Vay nóng Tima

Truyện:Liên Hoa Bảo Giám - Chương 381

Liên Hoa Bảo Giám
Trọn bộ 517 chương
Chương 381: Thủy thổ, Điều kiện để thoát ra
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Shopee


- Ai?

Đỗ Trần trong lòng run lên, người nào có thể nói chuyện bên tai hắn mà không bị phát giác.

Hắn xem xét xung quanh, rất nhanh ngay trong đài sen thấy được một... con mắt to rất ai oán.

Là hạt cây nọ, nó đương nhiên đã tỉnh.

- Ngươi, ngươi nói được?

Đỗ Trần trợn mắt cứng lưỡi, hạt cây rõ ràng không có miệng a.

- Thấy con mắt ta không? Đây không chỉ là con mắt, ta ăn uống, thải ra đều dựa vào nó.

Hạt cây một mặt nháy "Mắt" một mặt nói.

Đỗ Trần nuốt một ngụm không khí...

Hạt cây lại nói:

- Đừng có nghĩ nữa, ta ăn chính là nguyên tố tự nhiên, thải ra cũng là nguyên tố tự nhiên, không phải như loài ngươi các ngươi, ăn thịt rồi thải ra...

Đỗ Trần cười hai tiếng, trách hỏi:

- Ngươi thật ra thanh nhàn, cho ta một cái công đạo, tội nhân mang ta tới đây là ngươi đúng không?

Hạt cây thanh âm bất đắc dĩ:

- Cho ngươi một cái công đạo? Ai cho ta công đạo a. Ta mới từ thân thể lão nương thoát ra, ngươi lại bắt ta trở về, ta còn không tìm ngươi tính sổ, ngươi dễ dàng chửi ta sao?

Đỗ Trần khoát tay:

- Chuyện trước kia sau này nói, ngươi trước tiên giải thích cho ta JuJu thú tột cùng xảy ra chuyện gì?

Hạt cây nói thầm:

- Trong đóa hoa này ngươi lớn nhất, hỏi ta cái gì ta dám không nói sao!

Nó nháy mắt:

- Biết nơi này là nơi nào không?

- Phạt tội chi thành!

- Sai, đây là nơi tịnh hóa tạp chất trong cơ thể tính mạng thụ - lão nương của ta. Ngươi có thể coi nó là một nơi xả chất thải.

Hạt cây tiếp tục nói:

- Nhìn cái miệng giếng kia, đó là cửa xả chất thải.

Đỗ Trần thần sắc quái dị hỏi:

- Ngày đó giếng phun lên, chính là những thứ chất thải của mẫu thân ngươi?

Đỗ Trần khóe miệng nhếch lên, nguyên lai mình lại rơi vào nơi xí sở... bất quá khó trách phụ cận thiên tỉnh có nhiều nguyên tố tinh hoa, nguyên lai đều là tính mạng thụ tiện tay xả ra... phân.

- Đúng! Bất quá phân của lão nương ta, đối với các ngươi mà nói, gọi là... thực vật hệ bổn nguyên lực lượng! Loại lực lượng này hấp thụ ít, đại khái có thể cho người ta sống thêm ba mươi, năm mươi năm. Nếu hấp thu nhiều hơn, lực lượng phát triển của thực vật hệ sẽ kích thích hắn tiến hóa biến dị, tựa như JuJu thú này.

Đỗ Trần ngạc nhiên nói:

- Tử Huyết Nhân Phạt tội chi thành cũng hấp thu loại khí thể này, bọn họ vì sao không có biến dị?

- Ai, nói chuyện với một tên ngu ngốc như vậy, ta sao lại không thích chửi chứ?

Hạt cây cảm thán, giải thích:

- Tử Huyết Nhân không phải JuJu thú, thân thể bọn họ không giống, hấp thu đồng dạng lượng lớn tương đương JuJu thú, nhưng Tử Huyết Nhân là thích hợp, cam đoan bọn họ có thể tăng thêm tuổi thọ, nhiều nhất có thể tạo thành một triệu chứng nhỏ là hôn mê thôi.

Đây cũng là nguyên nhân lão thái thái Elizabeth hôn mê ngã xuống.

- Nhưng sự sống lâu của Tử Huyết Nhân cũng không dài, chỉ là trăm tuổi...

Đỗ Trần ngậm miệng, Tử Huyết Nhân trong hoàn cảnh ác liệt như vậy còn có thể sống lâu như nhân loại, tính mạng thụ đích xác phát huy tác dụng.

- Nói như vậy JuJu thú là do hấp thu quá nhiều thực vật hệ bổn nguyên lực lượng, tiến hoá hoặc là biến dị.

Chuyện JuJu thú đã tra rõ, Đỗ Trần hỏi vấn đề thứ hai:

- Ngươi sao lại đột nhiên tỉnh lại? Đại ca ta nói ngươi còn ngủ rất lâu mà

Hạt cây ai oán nói:

- Đừng nói nữa, ta đang ngủ để khôi phục lực lượng. Ngươi sao lại mang ta tới nơi này?

Hắn đột nhiệt cao giọng:

- Ta nói ngươi có phải có chủ tâm không? Hết lần này tới lần khác mang ta tới đây, thực ra ta đều không hỏi tới, nhưng ngươi liên tục tuyển phân của lão nương ta, lại lấy rất nhiều, kết quả đánh thức ta dậy. Ai, bị hủy rồi, ta vài lần bị ngươi đánh thức, lực lượng tiêu hao không thể khôi phục, hiện tại trong thân thể một chút lực lượng cũng không có.

Đỗ Trần cả kinh:

- Ngươi không có lực lượng sao?

Hạt cây khốn khổ nói:

- Ngươi nghĩ sao? Biết ta trước kia tại sao không thể nói chuyện cùng ngươi không? Bởi vì ta là vong linh hạt cây, bị đóa hoa này của ngươi áp chế ngay cả rắm cũng không đánh nổi, chỉ có thể trộm khôi phục lực lượng. Nhưng bây giờ, lực lượng của ta bị ngươi lấy đi sạch sẽ... vong linh nguyên tố trong thân thể thiếu đi, cũng không quá sợ hãi đóa hoa này của ngươi nữa, đương nhiên có thể nói chuyện cùng ngươi.

Đỗ Trần nhíu mày, vội la lên:

- Vậy ngươi có biện pháp nào ra ngoài không?

Hạt cậy trầm mặc thật lâu, Đỗ Trần lại một lần nữa hỏi, hắn bất đắc dĩ nói:

- Nơi này có một cửa, chỉ có thể vào không có thể ra, nếu ta khôi phục lực lượng thật ra có thể mang ngươi ra ngoài, nhưng bây giờ, phạt tội chi thành nguyên tố quá ít, ngươi dù thả ta từ trong Liên Hoa ra cũng phải mất mấy trăm năm mới có thể khôi phục trạng thái tốt nhất. Ai, không ai có thể cứu chúng ta ra ngoài, cho dù lão nương của ta cũng không được, bởi vì nàng cùng Bowness có hiệp nghị, tuyệt đối không thả người trong phạt tội chi thành ra ngoài.

Đỗ Trần nói:

- Còn có biện pháp gì có thể khiến ngươi khôi phục lực lượng chứ? Hấp thu năng lượng của mẫu thân ngươi không được sao?

Đỗ Trần chỉ tay về hướng miệng giếng thải.

- Không có khả năng, lão nương của ta thải ra tính mạng lực, mà bổn mạng thuộc tính của ta là vong linh...

Đỗ Trần đột nhiên trầm xuống, chẳng lẽ thật sự bị giam ở địa phương quỷ quái này mấy trăm năm sao?

Một người một hạt cây trong Liên Hoa lâm vào trầm mặc, dù sao, ai cũng không hi vọng bị nhốt mấy trăm năm tại một địa phương quỷ quái.

- Ai, chờ chút.

Hạt cây đột nhiên kêu lên:

- Còn có một biện pháp!

Ánh mắt hắn đột nhiên ảm đạm:

- Nhưng cơ bản không có khả năng thực hiện.

Đỗ Trần trước mắt sáng ngời:

- Nói ra đi.

- Ta là một hạt cây! Chỉ cần ngươi cho ta trở thành một đại thụ, ta sẽ trở thành bổn nguyên của vong linh lực lượng khắp thiên hạ - vong linh thụ, đến lúc đó mang ngươi rời khỏi đây còn không dễ dàng sao!

Đỗ Trần nở nụ cười, nhưng nhanh chóng nhíu mày:

- Ngươi là một bổn nguyên trong thực vật hệ lực lượng, muốn cho ngươi thành một đại thụ, sợ rằng cũng không dễ dàng a?

Hạt cây cũng phát sầu:

- Đúng vậy, huynh đệ tỷ muội của ta hơn mười người, nhưng không có một người có thể trở thành cây! Chính là vì điều kiện để chúng ta lớn thành cây rất hà khắc, ít nhất phải có... ai!

Đỗ Trần nói:

- Hạt cây đơn giản cần đất và nước, chẳng lẽ ngươi cần lực lượng đất nước đồng cấp sao? Ta đi đâu kiếm cho ngươi tinh hoa bổn nguyên của đất và nước... đáng chết, ta có thứ ngươi muốn.

Đỗ Trần tháo vòng cổ xuống:

- Ta hiện có Bi Minh Chi Lệ từ một giọt kiếm lệ.

Ha ha, hoàn hảo vòng này vẫn còn trên cổ.

Hạt cây nháy mắt phóng quang mang:

- Ân, có nước, chỉ cần ngươi tìm một bộ phận đại địa tinh hoa là có thể rồi, thật sự tìm không được, so với đại địa tinh hoa kém hơn chút cũng được. - Liên Hoa của ngươi rất cổ quái, có lẽ có thể đền bù thổ nhưỡng khuyết thiếu.

Đỗ Trần vỗ đài sen:

- Cứ vậy đi! Khắp nơi quanh giếng đều là tinh thổ, mà ta là một luyện kim sư! Chỉ cần ta có thể tìm công cụ và tài liệu luyện hóa... a!

Hắn vỗ vỗ hạt cây:

- Ngươi có thể lớn thành cây, trở thành bổn nguyên của vong linh thiên hạ rồi.

- Ta có cơ hội thành cây lớn, ha ha ha!

Hạt cây cười to ba tiếng, tiếp đó lại ai oán thở dài:

- Bị hủy rồi, hoàn toàn bị hủy rồi! Ta cho dù lớn thành vong linh thụ, cũng là vong linh, cũng bị ngươi đùa cho chết thôi...

Lúc này tới phiên Đỗ Trần cười to ba tiếng vỗ hạt cây:

- Tốt lắm, nhìn ngươi cũng là hạt cây thông minh, nhận mệnh đi, sau này ngươi kêu là... Đỗ Đinh.

Hạt cây, à không, Đỗ Đinh đa sầu đa cảm nói thầm:

- Ai, ngươi dám chắc không thể để cho ta chạy khỏi tay ngươi! Bất quá thượng lượng một chút... sau này ngươi ngàn vạn lần đừng làm cái chuyện khuyết đức này được chứ?

- Chuyện gì khuyết đức?

Đỗ Trần ngạc nhiên nói.

- Chính là nếu gặp ai mới chạy từ thân thể lão nương ra, ngươi ngàn vạn lần đừng bắt người ta trở về.

Đỗ Đinh tràn đầy cảm xúc nói.


Tìm được phương pháp về nhà rồi, Đỗ Trần tâm tình sảng khoái, Liên Hoa bay lên trời cao, nhìn xuống phía dưới, JuJu thú còn đang bái giếng trung tâm, nhưng bây giờ nhìn lại, Đỗ Trần chỉ cảm thấy buồn cười - phân có gì tốt mà bái.

Trộm lấy chút tinh thổ, Đỗ Trần điều chuyển Liên Hoa bay về địa bảo Brockman, hắn xem ra, phải ở chung với JuJu thú một thời gian. Hắn được dẫn tới một địa điểm, mà sau khi tìm được phương pháp về nhà, đã không còn gì quan trọng nữa, Đỗ Trần tính toán một biện pháp - chờ khi Đỗ Đinh lớn lên, Brockman gia tộc cùng phạm nhân vô tội sẽ được mang đi, mà Tử Huyết Nhân có tội sẽ bị giam lại ở đây, duy trì là thực vật bình hành cho JuJu thú.

Như vậy mình sẽ không thẹn với tâm.

Nhưng JuJu thú thật sự không có ý nghĩa với Đỗ Trần sao? Hắn bây giờ còn đang tại phạt tội chi thành, JuJu thú cũng là một chủng tộc mạnh.

Ngay khi Đỗ Trần rời đi không lâu, thiên tỉnh rốt cục khôi phục bình tĩnh, nhưng JuJu thú lại không bình tĩnh.

- Hắc dát dát, ngươi phải nghe ta. Ta là đầu lĩnh căn cứ Kursk.

- Không, đuôi ta lớn hơn ngươi, ngươi phải nghe ta.

- Đều câm miệng! Cái đuôi của ta mới là lớn nhất, các ngươi xem.

Đông đảo đầu lĩnh JuJu thú tụ tập một chỗ, một màn cảnh tại căn cứ Kursk lại tái diễn, bọn họ lại một lần nữa vì ai là lão đại mà tranh chấp, hoặc là nói, bọn họ đang tranh đoạt vị trí JuJu thú vương.

Cuối cùng, hai con JuJu thú có đuôi lớn như nhau, chỉ có một biện pháp - cái đuôi so không ra, vậy đánh nhau.

Ngay dưới thiên tỉnh, JuJu thú mở ra một lôi đài, hai con JuJu thú có cái đuôi lớn nhất đánh nhau, nhưng chẳng phân biệt được thắng bại. Xem ra cái đuôi lớn nhỏ thật sự có thể nói rõ thực lực của bọn chúng.

Nếu là loài người thấy tràng cảnh này nhất định cười to ha ha, tiểu tử kia rất thú vị, lúc này thì, trong thiên tỉnh đột nhiên chui ra một JuJu thú rất nhỏ, hắn so với các JuJu thú khác thật sự rất nhỏ.

- Hắc dát dát, ngươi là ai? Đương nhiên dám vào giếng thần đất mẹ của chúng ta?

JuJu thú bên thành giếng nhất thời giận dữ, vừa rồi bọn chúng đã coi thiên tỉnh là mẫu thân ân tứ.

- Mau cút ra, người này hắc dát dát làm ô uế nước giếng.

JuJu thú gầm lên.

Hai đầu thú vương nhìn nhau, đột nhiên nói:

- Chúng ta chẳng phân biệt được thắng bại, ngươi nào giết hắn trước là vương! Một hai ba động thủ.

Hai con JuJu thú lao về phía thú JuJu nhỏ trong giếng, nhưng thú JuJu nhỏ "Hắc dát dát" một tiếng, đầu ngẩng lên, cái đuôi sau đầu theo nước giếng, chậm rãi to lên, to lên...

Hồi lâu, hai con JuJu thú muốn giết nó sợ ngây người, nhưng cái đuôi của thú JuJu nhỏ này còn chưa hoàn toàn lớn hết cỡ.

Lão thiên, cái đuôi hắn sao lớn thế?

Bọn JuJu thú nhìn chằm chằm vào cái giếng đường kính tầm bốn năm mươi thước, trong lòng sợ hãi... chờ đợi.

Đỗ Trần li khai thiên tỉnh một khắc, tại giải đất trung ương phạt tội chi thành đột nhiên xuất hiện một tòa núi non, cao bốn năm mươi thước, dài vài trăm thước... hơn nữa nó còn hoạt động.

Theo đó, tiếng JuJu thú tru lên vang vọng khắp nơi:

- Đại Vương của ta, trong giếng tiếp thu tẩy lễ biến dị của mẫu thân, xin xuất lĩnh chúng ta ăn sạch Tử Huyết Nhân ở đây.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-517)