Vay nóng Homecredit

Truyện:Liên Hoa Bảo Giám - Chương 328

Liên Hoa Bảo Giám
Trọn bộ 517 chương
Chương 328: Ban thưởng
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Lazada


Đỗ Trần đột nhiên muốn cười to vài tiếng! Angius bấy lâu nay cư xử tồi với Francis là vì... cái này a.

Đích xác, một nam nhân, xa nhà đi viễn chinh bên ngoài gần một năm, khi trở về thì thê tử hoài thai mười bốn tháng, sinh hài tử tiếp theo, còn là tóc vàng mắt xanh mà trong lịch sử ngàn năm của gia tộc chưa hề có... nam nhân tâm tình thất thố nói ra điều không thể lý giải - vô luận Angius có địa vị tôn sùng cỡ nào, thế lực cường đại cỡ nào, nhưng đầu tiên hắn là một nam nhân cực trọng thể diện.

Nhưng Đỗ Trần lại vẫn muốn cười, Francis không phải con của Angius sao? Chuyện hài hước gì thế này? Đầu tiên tính toán một chút về tổ phổ của Da Tát cùng St. Kain.

Da Tát thần là tổ tiên đầu tiên của Mayfair, tổ tiên đầu tiên của Angius là thần Shigeru. Trong đó các đại giáo chủ Da Tát thanh giáo vì thần lực truyền thừa, mà chuyện dung mạo phi thường giống, vậy với dung mạo của Francis, còn có đầu mối các lão tổ mẫu nói ra, tên của Da Tát thần là...

Wolfe.

Wolfe là ai? Đồng bào, thân đệ đệ của Shigeru – sự thật thì, Angius cùng Mayfair có quan hệ huyết duyên thân thích tương đối xa xôi.

Mà Angius cùng Mayfair sinh ra hài tử tóc vàng mắt xanh hết sức giống Wolfe, có cái gì phải hoài nghi chứ?

Hoài thai mười bốn tháng? Nhưng không nói Mayfair đã trải qua linh chủng của Phillip, đấu khí truyền thừa, Thấm Thủy Hồ Margaret bắt giữ đủ loại chuyện, việc sinh ra một Francis chậm mấy tháng là hoàn toàn có thể, nhưng Mayfair là đấu thần cường đại, nàng không có thể sinh ra một đứa nhỏ đáng thương.

Đương nhiên là suy diễn, đây đều là suy đoán, nhưng Đỗ Trần có một nhân chứng - Bác Bì vẫn đi theo Mayfair, hắn đủ chứng minh phụ mẫu Francis là ai.

- Đinh, đinh, đinh...

Hai thanh trường kiếm giao nhau, khoảng khắc Đỗ Trần cùng Angius đã xuất ra mấy chục chiêu sinh tử, Đỗ Trần không sử dụng bí pháp mới, càng không dụng Liên Hoa pháp bảo, chỉ dựa vào Thệ Tuyết kiếm cùng nội kình liền bức Angius lui về sau.

Hai thanh trường kiếm đang kìm nhau, Đỗ Trần âm lãnh nhìn chằm chằm Angius:

- Angius, ngươi biết Wolfe chứ?

Angius rít gào một tiếng, trong lòng kinh ngạc trước thực lực của Đỗ Trần, miệng phẫn hận nói:

- Wolfe? Chẳng lẽ tên hỗn đản điếm ô Mayfair tên là Wolfe? Đáng chết.

Đỗ Trần thầm nghĩ, tổ tiên mình mà cũng không biết, ngươi mới là kẻ đáng chết.

Song kiếm một lần nữa tương giao, Đỗ Trần hừ lạnh:

- Vậy ngươi cũng biết thực lực chính thức của mẫu thân ta chứ?

Angius thoáng sửng sốt, trường kiếm trong tay đột nhiên gia tốc:

- Mayfair bất quá là lục cấp, nhưng sao lại nói tới thực lực chính thức?

Đỗ Trần bi phẫn nhìn hắn:

- Tên đáng thương, chuyện đó cũng không biết lại đoán hồ loạn, vu hãm Mayfair. Thật không biết mẫu thân năm đó sao lại coi trọng tên hỗn đản ngươi, ngươi căn bản là không xứng với Mayfair.

Nói xong, trường kiếm biến ảo, phương viên trăm mét biến thành thế giới băng tuyết, bông tuyết hình liên hoa từ trên trời rơi xuống. Đúng là, bí pháp - Thệ Tuyết.

Angius phẫn nộ quát lên một tiếng, trường kiếm giơ cao, ngọn lửa cuồn cuộn bốc lên, thanh viêm kiếm bí truyền của Shigeru đón nhận bông tuyết, băng hỏa đan xen, bông tuyết tiêu diệt ngọn lửa, hội tụ một đóa tuyết liên xoay quanh Angius, tuyết liên vừa nở ra rơi xuống, Angius ầm ầm ngã xuống.

- Nguyên soái thất bại rồi? Nguyên soái bát cấp đỉnh phong bại trong tay Francis chưa có tốt nghiệp sao?

Xa xa các tướng sĩ không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng trơ mắt thấy được Angius bại trong tay Đỗ Trần.

Angius trên người băng tuyết bao trùm, lạnh run lên, không thể tin nhìn Đỗ Trần:

- Ngươi, thực lực của tạp chủng ngươi...

Đỗ Trần tiến lên cúi mình nhìn chằm chằm hắn:

- Ta nói rồi, ngươi là tên đáng thương cái gì cũng không biết! Ta là Đỗ Trần thần sứ, có được thần lực bí truyền do Đỗ Trần thần ban cho, đánh bại ngươi có gì không được?

Lại cúi mình nói nhỏ vào tai hắn:

- Tên đáng thương, thực lực chính thức của Mayfair còn hơn xa ta, nhưng ngươi không hay biết, suy đoán loạn lên... ngu ngốc.

Charles ở bên cả kinh chết lặng, lúc này mới phản ứng nhào tới trước người Angius, ngón tay chỉ Đỗ Trần:

- Francis, ngươi dám giết cha sao?

Trường kiếm nhẹ nhàng rung lên, băng tuyết chấn động, đánh vang Charles ra xa, Đỗ Trần cúi người tiếp tục nói:

- Angius, ngươi nhắm mắt đợi chết sao?

Angius lạnh lùng hừ một tiếng, hai mắt nhắm chặt, Đỗ Trần cười nói:

- Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Giết ngươi, ta chẳng phải sẽ mang một tội danh giết cha bị người đời chửi rủa sao, hơn nữa trăm vạn đại quân Lanning mất đi thống soái, tràng chiến tranh này Lanning mới chiếm được ưu thế sẽ biến mất, bình dân các đại hành tỉnh phương bắc sẽ chinh chiến mà không có chỉ huy...

Angius mở trừng mắt:

- Ngươi tạp chủng có ý tốt thế sao? Hừ!

Đỗ Trần nhún vai đứng lên:

- Ta có đúng là người tốt hay không không phải ngươi định đoạt! Angius nguyên soái, cuộc đời còn dài, chúng ta chậm rãi chơi đùa a.

Nói xong, Đỗ Trần lạnh lùng liếc mắt, mấy vạn đại quân Lanning chuẩn bị cứu Angius, hừ lạnh một tiếng, bước về phía trướng bồng của mình:

- Angius nguyên soái, dựa theo quân quy Lanning, vì khích lệ lĩnh chủ anh dũng tác chiến, chiến lợi phẩm tư quan đoạt được tất cả quy lãnh địa của ta! Hy vọng ngươi không nên cho nhiều người như vậy lại cướp đoạt một chút chiến lợi phẩm của người đáng thương bị ngươi bán đứng.

Trong gió tuyết, Angius cơ đơn ngã trên mặt đất, bị mấy vạn quân đội của mình vây xem, thê lương, cô đơn, nhưng hắn đột nhiên bừng tỉnh:

- Mayfair, thực lực chính thức của Mayfair? Nhưng... rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Cung Verne, đại điện nghị sự.

Trên bàn Baergena có một phần quân báo. Các vị vương tử, Yuna công chúa, các đại thần trong triều toàn bộ nhìn chằm chằm quân báo. Một hồi lâu, Antoine hỏi:

- Bệ hạ, đây là quân báo sao? Ngài dĩ nhiên cũng triệu tập tất cả quý tộc đế đô thông báo tại cung Verne, chẳng lẽ là đại hỉ từ tiền tuyến?

Baergena thủy chung vẫn duy trì nụ cười, giao chiến báo vào tay thủ tướng:

- Antoine, lớn tiếng đọc lên, cho mọi người nghe, tướng sĩ tiền tuyến đã đánh thắng một chiến dịch huy hoàng.

Antoine trước mắt sáng ngời, bắt đầu lớn tiếng đọc quân báo:

- Vẫn Thần lịch năm 1280 tháng ba ngày 12, lữ đoàn hai thuộc binh đoàn hai thuộc hạ của ta, cách cổng biên giới Drowning ba trăm dặm về phía bắc, với ba ngàn tướng sĩ kích bại binh đoàn thú nhân hỗn hợp tám, chín, mười ba, tổng cộng mười vạn ba nghìn người, tù binh có chuẩn tướng cùng ba vạn một ngàn tám trăm người... Lanning vạn tuế.

Còn chưa nói xong, Antoine hô lớn lên, khuôn mặt cương nghị hưng phấn hồng nhuận.

Baergena phất tay ý bảo mọi người không cần vội vã hoan hô:

- Antoine, tiếp tục đọc.

Antoine nhìn chằm chằm nội dung phía dưới trợn mắt há mồm, hồi lâu mới thì thầm:

- Phía đối phương, thú nhân đệ nhất binh đoàn Hoàng Kim Bỉ Mông chiến trận thà chết không hàng, toàn quân bị tiêu diệt. Lữ đoàn hai đoạt được chín vạn sáu nghìn bộ chiến giáp, chiến tranh thánh khí từ lục cấp trở lên bốn mươi tám khẩu, trong đó kể cả... cửu cấp hậu thổ pháo!

Antoine nói có chút ngập ngừng, nuốt nước miếng mới nói tiếp:

- Quân ta, quân ta bị thương... ba người, trận vong... Không có.

Đại điện nghị chính vắng lặng, một lúc lâu, áp lực tựa hồ tới cực điểm, nháy mắt bộc phát ra:

- Lanning vạn tuế, tổ tiên thánh Bowen vạn tuế!

Cả triều hô to.

Baergena vỗ án đứng lên, quát:

- Tiền tuyến đã hoàn toàn khống chế chiến cuộc, sẽ thắng lợi trong cuộc chiến này, trong vòng một tháng. Truyền lệnh, Angius ở tiền tuyến, trong vòng một tháng, một mặt mạnh mẽ tấn công, một mặt bức thú nhân chi ra bồi khoản, kí minh ước dưới thành. Về phần chư vị...

Hắn nhìn mọi người còn đang hưng phấn.

- Chuẩn bị khánh điển, khánh chúc Lanning ta khai cương thác thổ. Antoine, ngươi lưu lại.

Các đại quan viên hoan hô rời đi đại điện nghị chính, nhưng khi mọi người vừa tản đi, cơ hồ sắc mặt mọi người đều biến sắc, âm trầm đi về phủ của mình.

Đại điện nghị chính chỉ còn lại Baergena cùng Antoine, không còn không khí vui vẻ vừa rồi. Nhìn thoáng qua Yuna đang chậm rãi chưa muốn rời đi, Baergena nói:

- Yuna, ngươi còn không đi chuẩn bị hoan khánh sao?

Yuna thầm nghĩ: "Hoan khánh? Ta còn có thân phận thê tử của Sharon, hoan khánh sao được?" Nàng lạnh nhạt cười nói:

- Chúc mừng phụ hoàng sắp khai cương tác thổ, vĩ nghiệp thánh vương thành! Nhưng... nữ nhi có một câu muốn nói với ngài...

Nàng biết, sư kiện Sharon đã qua, cho nên không đợi biểu thái của Baergena, nhanh miệng nói:

- Phần mấu chốt của quân báo, không phải thắng huy hoàng thế nào, mà là thế lực của Francis bạo tăng bao nhiêu.

Antoine gật đầu, hắn sớm biết nội dung quân báo, mới vừa rồi bất quá là phối hợp Baergena diễn trò:

- Bệ hạ, trưởng công chúa nói đúng, Francis đánh một trận đoạt được mười vạn trang bị, bốn mươi tám chiến tranh thánh khí, hơn nữa thứ này trong lúc kiểm kê, thông qua thánh giáo vận chuyển về lãnh địa... Ai, chỉ cần cho Francis mười năm, tụ tập dân cư, hắn sợ rằng sẽ thoát khỏi tầm khống chế của bệ hạ!

Yuna lắc đầu:

- Không cần mười năm, nữ nhi vẫn chú ý tới thành Duerkesi, với đãi ngộ trong lãnh địa cùng tài lực của Francis, hắn chỉ cần mở miệng thu nạp lưu dân, sợ rằng trong vòng hai năm sẽ tụ tâp đủ dân để duy trì mười vạn dân cư...

Baergena nhíu mày, cau mày lắc đầu:

- Nhưng đại thắng như thế, ta mặc dù biết phải hạn chế Francis, nhưng phải thưởng cho hắn, vậy sẽ khiến hắn như hổ thêm cánh.

Hắn nhìn ra đại giáo đường đối diện trước cửa:

- Francis sau lưng còn có một thánh giáo.

Ánh mắt bồi hồi nhìn Antoine cùng Yuna:

- Chỉ nói vậy thôi, nên thưởng cho Francis cái gì?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-517)