← Ch.102 | Ch.104 → |
Theo chỉ pháp mà đến còn có một cỗ khí tức nóng như lửa đốt, dường như muốn thiêu cháy mình. Đạo sĩ liều mạng vận chuyển chân khí, mới có thể ngăn cản cỗ hỏa lực này xâm nhập.
Nhưng khi lão bận ngăn cản Vô Tướng Kiếp Chỉ, Nhất Trần đã nhanh chóng đi tới vung tay lên, điểm ra hai cái liền điểm trúng huyệt đạo của lão.
- Phương trượng, tạm thời lão không cử động được, nhưng nội lực của lão hùng hậu, sợ là không bao lâu sẽ có thể giải khai huyệt đạo.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, xoay người lại nói với những hương khách kia:
- Chư vị thí chủ, người này lừa gạt tiền tài còn đả thương người, quả thật vô cùng đáng ghét, vốn là bần tăng muốn đưa lão lên quan trừng phạt một phen. Nhưng nơi này cách quan chủ quá xa, bần tăng cũng không có thời gian như vậy, tạm thời nhờ cậy chư vị thí chủ, các ngươi thay bần tăng khổ cực một chuyến, giải lão lên quan là được.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân cáo từ những người này.
Lão đạo sĩ bị điểm huyệt cũng muốn nổi điên. Nhuyễn ma huyệt của lão cũng bị điểm, không thể cử động không thể nói chuyện, nhưng lão thà bị bọn Hoắc Nguyên Chân thu thập, cũng không muốn rơi vào trong tay những dân chúng này.
Lão là người giang hồ, có danh dự của người giang hồ, cho dù thua cũng phải thua trong tay của người giang hồ, rơi vào trong tay những dân chúng không biết chút võ công này không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Những hương khách kia đã sớm oán hận vị đạo sĩ này đến cực độ, bây giờ nghe lời của Hoắc Nguyên Chân, một vài tên tiểu tử trẻ tuổi cười hăng hắc, bắt đầu xoa tay xông lên.
Sắc mặt đạo sĩ vẫn hết sức lạnh lùng, thầm nghĩ chỉ lát sau là đạo gia sẽ giải khai huyệt đạo, lúc ấy sẽ giết sạch đám điêu dân các ngươi.
Không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân đột nhiên quay đầu lại nói:
- Chư vị thí chủ, người này công lực cực cao, nếu để lão khôi phục như cũ, sợ là các ngươi gặp nguy hiểm. Bần tăng đề nghị trên đường đưa lên quan, hãy trói người này thật chặt, không thể có chút khinh thường, ngàn vạn lần đừng để cho lão trốn thoát.
Được Hoắc Nguyên Chân nhắc nhở, rất nhiều người lập tức tìm kiếm dây, vừa khéo có một bó củi được buộc bằng một sợi dây thừng dài. Mọi người trói chặt lão đạo sĩ rất nhiều vòng, dùng hết dây thừng lại tìm thêm dây leo, dùng hết dây leo dùng tới đai lưng. Trói một hồi rốt cục lão đạo sĩ nhìn qua giống như một cái bánh chưng, chỉ còn lộ đôi mắt ra ngoài.
Hoắc Nguyên Chân bảo Nhất Trần điểm huyệt lão đạo sĩ lần nữa, lần này điểm mạnh hơn một ít, phàm là huyệt đạo có thể tìm được, trừ tử huyệt ra điểm hết toàn bộ. Cho dù lão đạo này có thể giải khai, sợ là cũng cần mười ngày nửa tháng.
Điểm huyệt hoàn thành, Hoắc Nguyên Chân cùng Nhất Trần trở về núi. Không nghi ngờ chút nào, lão đạo này cũng là do Tăng Đạo Ni phái tới, đối với Tăng Đạo Ni, Hoắc Nguyên Chân đã có hiểu biết một chút, biết có hỏi lão đạo sĩ này cũng không hỏi được gì, dứt khoát không thèm để ý tới lão nữa. Để cho lão chịu khổ trong tay dân chúng một phen, cũng tạo ra tác dụng chấn nhiếp đám Tăng Đạo Ni này một chút.
Có thể tưởng tượng kết cục của vị đạo sĩ này, sau khi biến thành đầu heo bị giải lên quan, đây đối với nhân sĩ giang hồ đúng là vô cùng thê thảm.
Mặc dù thủ đoạn hơi lộ vẻ sắc bén một chút, bất quá Hoắc Nguyên Chân không quan tâm, ngươi dám đến tìm bần tăng gây phiền phức, vậy sẽ phải chuẩn bị thất bại.
Đắc tội phương trượng ta không dễ đâu, không có cửa!
Hẳn là trải qua chuyện lần này, đám Tăng Đạo Ni kia sẽ an phận hơn một chút, biết mình không phải là dễ đối phó như vậy, ngày sau cũng sẽ không thường xuyên tới quấy rầy nữa.
Bất quá cho dù là bọn chúng tới, Hoắc Nguyên Chân cũng không sợ, bất kể kẻ tới là ai, muốn giở thủ đoạn gì đều không chạy khỏi hai mắt của mình.
Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu lên, trên bầu trời mênh mông bát ngát, một điểm trắng nho nhỏ như ẩn như hiện giữa đám mây.
Triệu Nguyên Khuê ở Thiếu Lâm tự gần nửa tháng, trong thời gian này cứ vào ban đêm, từ Vạn Phật tháp sẽ truyền ra tới tiếng kêu thê thảm, tựa như đỗ quyên kêu khóc, thật sự khiến cho bất kỳ ai nghe thấy đều phải rơi lệ thương tâm.
Mặc dù hàn độc trong cơ thể đã được giải trừ gần như hết, nhưng Triệu Nguyên Khuê cũng rất sợ Hoắc Nguyên Chân, vừa thấy vị phương trượng này lập tức hai chân mềm nhũn, muốn kiếm đường vòng mà đi. Mỗi lần tới Vạn Phật tháp chữa trị đều tần ngần ngoài cửa rất lâu không muốn đi vào, chờ tới khi Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng, y mới run run ngoan ngoãn vào tháp.
Có lúc Triệu Nguyên Khuê nghĩ thầm, ta là Hoàng tử, nếu như thương thế của ta lành lại, rất có thể chính là Hoàng đế tương lai, tại sao phải sợ phương trượng này chứ?!
Nhưng mỗi lần đối mặt Hoắc Nguyên Chân, bao nhiêu can đảm vất vả lắm mới gom góp được cũng bị thủ đoạn trị thương gần như lấy mạng của đối phương đánh cho tan tác.
Cũng không biết phương trượng này có phải là đại phu nửa mùa hay không, sức nóng của lửa dường như muốn nướng chín mình. Nghĩ tới nỗi đau như lọt vào địa ngục kia, thậm chí Triệu Nguyên Khuê có thể thức tỉnh ngay tức khắc từ trong mộng. Căn bệnh sợ phương trượng này đã ăn sâu vào xương tủy, không cách nào trừ tận gốc.
Sau khi chịu xong hành hạ đêm qua, toàn thân Triệu Nguyên Khuê nám đen, đang co rút mặc lại y phục vào người.
Bởi vì chỉ lực thuần dương phá hoại không nhỏ, nếu như mặc y phục cũng sẽ bị đốt cháy, cho nên thời gian sau này Triệu Nguyên Khuê cũng chỉ có thể không mặc y phục trong lúc chữa bệnh.
Lúc mặc y phục, chợt Hoắc Nguyên Chân cho y biết hàn độc của y đã được giải trừ hoàn toàn, tối mai có thể không cần tới chữa bệnh nữa.
Lúc ấy Triệu Nguyên Khuê giật mình kinh hãi, cẩn thận cảm nhận thân thể, phát hiện quả nhiên trong cơ thể mình không còn lạnh lẽo như trước nữa.
Chủ yếu là trong thời gian này bị hành hạ quá thảm, trong lòng y lúc nào cũng mải mê nguyền rủa ác ma phương trượng trọc này chết sớm đi một chút, đã quên mất chuyện thân mình trúng hàn độc, không ngờ rằng hiện tại đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Vốn là Triệu Nguyên Khuê đã đặt ra kế hoạch, một khi mình khỏi hẳn sẽ lập tức mắng to con lừa trọc này một trận, sau đó rời đi Thiếu Lâm. Nhưng đến khi thật sự khỏi hắn, y lại hoàn toàn không có ý định này, chỉ có cảm giác kính sợ và cảm kích.
Cho nên vốn hôm nay có thể trở về, nhưng y vẫn không đi mà quyết định ở lại thêm một ngày nữa.
Mặc vào trường sam công tử màu trắng, cầm một chiếc quạt giấy trắng, phong độ Triệu Nguyên Khuê cũng vô cùng nho nhã, rõ là một vị công tử văn nhân, bất quá hiện tại nhìn qua đầu tóc y có vẻ hỗn loạn.
Không có cách nào khác, rất nhiều tóc y đã bị cháy khét, chỉ có thể tóm gọn lại, dùng một sợi dây vải buộc lại.
Y không dẫn theo Tiểu Thuận Tử, mà là một mình chậm rãi tản bộ trong Thiếu Lâm tự.
Nửa tháng qua y sống ở Thiếu Lâm, đã rất quen thuộc đối với hết thảy nơi này, bây giờ là sáng sớm, lầu chuông vẫn chưa gõ chuông, cửa chùa còn chưa mở, không có hương khách.
Văn tăng đang tụng kinh khóa sớm, võ tăng đi ra ngoài chạy bộ, bây giờ hẳn là đã tới Âm Mã hồ.
Hòa thượng Thiếu Lâm đều dậy sớm, hơn nữa võ tăng trời còn chưa sáng đã ra luyện võ.
Triệu Nguyên Khuê cũng muốn đi theo xem náo nhiệt.
Phe phẩy cây quạt đi về phía trước, dọc đường lại thấy được lão hòa thượng quét sân kia.
Lão hòa thượng ngày ngày không làm chuyện gì khác, tựa hồ vĩnh viễn chỉ quét sân. Thiếu Lâm tự cũng lớn, cây cối cũng nhiều, lá rụng lúc nào cũng có, có một lần Triệu Nguyên Khuê thấy lão hòa thượng đang quét sân, không nhịn được bèn nói cho lão biết:
- Trong chùa này nhiều lá rụng như vậy, lão quét tới bao giờ mới hết? Không bằng chờ tiết Thu trôi qua, lúc ấy hãy quét một lượt.
Không ngờ lão hòa thượng nói cho y biết:
- Lão nạp không phải là đang quét sân, mà đang quét dọn lòng mình.
Từ đó về sau, Triệu Nguyên Khuê cũng không nói chuyện với lão hòa thượng nữa, y cho là tinh thần lão hòa thượng này không được bình thường.
Thiếu Lâm tự này không có được mấy người bình thường, dưới sự dẫn dắt của phương trượng ác ma kia, đầu óc tất cả mọi người đều có vấn đề.
Cho nên bây giờ nhìn thấy hòa thượng quét sân, y cũng coi như không thấy, đi thẳng ra sau hậu sơn.
Hôm nay tâm trạng Hoắc Nguyên Chân rất tốt, rốt cục đuổi được tên Thái tử đáng ghét kia đi, một thân hàn độc của y cũng đã được mình thanh trừ, cũng coi như hoàn thành một nguyện vọng của Ninh Uyển Quân.
Hắn dậy rất sớm, muốn xem các võ tăng Thiếu Lâm luyện quyền.
Hôm nay đã là Hai Mươi Bảy tháng Chín, còn có ba ngày nữa chính là ngày đại hội võ lâm tỉnh Hà Nam.
Mà ngày mai sẽ là quay thưởng tháng Chín, Hoắc Nguyên Chân tính toán sau khi quay thưởng xong sẽ lên đường đi Tung Sơn phái.
Mặc dù Thiếu Lâm tự cách Tung Sơn phái này vài trăm dặm, không phải là quá xa, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn lên đường quá sớm. Tới đó sớm a một chút cũng sẽ xảy ra thêm một số chuyện.
Trong lòng có những chuyện này, luyện công cũng không có hiệu quả, ra xem đệ tử Thiếu Lâm tập võ một chút cũng coi như tiêu khiển.
Trời vừa tờ mờ sáng, các võ tăng Thiếu Lâm rửa mặt xong, chuyện thứ nhất là chạy bộ, từ La Hán đường chạy thẳng đến bên Âm Mã hồ, đây đã là thói quen.
Mặc dù đã là cuối Thu, nhưng lượng chạy bộ vận động vẫn là rất lớn. Võ tăng ăn mặc rất đơn bạc, hơn bốn mươi tên võ tăng, kể cả mấy người Tuệ Vô, Tuệ Ngưu, Tuệ Kiếm đều mặc chỉ một chiếc áo vải mỏng manh.
Y phục là do cửa hàng vải vóc của Thiếu Lâm may, bóng loáng mềm mại, chất liệu thống nhất.
Tuệ Vô thân là thủ tọa La Hán đường, đứng ở trước mặt đội ngũ, bên cạnh y là hại sư đệ Tuệ Ngưu cùng Tuệ Kiếm.
- Nghỉ!
Võ tăng động tác đều nhịp, đưa ra một chân.
- Đứng nghiêm!
Soạt... một thanh âm vang lên, tất cả võ tăng lập tức đứng thẳng ngay ngắn.
- Nhìn sang phải!
Đội ngũ trong nháy mắt sắp hàng chỉnh tề.
- Rẽ sang phải, bắt đầu chạy bộ!
Ba người trước mặt Tuệ Vô đồng loạt xoay người, đám võ tăng phía sau cũng xoay người theo, chạy thẳng ra sau hậu sơn.
Tuệ Vô vừa chạy miệng vừa hô nhịp.
- Nha! Nha! Nha nhĩ nha!
Đây là ban đầu Hoắc Nguyên Chân dạy y, nhất định phải hô khẩu hiệu đội ngũ, võ tăng Thiếu Lâm phải thực hành quân sự hóa quản lý.
Chỉ bất quá ban đầu Hoắc Nguyên Chân dạy y chính là:
- Nhất, nhất, nhất nhỏ nhất! (Một, một, một hai một!)
Mà Tuệ Vô phát âm hơi sai lệch, rốt cục chính là:
- Nha! Nha! Nha nhĩ nha!
Nhưng nhờ có thanh âm vang vọng, trầm bổng du dương, rất có khí thế, võ tăng Thiếu Lâm đều nhịp bước tiến theo bước chân bọn Tuệ Vô chạy trước, càng chạy càng nhanh.
Từ cửa sau Thiếu Lâm đi ra ngoài, tới Âm Mã hồ có năm sáu dặm, những người này chỉ mất hơn mười phút đã chạy đến nơi. Trên người ai nấy nhiệt khí bốc lên, sau khi đến nơi bắt đầu hoạt động chân tay một chút, chuẩn bị luyện quyền.
Bọn họ vừa tới, sau đó Hoắc Nguyên Chân cũng đến.
- Phương trượng!
Tất cả mọi người nhất tề làm lễ ra mắt.
Hoắc Nguyên Chân khoát tay một cái, sau đó nhìn mọi người nói:
- Thiếu Lâm ta mới xây, thời gian mọi người gia nhập Thiếu Lâm cũng ngắn, hơn nữa bây giờ bất kể giang hồ hay triều đình đều đang bắt đầu khởi động mạch nước ngầm, chiến tranh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Thiếu Lâm ta làm thế nào tự vệ trong loạn thế, là một vấn đề vô cùng quan trọng.
Đầu tiên là làm cho mọi người khẩn trương một chút, Hoắc Nguyên Chân lại nói:
- Thiếu Lâm ta là Phật môn, nhưng cũng là môn phái giang hồ, chúng ta lấy cái gì tự vệ? Dựa vào Phật pháp sao, hay là dựa vào tín đồ ư? Đều không phải, đối với một ít địch nhân cùng hung cực ác, chỉ có võ lực của chúng ta, quyền pháp của chúng ta, gậy gộc đao thương của chúng ta mới có thể tự vệ.
Nhìn quanh bốn phía một lượt, tất cả mọi người đều đang lắng nghe lời của mình, Hoắc Nguyên Chân lại nói:
- Thiếu Lâm ta nhân nghĩa làm đầu, bất kể đối với người nào đều là giảng đạo lý trước, có thể nói thông đạo lý là tốt nhất, một khi nói không thông, chúng ta cũng không thể nói từ bi cùng địch nhân được nữa. Tất cả những gì hôm nay Thiếu Lâm có được không dễ, bất cứ kẻ nào cũng không thể phá hư! Ai dám phá hư vườn nhà của chúng ta, chúng ta sẽ siêu độ cho kẻ đó!
Nghe Hoắc Nguyên Chân diễn giảng hết sức kích động hùng hồn, đám võ tăng Thiếu Lâm tỏ ra vô cùng hưng phấn.
Những kẻ chịu tập võ căn bản cũng không chịu an phận, đều đang lứa tuổi huyết khí phương cương, đều không bằng lòng chịu nhẫn nhịn. Nhưng Thiếu Lâm là nơi cửa Phật, tự nhiên phải chú trọng lễ phép với bất cứ người nào.
Rất nhiều võ tăng vẫn thường hay lý luận với nhau, đối xử với địch nhân phải có thái độ thế nào. Đa số người đều cho rằng đối địch phải tàn nhẫn mới được, chỉ bất quá không ai dám nói đến vấn đề này ở trước mặt phương trượng.
Hôm nay phương trượng nói ra thái độ rõ ràng, tự nhiên đám võ tăng cao hứng, tự phát vỗ tay hoan hô phương trượng.
Hai tay Hoắc Nguyên Chân xoa xoa:
- Một tự viện chân chính nhất định phải có một lực ngưng tụ, phải cùng chung lòng tin. Chúng ta đã có lòng tin, chính là Phật pháp của chúng ta, nhưng lực ngưng tụ vẫn còn chưa đủ, chúng ta phải đoàn kết với nhau hơn nữa.
Tuệ Kiếm trước mặt đội ngũ hỏi:
- Phương trượng, phương pháp gì mới có thể gia tăng lực ngưng tụ đây?
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút chợt nói:
- Ca hát!
Tất cả võ tăng ngơ ngác nhìn nhau, vì sao lại là ca hát?
Đây là Hoắc Nguyên Chân đã sớm lên kế hoạch từ trước, một thế giới có quốc tế ca, một quốc gia phải có quốc ca, các bài ca ca tụng tổ quốc ca tụng đảng càng nhiều không đếm xuể. Những ca khúc như vậy rất dễ đoàn kết lòng người lại với nhau.
Ngay cả đội thiếu niên tiền phong cũng có đội ca, Thiếu Lâm tự của mình thế nào cũng không thể thua đội thiếu niên tiền phong được.
Về phần hát ca khúc gì, Hoắc Nguyên Chân cũng đã sớm nghĩ xong, hôm nay đúng lúc là một cơ hội, trước hết dạy cho những võ tăng này, văn tăng sau này sẽ truyền thụ.
Ven Âm Mã hồ sóng gợn lăn tăn, ánh nắng sáng sớm mang theo những cơn lạnh nhè nhẹ chiếu lên thân mỗi người Thiếu Lâm tự.
← Ch. 102 | Ch. 104 → |