← Ch.372 | Ch.374 → |
Có thể nói Đỗ Trần từ sau khi chuyển thế đến nay, lúc này là hiểu rõ nhất chuyện đấu hồn cùng thánh khí có liên hệ! Thánh khí thất lạc, nhưng nhờ năng lực đặc hữu kỳ diệu của đấu thần, bây giờ Đỗ Trần có thể cảm ứng chính xác được Thệ Tuyết kiếm đang ở hướng nào! Nhưng năng lực này cũng không phải biết hết. Ít nhất, nó vẫn không thể nói cho Đỗ Trần biết Thệ Tuyết kiếm của hắn ở khoảng cách cụ thể bao nhiêu dặm, đang trong hoàn cảnh gì...
Cho nên Đỗ Trần chỉ là mơ hồ phán đoán cũng không thể xác nhận cửu cấp thánh khí Czech nhắc đến có là Thệ Tuyết kiếm hay không!
Czech chỉ rõ phương hướng xong, lại quay về Heidy nói:
- Ngươi trước tiên cùng mấy vị bằng hữu nghỉ ngơi, ăn chút đồ, ta cũng nên đi gặp lão thái thái, xem lão nhân gia định như thế nào, làm sao giải quyết chuyện cho ngươi!
Czech đi rồi, lập tức có người hầu đến bố trí cho bọn Đỗ Trần chỗ nghỉ. Heidy tự đi tới phòng chủ nhân, còn bọn Đỗ Trần ba người lại theo một người hầu dẫn xuống địa đạo xuống sâu dưới đất tới hai cửa phòng ngủ. Nói là phòng ngủ, nhưng cũng chỉ là vách tường phòng được đánh bóng lên một chút.
- Bell Green tiên sinh, xin mời ngài nghỉ ở phòng này!
Người hầu chỉ cho Steven một phòng, lại quay về Đỗ Trần và Tuyết Cơ nói:
- Phu thê hai người quý ngài ở tại phòng kế bên...
Nói xong, người hầu lại có chút mập mờ nói tiếp:
- Nhưng do phải thông gió, nên các khách phòng cách âm cũng không tốt lắm! Hắc hắc, phòng dưới đất mà, tất cả đều là như vậy cả!
Tuyết Cơ không thực sự hiểu câu nói mập mờ này ám chỉ cái gì, nhưng lo lắng nhìn Đỗ Trần, chẳng lẽ chúng ta hai người thật sự phải "nghỉ" cùng nhau?
Đỗ Trần rất hiểu ý, chặn lại nói:
- Đêm nay ta cùng đại ca nghỉ một chỗ, huynh đệ chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải thương lượng!
Hô! Tuyết Cơ thở phào nhẹ nhõm. Tốt quá, may mắn Á Lực tiên sinh phẩm hạnh không tệ, không để cho mình khó xử, nhưng vừa rồi người hầu nói cách âm không tốt, đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là...
Tuyết Cơ thẹn thùng đỏ mặt, mắt liếc thân hình khôi ngô Đỗ Trần, cúi đầu đi vào phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ thực tế chính là một cái động, trên mặt đất phủ thảm chế từ lông JuJu thú, trên vách tường cũng treo một cái áo khoác ngoài. Huynh đệ hai người lúc này mới mặc vào trường bào màu trắng chế từ lông JuJu thú, hết phải xấu hổ bởi lõa thể, thêm vào đó đèn chiếu sáng chính là đèn mỡ thú mà nhân gian thường dùng, không cần phải nói, đây nhất định là mỡ của JuJu thú...
Rất nhanh, đồ ăn được đưa tới, hai huynh đệ nhìn miếng thịt nhẵn nhụi trong cái đĩa, Steven đột nhiên nói một câu:
- Đồ vật trong phòng này cơ bản đều cùng JuJu thú có liên quan, xem ra không có JuJu thú, người ở phạt tội chi thành căn bản là sống không nổi!
Đỗ Trần cảm thấy tò mò nhiều hơn, vậy JuJu thú chống đỡ cho mạch sống của phạt tội chi thành thực sự là có hình dáng gì? Đáng tiếc JuJu thú trước mắt đã biến thành thịt nướng, hơn nữa mùi vị còn phi thường không tệ! Hai huynh đệ đang ăn, đột nhiên, cách vách truyền đến một tiếng thét chói tai:
- Bưng ra ngoài. ta không ăn, bưng ra ngoài!
Kèm theo là một tiếng "Ba", hình như có người ném đĩa!
Tuyết Cơ?
Đỗ Trần nhướng mày, chạy đến phòng ngủ Tuyết Cơ, chỉ thấy nàng sắc mặt trắng bệch, ngón tay run rẩy chỉ cái đĩa trên đất, người hầu trên mặt vẫn còn ủy khuất giải thích:
- Phu nhân của ngài là bằng hữu của chúng ta, nhưng, nhưng cũng không thể lãng phí lương thực a!
- Lương thực? Ta không ăn loại lương thực này. Trời ạ!
Tuyết Cơ tâm tình kích động hiếm thấy, chỉ vào đồ ăn trong cái đĩa trên đất sắc mặt trắng bệch!
Vừa thấy Đỗ Trần tiến vào, Tuyết Cơ vội la lên:
- Á Lực, đồ ăn của bọn họ thật sự là quá tàn nhẫn!
Đỗ Trần nhìn theo ánh mắt của nàng... không có gì a?
Trên mặt đất đúng là có một thân thể tiểu thú, bộ dáng của nó Đỗ Trần trông có vài phần quen mắt, trông như Thanh Biều thú nhỏ đáng yêu thì phải? Hay chính là đem chiếc đầu nhỏ đáng yêu với lông dài tai ngắn kia phóng lớn lên mười lần. Nó có đầu bò, trên người phủ một lớp nhung mao thật dài, lại không có tứ chi, chỉ còn mỗi thân thể. Đây là JuJu thú.
JuJu thú này lưng đã bị người lột đi lớp nhung mao, lộ ra một miếng thịt trắng dài, hẳn là chỉ dùng lửa nướng qua, bất quá nó vẫn còn đang phập phồng, giống như quả bóng co dãn.
Đỗ Trần cảm thấy kỳ quái, xem bộ dáng đây đúng là "ăn gỏi", giống như là quý tộc thường ăn cá sống hay ăn tái giống nhau, mặc dù ăn gỏi tàn nhẫn một chút, nhưng dù sao cũng là một kiểu thức ăn, có cái gì lại không được?
Người hầu oán giận nói:
- Á Lực tiên sinh, phu nhân của ngài là nữ khách duy nhất, bởi vậy nên trù phòng cố ý chuẩn bị món JuJu thú nướng ngon nhất chiêu đãi nàng, nhưng nhưng nàng vừa thấy JuJu thú trên đĩa...
Vẻ mặt hắn đầy tiếc hận:
- Đây chính là đồ ngon mà chỉ khi gia tộc có khánh quý thì mới có thể được ăn a!
- Đồ ngon? Loại đồ ngon này ta không cần!
Tuyết Cơ kích động nói:
- Á Lực, ngài nhìn vào mặt nó!
Đỗ Trần khắc ý nhìn lại, trong lòng cũng không nhịn được nhất động, JuJu thú trên mặt vẻ mặt thống khổ mà siểm mị, đây là một vẻ mặt phi thường cổ quái, hơn nữa trong mắt to kia còn đang chảy nước mắt. Hắn trong lòng thở dài, ăn sống đích xác là tàn nhẫn một chút, hay là giao cho phòng bếp làm thành thịt nướng đi!
Đang nghĩ ngợi, trong tai đột nhiên nghe được một thanh âm nhún nhường mà run rẩy:
- Khách nhân tôn quý, xin mời hưởng dụng ta đi! Hắc dát dát!
Đỗ Trần trợn mắt, JuJu thú kia đang nhìn chằm chằm vào hắn, cầu khẩn nói:
- Mau một chút, ăn được chưa? Trên lưng ta thật sự đau đến khó chịu, ăn ta nhanh lên một chút đi!
Lời tuy đơn giản, nhưng điều lệ rõ ràng, có lý, có câu! JuJu thú đúng là sinh vật có trí tuệ?
Đỗ Trần yết hầu chấn động, vị chua dồn lên, miếng thịt mới vừa ăn suýt nữa ói ra!
Trời ạ, ta vừa ăn sinh vật có trí tuệ! Da đầu hắn tê dại, đây không phải là lợn chó bò dê, mà đúng là sinh vật trí tuệ biết nói! Có thể tưởng tượng, một sinh mạng trước một khắc còn đang cùng ngươi nói chuyện phiếm, nhưng sau một khắc lại bị cắn xé, tiến vào trong bụng ngươi...
Đỗ Trần sắc mặt xanh mét, Steven với huyết tinh ký ức của Bác Bì, ánh mắt cũng phi thường khó coi!
Nhìn thoáng qua Tuyết Cơ sắc mặt trắng bệch, Đỗ Trần nói:
- Nơi này các ngươi còn có đồ ăn khác không?
Người hầu vẻ mặt cười khổ:
- Á Lực tiên sinh, người trong phạt tội chi thành, chỉ có một loại thực phẩm chính... nếu như ngài không thích có thể ăn một chút nấm trồng từ bùn tro, bất quá, món kia ăn nhiều bụng khó chịu phi thường...
- Chuẩn bị cho Tuyết Cơ một chút nấm!
Đỗ Trần âm trầm nghiêm mặt, cảm giác khó chịu nơi yết hầu còn chưa tan hết. Mẹ kiếp, ăn sinh vật trí tuệ... có lẽ là may mắn? May mắn bởi nếu không có JuJu thú, phạm nhân sợ rằng cũng phải ăn thịt lẫn nhau!
Trong đầu hắn linh quang chợt lóe, ngày đó câu thứ hai hỏi Bồ Đào:
- Người đói bụng muốn ăn đồ ăn, ta bảo vệ đồ ăn, làm cho người chết đói cũng là việc thiện sao?
Cái ý này một khi xuất hiện trong lòng, đầu óc Đỗ Trần mê đi, tâm ma tựa hồ lại muốn làm loạn, hắn cắn mạnh đầu lưỡi, mượn đau đớn mà đầu óc thanh tỉnh!
Không thể tiếp tục nghĩ quan hệ giữa cư dân phạt tội thành cùng JuJu thú, nghĩ tới sẽ không có kết quả - bởi vì nhìn qua, tựa hồ song phương ai cũng không sai! Tiếp tục nghĩ, tâm ma của mình lại trỗi dậy!
Trong lòng Đỗ Trần âm thầm cảnh báo chính mình, nhưng còn có một ý nghĩ trốn lại trong đầu, loại chuyện thiện ác này bây giờ mình còn không rõ, nhưng là có một cách, tự mình có thể biết rõ trong mắt Bồ Đào thiện ác quy định như thế nào a! Được! Ta có thể dùng "Bảo Giám" để trắc nghiệm đúng sai. Ít nhất như vậy tự mình có thể nắm chắc được tiêu chuẩn thiện ác của Bồ Đào!
Nghĩ tới đây, Đỗ Trần vuốt mũi nói:
- Đem JuJu thú này thả đi!
- Thả?
Người hầu kinh hãi.
- Đúng vậy, thả nó đi, coi như là ta ăn!
Đỗ Trần mị tiếu nói:
- Chẳng lẽ chúng ta ngay cả quyền hạn ấy cũng không có sao?
Người hầu trong lòng nghĩ, các ngươi sắp trở thành khách khanh, như vậy nghe lời ngươi, thả!
Chỉ sau chốc lát, Đỗ Trần toàn bộ tinh thần chăm chú trên... chính cái mông mình! Quả nhiên, sau khi JuJu thú kia được phóng sinh trên mông mình có chút phát dương, xem ra ngăn cản sinh vật trí tuệ bị ăn tươi đúng là một việc thiện. Ngược lại như vậy thì sao đây?
Đỗ Trần lại nói:
- Quanh đây có người sắp chết không? Ta là chỉ hỏi người không thuộc về gia tộc các ngươi, cô đơn, không có năng lực sinh tồn.
Người hầu cười nói:
- Phạt tội chi thành cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu người như ngài vừa nói!
- Tốt lắm, bưng thịt nướng trong phòng ta, tìm một người như thế đưa cho hắn...
- A?
Người hầu mở to mắt nhìn, này Á Lực tiên sinh đích có lối suy nghĩ... thật là rối loạn! Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là làm theo.
Cái mông Đỗ Trần lại phát dương!
Hắn trong lòng ngạc nhiên. Quái, hai mặt đều là việc thiện, điều này sao có thể? Chuyện này không phải là người tốt sao? Khổ khổ suy tư một lúc lâu, Đỗ Trần linh quang chợt lóe, đúng vậy, nhất định có một loại thuyết pháp có thể giải thích loại tình huống này, Bồ Đào tự mình sẽ không phải cầm cái chảo nóng này, nhất định có! Mà cái thuyết pháp này, mấu chốt chính là tự mình đột phá tâm ma!
Nhưng hắn làm cái gì đây? Đỗ Trần vuốt mũi khổ khổ suy tư, nhưng Steven ở bên đang cùng Tuyết Cơ nói thầm:
- Ai, đệ đệ ta thật sự là tâm địa quá thiện lương, không muốn JuJu thú gặp nạn, cũng không muốn có người chết đói a!
Tuyết Cơ gật đầu đồng ý:
- Á Lực tiên sinh thật là người tốt...
Czech từ bên ngoài trở về, gõ gõ cửa, cắt đứt suy nghĩ của Đỗ Trần:
- Bell Green tiên sinh, Á Lực tiên sinh, lão thái thái nhà ta muốn gặp các vị!
Đương gia nhà Brockman, bà nội của Helen ở cách nơi này mười dặm hơn, trong một địa bảo. So với địa bảo của Czech, địa bảo của lão nhân gia còn lớn hơn nhiều. Nhưng địa đạo cùng phòng khách trang trí đơn sơ giống nhau, nếu không phải da JuJu thú, thì là lông JuJu thú... dù sao đều là JuJu thú!
Vừa mới tiến vào phòng của lão nhân gia, trước mắt Đỗ Trần sáng ngời, cũng như khắp nơi bên ngoài đều là chế phẩm từ JuJu thú, trong phòng vị lão nhân gia này đương nhiên... tất cả đều là giá sách! Thô sơ giản lược nhìn lại, nơi này không dưới vạn quyển sách!
Hai huynh đệ đang kinh ngạc, một thanh âm hòa ái từ mặt trên một cái giá sách truyền đến:
A a, kỳ quái sao? Năm đó khi chúng ta bị lưu đày, thánh khí cùng quân bị đều bị thu. Bất quá, lão thái bà ta cả đời thích đọc sách, nên cầu khẩn tối cao liên tịch hội nghị niệm tình nhà ta lịch đại công huân, đem sách này cho mang đi cùng!
Đỗ Trần theo tiếng nhìn lại, một vị tóc bạc thương thương lão thái bà ngồi trên giá sách, trong tay vẫn còn ôm một quyển tông.
Đỗ Trần đi tới, khi ngang qua giá sách thì ngắm liếc mắt một chút, mặt trước có mấy tên sách đem lại cho hắn ấn tượng - thổ mộc công trình, nông nghiệp chăn nuôi, cơ giới chế tạo... hắn không nhịn được âm thầm gật đầu, mang theo từng này tri thức đi cùng, lão thái thái này thật là nhìn xa! Mười mấy năm trước Brockman gia tộc có thể làm ra địa bảo hùng phách một phương, bộ sách này không thể không có công được!
Lão thái thái vỗ vỗ giá sách:
- Lên đây!
Hai huynh đệ nhìn nhau cười, phi thân tới, chỉ nghe lão thái thái nói:
- Cảm ơn các ngươi cứu Heidy, nghe nói các ngươi còn gặp qua Helen, hài tử nọ bây giờ thế nào a? Có phu quân chưa?
Steven giành nói:
- Ta nghe nói là có, phu quân Helen tên là Francis, là công tước Einstein đại lục, thực lực cùng bộ dáng đều cũng không tệ lắm, hơn nữa có tiền, tương đối nhiều tiền!
- Oh?
Lão thái thái mở miệng cười một cái hết sức sáng lạn.
- Nghĩ không ra nha đầu kia gả cho một Hồng Huyết Nhân, như vậy cũng tốt, Tử Huyết Nhân, Hồng Huyết Nhân, vốn chính là một nhà thôi!
Đỗ Trần trong lòng nghĩ, đại ca lại bắt đầu... Hắn cười lớn nói:
- Lão thái thái thật là thoáng đạt!
Lão thái thái nói:
- Từ ngày bị lưu đày đến nay, trong mắt ta không còn phân chia tộc loại, là Hồng Huyết Nhân sao? Đúng rồi, phàm là Tử Huyết Nhân bị lưu đày đều là từ thiên tỉnh trung ương mà tới, chỉ có bị lạc trong sinh mệnh mê cung, Hồng Huyết Nhân mới đột nhiên xuất hiện trên đại hoang nguyên.
Từ ái sờ sờ đầu hai người, lão thái thái tiếp tục nói:
- Nếu đã tới, vậy an tâm ở lại đi! Mấy trăm năm rồi, không ai có thể thoát ra phạt tội chi thành, các ngươi hai người bát cấp đấu thần ta sợ cũng không có hy vọng. Nhưng yên tâm, lão thái bà ta nói thật, không lừa hai người tuổi trẻ các ngươi - các ngươi làm khách khanh trong nhà ta, ta đảm bảo cuộc sống cùng an toàn cho các ngươi, thế nào?
Phong hào đấu thần Đỗ Trần cười thầm gật đầu, hắn bây giờ trước phải hiểu rõ tình tình phạt tội chi thành, sau đó sẽ nghĩ biện pháp thoát ra ngoài, bởi vậy Brockman gia tộc đúng là lựa chọn không tệ!
Lão thái thái cười, hai tròng mắt cũng mị hoặc ngước lên:
- Tốt lắm, nhà của chúng ta có tám người bát cấp đấu thần, ở phạt tội chi thành này coi như là số một số hai đại gia tộc!
Lão thái thái nghiêm sắc mặt:
- Nếu vào nhà của ta, vậy lão thái bà ta sẽ nói trước. Chuyện ngày hôm trước đột nhiên xuất hiện cửu cấp thánh khí các ngươi đã biết rồi, mà thánh khí này cùng các ngươi xuất hiện thời gian khác biệt quá ít... Vậy có liên quan tới các ngươi hay không?
Bà nhìn hai huynh đệ.
Đỗ Trần trong lòng cũng mơ hồ, thời gian Thệ Tuyết kiếm cùng mình tách ra không có vấn đề, nhưng địa điểm lại có đại vấn đề. Nghĩ lại một chút, lúc mới thanh tỉnh thì bối cảnh xung quanh - Đỗ Trần ba người trong vũng bùn, bên người chỉ còn lại có tiểu tỏa giấu ở trên lưng, còn có tiểu đao của Bác Bì thì Steve giấu ở miệng, cùng với hạt cây nắm trong tay.
Từ tư thế này, bọn Đỗ Trần không có khả năng là từ bầu trời rơi xuống, bởi vì vậy sẽ khiến cho Tuyết Cơ đang trọng thương mà chết! Vậy bọn họ hay là theo trên mặt đất tới? Cũng không đúng, như vậy không có cách giải thích vì sao Thệ Tuyết kiếm, Constantine, Thanh Biều thú, ba thứ này cũng cách xa bọn họ, tại sao không cùng một chỗ điểm xuất ra!
Như thế nào tiến vào phạt tội chi thành? Đây là một đại vấn đề!
Đỗ Trần cười khổ nói:
- Lão thái thái, ngài nhận cho chúng ta hai người bát cấp đấu thần, có thể sở hữu cửu cấp thánh khí được không?
Chuyện còn không biết rõ, Đỗ Trần tuyệt sẽ không nói lời nói thật!
Lão thái thái gật đầu, trong lòng cũng nghĩ như vậy, nhưng kiện cửu cấp thánh khí kia nghe nói là có chủ nhân, chẳng lẽ còn có kỳ nhân tới phạt tội chi thành này?
Lão thái thái chậm rãi khép lại quyển tông trên tay:
- Tốt lắm, nhưng bây giờ cửu đại gia tộc liên quân vì kiện thánh khí kia từng bước tiến bức, đến lúc đó còn phải tin cậy huynh đệ hai người các ngươi a!
Đây là lệnh trục khách, Đỗ Trần cũng đang định cáo từ, nhưng khi ánh mắt liếc qua quyển tông trong tay lão thái thái, hắn vội cả kinh:
- Tối cao liên tịch hội nghị luật pháp biến thiên sử?
Lão thái thái vội gấp quyển sách trên tay:
- A a, nơi nào cũng là phải có quy củ, ta xem cái này, là chế định xuất một bộ quy củ sống sót cho gia tộc, ngươi có hứng thú không? Cầm xem một chút đi!
Lão thái thái đem quyển sách đưa cho Đỗ Trần.
Đỗ Trần chần chờ nói:
- Trong đây hẳn là có đề cập đến rất nhiều chuyện cơ mật của Tử Huyết Nhân gì đó, vãn bối có xem thích hợp không?
- Lão thái thái ta đã có nói, trong mắt ta đã không có phân biệt chủng tộc!
Lão thái thái thản nhiên thở dài:
- Tối cao liên tịch hội nghị giết ba con trai, hai nữ nhi, bốn cháu của ta... lão thái bà không cẩn thận đem tối cao liên tịch hội nghị bí mật tiết lộ lung tung thì sao nào? Hơn nữa, các ngươi biết được chuyện này rồi có thể thoát ra ngoài nói cho người khác không chứ?
Lão thái thái rời khỏi giá sách, cười cười:
- Sau này các ngươi sẽ biết, chỉ cần là người Brockman gia tộc thì có thể tại nơi này của ta tùy tiện đọc sách. Bất quá có chút quy củ...
Lão thái thái uy hiếp nói tiếp:
- Ai dám làm bẩn một trang sách, lão thái bà ta phạt hắn sao lại cả một giá sách!
Lão nhân gia đi rồi, Steven trêu ghẹo nói:
- Nếu lão thái thái này trẻ tuổi hơn, chừng khoảng năm mươi tuổi, ta sẽ muốn đối phó nàng!
- Đại ca, ngươi đối phó người nào đệ mặc kệ, nhưng xin đừng tiếp tục định loạn lão bà cho ta!
Đỗ Trần tiến tới giá sách, dựa vào siêu mục lực của hắn cùng trí nhớ bắt đầu duyệt mục lục từng quyển một.
Steven uốn lưỡi nói:
- Ta không tìm lão bà cho ngươi, thì ai có thể tìm cho ngươi? Trời ạ, Tam đệ ngươi đã mười tám tuổi, đến tuổi kết hôn rồi!
Đỗ Trần tỏ vẻ xem thường:
- Đại ca thì sao, tại sao không nói ngươi đã hai mươi ba tuổi? Ngươi không vội, ta gấp cái gì? Mẹ kiếp!
Đỗ Trần đột nhiên hưng phấn phải gọi chửi một câu:
- Lần này đến phạt tội chi thành không có trắng tay! Cáp, đại ca mau giúp ta lấy sách!
Hắn vội vã y theo mục lục liên tục lấy ra một chồng sách đem ném lên thảm, vui vẻ nói:
- Ta đánh cuộc, nơi này nơi trừ tối cao liên tịch hội nghị ra thì ghi chép nhiều Ma tộc bí mật nhất!
Steven thần sắc chấn động, nhưng còn không dám chắc nói:
- Bí mật Ma tộc thì sao chứ?
Đỗ Trần cảm thán, ánh mắt nhìn chằm chằm bộ sách:
- Trên đời này sợ rằng chỉ có nơi này mới có thể nói cho chúng ta biết nhiều bí mật như vậy... trời ạ!
Lòng hiếu kỳ của Steven cuối cùng đã bị câu dẫn:
- Ngươi phát hiện được cái gì vậy?
Đỗ Trần thần bí cười:
- Đại ca biết ngoại công chúng ta tại sao mất tích chưa? Biết Ma tộc tại sao sau khi Lam Tư đảo chìm xuống còn có thể đông sơn tái khởi không? Biết Alex cùng Beiermengde - nữ nhi cùng con trai của đệ lai lịch ra sao không? Biết ngoại công Bairu của chúng ta bây giờ hạ lạc ở nơi nào không...
- Ba!!!
Hắn vỗ bộ sách:
- Không biết thì tới đây liếc qua đi, nơi này có tuyệt đại bộ phận bí mật của Ma tộc!
← Ch. 372 | Ch. 374 → |