉ có một tòa Thành Emerald, tại sao có thể cùng đại lục các nước bình khởi bình tọa? Bởi vì bọn họ bản thân có mười vạn lôi đình quân, càng là có hiệp ước đồng minh với hải tộc! Đồng dạng, Angius bất quá là một bát cấp đấu thần, nhưng hắn sao lại dám không nể mặt thánh giáo, cùng ngươi tranh đấu? Bởi vì hắn có quân đoàn Shigeru hai mươi vạn quân, lượng lớn chiến tranh thánh khí! Mà Francis ngươi có gì?

Porter tự hỏi:

- Ngươi có một Đỗ Trần thần hư cấu ra, một phong hào đấu thần, một tiểu giáo phái, còn có mấy ngàn nhân mã... nhưng đáng tính tới sao? Người khác chưa nói, một khi Lanning trở mặt với ngươi, hơn mười vạn quân áp sát biên cảnh của ngươi, ngươi lấy cái gì chống cự? Nếu so chiến lực, ngươi có Dịch Cốt có thể uy hiếp các cao thủ đơn độc, nhưng một người không thể so với một thế lực, Dịch Cốt cường thịnh trở lại, hắn cũng không có khả năng một người đối kháng cả đế quốc...

Đỗ Trần nhíu mày nói:

- Ý tứ của ngươi là, ta với căn cơ của thành Duerkesi, xây dựng một thế lực khổng lồ?

Porter gật gật đầu:

- Thế giới này nhược nhục cường thực, khi thành Duerkesi của ngươi chính thức trù phú khiến mọi người nhìn vào đỏ mắt, mà không phải dạng hiện tại, nơi nơi đều điêu linh tàn tạ... nếu ngươi không có đủ thế lực bảo vệ nó, ngươi sẽ gặp phải đại phiền toái! Đánh một trận vừa rồi, Đỗ Đức cướp được cho ngươi trang bị cùng chiến tranh thánh khí đủ để trang bị cho mười vạn đại quân, hơn nữa nói cho tam đại lục - thành phòng quân Duerkesi đến tột cùng cường hãn tới bước nào.

Thở dài, Porter nhẹ nhàng cắn ô mai:

- Một trận đánh này, thành phòng quân Duerkesi bắt đầu uy hiếp tam đại lục, sau này ai muốn động tới lãnh địa của ngươi, trước hết phải nghĩ tới kết cục của mười vạn thú nhân! Nếu ta nói cho ngươi trước, ngươi sẽ lui binh.. ta không biết lúc nào mới có cơ hội tốt như thế!

Đích xác, chỉ sợ mình biết có ích lợi lớn thế, cũng sẽ không dụng sinh mạng con dân đi đánh bạc... có lẽ Đỗ Đức nói đúng, mình không thích hợp cầm quân.

Đỗ Trần gõ trán Porter, cười a a:

- Xú tiểu tử, ngươi nói có chút đạo lý! Bất quá... ngươi hiểu ý ta chứ?

Porter vẻ mặt khốn khổ, tiếp tục ăn ô mai:

- Hiểu rồi, ta lần này dù sao cũng phạm lỗi.

- Hơn nữa ta càng phạm vào quy chế quân đội thành phòng quân thành Duerkesi, không thể không xử phạt... được rồi, ngươi định thu thập ta thế nào?

Đỗ Trần ngắm liếc lò lửa trong trướng bồng:

- Theo quân quy, Đỗ Đức công cao quá tội, ngươi biết mà không báo, quân công không bằng Đỗ Đức, nhưng cũng lập đại công... ngươi làm hỏa đầu quân cho ta.

Porter trừng hai mắt, hạ quân khôi xuống để xuống.

- Ai nha!

Một tiếng, vội vàng hô lớn với Đỗ Trần đang muốn ra khỏi trướng:

- Đại ngu ngốc, cũng quả nhiên bị ngươi đánh thành choáng váng! Ngàn vạn lần đừng quên, viện quân của Angius nhanh chóng tới! Lần này công lao quá lớn, nhân chứng nhiều lắm, hắn không có khả năng cướp công của ngươi, bất quá cẩn thận hắn cướp chiến lợi phẩm của ngươi.

Nhiệt độ trong trướng đột nhiên hạ xuống, Porter sợ run người, Đỗ Trần lạnh nhạt nói:

- Hắn không tới tìm ta, ta cũng phải đi tìm hắn... nếu Angius muốn giết ta, ta cũng không khách khí nữa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-517)