← Ch.290 | Ch.292 → |
"Thịch, thịch thịch." Chú ý của cả Lục Lâm bang dồn hết vào thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Đó là thiếu niên truyền kỳ dám một mình đấu với Lục Lâm bang, giờ lại đơn thương độc mã đến tổng bộ. Khí phách này khiến tất cả phải kính nể.
Hiếu kỳ, sợ hãi, khinh thường, gây hấn... đủ loại ánh mắt dồn vào. Uy danh của Diệp Phong lan khắp toàn bang nhưng thật sự gặp gã lại không mấy ai, một phần là những thành viên trông coi nam môn đó may mắn sống sót
Những kẻ dám khinh thường và gây hấn đều là những cao thủ hết sức tự thị, cho rằng ngoại trừ kim quang lạ lùng đó ra, Diệp Phong không có gì đáng sợ. Dù hôm nọ gã xông pha ở nam môn cũng vì người phe mình tự giảm khí thế nên không ai ngăn được gã, chứ không thể nói rằng gã đã vượt mức thất giai điên phong!
Hôm đó gã giết không ít võ sĩ nhưng đa số là những võ sĩ không biết sống chết là gì, và một phần võ sư cấp thấp và trung bình. Còn cao giai võ sư đều bị gã đánh bay, tuy chấn động nhưng không ai mất mạng.
"Tô Chiến Thiên! Ta đến đây." Diệp Phong đi vào giữa đội ngũ như chỗ không người, dừng cách Tô Chiến Thiên hơn ba mươi thước, lớn tiếng nói.
Động tác dừng lại này khiến cả Điền Trí và Tô Chiến Thiên đều hơi nhướng mày lên. Chỉ cần gã tiến thêm mấy thước là lọt vào tầng mai phục thứ nhất. Có lẽ tầng mai phục này không làm gì được gã nhưng tuyệt đối vây khốn được. Nhưng hiện giờ nếu xảy ra chuyện gì thì gã có thể ung dung thoát đi.
Tô Chiến Thiên tự tin có thể xuất thủ chặn gã nhưng cảm giác đối phương không bị khống chế này khiến hắn hồ nghi, thầm nhủ có phải gã nhận ra mai phục ở đây? Không thể nào, cùng lắm gã chỉ là võ sư thực lực cao cường, vì cớ gì phát hiện được khí tức mà võ tông cũng không dễ dàng nhận ra?
Có lẽ... gã chỉ dựa vào trực giác nên mới dừng ở đó. Tô Chiến Thiên đành đoán như vậy. Nhưng hắn không định trực tiếp phát động phục kích, muốn đàm phán thì trước hết phải bàn bạc đã.
"Cuồng vọng tiểu nhi, đến địa bàn Lục Lâm bang mà dám huênh hoang như vậy, dám gọi thẳng tên bang chủ. Tưởng bản bang không có người hả." La Xán bước ra, hắn thăng lên làm trưởng lão chưa lâu, địa vị tại tổng bộ cũng không cao.
Hiện tại hắn đoán ý bề trên, biết Tô Chiến Thiên nhất định muốn biết nông sâu của do nên mời lẫm liệt bước ra. Hắn là kẻ tự thị rất cao, thiếu niên này mới ngần ấy tuổi, chả lẽ còn hơn cả võ tông?
Tô Chiến Thiên trầm mặc, Diệp Phong đã tới tất không vì La Xán gây hấn mà đi mất. Tuy việc này vượt ngoài dự liệu nhưng biết gã có bản lĩnh gì cũng không tệ. Nên hắn và Điền Trí không cản.
"Ồ, không phải La thành chủ làm mất một lô cống phẩm sao?" Gã liếc mắt cười lạnh.
"Sao ngươi biết?" La Xán ngẩn người rồi hiểu ngay: "Hóa ra hôm đó ngươi giở trò."
"Nên nói các hạ là loại ngu xuẩn mới đúng." Gã không khách khí cười nhạo.
"Bang chủ! Hôm đó thuộc hạ sợ cống phẩm mất nên mới để tiểu tử này may mắn thoát thân. Hôm nay hắn là chủ sự, để rửa nhục hôm đó, xin cho thuộc hạ đấu với hắn." La Xán hung hãn nhìn Diệp Phong, quay người lại xin phép.
Diệp Phong được mời tới, nếu dằn mặt gã thì khi đồn ra, Lục Lâm bang không hay ho gì. Giờ mượn lí do này có thể đường hoàng khiêu chiến gã. Thứ nhất hắn có thể lập công với Tô Chiến Thiên, thứ hai là rửa hận cho mình.
"Hôm nay dù thế nào Diệp Phong cũng là khách, trước khi dàm phán kết thúc, sao lại động can quan làm gì... À, ngươi cứ giao lưu với y, vạn lần không được trọng thương y."
"Vâng, bang chủ." La Xán hớn hở. Thực lực của Diệp Phong hôm đó chỉ bình bình, chỉ nhờ vào thân pháp mới không thất bại dưới tay hắn, hiện thời người đông đất hẹp, tốc độ của gã nhất định giảm đi. Dù một năm đã qua nhưng gã trưởng thành được đến đâu? Lẽ nào có thể tăng liên hai cảnh giới thành võ tông?
"Thật sự muốn đánh?" Diệp Phong nhướng mày cười.
"Thế nào? Ngươi sợ?" La Xán cự ghét dáng vẻ thư thái của gã, những trưởng lão ở lâu tại tổng bộ đã bị an nhàn làm mòn hết gai góc, e rằng đã quên mất chiến đấu thật sự là thế nào, chỉ có những người ở bên ngoài như hắn mới giữ được sức chiến đấu kinh nhân. Một xú tiểu tử chưa đến hai mươi mà khiến cả Lục Lâm bang như lâm đại địch, thật mất mặt quá.
"Đừng lãng phí thời gian nữa, dùng công kích mạnh nhất của ngươi, chúng ta một chiêu phân thắng bại." Quanh mình Diệp Phong dấy lên kim sắc quang hoa, Kinh cức thứ giáp bố khắp toàn thân.
"Thất giai?" Gã vừa lộ khí tức, chúng nhân đều thất sắc, tốc độ đề thăng thực lực của gã quá yêu nghiệt. Hơn nữa thất giai võ sư mười tám tuổi, tuyệt đối là kỷ lục trong ngàn năm nay ở Vân Châu.
"Hắn quả nhiên mang song sinh khí hải..." Điền Trí thấp giọng: "Nhưng vì sao tốc độ tu luyện đáng sợ đến thế?"
"Hừ, vạn niên linh ngọc dịch của lão phu chắc bị hắn dùng mất rồi." Tô Chiến Thiên sầm mặt, thầm nổi giận. Đó là 18 vạn tinh tệ cơ mà, lòng hắn như rỉ máu, vốn có thể dựa vào linh dịch đó tấn nhập võ tôn cảnh giới, từ đây tung hoành Vân Châu vô địch thủ! Nhưng bị Diệp Phong đoạt mất.
Nhẫn nại! Nhẫn nại! Hôm nay tiểu tử này tuyệt đối không thoát khỏi lòng tay mình...
"Được, nếu ngươi muốn rước nhục, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi." La Xán cười gằn. Sức mạnh là ưu điểm của thổ nguyên. Hắn không ngờ Diệp Phong đã là thất giai võ sư, nếu đối phương dựa vào thân pháp và tốc độ thì hắn không nắm chắc phần thắng nhưng Diệp Phong muốn đấu uy lực công kích, chẳng phải hợp ý hắn sao?
Lục phẩm thổ nguyên võ kỹ: Khai sơn mãnh kích! :
Tay La Xán lấp lánh hắc sắc quang hoa, như đồng trùy giáng xuống. Đại lực lan tràn.
Khẽ nhếch môi lên, Diệp Phong tống ra một quyền. Gã vốn có thực lực thất giai điên phong, cao hơn La Xán một bậc, không cần động dụng Thần thông thuật, chỉ cần sử dụng thân thể kết hợp với nguyên lực là đủ.
Chát, mặt đất hơi rung lên. Một thân ảnh văng ra, là La Xán! Đồng thời, mười mấy đạo kim nguyên thứ nhận xuyên qua thổ nguyên hộ giáp của hắn, để lại một loạt hốc máu trên mình hắn.
"Phịch!" La Xán rơi xuống đất, lặng lẽ ngất đi. Toàn trường chấn kinh!
Lúc đó nhiều người mới đổi ánh mắt khinh thường thành kính sợ. Trừ mấy vị võ tông trưởng lão, không ai dám nói chỉ một chiêu chính diện là đánh bay thậm chí khiến La Xán ngất đi. Cần sức mạnh đến cỡ nào? Xem ra Diệp Phong không sử dụng võ kỹ đặc sắc nào, vì thế gã càng trở nên cao thâm mạc trắc.
Quả thật gã định lấy La Xán ra lập uy. Có thực lực chấn nhiếp, Lục Lâm bang mới cho gã cơ hội lên tiếng, bằng không chỉ vài câu là chúng ùa lên thì gã không đạt được mục tiêu cứu người.
"Khiêng xuống." Tô Chiến Thiên không hề kinh ngạc, nếu ngay cả La Xán cũng không thắng được thì hôm nay Diệp Phong đến đây có khác gì tự sát, hắn chỉ quan tâm xem gã còn lưu lại bao nhiêu dư lực. Uy lực một quyền vừa rồi gần đạt mức nhất giai võ tông, bất quá hắn tin đó không phải là toàn bộ thực lực của gã.
"Quả nhiên lợi hại! Sao ngươi không bước lên để chúng ta thành tâm thảo luận cách hóa giải ân oán?" Tô Chiến Thiên ngồi ghế thản nhiên nói.
"Thả tộc nhân của ta ra đã, sự tình còn có thể thương lượng. Bằng không tất cả miễn bàn." Gã đứng im, lạnh lùng đáp.
Thần thức của gã đã phát hiện, tiến thêm một bước thì hơn mười cao giai võ sư và một võ tông mai phục gần đó ở phía sau sẽ hình thành thế khép kín trước khi gã thoát thân. Nếu gã tiến thêm hai mươi thước sẽ lạc vào vòng vây của ba võ tông. Nên vị trí gã chọn vừa hay khiến Tô Chiến Thiên không dám trở mặt ngay.
"Ngươi uy hiếp ta?" Ánh mắt Tô Chiến Thiên lạnh đi.
"Uy hiếp ngươi thì sao?" Mắt Diệp Phong rực hàn mang, gằn giọng: "Ngươi dám động đến họ một người, ta giết một trăm tên Lục Lâm bang. Ta nói được làm được."
Dứt lời thân ảnh gã hóa thành một bóng mờ liên tiếp lắc mình khiến tất cả đều không nhìn rõ.
Chát, chát, chát!
Gã loáng lên mấy lần, mấy võ sư Lục Lâm bang gần đó bị đánh văng đi, nhưng gã không hạ độc thủ chỉ khiến thể nội họ chấn động thổ máu mà thôi. Gã xuất thủ như chớp, nhiều người thậm chí còn không nhìn rõ động tác thì đã bị đánh trúng. Quanh gã lập tức xuất hiện một khoảng trống.
"Ngươi giữ họ chỉ tổ khiến Lục Lâm bang phiền hà hơn, nếu thả hết họ đi thì ta sẽ đến đàm phán với ngươi." Vòng vây của Lục Lâm bang tuy hung hiểm vô cùng nhưng gã có con bài tẩy riêng. Gã lấy thân mạo hiểm, nếu đổi lại an toàn cho tộc nhân thì cũng đáng.
Lòng Tô Chiến Thiên dấy lên kinh đào hãi lãng, tốc độ của đối phương khiến hắn chấn động. Tốc độ đó dù sa vào tầng mai phục thứ nhất cũng có thể chạy thoát, một thất giai võ sư sao lại thi triển được tốc độ không kém gì võ tông cấp thấp? Hắn hiểu Diệp Phong đang cảnh cáo, nếu không thả con tin thì gã lúc nào cũng có thể đào tẩu rồi trả thù tanh máu.
Thoáng sau hắn đã định xong kế hoạch.
← Ch. 290 | Ch. 292 → |