← Ch.105 | Ch.107 → |
Đi Tung Sơn không thể đi một mình, nhưng cũng không thể mang theo quá nhiều người, đám văn tăng Nhất Không, còn có toàn thể võ tăng phổ thông ở lại Thiếu Lâm tự.
Vốn là Hoắc Nguyên Chân có lòng muốn mang Vô Danh đi, nhưng người ta lại không thèm lý tới mình, coi như hắn tự làm mất mặt, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua ý định này.
Vô Danh không thể đi Nhất Trần cũng không thể đi.
Bởi vì thân phận Nhất Trần không thích hợp xuất hiện trong tình cảnh như vậy. Mặc dù lão là một cao thủ Tiên Thiên, mang theo sẽ có ích rất nhiều cho mình, như Hoắc Nguyên Chân không thể làm như vậy.
Hai người kia không đi, như vậy cũng chỉ có thể là bốn người Nhất Tịnh, Tuệ Vô, Tuệ Kiếm, cùng Tuệ Ngưu.
Trong đó bản thân Tuệ Kiếm coi như là tội phạm bị truy nã, không cần tính tới.
Tốc độ tu luyện của Nhất Tịnh đang gia tăng rất nhanh, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn làm cho y chậm lại. Cuối cùng hắn cũng quyết định mang theo hai người Tuệ Vô và Tuệ Ngưu.
Sau khi quyết định xong, Hoắc Nguyên Chân bèn thắng bạch mã của mình vào ô xe. Đáng thương cho thớt ngựa từng được hắn so sánh với long mã, rất nhiều lần lại trở thành ngựa kéo xe.
Bất quá xe này cũng chỉ có nó mới có thể kéo nổi. Hoắc Nguyên Chân ở trong xe, hai người Tuệ Vô cùng Tuệ Ngưu ở bên ngoài đánh xe, trọng lượng hai tên khổng lồ này cơ hồ ngang với năm người bình thường, ngựa phổ thông muốn kéo cũng rất cật lực.
Trước khi đi, Hoắc Nguyên Chân lại dời hết đồ đạc trong phòng mình sang phòng của Vô Danh, nhờ lão giữ hộ.
Bảo bối của Hoắc Nguyên Chân cũng không ít, mấy quyển bí tịch võ công, còn có Đoạn Thiên thần kiếm, Xá Lợi Tử, Đại Hoàn Đan, Tiểu Hoàn Đan, còn có mộc ngư vân vân, hết thảy đều dời sang đó.
Vô Danh cũng không có nói gì, cũng không có cự tuyệt, thấy lão không có vẻ quyết tuyệt, Hoắc Nguyên Chân yên tâm. Có lão quỷ này trông chừng, trên giang hồ không có mấy người có thể đoạt được đồ trong tay lão.
Giao phó xong xuôi hết thảy mọi chuyện, Hoắc Nguyên Chân mang theo áo cà sa và một ít đan dược, cùng hai người Tuệ Vô Tuệ Ngưu rời đi Thiếu Lâm.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, tiến thẳng phương hướng Tung Sơn phái.
Hoắc Nguyên Chân ngồi ở trong xe, yên lặng suy tư.
Lần đại hội võ lâm này rất có thể sẽ thay đổi hoàn toàn cục diện võ lâm Hà Nam.
Hoặc là Thiên Đạo Minh chân chính nhất thống Hà Nam, tất cả lực chống cự sẽ bị đánh cho tan thành mây khói.
Hoặc là Thiên Đạo Minh phân băng chia rẽ, hoàn toàn tan rã, từ nay trở đi võ lâm Hà Nam tiến vào thời Chiến Quốc.
Khả năng tiếp tục giữ vững nguyên trạng không thay đổi là không lớn, Hoa Vô Kỵ không muốn nhìn thấy kết quả này. Lần này y mở đại hội võ lâm chính là đã hạ quyết tâm, cho nên nhất định y sẽ có hành động. Chỉ cần có người không đồng ý, xảy ra xung đột là khó tránh khỏi.
Lúc này chỉ bằng vào lực lượng một nhà mà muốn đối kháng Hoa Vô Kỵ, không thể nghi ngờ là không thực tế.
Cho nên Hoắc Nguyên Chân mới đi trước một ngày, hy vọng có thể kết giao với những nhân vật võ lâm khác. Nếu như cũng có người phản đối Thiên Đạo Minh, vừa hay cũng có thể liên thủ với mình, cùng nhau đối kháng Thiên Đạo Minh hiện tại đang chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Trong lúc không hay không biết, xe ngựa đã chạy lên quan đạo.
Sau khi lên quan đạo có thể chạy thẳng tới Tung Sơn, Hoắc Nguyên Chân muốn nghỉ ngơi một chút.
Hắn chưa kịp nhắm mắt lại, đột nhiên trên quan đạo truyền tới một tràng tiếng vó ngựa.
Nói chính xác hơn cũng không giống như là tiếng vó ngựa, nhỏ hơn tiếng vó ngựa, nhưng nghe tốc độ cũng không chậm.
Là nhân sĩ võ lâm ư?
Hoắc Nguyên Chân hoài nghi là nhân sĩ võ lâm, lúc này xuất hiện nhân sĩ võ lâm rất có thể cũng là đi tham gia đại hội võ lâm, hắn không nhịn được lặng lẽ vén rèm cửa sổ xe ngựa lên nhìn ra phía ngoài.
- Trời ơi, lừa có thể chạy nhanh như vậy từ lúc nào?
Nhìn tình huống bên ngoài, Hoắc Nguyên Chân tặc lưỡi kinh ngạc than thở.
Phía sau chạy lên là một con lừa nhỏ màu đen, trên lưng có một lão nhân râu bạc đang ngồi, trên người đeo một hồ lô rượu, một thân áo xanh, vóc dáng không cao, một con mắt da chung quanh đã hư chết, hắn là một Độc Nhãn Long, đang điều khiển con lừa ra sức chạy thật nhanh.
Xe ngựa Hoắc Nguyên Chân chạy cũng không mau, con lừa nhỏ màu đen của lão nhân quả thật cũng không phải tầm thường, bốn chiếc chân ngắn vung vẩy chạy nhanh hơn cả ngựa phổ thông, rất nhanh chạy tới bên cạnh xe Hoắc Nguyên Chân.
Độc nhân của lão nhân râu bạc đảo qua, thấy Hoắc Nguyên Chân, không khỏi tỏ ra ngạc nhiên nói:
- Không ngờ rằng mức sống bây giờ cao thật, ngay cả hòa thượng cũng có thể ngồi xe ngựa.
- Mặc dù bần tăng ngồi xe, nhưng cũng không thể tùy ý rong ruổi như lão trượng.
Hắn nở một nụ cười, lão nhân này nhìn qua có vẻ thú vị.
- Hắc hắc, mặc dù lão hán hâm mộ nhưng không ghen tỵ, xem kìa, bên kia còn có người đi đường đốn củi.
Lão nhân cầm lên hồ lô rượu to tướng lên, ực mạnh một hớp, cất tiếng ngâm nga:
- Sáng sớm lão hán đi hơi vội, hòa thượng ngồi xe ta cỡi lừa, quay đầu nhìn thấy người đốn củi, so ra chỉ kém chứ không hơn.
Hoắc Nguyên Chân cất tiếng cười ha hả, thuận miệng ngâm:
- Đại lộ rộng rãi đi một bên, đi ra khỏi núi tự bao giờ, ngồi xe chẳng khác chim trong cũi, sao bằng lừa chạy rộng thênh thang.
Lão nhân kinh ngạc nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, không nghĩ tới hòa thượng vốn từ trước tới nay vô cùng nghiêm chỉnh, lại có thể có hành động phóng túng như vậy, làm thơ con cóc đối đáp với mình ngoài đường.
Đụng phải một người như vậy, lão nhân độc nhãn cảm thấy hứng chí, nhìn Hoắc Nguyên Chân trên dưới một phen, lại ngâm nga:
- Đường đường một hòa thượng tướng mạo như Phật tổ.
Hoắc Nguyên Chân cười cười, đang muốn đáp lại, không ngờ rằng lão nhân độc nhãn tiếp tục ngâm:
- Trên đầu không có tóc, giặc trọc!
Sau khi nói xong, lão nhân cười sằng sặc, dáng vẻ cực kỳ ngông cuồng.
Nụ cười của Hoắc Nguyên Chân trong nháy mắt đọng lại trên mặt, lúc này hiểu rõ đã đụng phải một lão già mất nết.
Hừ hừ, Độc Nhãn Long lão không đi đường biển, chạy lên trên đất bằng trêu đùa bần tăng, còn làm ra một bài ba câu rưỡi châm chọc, chẳng lẽ coi bần tăng là phế vật hay sao?
Loại chuyện như vậy từ trước đến giờ Hoắc Nguyên Chân không hề chịu thua người khác, mặc dù lão nhân này nhìn qua tựa hồ không đơn giản, nhưng hắn cũng không quan tâm. Loại người biến thái như Đỗ lão quái còn bị mình thu phục, Độc Nhãn Long lão cao đến mấy cũng không hơn được Đỗ lão quái, chẳng lẽ lão nạp sợ lão hay sao?
Cũng cười hắc hắc, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Tiền bối lên đường vội, lừa thần chở Long Vương.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân gọi mình là tiền bối, lại khen ngợi con lừa mình, lão nhân khẽ gật đầu. Hòa thượng này không tệ, bị mình châm chọc như vậy còn làm thơ khen ngợi mình, quả nhiên là người xuất gia, tuổi không lớn lắm nhưng lòng dạ rộng rãi.
Đang muốn khen ngợi Hoắc Nguyên Chân đôi câu, không nghĩ tới hòa thượng này tiếp tục ngâm:
- Đón gió mà rơi lệ, đơn độc!
Câu khen ngợi của lão nhân lập tức nuốt vào trong bụng, râu bạc vì tức giận mà run lên, gần như dựng đứng.
Hòa thượng này quá tổn đức, đánh người không đánh vào mặt, mắng người không mắng vào nhược điểm, không ngờ rằng dám làm thơ cười cợt chuyện mình một mắt, lão nhân tức tối gần nổ phổi.
Hòa thượng kia còn đang miệng đọc Phật hiệu:
- A Di Đà Phật, bần tăng văn vẻ dốt nát, nếu như có chỗ không ổn, mong rằng lão trượng chỉ điểm đôi chút.
Tay lão nhân run rẩy nửa ngày mới chậm rãi bình tĩnh lại, cầm lên hồ lô rượu lực một hớp rượu lần nữa, nhìn Hoắc Nguyên Chân cất tiếng cười ha hả:
- Giỏi! Giỏi! Lão phu tung hoành giang hồ nhiều năm, vẫn cho rằng hòa thượng đều là hạng người cổ hủ không chịu nổi. Nhưng hôm nay người đã đem lại ấn tượng khiến cho lão phu thay đổi cách nhìn về hòa thượng. Tiểu hòa thượng, ngươi khá lắm, khá lắm!
- Như nhau cả thôi, lão trượng cũng là văn vẻ phong lưu, bần tăng cam bái hạ phong.
Lão nhân cười to lần nữa, cảm thấy hòa thượng này rất hợp tính mình.
Tốc độ lừa chạy hơi nhanh hơn xe ngựa một chút, lão nhận thấy Tuệ Vô và Tuệ Ngưu đang đánh xe không khỏi ngạc nhiên nói:
- Hảo gia hỏa, vì sao thân hình hai tên to con này khổng lồ như thế? Tiểu hòa thượng, các ngươi ở chùa miếu nào vậy, nuôi hai thùng cơm trời sinh như vậy, tiền hương hỏa chùa miếu các ngươi còn được bao nhiêu?
Hoắc Nguyên Chân vừa mới nói đôi câu dễ nghe, lão già mất nết này lại nói chuyện không ra gì.
Tuệ Vô cùng Tuệ Ngưu cũng vô cùng tức giận, có thể ăn nhiều một chút đã đáng kể gì, lão còn nói người ta là thùng cơm trời sinh.
Bất quá tựa hồ lão nhân này nói chuyện căn bản không hề suy nghĩ, cũng không cần biết hai người Tuệ Vô có cao hứng hay không, ánh mắt lại rơi xuống trên thân bạch mã.
- A, ngựa này tốt quá, thân hình, đầu như vậy, có thể đoán được miệng cũng không tệ, lão phu thích, lão phu thích!
Sau khi nói xong lão nhận bèn giục lừa tiến đến gần, đưa tay muốn mở miệng ngựa ra xem răng của nó để biết nó bao nhiêu tuổi.
Bạch mã kéo xe đã là vô cùng chịu lép, làm sao có thể dung cho lão nhân này mở miệng mình, lập tức vung chân định đá. Bên kia con lừa sợ hãi vội vàng tránh ra xa, vì vậy hành động của lão nhân cũng không thể thực hiện được.
- Ôi chao, súc sinh này lá gan không nhỏ. Tiểu hòa thượng, ngựa này kéo xe cho ngươi thật là lãng phí, bán cho lão phu có được chăng, chỉ cần người ra giá là được.
Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:
- Lão trượng, ngựa này không thể bán, hơn nữa lão cũng ngàn vạn lần không nên tới gần nó, vạn nhất làm nó cho rằng lão muốn hôn nó, nó sẽ nổi điên.
- Cái gì? Ta hôn nó?
Lão nhân ngẩn người một chút:
- Mặc dù ta đây thích ngựa, nhưng cũng không đến nỗi hôn nó, huống chi cho dù là ta thật sự muốn hôn nó, có lẽ nó cũng không tới mức muốn nổi điên.
- Lão trượng không hiểu, nó hoàn toàn tuyệt đối không để cho lão hôn, bởi vì đây là chân lý, là ranh giới cuối cùng của nó.
Lão nhân bị Hoắc Nguyên Chân nói như vậy lập tức ngơ ngác:
- Tiểu hòa thượng, vì sao vậy?
- Chuyện này hết sức đơn giản, tiền bối chưa từng nghe qua câu nói xưa hay sao, môi lừa không hợp với miệng ngựa, lão muốn hôn nó, làm sao nó đồng ý cho được?
- A, giỏi cho con lừa trọc, người mới là lừa, thì ra đang chửi xéo ta...
Lão nhân bị chọc tức lần nữa, quả thật hòa thượng này không phải là đèn cạn khô dầu, mình nói hắn một cầu, hắn bèn đáp lại một câu, nói hài hòa thượng kia là thùng cơm, hắn liền châm chọc mình là lừa.
Từ trước tới nay lão vẫn cho là mồm mép mình rất giỏi, hiện tại có vẻ không hơn được con lừa trọc này, lão nhân khẽ cau mày, chợt nghĩ ra một kế.
- Tiểu hòa thượng, con đường này là đi ngang qua Tung Sơn phái, ngươi đi đâu vậy, chẳng lẽ ngươi muốn đi Tung Sơn?
- Đúng vậy.
- Tiểu hòa thượng, Tung Sơn có chuyện gì vui chứ, không bằng trở về ăn chay niệm Phật.
- Ta muốn xuống ngựa nhưng lại không có bàn đạp, hết thảy gặp sao yên vậy.
Lão nhân đạo tròn mắt vài vòng, lại nói:
- Tiểu hòa thượng, thấy người cũng là người trong võ lâm, nói thật cho người biết lão phu chính là người trong Thiên Đạo Minh. Lần nay người đi Tung Sơn, phải chăng là muốn gia nhập Thiên Đạo Minh chúng ta?
Hoắc Nguyên Chân quan sát lão nhân mấy lần, mặc dù thoạt nhìn lão nhân này cười ha hả, nhưng mang lại cho hắn cảm giác không yên. Hơn nữa lúc nói chuyện độc nhãn đảo tròn, bằng vào bản lãnh lừa gạt của Hoắc Nguyên Chân trong thời gian làm phương trượng bấy lâu, hắn có thể biết được lão nhân này đang lừa mình.
Hoắc Nguyên Chân bình thản nhìn chăm chú vào lão nhân:
- Bần tăng chỉ muốn hoằng dương Phật pháp, phổ độ chúng sinh, không có ý gia nhập bất kỳ tổ chức nào.
- Tiểu hòa thượng, người cần phải suy nghĩ kỹ, ở địa giới Hà Nam, dám đối nghịch cùng Thiên Đạo Minh ta người sẽ không tốt lành gì.
Lão nhân lên tiếng uy hiếp, lông mày cũng có hơi dựng đứng lên, tựa hồ có vẻ tức giận.
- Bần tăng một lòng hướng Phật, vô tranh cùng đời, tin tưởng mặc dù Thiên Đạo Minh các ngươi thế lớn, cũng sẽ không vì vậy mà nhất định phải làm khó bần tăng.
- Cũng không thể nói như vậy được, văn vô đệ nhất, vũ vô đệ nhị, mặc dù các ngươi là người xuất gia, nhưng thân là một thành viên Hà Nam, muốn siêu thoát vật ngoại, không dính thị phi là được sao?
Sau khi nói xong, khí thế của lão nhân chợt dâng cao, tóc bạc đầy đầu không gió mà động. Độc nhãn của lão nhân lóe lên tinh quang, có vẻ như nêu Hoắc Nguyên Chân không đáp ứng, lão sẽ lập tức xuất thủ.
Hoắc Nguyên Chân cũng không thèm quan tâm tới lão, lão càng làm như vậy lại càng lòi đuôi. Khí thế này mạnh hơn Tuyệt Diệt lão ni cô khi trước rất nhiều, Thiên Đạo Minh Hoa Vô Kỵ cũng bất quá chỉ là Tiên Thiên sơ kỳ, từ khi nào xuất hiện một cao thủ còn mạnh hơn cả Minh chủ như vậy?
- Bần tăng đã quyết trong lòng, lão trượng chớ nên ép buộc mãi.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân như chém định chặt sắt, lão nhân cẩn thận quan sát hắn một phen, tựa hồ muốn biết hòa thượng này nói chuyện là thật hay giả.
Hoắc Nguyên Chân không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt lão. Làm phương trượng lâu như vậy, bản lĩnh này của bần tăng đã luyện đến mức lư hỏa thuần thanh, bất kể người nào, muốn dựa vào ánh mắt đánh bại bần tăng đều là vọng tưởng, muốn dựa vào sát khí chấn nhiếp bần tăng đều là vô dụng. Bản thân phương trượng chính là hành gia về tâm lý, là tay tổ về tâm lý chiến, làm sao có thể sợ hãi người khác.
Nhìn chòng chọc một trận, quả thật lão nhân không thể nhìn ra nội tâm Hoắc Nguyên Chân, chỉ cảm thấy mặc dù hòa thượng này không lớn tuổi, nhưng lại cho mình một cảm giác sâu không lường được, hơn nữa nhìn qua võ công cũng không cao lắm, không biết vì sao lại tỏ ra tự tin như vậy.
- Thôi được, tiểu hòa thượng, người rất thông minh, lão phu không lừa được ngươi, bất quá lão phu xem người coi như thuận mắt, khuyên ngươi một câu. Hành trình Tung Sơn lần này, xem nhiều nói ít, có cơ hội đi hãy lập tức đi.
- Đa tạ lão trượng cho biết, bần tăng nhớ kỹ trong lòng.
- Ngươi xuất gia ở chùa miếu nào vậy?
- Bần tăng phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới.
← Ch. 105 | Ch. 107 → |