Vay nóng Tinvay

Truyện:Liên Hoa Bảo Giám - Chương 459

Liên Hoa Bảo Giám
Trọn bộ 517 chương
Chương 459: Ngày chiêu sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Lazada


Nụ cười nhất thời đóng cứng trên mặt Đỗ Trần, hắn trong lòng nghĩ, có phải là bởi gã băng nhân kia đắc tội với sư phụ không đây?

Ziege nhíu mày, tay bất giác đưa lên vuốt 2 hàng ria, khóe miệng đau đớn run lên, trong lòng thầm nghĩ: "Ai da, nguyên lai là Francis tới, khó trách phòng môn phía dưới không thông báo! Mình vừa rồi nói quá nặng, làm sao mà thu lại được đây?" Trong lòng vừa động, Ziege nghiêm mặt như trước, hự một tiếng nói:

- Ta dạy ngươi bao nhiêu lần, làm gì cũng phải có quy củ, mà giờ ngươi vẫn không học được!

Nói xong, mặt Ziege đột nhiên giãn ra, ha ha cười:

- Nhớ kỹ cho lần sau nhé, ngươi có nghe không? Lần này ta bỏ qua không phạt...

Mẹ kiếp, sư phụ nguyên lai là nói giỡn ta! Bao nhiêu nghi vấn đều tiêu tán, Đỗ Trần gập người 90 độ, cười dài nói:

- Học sinh nhớ rồi ạ!

Ziege cũng cười, khởi thân đứng dậy, hai tay mỗi tay ôm một hài tử, lại kinh ngạc nhìn thoáng về phía Tuyết Cơ.

Đỗ Trần vội giới thiệu:

- Sư phụ, đây là hôn thê của con, Tuyết Cơ, người Einstein đại lục, hôm nay đặc ý đưa đến bái phỏng lão nhân gia!

- Oh, ngươi đã thành gia rồi a!

Ziege nhướn mày, trên mặt lộ ra nụ cười, trên dưới nhìn Tuyết Cơ vài lần, liên tục gật đầu:

- Tốt, tốt, tốt!

Liên tiếp ba tiếng "tốt" giúp cho Tuyết Cơ bớt đi vài phần khẩn trương, nhưng trong lòng lại mơ hồ đau xót, người Einstein đại lục? Mình có quốc tịch này từ khi vào vậy a? Ai, Á Lực thế nào mà ngay cả sư phụ thân như phụ mẫu cũng lừa gạt? Trong lòng nàng có chút không thoải mái, nhưng nàng cũng nghĩ lại, bản thân mình cũng gạt sư phụ Margaret a, có lý do gì để trách ái nhân đây? Á Lực làm như vậy cũng chính là vì tương lai chúng ta! Nếu mình là người làm cho vị sư phụ đây tâm sinh oán giận, thật sự là quá phụ nỗi khổ tâm của Á Lực... Nghĩ đến đây, Tuyết Cơ mềm mại tựa vào người Đỗ Trần, mỉm cười cùng Ziege chuyện phiếm về gia thế.

Chuyện được vài câu, Đỗ Trần tùy ý hỏi:

-Sư phụ, người vừa mới đi ra ngoài kia là ai thế? Trên thân thể người này hình như có chút mao bệnh, không khống chế được hơi thở a!

Tuy là câu hỏi tùy ý nhưng lại khiến trong lòng Ziege nổi lên đôi chút cảnh giác.

Tâm niệm chuyển nhanh như điện, Ziege lộ ra một cơn phẫn nộ, "đông" vỗ mạnh lên trác án:

- Thôi đừng nhắc đến, hừ, hàng năm đến ngày tốt nghiệp sinh rời trường đều là như thế này cả, .. một chút quy củ đều cũng là không có! Người vừa mới tới là một lão bằng hữu, muốn ta phải "đề cử" ép mấy cao cấp đấu thần của đấu thần viện. Hừ, người nói chuyện này không phải hồ đồ sao?

Quả nhiên không ngoài sở liệu, đúng là đi cửa sau! Đỗ Trần lơ đễnh bồi sư phụ trách gã băng nhân tóc tím kia vài câu. Chỉ là không ai chú ý, trong khi Ziege nói chuyện, tiểu Bối Bối trong lòng ngực hắn tò mò mở to hai mắt trộm nhìn Ziege gia gia...

Đỗ Trần lại cùng sư phụ hàn huyên một hồi lâu, cho đến khi có giáo công tới đưa văn kiện hắn mới đứng dậy cáo từ. Tay trong tay cùng Tuyết Cơ ra tới hành lang, Đỗ Trần cười nói:

- Nàng thấy thế nào? Ziege sư phụ cùng lời đồn đãi có đôi chút không giống lắm, mặc dù hơi cổ lỗ nhưng thực sự là một đức hạnh trưởng giả!

Tuyết Cơ gật đầu, mặt hồng lên:

- Đúng vậy, mới vừa rồi thiếp có chút khẩn trương, nhưng lão nhân gia thật sự rất hiền lành.

- Không phải, không phải đâu!

Tiểu Bối Bối đột nhiên lắc đầu:

- Không đúng a, ba ba, lão gia gia hôm nay rất kỳ quái a!

Đỗ Trần sửng sốt, ôm nữ nhi hỏi:

- Bối Bối nhìn ra cái gì vậy?

Bối Bối suy nghĩ một chút:

- Ban đầu tinh thần lão gia gia xung động rất nhẹ nhàng, nhưng khi nhắc tới đại thúc tóc tía kia thì xung động rất nhanh mà.

Tinh thần ba động rất mạnh, chuyện này thể hiện Ziege lúc nói chuyện tâm tình rất không yên. Nói cách khác là lão nhân gia có thể lúc đó đang nói dối.

Đỗ Trần sờ mũi, chần chờ nói:

- Có thể sư phụ có chuyện cơ mật của học viện không muốn nhắc tới thì sao? Quên đi thôi, chuyện của lão nhân gia người chúng ta không cần lo nghĩ hộ!

Cả đoàn đi khỏi thủy tinh đại lâu, hướng tới ký túc xá thăm bạn học cũ.

Ngay khi bọn họ đi ra khỏi đại lâu, một đôi mắt âm trầm tại tầng cao nhất của đại lâu cách song nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cả nhà Đỗ Trần.

Băng nhân tóc tía quay trở lại văn phòng của Ziege, nhìn Đỗ Trần qua cửa sổ sâm nhiên nói:

- Bọn họ thấy được dung mạo của ta!

Ziege không còn bộ dáng hiền lành đức hạnh như trước mặt bọn vãn bối, sắc mặt âm trầm lạnh lùng hừ một tiếng:

- Ngươi nói những lời này là có ý tứ gì? Muốn giết bọn họ diệt khẩu sao?

Băng nhân chắp tay thản nhiên nói:

- Ngươi biết đấy, với tình huống này ta phải giết bọn họ để diệt khẩu. Chuyện này là quy củ của chúng ta!

Ziege cười lạnh:

- Ta cảnh cáo ngươi, Francis là đệ tử của ta, ngươi muốn động vào nó, trước phải hỏi qua ta cái đã!

Băng nhân quay đầu liếc Ziege một cái, sắc mặt khinh thường tựa hồ như chẳng coi uy hiếp của Ziege ra gì, bước thẳng tới bàn làm việc, hai tay đặt lên mặt bàn, nhìn thẳng vào mặt Ziege, theo đó là một cỗ hơi thở lạnh như băng ập thẳng đến!

- Được rồi, giờ ta hỏi ngài, ta muốn giết đệ tử của ngài. Ngài, thân làm phụ mẫu đấu thần thiên hạ, tôn quý vô song, nhất hô bá ứng - Ziege viện trưởng có ý kiến gì không? Nửa câu sau nghe như ca tụng, nhưng băng nhân dùng ngữ khí âm dương quái khí, khiến tiểu hài tử cũng có thể nhận ra giọng điệu giễu cợt.

Trong mắt tam giác của Ziege lóe ra quang mang, sâm nhiên nói:

- Ngươi định uy hiếp ta chăng?

Băng nhân cười quái dị:

- Ta muốn uy hiếp ngươi! Ta lập lại lần nữa, ta muốn giết chết đệ tử của ngươi, có ý kiến gì không?

Không đợi Ziege phản bác, hắn chậm rãi giơ một ngón tay lên lắc lắc:

- Đừng quên, quy củ này là do nàng định hạ đấy!

Nghe đến "nàng" hơi thở của Ziege bị kiềm hãm, chán nản ngồi xuống ghế. Một lúc lâu sau nhíu mày nói:

- Thực lực của Francis hôm nay thậm chí còn hơn cả ta, bằng vào ngươi cũng muốn giết chết hắn sao? Thật là không biết lượng sức!

Giết người nhất định cần phải có đấu khí sao? Điểm này ngươi hẳn là phải rõ ràng hơn ta chứ...

Lúc này, Đỗ Trần đã đi khỏi sân rộng ngoài cửa sổ, băng nhân cũng quay người đi ra phía cửa.

Ziege đột nhiên đứng dậy, "oanh" đập bàn một tiếng lớn:

- Lão Tam, ta cảnh cáo ngươi! Nếu ngươi dám ở Đấu Thần đảo giết đệ tử của ta, ta quyết không bỏ qua cho ngươi!

- Ai da da, ta nghe được cái gì đây?

Băng nhân dừng bước quay đầu lại cười khẩy, nói:

- Làm viện trưởng 50 năm, ngươi nghĩ mình thực sự thành cha mẹ của đấu thần thiên hạ rồi sao? Lão đại, đại ca của ta ơi, đừng quên ngươi là ai! Tam đệ ta đây đợi xem ngươi làm cách nào mà không buông tha ta!

Nói xong, băng nhân quay người đi thẳng.

Ziege tức giận đến run người, nghiến răng ngồi lại trên ghế suy nghĩ rất lâu.

Tiếng chuông trên bàn kêu leng keng, Ziege ho nhẹ một tiếng, thanh âm trở nên nghiêm túc, hướng tới tiếng chuông phân phó:

- Ricardo giáo vụ trưởng đó có phải không? Ta là Ziege! Mới vừa rồi ta nhận được mật báo cấp thủy tinh từ giáo đình, thông báo có một thế lực gián điệp bí mật lẻn vào Đấu Thần đảo với ý đồ làm loạn trong đại hội chiêu sinh. Sơ bộ hoài nghi là Ma tộc! Ngươi âm thầm tăng cường bảo vệ cho các đại biểu thế lực lớn, nhất là đề phòng thuật ám sát tinh thần và bệnh độc!

Dừng một chút, Ziege nhấn mạnh:

- Hiện nay kháng ma đại nghiệp là quan trọng nhất, Francis là liên minh chiến khu trường quan, nhất định phải tăng cường bảo vệ. Vì vậy, thầy hãy tập tức đi làm đi, nhớ kỹ điều động chuyên gia chúng thần viện, tăng cường đề phòng thuật ám sát tinh thần cùng bệnh độc!

Nói xong, mệt mỏi ngồi dựa trên ghế, Ziege chán nản thở dài, sờ sờ khuôn mặt của mình... Năm mươi năm rồi.. ta là ai? Hừ! Lão tử là viện trưởng Ziege của Đấu Thần học viện!

Đỗ Trần đưa Tuyết Cơ đi lòng vòng trong ký túc xá của 5 thế hệ học sinh, gặp lại rất nhiều bạn cũ, có những thất vọng cùng kinh hỷ.

Thất vọng đó là, những người bạn tốt năm xưa đều không thể đi Duerkesi thành làm việc. Fassino Cem bản thân là vương tử nên sau khi tốt nghiệp liền quay lại làm quốc vương, tất nhiên sẽ không làm nội chánh quan viên được, mà Jason mập gia sản to lớn, đang có hùng tâm tráng chí trở thành mậu dịch vương, đương nhiên cũng không nhìn đến chức tài chính đại thần của Duerkesi thành.

Chuyện kinh hỉ còn lại là, ở nhà số 17 ngày trước Đỗ Trần ở, hôm nay Martin tốt nghiệp. Khi Đỗ Trần gõ cửa, chính cái cửa năm xưa hắn đã ở đó giúp đỡ Martin, giờ Martin đã tốt nghiệp, khi nghe hắn cảm thán "Năm xưa làm bao nhiêu việc thiện, mà nay chả để được ấn tượng nào", chính Martin đã nhắc nhở hắn, rằng ở nhà ký túc số 17 này còn có Martin, rằng học phí mấy năm gần đây cùng tiền thuốc thang phụ mẫu ở quê nhà của Martin... tất cả đều do Đỗ Trần chu cấp!

Nói về Martin này, trong ngày mật đàm ở vùng biển Emerald, Đỗ Trần cũng đã từng hỏi qua Demis tại sao ngày đó lại rắp tâm gạt Martin giao cho hắn chăm sóc, Demis đĩnh đạc hồi lâu rồi nói:

- Chúng ta gạt nhiều người lắm, chỉ cần là người tuổi trẻ có tiềm lực là chúng ta gạt một lần, chẳng qua ngươi không gặp đấy thôi!

Được Demis đánh giá là có tiềm lực, lại nhận đại ân từ Đỗ Trần, gặp mặt liền cảm ơn ân đức, cúc cung đa tạ.. còn có thể nói hơn được cái gì? Cho nên, Martin không nói hai lời, đem sơ yếu lý lịch cùng đơn xin phỏng vấn đến nộp, thu vén hành lý đi theo Đỗ Trần.

Đương nhiên Đỗ Trần vui mừng nếm vị ngọt của ký túc xá 17, nơi hắn đã chu cấp cho một học sinh ưu tú bần khổ, và giờ sau mấy năm thu hoạch được một nhân tài.

Đến tối, Đỗ Trần trở lại lữ quán. Sau bữa tối, Martin đến giáo vụ xử lý nốt một số chuyện, còn Chesini sau một ngày bận rộn cũng đã quay lại, tiện tay chuyển cho Đỗ Trần hơn 20 sơ yếu lý lịch, lạnh nhạt nói:

- Đây là những người hôm nay quan tâm tới Duerkesi thành, ngươi tự chọn đi!

Đỗ Trần không quan tâm đến thái độ của Chesini, lướt qua tập sơ yếu, sửng sốt nói:

- Sao phần lớn là phế phẩm thế?

Chesini liếc xéo Đỗ Trần, từ trong tập lý lịch lấy ra một quyển tông đập vào ngực Đỗ Trần:

- Ngươi tự mình xem đi!

Đây là thông báo chiêu sinh của Duerkesi thành, Đỗ Trần vừa đọc mấy đoạn vừa cười "Ta, lãnh chúa Lanning nhất đẳng công tước, thượng tướng ba sao, quan trưởng liên minh thần thánh chiến khu đại tam giác, căn cứ theo luật pháp Lanning có thể ban tước nhất đẳng bá tước, chuẩn tướng quân hàm, ta là lãnh chúa giàu nhất..." hình như hoàn toàn đúng a?

- Không sai?

Chesini cũng ném cho Đỗ Trần vài quyển tông khác:

- Xem các lực lượng khác đi! Người khác ta không nói, nhưng lần này Antoine thủ tướng Lanning tự thân đến đây chiêu sinh, chào giá cho tốt nghiệp sinh phổ thông mức nhất đẳng tử tước, gia binh quân hàm! Nếu nghiên cứu sinh của chúng thần viện nguyện ý gia nhập chính phủ Lanning, với 20 chiếu thư ký khống, Antoine có thể phong cấp tam đẳng hầu tước ngay lập tức!

Đỗ Trần âm thầm kinh ngạc, Baergena bệ hạ quả nhiên là đại thủ bút, nhưng chúng thần viện là chỗ nào cơ chứ? Lucy lão tổ mẫu năng lực quân sự mặc dù trong thời đại Vẫn Thần chỉ đủ để thống lĩnh tiêu đội thân binh, nhưng ngày nay bắt đầu ít nhất cũng là cấp bậc hãn tướng. Tại chúng thần viện, lão tổ mẫu dù sao quân trận cũng đứng thứ ba, nếu đem một cái tước hầu để đổi lấy một vị hãn tướng cho đại lục, tính thế nào thì Baergena cũng không lỗ a!

Thời đại Vẫn Thần thế kỷ thứ 13 này, cái gì là đáng giá nhất cơ chứ?

Nhân tài!

Chesini lại lấy ra mấy lý lịch mà Độ Trần gọi là "Phế phẩm" không thèm xem, chỉ vào rồi nói:

- Đãi ngộ cao! Chúng ta chịu chế ngự của luật pháp, căn bản không thể so sánh với các đại cường quốc, ta chỉ có thể dùng tiền tài để bù tước vị, mấy người này đến đều là vì tiền cả!

Đỗ Trần nhướn mày, với tay nắm lấy mấy cái lý lịch tham tiền vứt đi!

- Đây là mấy cái khác. Bọn họ một người là giáo đình cuồng tín đồ, nguyện ý bất kể đãi ngộ như thế nào cũng đi theo giáo phụ ngươi, còn người này là sinh ra và lớn lên ở New Zealand, muốn hồi hương, còn mấy người cuối cùng này là đã nhận được ân huệ hư tình giả ý của ngươi, giờ không cần đãi ngộ, tìm ngươi báo ơn!

Chesini nổi giận khinh thường nói:

- Ngoài ra còn có hơn mười người, vốn cũng là muốn báo ơn, chỉ cần đãi ngộ gần bằng chỗ khác là đầu nhập, nhưng bọn họ vừa nhìn thấy đãi ngộ của ngươi liền quay đầu hướng về Antoine mà đi cả... Một lũ vong ơn bội nghĩa đáng chết!

Đỗ Trần cười cười, những người kiểu này, mấy năm làm việc thiện vừa qua hắn đã thấy nhiều lắm.. chỉ thấy lợi trước mắt, cuối cùng còn có mấy người biết báo ơn đâu, được thế này Đỗ Trần đã rất hài lòng rồi. Hắn vỗ vỗ tập sơ yếu:

- Đệ đệ ngươi lưu mấy người cuối cùng vừa nói lại nhé! Xem tài của họ rồi mới an bài chức vụ, tước vị ta không thể cấp nhiều hơn, nhưng tiền tài thì đệ đệ ngươi đừng tiếc, tùy tiện mà chi, đừng phá khuôn khổ là được!

Chesini gật đầu:

- Thêm một chuyện nữa, hôm nay các thế lực lớn đều do các đại nhân vật tự ra mặt. Ngày mai ngươi cũng tự mình đi thôi. Bằng chiêu bài tươi cười dối trá của ngươi, không chừng có thể kiếm được vài người đấy!

Đỗ Trần cười mị mị tà nhãn nhìn Chesini.

- Dối trá ư? Tiểu sư đệ của ta ơi, cho dù nụ cười của ta thật sự rất dối trá, nhưng trong cả triệu người ở tam đại lục, hơn 90% đều nói nụ cười của ta thân thiện, vậy nụ cười của ta là thân thiện. Ngươi nói ta dối trá, người khác sẽ chửi ngươi không hiểu gì.. ngươi có hiểu được không?

Chesini nhất thời mặt xám ngoét, hắng giọng nhưng nói không ra lời phản bác!

Đỗ Trần đứng dậy, vỗ vỗ bả vai tiểu sư đệ:

- Từ từ mà học đi, khi nào ngươi chính thức giải mã được nụ cười của ta, ngươi cũng có thể về cố quốc làm bá chủ Yaqin đại lục đấy!

Chesini mờ mịt khó hiểu, Đỗ Trần tới cửa quay đầu lại cười nói:

- Mai ta tự mình đi chiêu sinh, ngươi ở chỗ này coi sóc mấy đứa nhỏ. Nhưng tối nay ngươi gọi Martin đến khảo hạch rồi báo cho ta kết quả!

Sáng sớm ngày thứ hai, trong khi Đỗ Trần cùng Tuyết Cơ đang trên đường tới khu chiêu sinh, Martin thần sắc bối rối chạy tới, rụt rè đưa cho Đỗ Trần một báo cáo đã niêm phong, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Đại, đại nhân, đây là Chesini tổng quản gửi ngài giám định thư về ta...

Dấu niêm phong còn hoàn hảo, Đỗ Trần mỉm cười tiếp nhận rồi mở ra.

Martin lòng bàn tay đổ mồ hôi, cúi đầu ở phía sau không dám liếc thư của lãnh chúa, nhỏ giọng giải thích:

- Đại nhân, tối hôm qua, tối hôm qua khi ta đến phỏng vấn có quá căng thẳng, nên biểu hiện không tốt lắm, ngài...

Đỗ Trần nhìn báo cáo mỉm cười. Làm đệ tử của Liya, cách giám định của Chesini cũng đầy phong cách của Liya – Lục cấp đấu thần Martin, trung thành ở độ rất tốt, năng lực nội chính tốt, năng lực quân sự tốt, khả năng lập kế hoạch rất tốt, năng lực ngoại giao... tai nạn! Kiến nghị đảm nhiệm chức vị tham mưu trong tham mưu bổn bộ thuộc thành chủ phủ, tử tước nhất đẳng!

Hắn tiện tay đưa báo cáo cho Martin:

- Tốt lắm, Martin tử tước các hạ, cùng ta đi chiêu sinh thôi!

Martin thở ra một hơi như trút được gánh nặng..

Chiêu sinh của Đấu Thần học viện thật ra rất đơn giản, người hầu ở ngoài sân rộng của học viện xuất ra cờ sí cùng điều kiện đãi ngộ, học sinh tự mình tham duyệt, còn Đỗ Trần chỉ cần ngồi ở lầu các ngắm cảnh Ôn Tuyền sơn, chờ khảo hạch các tốt nghiệp sinh nguyện ý đến Duerkesi thành, mọi chi tiết tỉ mỉ do giáo công của học viện cùng Martin tân tham mưu xử trí!

Trong lầu các có mấy trăm người, nhưng rất trật tự. Trong đại sảnh tầng 1, các học sinh ngồi đầy trên các ghế lớn đợi đến lượt được khảo hạch, còn các khảo quan ngồi trong các nhã gian trên tầng trên. Đỗ Trần vừa mới tới nhã gian ngồi xuống, đã nghe một tiếng cười hùng hậu từ gần đó hướng tới:

- Công tước các hạ, nghe nói các hạ đính hôn, đây là vị hôn thê của ngài sao?

Đỗ Trần quay đầu nhìn lại, nhíu mày cười nói:

- Nguyên lai là Antoine thủ tướng, phòng của ngài ở ngay sát ta sao?

Antoine cười nói:

- Các nhã gian này được phân theo địa vực, các đại lãnh chúa của Lanning chúng ta cũng ở xung quanh đây cả!

Đỗ Trần nhìn quanh, quả nhiên phụ cận đều là các lão bằng hữu trong "gia đình chính trị" Lanning cả.

Trước cửa của Antoine có một hàng dài đang xếp, hắn sau vài câu khách sáo liền bắt đầu bận rộn, trong khi trước cửa Đỗ Trần vắng tanh, nửa ngày rồi mà chẳng có ai đến. Suốt từ sáng đến chiều, rồi đến đêm, trước cửa của Antoine nườm nượp người thay đổi, nhưng trước cửa của Đỗ Trần lại lạnh lẽo vắng hoe, trên bàn cũng chỉ có 17 18 cái sơ yếu, hơn nữa thành tích ghi bên trong đơn giản là.. tai nạn, đại đại tai nạn!

Suốt một ngày, Đỗ Trần chỉ đưa được có 2 học sinh xoành xĩnh nhưng nhân phẩm tàm tạm đi đến Chesini khảo hạch. Đến đêm thì Đỗ Trần không đành lòng để Tuyết Cơ đi theo chịu tội, liền bảo nàng đi ra ngoài một chút. Nhưng ngay khi Tuyết Cơ vừa đi, Antoine gian bên liền vẫy vẫy tay, kéo Đỗ Trần tới phòng riêng.

Antoine vẻ mặt u sầu, hỏi Francis:

- Ngươi có tin tức gì của Avril không?

Đỗ Trần ngạc nhiên nói:

- Đã ba năm qua ta chưa gặp lại Avril. Ngài là ông nội của cô ấy mà lại không biết tin tức ư?

Antoine thất vọng gật đầu:

- Hai năm trước, Avril nói với ta muốn đi du học, nhưng một đi không trở lại.. Ai, ta vốn tưởng rằng buổi tốt nghiệp chiêu sinh lần này cháu ta sẽ tìm đến ngươi, nhưng không ngờ ngươi cũng không biết!

Lão nhân vẻ mặt u sầu, bao nhiêu lo lắng cho cháu gái đều lộ ra trên vẻ mặt!

Đỗ Trần trong lòng thở dài, đề tỉnh:

- Thủ tướng đại nhân, ngài có thể tìm Anne gia tộc Tucker mà hỏi, nàng có lẽ biết!

Antoine hai mắt sáng ngời, chắp tay nói:

- Đa tạ!

Thần sắc của lão nghiêm túc trở lại, giảm nhỏ thanh âm nói:

- Bất quá công tước các hạ, chuyện tư ra chuyện tư, chuyện công ra chuyện công, tuyệt không thể trì hoãn. Hôm qua không tìm được ngài, bây giờ tiếp mật chiếu của bệ hạ đi thôi - Lanning các đại lãnh chúa phối hợp với thủ tướng Antoine chiêu lãm nhân tài, thu được sơ yếu lí lịch đều chuyển giao cho Thủ tướng, chỉ giữ lại phó bản!

Cái gì? Antoine ý tứ không phải là có nhân tài trước phải nhượng hắn lấy đi, Francis ta chỉ có nước ăn đồ thừa thôi sao?

Sắc mặt Đỗ Trần lập tức âm trầm, cười lạnh nói:

- Thủ tướng đại nhân, ép buộc nhân tài tới chỗ mình không phải chánh đạo, chúng ta hay là chỉ dùng bản lãnh thôi!

Antoine hừ một tiếng:

- Có tức giận cũng đừng phát ra trên lão nhân ta, ta chỉ là phụng mệnh làm việc!

- Đúng vậy! Franicis các hạ, lãnh chúa nhận được nhân tài trước phải nhường bệ hạ xem qua, đây là quy củ không tuyên có từ nhiều năm rồi!

Mấy lãnh chúa của Lanning ở bên cũng quây lại, trên mặt ít nhiều đều có ý tứ không tình nguyện, rất bất đắc dĩ!

Ngay khi đến, bọn họ đều đứng bên Đỗ Trần mà nhìn Lanning.

Không chờ bọn họ mở miệng, Antoine lạnh lùng nhìn lướt qua:

- Chư vị đều cũng tới? Đừng nói cái gì, ta hiểu được ý tứ của các ngài, biết các ngài đều không hài lòng mật triệu này. Bởi vậy các ngài đều đang chờ Francis lãnh đạo kháng lệnh, sau đó để hắn chịu mệnh còn các ngài vừa có lợi ích mà luật pháp lại không sờ tới được, có đúng không?

Mấy lãnh chúa đỏ mặt, lại có mấy lãnh chúa vẫn còn kiên định đứng sau Đỗ Trần.

Antoine nói đúng, các lãnh chúa đối với mật triệu này đều không hài lòng, nhưng không ai dám kháng mệnh, đều chờ Đỗ Trần gan to làm trước.

Antoine sắc mặt lạnh lẽo, kéo Đỗ Trần đi vài bước, nặng nề nói:

- Ta bây giờ chỉ là một lão nhân sắp về hưu, chỉ nghĩ về cháu gái của mình, không còn tâm lực để đấu với ngài! Ta biết ngài bây giờ có đủ can đảm cùng thực lực để kháng mệnh, nhưng ngài thử nhìn đội ngũ xếp hàng trước cửa của ta, lại nhìn trước cửa của ngài, .. cho dù cạnh tranh công bằng ngài cũng không thể tranh được bệ hạ, sao phải khổ vì chuyện không thể xảy ra mà cùng bệ hạ tranh đấu chứ?

Đây thực sự là một lời tuyệt đối chân thật. Trước cửa hai người thực sự rõ ràng, một cuồn cuộn như nước, một heo hắt đìu hiu.

Antoine tiếp tục:

- Ngài bây giờ là lãnh chúa mạnh nhất, những lãnh chúa khác đều nhìn vào ngài. Dẫu sao các đãi ngộ ngài xuất ra đều không được bao nhiêu người tài, cần gì phải xuất đầu khiến bệ hạ nổi giận?

Đỗ Trần chà chà cái mũi, Antoine nói thực sự có lý, rất đáng để nghe theo.. nhưng mà trong lòng làm sao có thể nhịn được đây? Luận về thực lực, mình cũng chẳng kém! Luận về danh vọng càng hơn xa Lanning quốc vương Baergena này. Nhưng luận về khả năng cho người khác bao nhiêu điểm tốt... Đỗ Trần chỉ có thể cấp ra nhiều kim tệ cùng một chút tước vị, nhưng Baergena tiện tay là có thể cấp ra một vùng lãnh địa lớn! Một bên là tiền lài cùng tước dởm, một bên là đất đai thật sự và nô lệ, cùng với quyền lực, tốt nghiệp sinh chư thế nào lựa chọn không còn phải bàn cãi!

Thấy Đỗ Trần có chút dao động, Antoine trong lòng mừng rỡ vội nói tiếp:

- Thế này, ta sẽ tự tư giúp ngài một chút, ngài nhường cho bệ hạ một chút mặt mũi mà chấp nhận mật triệu, bỏ đi cơ hội nháo sự, đợi đại hội chấm dứt ta sẽ cho ngươi mấy người trẻ tuổi, thế có được không?

Hắn vỗ vỗ đầu vai Đỗ Trần:

- Nói ngài đừng giận, ta tin ngài cũng hiểu được nếu tiếp nhận điều kiện của ta, sau khi xong sự, số nhân tài về với ngài còn hơn ngài tự chiêu sinh nhiều!

Đỗ Trần lắc đầu cười khổ, Antoine quả nhiên là có ý tứ!

- Ai, thôi!

Đỗ Trần vừa muốn mở miệng đồng ý, đúng lúc này đại sảnh ở tầng một đột nhiên ồn ào hẳn lên, Ối giời ơi, bọn họ thế nào lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ...

- Trời ơi, ta nghĩ đệ tam quân đoàn trưởng Sauber của Corps đế quốc phải nghỉ việc mất..

- Chó chết, bọn họ đi theo tốt nghiệp sinh bình thường chúng ta để lấy cái gì a!

- Hết rồi, chúng ta còn tí tẹo cơ hội nào không đây?

- Quên đi, đi thôi, chức vị tốt giờ không tới lượt chúng ta rồi, đến chỗ Francis xem thôi, ít nhất hắn cũng trả lương cao..

Trên tầng 2, Đỗ Trần sắc mặt xám ngoét, suýt nữa một cước đạp nát vách ngăn.

Mấy vị lãnh chúa nhịn không nổi cười rộ lên, nhưng ngẫm lại mình liền tắt tiếng - chúng ta ngay cả Francis cũng không bằng a!

Antoine cũng muốn cười phá lên nhưng nhịn được, đúng lúc này "Đông! Đông! Đông!" một văn quan vội vàng bước tới trước Antoine, thần sắc vạn phần lo lắng nói:

- Thủ tướng đại nhân, bất hảo rồi!

Antoine thất kinh:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

- Có mười nghiên cứu sinh thành tích đỉnh nhất của chúng thần viện cùng đồng thời xuất hiện, .. trên tay mỗi người đều cầm tờ sơ yếu lý lịch!

Lúc này chỉ nghe thấy tiếng các đại nhân vật trong các đại nhã gian bước ra, mặc dù trên mặt vẫn giữ uy nghiêm, không bị tiếng bước chân từ tầng 1 đang đến mà kinh tâm, nhưng tiếng bước chân vội vã lại ngấm ngầm bán đứng bọn họ!

Antoine thần sắc đột biến:

- Francis, lát chúng ta bàn lại nha!

Nói xong, hắn vội gia nhập đội ngũ các đại nhân vật, trước hết làm ra ấn tượng lễ hiền hạ sĩ!

Đỗ Trần bĩu môi nhìn các đại nhân vật đi xuống: "Buồn cươi ghê? Những chuyện loại này mỗi năm đều tái diễn, mấy đại nhân vật này hôm nay bị người cười cợt, nhưng mà ngày mai là họ có thể đem theo một danh tướng tương lai của tam đại lục trở lại quốc gia, ngày kia vị danh tướng này có thể giúp hắn đánh hạ một phần thật to lãnh thổ!"

Có thể khai cương thác thổ, có thể phú thứ thành bang, có thể tung hoành nơi bãi tập, có thể bất bại giữa tam đại lục biến hóa phong vân... đó là nhân tài!

Vì nhân tài, có bị người đời cười nhạo vài câu có là gì đâu?

Cả đoàn mười người già trẻ nam nữ cùng nhau tới chân cầu thang lên tầng 2, cũng vừa lúc các đại nhân vật kịp xuống đón, mà dẫn đầu là "đi sau đến trước" Antoine!

Lão thủ tướng nhìn lướt qua cả đoàn, chọn vị lão đầu cùng trạc tuổi đang dẫn đầu cười nói:

- Vị lão đệ này..

- A a, vị lão ca này!

Lão đầu cười mị mị cắt lời:

- Ta bất quá chỉ là một lão nhân tại khoa thánh khí của chúng thần viện lưu cấp hơn năm mươi năm, thầm nghĩ thừa dịp còn có thể hoạt động kiếm một chút tiền mua quan tài, thật chẳng dám để ngài phí tâm.. ngài có thể nhượng ta một lần được không?

Cơ mặt Antoine có chút xơ cứng, lưu ban hơn năm mươi năm? Ngươi gạt ta mà, ngươi rõ ràng là có hơn năm mươi năm nghiên cứu chiến tranh thánh khí, trên chiến trường ngươi chính là chuyên gia khí đạo quyết chiến a..

Tránh đường cho lão nhân, Antoine lại hướng tới phụ nữ trung niên thứ hai cười cười. Phụ nhân cũng không đợi hắn mở miệng, cười nói:

- Là thủ tướng Antoine sao? Ta chỉ là một nông phụ... nhường một lần được không?

Antoine đành nhường đường cho phụ nhân này đi qua, lập tức một nữ vương phía sau đi lên, vội nắm chặt lấy tay phụ nhân:

- Kelin tỷ tỷ, lần trước quốc gia chúng ta bị đại hạn ba năm, nhờ có người dùng băng tinh đại trận dẫn nước ở tứ hải về cứu con dân của ta, hôm nay bất luận ra sao, xin người cho ta một cơ hội đáp tạ, chúng ta ra bên kia nói chuyện được không?

Antoine ánh mắt hướng ngay tới người thứ ba, người thanh niên này bộ dáng như thi nhân, hắn càng thêm dứt khoát, một đẩy gạt phắt Antoine mà nói:

- Tiểu tử nhường đường, cản ta mất thời gian!

Tiểu tử? Antoine đến râu mép cũng trắng bạch! Gã thanh niên thi nhân này thực sự là bao tuổi đây?

Tất cả chỉ có một lời xin lỗi khách khí "Xin nhường đường", mười người xuyên qua các đại nhân vật đứng đặc ở cầu thang lên tầng 2, xác định xong phương hướng liền thẳng tiến như là mục tiêu đã được xác định.

Các đại nhân vật âm thầm thở dài, biết mình đã hết còn cơ hội, cũng không có làm chuyện đánh mất thân phận liền trở lại các nhã gian khảo hạch học sinh của mình, nhưng ánh mắt vẫn không rời đám mấy người kia!

Antoine vốn cũng không thích xem náo nhiệt, nhưng mười người này hết người này đến người khác đều hướng đến nhã gian của hắn mà đến, vậy nên hắn cũng chỉ có thể nghiêm mặt đi theo. Nhưng mà tại cuối hành lang..

Đỗ Trần gian khổ một ngày, sớm đã không chịu được, giờ này cũng mặc kệ hình tượng, nhân dịp hành lang vắng người bèn ngồi thụt xuống. Mấy lãnh chúa Lanning khác thấy hắn ngồi xổm, do dự một chút cũng ngồi xuống cùng Đỗ Trần thành một vòng.

Đỗ Trần tà nhãn hỏi:

- Ta là mệt mỏi mới ngồi xuống, còn các vị ngồi xuống làm cái gì?

- Francis lão đệ, chúng ta đều là lãnh chúa Lanning quốc, đều là láng giềng nên không cần cùng ngài nói khách khí...

Chuyện chính là thế này, hôm nay xem tình hình cũng giống như năm trước, chúng ta không thể tìm được hàng tốt! Bất quá vừa rồi ta nghe được tạp âm dưới lầu... năm nay học sinh tham tiền không ít!

Đỗ Trần nhưới mày:

- Vậy tìm ta mượn tiền sao?

- Lão đệ minh giám!

Đỗ Trần vuốt vuốt mũi thở dài:

- Ai, đều là nan huynh nan đệ cả, chuyến này chúng ta đi cũng không tìm được hàng tốt...

- Ba!

Phía sau có người vỗ lên vai, Đỗ Trần quay đầu lại liếc một cái, là một lão nhân già móm, hắn miễn cưỡng tươi cười duy trì hình tượng nói:

- Lão nhân gia, có chuyện gì sao?

Lão đầu một tay đẩy lãnh chúa bên người Đỗ Trần, chính mình chèn vào phía trái:

- Tiểu huynh đệ, không tìm được hàng tốt sao? Trong tay lão nhân ta có mấy hàng tốt, có muốn không?

Méo mó có hơn không, Đỗ Trần giơ tay trái ra:

- Trước hết xin cho xem cái sơ yếu!

- Ba! Ba! Ba..

Ánh mắt các đại nhân vật trong toàn phòng toát ra thần thái không thể tư nghị, liên tiếp mười tờ sơ yếu lý lịch đập lên tay Đỗ Trần!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-517)