← Ch.146 | Ch.148 → |
"Hiện tại ngươi nên thả Tô thiếu gia ra rồi chứ?" A Qua và viên võ sư mặt đầu vết máu, hung hăng nhìn Diệp Phong hỏi."Người của bọn ta hiện tại không còn uy hiếp được Diệp gia, chỉ cần ngươi giao Tô thiếu gia ra, việc này coi như xong."
"Đừng nóng..." Gã mỉm cười, chụp lấy Tô Kiệt, lui về phía Diệp gia.
"Ngươi còn muốn thế nào? Nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của thiếu gia, bang chủ sẽ không tha cho ngươi." A Qua thấy gã không có ý thả Tô Kiệt, liền nóng lòng gầm to.
"Để tộc nhân của ta an toàn rời đi đã." Gã không để ý đến đối phương đang nóng lòng, thản nhiên nói.
"Ngươi thật ra muốn thế nào?" A Qua nhíu mày, hiện tại Diệp gia chiếm ưu thế, Diệp Phong lại muốn họ rút đi trước, quả thật hơi quỷ dị.
"Ta không muốn nhắc lại, ngươi dám cản trở tộc nhân của ta thì ta giết hắn luôn." Diệp Phong dụng lực, Tô Kiệt liền gào lên đau đớn.
"Dừng tay." Quyền đầu A Qua miết vào nhau kêu tanh tách, nhưng đành bó tay, rít lên: "Để chúng đi."
"Phong nhi, thật ra con định làm gì?" Diệp Thừa Thiên không hiểu, khẽ hỏi.
"Con để Diệp Thanh dẫn Thi nhi và Diệp Lam ẩn tàng tại khu săn thú số tám trong Ninh Tĩnh sâm lâm, các vị mau rời Ngọa Lăng thành, hợp lại với họ, con sẽ nhanh chóng tìm tới. Lúc đó thương lượng sau." Gã không giải thích nhiều, dặn chúng nhân mau rời đi.
Nghe gã nói vậy, gương mặt Tô Kiệt méo mó vì đau lại hiện lên hung ý. Chỉ cần hôm nay ta giữ được mạng nhất định sẽ điều một đội nhân mã mạnh nhất Lục Lâm bang đến diệt trừ Diệp Phong và Diệp gia. Ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết! Bất quá Tô Kiệt không dám để lộ cho đối phương biết, tính mạng của hắn còn nằm trong tay gã.
Diệp gia và Hồng Diệp bang theo lời rút đi, Diệp Phong ung dung đứng nguyên, một tay nắm chắc cổ Tô Kiệt khiến đối phương không dám khinh cử vọng động. A Qua không đến gần quá, chỉ sai đội nhân mã Lục Lâm bang vây chặt lấy gã, còn hắn đứng ở cửa, đề phòng gã đột nhiên bỏ chạy.
Đoán rằng nhân mã Diệp gia đã rời Ngọa Lăng thành, tiến vào Ninh Tĩnh sâm lâm, lúc đó ánh mắt gã lạnh lại, ném Tô Kiệt xuống đất.
"Hiện tại đến lượt món nợ máu giữa chúng ta." Toàn thân gã phát ra sát ý bức nhân, nhìn Tô Kiệt chằm chằm.
"Ngươi... ngươi còn muốn làm gì?" Tô Kiệt bị gã nhìn đến rợn tóc gáy.
"Diệp Phong, đừng có quá đáng." A Qua bước lên một bước, hung hãn nói: "Giờ còn một mình ngươi, thả thiếu gia ra, ra đảm bảo cho ngươi an toàn."
"Đừng đến gần ta quá, bằng không..." Gã nheo mắt, không nhìn hắn mà lạnh lùng nói: "Ta sợ không cẩn thận thì sẽ... thế này."
"Cách!" Diệp Phong thản nhiên ấn nhẹ lên chân Tô Kiệt, chấn kích giáng vào xương hắn, tiếng vỡ vụn vang lên giòn tan.
"A!" Tô Kiệt gào lên thảm thiết khiến người khác rụng rời.
Độc ác thật. Mọi thành viên Lục Lâm bang có mặt đều Nghĩ thế. Thiếu niên này lạnh lùng hơn tuổi tác nhiều. Danh đầu của Lục Lâm bang tại Vân Châu đối với gã không mảy may ý nghĩa. Gã, vốn không coi Lục Lâm bang ra gì.
A Ngốc lặng lẽ lui lại một bước, biết hiện tại nói nhiều cũng vô ích. Nếu không nghe lời, Tô Kiệt khẳng định lập tức chết dưới tay gã.
"Hai năm trước ngươi phế khí hải của ta..." Diệp Phong nở nụ cười hòa ái, nhạt nhẽo nói: "Bất quá nhờ thế mà ta hiểu rõ nhân tình thế thái, rèn luyện tâm tính, càng nhờ thế mà có được sức mạnh mới. Từ góc độ này ta nên cảm tạ ngươi chứ không có lý do giết ngươi."
"Một chưởng vừa nãy là ta trả lại mối hận bị phế khí hải hai năm trước." Nghe gã nói vậy, cả Tô Kiệt lẫn A Qua đều thở phào, xem ra gã không thật sự định giết đối phương.
"Nhưng..." Câu tiếp theo mới khiến chúng hoảng sợ.
"Ngươi dẫn người đến hủy Hồng Diệp bang, bức tử Hồng Diệp thư! Món nợ máu này ta phát thệ là ngươi phải trả." Giọng gã trở nên âm lạnh: "Ngươi còn câu kết với Bạch Thủy Nham định hủy Diệp gia khiến mấy chục tộc nhân của ta mất mạng, món nợ máu này hôm nay ta bắt ngươi không trả không xong."
"Không xong!" A Qua nghe vậy, biết gã không hề có ý tha cho Tô Kiệt, liền bất chấp tất cả phi thân lao tới, định đoạt lại thiếu chủ. Một võ sư khác cũng vận khí hải lên, tìm sơ hở của gã, hòng giúp A Qua đoạt lại Tô Kiệt.
Gã lạnh lùng liếc mắt, thấy A Qua lướt nhanh đến, ung dung kéo một chân Tô Kiệt, coi hắn là vũ khí hạng nặng đập tới.
Đáng ghét. A Qua căn bản không dám nghênh kích. Thân thể Tô Kiệt đập tới, căn bản không chịu nổi lực va chạm giữa hắn và Diệp Phong. Hán đành lăn ngươi đi, tránh khỏi.
Diệp Phong cười lạnh, vung thân thể Tô Kiệt bổ ngang bổ dọc, quất vào A Qua.
Hự! A Qua tuy tránh được nhưng Tô Kiệt lại bị Diệp Phong giáng mạnh xuống đất, cũng may hắn có Hỏa tàm kim ti giáp hộ thể, chỉ mấy khớp xương vỡ toác, nửa gương mặt tan nát không thành hình người, máu thịt bầy nhầy.
"Tên khốn vô sỉ, có bản lĩnh thì bỏ thiếu gia xuống cùng ta đơn đả độc đấu." A Qua giận đến méo mó mặt mày, chiến đấu kiểu này thì đánh thế nào? Hắn không thể hoàn thủ.
Diệp Phong cười vang khoan khoái: "Ngươi có thể gọi trợ thủ... Chúng ta hai đấu hai."
A Qua nổi giận. Như thế thì đừng nói là hai đấu hai, dù bang chủ tự thân đến cũng không cách nào thắng được. Tô Kiệt nằm trong tay hắn, chỉ hơi sơ suất là mất mạng.
Tô Kiệt, ngươi bức tử Hồng Diệp thư, hủy Hồng Diệp bang, hủy Diệp gia của ta! Hôm nay dù ngươi chết ta cũng không để ngươi chết thống khoái! Đối đãi địch nhân, gã từ lâu đã học được hai chữ tàn nhẫn. Nếu gã rơi vào tay Tô Kiệt, e rằng kết quả không hơn gì. Đã vậy thì gã phải tàn nhẫn để địch nhân sợ hãi. Gã tuyệt không thể để thân nhân và bằng hữu bị uy hiếp và thương tổn nữa.
Gã không vận dụng nguyên lực, chỉ coi thân thể Tô Kiệt là một món vũ khí hạng nặng liên tục tấn công A Qua. Tuy công kích của gã không uy hiếp gì được đối thủ nhưng hắn phải liên tục gượng nhẹ, không dám sơ sẩy tí nào, tránh né không ngừng, lo lắng cực độ. Thời gian càng dài, Tô Kiệt càng thống khổ, một khi thương thế quá nặng, Tô Kiệt có lẽ sẽ táng mệnh. Tên khốn kia, sao lại nghĩ ra phương thức báo thù độc địa này.
Võ sĩ Lục Lâm bang chạm vào ánh mắt gã đều sợ hãi. Thủ đoạn tàn độc như vậy, bất chấp tất cả như vậy. Lẽ nào gã chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi?
"Bùng!" Tô Kiệt lại bị giáng vào bức tường, phun ra một ngụm máu. Diệp Phong trừ cố ý không để đầu hắn thương tổn, còn lại không nương tay gì với thân thể hắn. Có Hỏa tàm kim ti giáp hộ thể, Tô Kiệt dù đau đớn muốn chết nhưng không thể như nguyện.
"A Qua!" Tô Kiệt mắt lộ vẻ tuyệt vọng, mặt đầy hận ý, dốc chút lực khí sau cùng ra quát: "Giết ta đi, cho phụ thân biết là hãy báo thù cho ta... Trả lại Diệp gia gấp trăm lầm những thống khổ ta phải chịu hôm nay. ta muốn tên khốn này sống không bằng chết."
Lúc này Tô Kiệt mới tỏ được khí phách của một thiếu chủ đại bang phái danh chấn Vân Châu. Tuy hắn cợ chết nhưng đằng nào cũng bị đày đọa đến chết, chi bằng chết cho thống khoái.
"Muốn chết? Ta thành toàn cho ngươi." Diệp Phong thở phào thống khoái, đến lúc kết thúc rồi. Trong thể nội gã sôi trào nguyên lực, Bát điệp chấn dồn vào thân thể Tô Kiệt. Tay gã ném mạnh hắn đi. Mục tiêu tất nhiên là A Qua đang cố gắng tránh né.
"Thiếu gia!" A Qua cả kinh, không dám tránh, tả thủ dồn lực đón lấy, nghiến răng chịu một đòn của gã.
"Chát!" A Qua bị đập văng đi hai vòng, ôm lấy Tô Kiệt vào lòng. Chỉ là... người hắn đón lấy là một thi thể đã đoạn khí. Ở trên lưng chừng không, Tô Kiệt đã bị Bát điệp chấn chấn nát vụn, thân thể không thành hình dạng gì, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
"Diệp Phong!" A Qua bò dậy, gầm lên điên cuồng, lúc đó thân hình gã đã lướt qua khoảnh sân...
← Ch. 146 | Ch. 148 → |