← Ch.110 | Ch.112 → |
Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng lắc lắc đầu.
Toàn thân hắn đau nhức vô cùng, dường như có rất nhiều nơi chảy máu, đùi bên trái hơi tê dại.
Bên dưới đầu hắn có một khối đá xanh bị vỡ.
May nhờ là đầu hắn đụng phải tảng đá, nếu như là thân thể đụng phải tảng đá, vậy thì thảm rồi.
Hắn miễn cưỡng mở mắt, phía trên một ít cành cây đang rung động, bên cạnh còn có cành cây gãy, hắn là lúc mình rơi xuống làm gãy.
Cũng nhờ có những cành cây này giảm bớt lực rơi, coi như là cứu mình một mạng.
Hắn khẽ ngẩng đầu nhìn quanh, cách đó không xa có một nữ nhân.
Chính là yêu nữ Ma giáo La Thái Y kia.
Lúc này nữ nhân kia tựa vào vách núi, thân thể mềm nhũn, mặt mũi lộ vẻ đau đớn vô cùng, đôi tay nhỏ bé đang không ngừng xoa bóp vầng ngực đầy đặn.
Y phục nàng vốn mỏng, khiến cho đội ngọc phong đầy đặn cao vút không ngừng biến ảo hình dáng dưới tay nàng, trên dưới phập phồng giống như gợn sóng.
- Chuyện này...
Hoắc Nguyên Chân ngẩn ra, nữ nhân này thật là... mới vừa từ trên núi rơi xuống nơi này, lại còn có lòng làm chuyện như vậy, chẳng lẽ nàng thèm khát tới mức này sao...
Nghe thấy động tĩnh bên này, La Thái Y mở mắt ra, vừa khéo thấy Hoắc Nguyên Chân đang nhìn mình, trên gương mặt trắng như tuyết lập tức nổi lên mây đỏ, tay cũng rời khỏi ngực.
- Tặc hòa thượng, cô nãi nãi hận không giết người được!
Hoắc Nguyên Chân nhìn La Thái Y, nhìn qua nàng ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, dĩ nhiên đoán tuổi chưa chắc đã chính xác, bất quá dung mạo quả thật vô cùng xinh đẹp.
Dùng một từ ngữ chính xác để hình dung, chính là tuyệt sắc.
Mắt to, mặt trái xoan, cằm nhỏ nhắn giống như một tiểu hồ ly, lông mi thật dài lay động. Vẻ đau đớn của nàng lúc này càng khiến cho người ta thấy diễm lệ hơn, một giai nhân như vậy nhìn qua không hề giống một nữ ma đầu giết người như ngóe chút nào.
Bất quá mặc dù La Thái Y nói muốn giết Hoắc Nguyên Chân, nhưng lại ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Hoắc Nguyên Chân nhìn kỹ lại, trên đùi La Thái Y đầy vết máu, dường như là gãy xương, tay trái nàng đặt trên đùi cũng không nhúc nhích. Chỉ có một cánh tay phải đang hoạt động hơn nữa thân thể cũng giống như mình, khắp nơi toàn là vết thương.
May là gương mặt xinh tươi kia không bị vết thương nào, bằng không quả thật vô cùng tiếc nuối.
Hoắc Nguyên Chân cũng bị thương không nhẹ, cố gắng lắm mới giãy dụa được một chút, miễn cưỡng ngồi dậy nói với La Thái Y:
- Nữ thí chủ, bần tăng cùng nàng không thù không oán, nàng lại đuổi giết bần tăng trăm dặm, hiện tại cùng nhau rơi xuống núi không biết đến ngày nào mới có thể rời đi. Đã tới nước này rồi nàng vẫn còn bức người quá đáng vậy sao?
- Tặc hòa thượng, nếu không phải người dùng đầu đụng ta, cô nãi nãi làm sao thê thảm như vậy? Nếu không phải ngươi ngã xuống còn đánh ta một chỉ, làm sao ta rơi xuống núi? Không giết người thì giết ai đây?
Hoắc Nguyên Chân cười khổ một tiếng, giảng đạo lý cùng nữ nhân quả nhiên là một chuyện chật vật.
Bất quá hắn cũng đã nhìn ra hiện tại La Thái Y căn bản không có năng lực giết chết mình, nếu không được chữa trị, sợ là cánh tay cùng đùi bên phải của nàng sẽ không giữ được.
Mà mình còn đỡ hơn nàng một chút, dường như đùi bên trái mình đã bị gãy, nhưng hai tay vẫn còn linh hoạt.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ lục tìm trên người mình. Lúc đi dự đại hội võ lâm hắn mang theo một viên Đại Hoàn Đan, hai viên Tiểu Hoàn Đan, còn có hai miếng kim sang dược, lúc này vẫn còn trong ngực áo, vừa hay có thể phát huy tác dụng.
Thật ra thì hiện tại ngoại thương cùng gãy xương đều không phải là nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất chính là nội thương. Ngẩng đầu nhìn lại, hạp cốc bên trên chỉ còn là một đường chỉ nhỏ mơ mơ hồ hồ, e rằng cách nơi này phải tới mấy ngàn thước, từ trên cao như vậy rơi xuống không bị nội thương là không thể nào.
Tiểu Hoàn Đan có hiệu quả rất tốt đối với nội thương, mà kim sang dược lại có thể trị ngoại thương. Bây giờ lấy thuốc ra đã có thể chữa khỏi cho mình và La Thái Y, nhưng Hoắc Nguyên Chân lại không muốn lấy thuốc ra lập tức.
La Thái Y là một con hổ cái nguy hiểm, nếu như mất đi ước thúc mình khó lòng giữ được tính mạng, vẫn phải cẩn thận hơn nữa mới được.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy ngũ tạng lục phủ trong cơ thể đều đang đau thắt, mà La Thái Y kia cũng không tốt lành gì hơn mình, bằng không e rằng đã sớm tới đây giết mình.
La Thái Y ở bên kia ho khan mấy tiếng, khóe miệng có một tia máu tươi rỉ ra.
- Nữ thí chủ, bất kể nàng oán hận bần tăng thế nào, hôm nay hai người chúng ta cũng đã là thân trong hiểm địa, nếu còn muốn tranh đấu lẫn nhau sợ là khó thoát khỏi kiếp này. Bần tăng chính là người xuất gia, chết đối với ta cũng như giải thoát, nhưng nữ thí chủ còn đang tuổi thanh xuân niên thiếu, nếu như vì vậy táng thân sơn cốc, bần tăng cảm thấy hết sức không đành lòng.
- Tặc hòa thượng, chớ lấy cái chết ra dọa ta, cô nãi nãi không sợ chết!
- A Di Đà Phật, chết không đáng sợ, người ta cuối cùng rồi cũng phải chết, những cách chết cũng có khác nhau. Địa thế sơn cốc nơi này cao chót vót, chim bay khó lọt, cho dù hai người chúng ta khôi phục khinh công cũng không cách nào rời đi. Nếu như nữ thí chủ khó tránh khỏi phơi thây hoang dã, ngày sau thân thể bị chim trùng gặm nhấm cho dù là không hoàn toàn thối rữa, diện mạo cũng không nguyên vẹn. Gương mặt như hoa như ngọc lại trở thành nơi cho trung kiến bò tới bò lui, cảnh tượng như vậy quả thật là...
- Đủ rồi!
La Thái Y càng nghe sắc mặt càng tái nhợt, rốt cục không cách nào nhịn được cảnh tượng kinh khủng mà Hoắc Nguyên Chân miêu tả, bèn lên tiếng cắt đứt lời hắn.
Mặc dù hết sức không muốn, nhưng nàng không thừa nhận cũng không được, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, vậy lời của tặc hòa thượng này rất có thể trở thành thực tế.
- Tặc hòa thượng, ngươi cũng không cần phải nói lời uy hiếp ta, ta bị thương, ngươi cũng như vậy, ta cũng không tin người xuất gia các ngươi lại không sợ chết.
Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười:
- Bần tăng tu tập ba tạng kinh điển Phật pháp, biết rõ ba tai tám nạn trong cuộc sống, nếu không thể qua được cửa này, như vậy đây cũng là kiếp số bần tăng. Coi như trút bỏ túi da hôi thối này, về thế giới Cực Lạc bái kiến ngã Phật.
- Khẩu thị tâm phi!
La Thái Y không thèm để ý tới những lời của Hoắc Nguyên Chân, hiện tại không thể hành động, trong lời nói lại không chiếm được thượng phong, chỉ có thể hơi có vẻ u oán nói:
- Người tỏ ra ung dung như vậy, chắc là có đường thoát thân giữ mạng chứ gì?
Lúc này Hoắc Nguyên Chân lấy trong ngực áo ra một viên Tiểu Hoàn Đan, nói với La Thái Y:
- Đây là Tiểu Hoàn Đan, là thần dược trị liệu nội thương, bần tăng đã từng tiêu tai giải nạn thay một vị thí chủ, sau đó y tặng cho bần tăng đan dược này. Bần tăng đã mang nó theo rất nhiều năm, chưa từng sử dụng, hôm nay sử dụng viên thuốc này, bần tăng có tới chín thành nắm chắc phục hồi như cũ, khi đó sẽ có hy vọng rời đi cốc này.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
La Thái Y nhìn đan dược trong tay Hoắc Nguyên Chân, trong mắt lóe sáng lên một chút nhưng sau đó lại cúi đầu:
- Vậy không biết đan dược này của ngươi có đủ chia ra cho hai người dùng hay không?
- Nếu như chia ra sẽ mất đi dược tính, một người cũng không cứu được.
Mặc dù La Thái Y hết sức thèm thuồng đan dược của Hoắc Nguyên Chân, nhưng cũng không tiện lên tiếng cầu xin. Dù sao mới vừa rồi còn là địch nhân một mất một còn, da mặt nàng cũng không dày tới mức hiện tại lên tiếng xin thuốc.
Nhưng mặc dù nàng không muốn, Hoắc Nguyên Chân lại không chút do dự ném Tiểu Hoàn Đan tới cạnh La Thái Y.
Trong đôi mắt đẹp La Thái Y dâng lên vẻ kinh ngạc, do dự một chút, nhưng cũng cố gắng cầm lấy Tiểu Hoàn Đan bên cạnh mình lên.
- Ngươi cho ta thật sao, như vậy không phải là người bị thiệt thòi sao?
Hoắc Nguyên Chân cười lắc đầu một cái:
- Nàng nghi ngờ bần tăng, sinh ra tâm nghi kỵ, tâm nghi hoặc, tâm khốn nhiều, tự dưng sinh ra rất nhiều phiền não. Bần tăng tặng đan dược cho nàng sinh ra tâm vui mừng, tâm tĩnh lặng, tâm hướng thiện, hiểu rõ đạo nên giữ hay nên bỏ, tiến thêm một bước tới gần chân nghĩa Phật pháp. Rốt cục là ai thua thiệt, là ai có lợi?
Lần này La Thái Y không có lời nào phản bác, chỉ cầm Tiểu Hoàn Đan ở trong tay, hồi lâu không nói.
Nàng không nói lời nào, Hoắc Nguyên Chân cũng không nói, mà là chậm rãi nhắm hai mắt lại. Mặc dù một đùi hắn không thể cử động nhưng cũng cố gắng giữ vững thân hình, ngồi xếp bằng tại chỗ.
Không biết qua bao lâu, rốt cục La Thái Y mở miệng lần nữa:
- Hòa thượng, người đưa thuốc cho ta, phải chăng là người không có cách nào rời khỏi nơi này?
Hoắc Nguyên Chân cũng mở mắt, có vẻ ngạc nhiên nói:
- Vì sao nữ thí chủ còn nói ra lời ấy, bần tăng đã tặng thuốc cho nàng chính là của nàng, về phần sinh tử của bần tăng, cũng không cần nữ thí chủ phải bận lòng.
Sắc mặt La Thái Y hơi có vẻ mất tự nhiên, lại nói
- Nếu như sau khi ta khôi phục lại muốn giết người, vậy ngươi sẽ làm sao?
- Nếu như nàng muốn giết bần tăng, bần tăng cũng không còn lựa chọn nào khác. Mặc dù cú va chạm lúc trước không phải xuất phát từ bản ý bần tăng, nhưng cũng coi như là thiên ý, chỉ định bần tăng phải chịu kiếp nạn này, bần tăng không còn gì để nói.
Rốt cục La Thái Y gật đầu một cái:
- Hòa thượng, lúc ta tới Tung Sơn, ngươi là môn phái duy nhất không có gia nhập Thiên Đạo Minh phải không?
Hoắc Nguyên Chân gật đầu xác nhận.
- Tất cả bọn chúng liên kết với nhau muốn đối phó Thánh giáo ta, vì sao chỉ mình ngươi không chịu? Ngươi không chịu, những người đó sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Thánh giáo cùng bần tăng không thù oán, vì sao bần tăng phải đối phó Thánh giáo?
Bị Hoắc Nguyên Chân hỏi ngược một câu, La Thái Y lập tức á khẩu không trả lời được. Chẳng lẽ người trong Chính đạo đối phó người của Thánh giáo không phải là thiên kinh địa nghĩa sao, vì sao hắn còn hỏi vì sao?
Nàng suy nghĩ một chút lại nói:
- Ngươi không cảm thấy chúng ta là Ma giáo sao?
- Cái gọi là ma cũng chính là Ma La (phiên âm tiếng Trung của từ Mara tiếng Phạn, cũng có nghĩa là ma chướng), là ác quỷ hại tính mạng người, mê hoặc người. Nó có thể sát hại pháp thân tuệ mệnh người tu hành chúng ta. Trong ma chướng lúc nào cũng ôm ác niệm, vĩnh viễn không thể nảy sinh thiện niệm. Bần tăng không nhìn ra người Thánh giáo các vị có chỗ nào tương tự với ma, cho nên cái gọi là Ma giáo, bần tăng không dám tán đồng.
- Ngươi thật cho là như thế?
- Chuyện này là tự nhiên, bần tăng có vị bằng hữu cũng là người trong Thánh giáo các vị.
- Là ai?
- Ninh Uyển Quân.
La Thái Y giật mình kinh hãi, sau đó lại hỏi:
- Ngươi biết Uyển Quân ư?
- Ninh cô nương có lòng hướng Phật kiên định, từng ở chân núi Thiếu Thất ta. Mỗi ngày nàng lên Thiếu Lâm thắp hương bái Phật, sáng sớm đến, hoàng hôn trở về, bần tăng thường hay gặp nàng.
- Thời gian trước đây ta nghe nói Uyển Quân cùng Hoàng tử kia đã giải trừ hôn ước, dẫn y đi tới một chùa miếu gì đó chữa bệnh, chẳng lẽ chính là Thiếu Lâm tự của người?
- Đúng vậy, thương thế vị thí chủ kia đã hồi phục như cũ rời đi, Ninh cô nương cũng đã rời đi.
La Thái Y không nói gì một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng:
- Xem ra, thật sự là ta sai lầm rồi sao?
- Chuyện trên đời vốn không có đúng sai, nữ thí chủ không nên tự trách.
Nhìn mảnh trời bên trên chỉ còn lại nhỏ như sợi chỉ, La Thái Y lộ vẻ ưu tư:
- Hòa thượng, nếu ta có thể rời đi, liều chết cũng sẽ trở lại cứu ngươi.
Sau khi nói xong, La Thái Y chuẩn bị cầm đan dược lên uống vào.
- Chậm đã!
Hoắc Nguyên Chân đột ngột kêu lên.
La Thái Y nghi hoặc nhìn Hoắc Nguyên Chân, cho là hòa thượng này muốn đổi ý.
Không ngờ Hoắc Nguyên Chân có vẻ áy náy nói:
- Viên đan dược kia bần tăng mang theo bên mình đã nhiều năm, bề mặt có thể có chút mồ hôi bụi bặm ngưng đọng trên đó, hay là nữ thí chủ lau qua một chút là hơn.
Nghe nói như thế, sắc mặt La Thái Y trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cầm trong tay viên đan dược kia cũng không biết có nên nuốt vào hay không.
Câu nói ghê tởm đáng ghét của Hoắc Nguyên Chân đã xác nhận một chuyện.
Người ta quả thật có tiềm lực.
La Thái Y nỗ lực kéo lê thân thể bị thương, bò về phía trước mười mấy thước, ở đó có một dòng suối nhỏ rộng không tới một thước. Nàng rửa viên Tiểu Hoàn Đan kia mấy lần, một lúc lâu sau mới chịu nuốt đan dược vào miệng.
Nàng không có sức lực giết chết Hoắc Nguyên Chân, lại có sức bò xa như vậy...
Trong lúc nàng uống đan dược, Hoắc Nguyên Chân cũng lặng lẽ nuốt vào viên Tiểu Hoàn Đan còn lại.
Sau đó La Thái Y bèn nghỉ ngơi ngoài xa, hấp thu dược lực.
Hoắc Nguyên Chân cũng tranh thủ thời gian hấp thu được lực, tránh cho đến lúc đó yêu nữ này chuyển biến tốt, mình không có lực chống cự.
Cả đêm không có gì để nói, đến sáng hôm sau.
Ánh mặt trời không thể chiếu vào trong hợp cốc này, chỉ có thể nhìn thấy mảnh trời nhỏ dài như sợi chỉ ở tít trên cao.
Hoắc Nguyên Chân hành công hấp thu được lực xong, nội thương đã chuyển biến tốt.
Lúc hắn mở mắt ra, La Thái Y còn chữa thương ở bên kia, xem ra thương thế nàng còn nặng hơn mình một chút.
Nội thương chuyển biến tốt, ngoại thương không đáng kể gì, vốn Hoắc Nguyên Chân cho rằng đùi mình đã gãy, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải là gãy lìa ra, mà bị chấn động do va chạm quá mạnh.
Hắn lại lấy kim sang dược ra thoa lên đùi, rốt cục đã có thể miễn cưỡng di chuyển.
Kim sang dược Thiếu Lâm này trị liệu thương thế gãy xương thiên hạ vô song, Hoắc Nguyên Chân suy đoán không đầy hai ngày, thương thế mình có thể hoàn toàn chuyển biến tốt.
Sau khi hắn thoa kim sang dược xong, La Thái Y cũng mở mắt.
Từ sắc mặt nàng Hoắc Nguyên Chân có thể nhìn ra, nội thương của nàng cũng khôi phục không ít.
Chỉ bất quá ngoại thương năng nghiêm trọng hơn mình một chút, cánh tay trái cử động không linh hoạt.
La Thái Y mở mắt, mũi nhỏ khẽ hít vài cái ngửi thấy mùi kim sang dược.
- Tặc hòa thượng, đan dược của ngươi quả thật không ít.
← Ch. 110 | Ch. 112 → |