← Ch.310 | Ch.312 → |
"Đông thắng Thần châu!"
"Không sai, Thương gia có thể khẳng định nhiệm vụ sau cùng mà Quỷ Kiếm nhận được là từ Đông thắng Thần châu."
Từ khí nào gã kết oán với người Đông thắng Thần châu? Nếu cố ép rằng gã có liên hệ với người ở đó, e rằng chỉ có Thẩm Lan...
Óc gã hiện lên dung mạo thiếu nữ mỹ lệ, lòng chợt nóng bừng, dòng khí ấm nóng chảy khắp toàn thân khiến nỗi nhớ mỗi lúc một dâng trào.
Ba năm! Sắp ba năm rồi. Ước hẹn ba năm giữa gã và Thẩm Lan cũng đến thời khắc thực hiện. Tuy gã còn một chút nữa mới đạt đến võ tông nhưng luận thực lực đã vượt rất xa. Lời hứa năm xưa coi như hoàn thành.
Chỉ cần nghĩ đến việc được trùng phùng với cô, tim gã đập nhanh hẳn, tâm thần phiêu đãng, thân thể hơi run lên vì kích động.
"Các hạ đang nghĩ tới điều gì chăng?" Thấy gã hồn du thiên ngoại, người phụ trách tỏ vẻ kỳ quái hỏi.
"À..." Dã bị kéo khỏi cơn suy nghĩ, nhớ ra mục đích của mình.
Người biết đến gã, tại Đông thắng Thần châu chỉ có Thẩm Lan, sư phụ cô là Thu Tố Nhã và tiểu nha đầu Sở Tử Linh. Ngoài ra là một toán đệ tử Bích Thủy cung nhưng họ vị tất có ấn tượng gì vể gã lúc đó còn vô danh tiểu tốt.
Thu Tố Nhã... là sư phụ của Thẩm Lan, lại đường đường là võ hoàng, tất nhiên không làm cái việc thuê sát thủ. Bà ta muốn giết thì gã không sống được đến giờ.
Thẩm Lan, càng không thể nào.
Tiểu nha đầu? Tuy ả và cô bé có đôi chút va chạm nhưng không đến mức cô bé phải thuê sát thủ. Bất quá phải tính đến khả năng một phần trăm này, biết đâu tiểu nha đầu lại nghĩ quẩn.
Thật ra là thần thánh phương nào, vì lý do gì mà từ tận Đông thắng Thần châu cũng phát nhiệm vụ hắc ám ám sát gã? Lại còn mời cả cao thủ cỡ tứ tinh hắc ám dung binh nhất giai võ tông? Cái giá phải trả tất nhiên rất cao.
Đạt đến võ tông thì tinh tệ tiền tài không còn sức hấp dẫn bao nhiêu nữa. Muốn mời được tứ tinh dung binh xuất thủ ít nhất cũng phải đưa ra linh khí, linh dược xứng đáng hoặc cao giai võ kỹ vừa ý đối phương mới xong. Trong số cừu gia của gã, có thực lực đó chỉ tính trên đầu ngón tay nhưng tuyệt đối không ở Đông thắng Thần châu!
Nghĩ ngợi hồi lâu, gã mới dần dần đi đến kết luận kinh nhân.
Chủ thuê muốn lấy mạng gã e rằng là người gã chưa gặp. Lý do có lẽ liên quan đến tiểu nha đầu hoặc Thẩm Lan. Thẩm Lan có khả năng hơn cả...
Lẽ nào Thẩm Lan ở Bích Thủy cung đã xảy ra chuyện gì? Lòng gã liền nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức đến đó xem cô hiện giờ thế nào. Gã đứng ngồi không yên một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Các hạ có biết gần đây Bích Thủy cung có việc gì trọng đại không?"
"Bích Thủy cung?" Người phụ trách ngẩn ra rồi đáp: "Gần đây Bích Thủy cung không có việc gì đặc biệt, nhưng mấy tháng nữa là chiêu thân đại hội bốn năm một lần của họ, khi đó tất sẽ rất đình đám."
Diệp Phong lo lắng nên không nghe thấy câu sau cùng của người phụ trách. Gã chỉ nghe thấy Bích Thủy cung tạm thời không có việc gì đặc biệt, vậy thì Thu Tố Nhã là nhất phong chi chủ, khẳng định vững như bàn thạch, Thẩm Lan là đệ tử tâm ái của bà ta, cũng sẽ không có chuyện gì. Xem ra gã lo lắng vì quá khẩn trương...
Trong tình huống mù mờ, gã vội cáo biệt Thương gia, vốn định sắp xếp mọi sự về Vô Song môn xong sẽ đến Bích Thủy cung ở Đông thắng Thần châu thăm Thẩm Lan, nhưng lần ám sát này liên can đến Thẩm Lan thì buộc gã phải khẩn trương.
Mọi việc về Vô Song môn đều giao cho Diệp Thừa Thiên và Lý Ngọc quản lý, hai người hợp tác tất xử lý mọi sự chu toàn, còn cả bọn Lăng Vân, Liệt Vô Song hiệp trợ, Vô Song môn sẽ từ từ đi vào quỹ đạo, tác dụng của gã không còn cần thiết nữa.
Mối lo duy nhất là cuộc đàm phán hai ngày nữa, nếu gã không có mặt, sức chấn nhiếp của Vô Song môn không đủ, chưa biết chừng sẽ bị tam đại thế lực liên thủ áp chế. Tuy còn có Bách Cường bang hiệp trợ nhưng vẫn không đủ để chống lại tam đại thế lực.
Muốn lấy được địa bàn gần Thiết Hùng thành, gã phải có mặt mới có thể vạn vô nhất thất! Đồng thời gã lại không muốn chần chừ, đến ngay Đông thắng Thần châu thăm Thẩm Lan và tìm manh mối về kẻ ám sát mình. Đàm phán bắt đầu sẽ kéo dào mười hay hai mươi ngay mới kết thúc, lần này coi như sắp xếp lại Vân Châu, các thế lực tụ lại so kè, khẳng định không thể kết thúc nhanh chóng được.
Lúc gã về tổng bộ, thuật lại cho chúng nhân biết mình sắp đi Đông thắng Thần châu, ai nấy đều kinh ngạc, thậm chí tỏ vẻ khó xử.
Nếu lúc đàm phán mà gã không có mặt, khó tránh khỏi bốn thế lực kia có ý nghĩ này nọ, hà huống hiện tại tam đại thế lực rất e dè trước việc Vô Song môn quật khởi, chưa biết chừng họ sẽ vin vào đó làm khó. Không có nhân vật đủ sức chấn nhiếp thì sẽ phi thường bất lợi với tình hình đàm phán.
Thấy gã lo lắng, ai nấy cực kỳ tự giác, không hỏi xem là chuyện gì.
Hồi lâu sau, Diệp Thừa Thiên đột nhiên sáng mắt lên hỏi: "Đàm phán với tam đại thế lực làn này, chắc không đến mức động thủ chứ?"
"Nếu Diệp Phong có mặt, tam đại thế lực khẳng định không dám." Ba nhà này không dám chạm vào Tô Chiến Thiên thì sao dám chạm vào người đánh bại hắn? Cùng lắm chỉ dựa vào khí thế của thế lực lâu đời để trấn áp đôi chút mà thôi.
"Tức là, chỉ cần Phong nhi đến thì dù không tham dự đàm phán cũng không ảnh hưởng?" Diệp Thừa Thiên cười tự tin khiến mắt Diệp Phong sáng lên. Hiển nhiên gã hiểu ý ông ta.
"Nói vậy không sai... Nhưng môn chủ không phải định đến Thần châu sao? Làm sao đến dự đmà phán được?" Liệt Vô Song không hiểu.
"Chắc Phong nhi sẽ dễ dàng giải quyết được vấn đề này, ha ha." Diệp Thừa Thiên cười vang.
"Không sai. Chỉ cần tìm người giống mỗ đưa đến là mọi vấn đề sẽ được giải quyết." Gã vỗ trán, tỏ ra kích động.
Gã vẫn giữa diện mạo Mộc Phong vì cho rằng không cần thiết phải đổi. Diện mạo này lấy mẫu theo mặt nạ, chỉ cần tìm người có hình thể tương tự gã rồi dùng Cố hình đơn biến thành Mộc Phong là đủ mê hoặc tam đại thế lực.
Trong Vô Song môn, người tu luyện thổ nguyên hoặc kim nguyên khí hải đạt đến thất giai võ sư không chỉ có một. Thân hình Diệp Phong lại không có gì đặc biệt, lúc đó chỉ cần thi triển chút thủ đoạn che mắt trên y phục là thiên y vô phùng. Trừ phi thật sự động thủ, chắc chắn không ai phát hiện hai "Mộc Phong" có gì khác biệt.
Nghĩ ra biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, cả ngày hôm đó gã bận bù đầu.
Võ kỹ, linh đơn linh dược đều được gã để lại cho Diệp Thừa Thiên chưởng quản, cộng thêm hai mươi giọt linh dịch một phần mười và năm mươi giọt một phần trăm để thưởng cho môn nhân hạch tâm sau này của Vô Song môn. Nếu thu nạp được nhân tài thì theo tình hình mà phân phối. Gã chỉ lấy một vạn tinh tệ, còn lại giao cho Lý Ngọc chưởng quản.
Vô Song môn có tam giai võ tông Liệt Vô Song tọa trấn, tiểu thế lực tầm thường không dám chạm vào, hơn nữa Lý Ngọc có dấu hiệu đột phá. Nếu xuất hiện hai võ tông thì Vô Song môn sẽ đứng vững như bàn thạch tại Vân Châu.
Ngoài ra, Huyết độc công của Diệp Lam cũng tu luyện đến tầng thứ hai. Huyết độc công muốn tăng tiến phải liên tục hút độc tính hòa vào huyết dịch rồi thông qua khí hải luyện độc hóa thành nguyên lực năng lượng, đặc tính của Ngân tuyến xà độc là chuyển hóa huyết dịch thành độc tính, căn bản không cần hút từ bên ngoài nữa, nên huyết độc của y tiến bộ một ngày ngàn dặm, tu vi tăng cao, tiến thẳng lên võ sĩ thất giai. Đợi khi tấn nhập võ sư rồi sử dụng vạn niên linh ngọc dịch thì không lâu sau đó, y sẽ thành thiếu niên cao thủ hiếm có của Vô Song môn.
Chuẩn bị xong xuôi mọi sự, gã cất bước lên đường đến Đông thắng Thần châu.
oOo
Thiên lý hàn đàm Bích Thủy hồ, Ngọc Nữ phong!
Trên đỉnh núi cây cối um tùm, hoa thơm chim hót véo von, một thiếu nữ mặc váy màu lam nhạt đứng trước gió, mặt cô phủ hờ một lớp sa mỏng, trông cực kỳ mông lung và quyến rũ. Tay áo bao quanh tay ngọc buộc một sợi dây trắng dài lất phất trong gió, như tiên tử giáng hạ phàm trần.
Tay cô cầm ngọc địch, đôi mắt trong veo đang nhìn về hướng tây nam, ngơ ngẩn xuất thần. Thân thể yêu kiều được gió tô điểm thành quyến rũ nhưng cảnh tượng lại tạo cho người ta cảm giác thanh nhã, thoát tục mà không dám nảy lòng khinh nhờn.
Phong... huynh có khỏe không? Ước hẹn ba năm sắp hết rồi, huynh sẽ đến chứ?
Thiếu nữ khẽ thở dài, ánh mắt dấy lên ưu sầu dìu dịu khiến người khác đau lòng, cảnh sắc gần đó cũng ủ ê hẳn.
"Lan sư muội! Nghe nói muội xuất quan nên ta đến đây." Một thanh niên nam tử tuấn tú, thân hình cao ráo đột ngột xuất hiện tại bãi cỏ sau lưng thiếu nữ, hắn nở nụ cười mê hồn, gương mặt anh tuấn đó cùng hàm răng trắng và làn môi đỏ đã hạ gục không biết bao nhiêu thiếu nữ hoài xuân.
"Kim sư huynh không cùng tam trưởng lão về Duệ Kim tông sao?" Thiếu nữa quay lại hỏi, nở nụ cười thanh đạm.
Tuy nụ cười này còn khách khí và xa cách nhưng thanh niên hiểu rằng đổi lại là nam tử khác, muốn nói một câu với cô cũng là chuyện hão huyền. Hắn nhận được nụ cườỡi hữu hảo cũng đủ khiến người khác ghen tức đến chết rồi.
"Chiêu thân thịnh hội của Bích Thủy cung sắp bắt đầu, lúc đó mọi thanh niên trong tông sẽ tề tụ về đây. Lúc đó ta sẽ cùng họ trở về." Thanh niên cố nở nụ cười ưu nhã, ngừng lại rồi nói: "Y... có đến không?"
"Tử Linh sư muội đúng là nhiều chuyện..." Thiếu nữ dịu giọng: "Tỷ tin huynh ấy."
Thanh niên cũng thất thần vì nụ cười yêu kiều này, mắt hiện rõ nét say mê. Một lúc sau, hắn hỏi dò: "Lần này thanh niên của thất tông tam bang ngũ thế gia và các phương thế lực, quá nửa đến vì Lan sư muội. Y... có đủ tư cách vượt hơn tất cả sao? Nếu không thể, dù sư muội ưu ái thì e rằng y cũng không thể phục chúng. Tất cả mà nhắm vào y thì phiền lắm."
"Hừ, họ tưởng thông qua cung chủ, bức ta tham gia chiêu thân thịnh hội là có cơ hội sao?" Sắc mặt thiếu nữ lạnh tanh, trong mắt như nước hồ thu ánh lên lam quang: "Ta sẽ khiến họ phải cuốn gói tâm phục khẩu phục!"
"Với thực lực của sư muội, muốn đuổi họ đi không thành vấn đề. Bất quá... Sư muội nếu muốn sự việc tốt đẹp thì không dễ đâu." Mắt thanh niên hơi ánh lên đắc ý, nhưng ngoài mặt tỏ vẻ quan tâm: "Với thể chất Thiên thủy huyền âm mạch của sư muội và thân phận đệ tử Bích Thủy cung có tiềm lực nhất mà chọn một nam tử thực lực kém cỏi thì dù có sư phụ chống lưng cũng khó lòng thành được."
"Muội tin huynh ấy." Ánh mắt thiếu nữ mờ đi rồi đáp cương quyết.
"Nếu y chưa đến?"
"Huynh ấy, nhất định sẽ đến."
Mắt thanh niên hơi tối đi, rồi nở nụ cười nanh ác. Diệp Phong... ta sẽ khiến không ngươi không thể xuất hiện tại Bích Thủy cung, hắc ám dung binh đó xem ra đến giờ vẫn chưa đắc thủ... nhưng không sao, tất cả đều nằm trong tay ta, ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi trái tim Ngọc Địch tiên tử.
Ngọc Địch tiên tử! Nàng nhất định, tất nhiên sẽ thuộc về ta. Ta sẽ đợi, đợi đến khi nàng lòng lạnh tro tàn, chỉ khi khi Diệp Phong đó biến mất khỏi lòng nàng thì nàng mới tâm cam tình nguyện hướng về ta.
Dù là thực lực, tướng mạo, tư chất thì ta đều nổi bật nhất trong mười lăm thế lực. Một tiểu tử nhà quê không có sư thừa, không có bối cảnh thì lấy tư cách gì tranh với ta? Hơn nữa ta không ngốc như mấy tên đần độn kia, định dùng thủ đoạn để rồi mỹ nữ nổi giận, chỉ tổ rước lấy phản cảm. Lẽ nào chúng không biết nữ đệ tử Bích Thủy cung có toàn quyền tự chọn bạn lữ? Dù là Bích Thủy cung cung chủ cũng không thể giúp chúng đi đến quyết định sau cùng.
Thanh niên đắc ý dương dương nghĩ thầm, nhìn theo thiếu nữ đầy si mê, không giấu được nét tham lam.
Nữ nhân dù thế nào vẫn sống theo cảm tính. Hiện tại cô nhớ Diệp Phong vì ba năm xa cách và chấp niệm trong lòng. Một khi chấp niệm không còn, Diệp Phong lại vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt cô thì gã sẽ nhân cơ hội tiến tới. Dù gì... hiện tại hắn mới là nam tử cô tín nhiệm và thân mật nhất. Ha ha ha!
Có được Ngọc Địch tiên tử, với tư chất của hắn coi như có được võ hoàng thông hành chứng! Ta sẽ chứng minh cho tất cả thấy rằng trong cùng lứa, ai mới là nhân vật có tiềm lực nhất. Thánh địa... nơi mọi cường giả hướng đến, sẽ mở toang cánh cửa cho ta.
← Ch. 310 | Ch. 312 → |