Vay nóng Tima

Truyện:Phương Trượng - Chương 116

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 116: Ba vị cao thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)

Siêu sale Shopee


May quá, nếu là như vậy, mình lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, dù sao tự nhiên để cho tặc hòa thượng này rửa mắt miễn phí như vậy, nàng cũng cảm thấy có hơi uất ức.

- Vậy coi như người thiếu ta một lần là được, dù sao ngươi va phải ta đến giờ vẫn còn đau.

Hoắc Nguyên Chân lại nói với La Thái Y:

- Chuyện này thật sự chỉ là ngẫu nhiên, bần tăng xin lỗi nữ thí chủ vậy. Bất quá đêm qua trong lúc bàng hoàng bần tăng liếc qua nhìn thấy, nơi đó của nữ thí chủ hoàn mỹ không tỳ vết, đầy đặn tròn trĩnh, bất kể tả hữu đều không có dấu vết sưng phù hay đọng máu bầm, vì sao lại đau đớn tới bây giờ?

- Vì sao lại không đau, đau lắm...

La Thái Y đang nói giữa chừng đột nhiên sắc mặt tái xanh, lại nói:

- Hoàn mỹ không tỳ vết? Đầy đặn tròn trĩnh... Tặc hòa thượng, người thấy rõ ràng như thế, còn dám lừa gạt bà cô đây nói không thấy rõ!

- Chuyện này...

Hoắc Nguyên Chân lập tức á khẩu nghẹn lời, trong lòng thầm mắng mình không ngớt. Quả thật là mình hồ đồ nhất thời, muốn thanh minh cho mình nhưng kết quả là ném đá vào chân mình, không cẩn thận nói ra chuyện này, đây là mất mặt xấu hổ hết sức.

Rất nhanh La Thái Y đã hóa thành nữ ma đầu trước đây, nhìn Hoắc Nguyên Chân nghiến răng nghiến lợi oán hận:

- Tặc hòa thượng, thân thể bà cô đây bị người thấy hết, lại làm cho ta đau đớn như vậy... Ngươi hãy nhớ lấy, chuyện này vẫn chưa xong, chờ một ngày bà cô đây giải quyết xong đại sự, nhất định sẽ tìm tới sơn môn ngươi tính sổ!

Nhìn theo bóng La Thái Y đang tức tối rời đi, trong lòng Hoắc Nguyên Chân thầm kêu thất sách, lần này coi như là lưu lại mầm họa rồi còn gì...

Hoắc Nguyên Chân cầm đá đập chân, nói nhiều ắt thất, rốt cục nói lỡ miệng chọc cho La Thái Y tức tối chạy đi, mối quan hệ mới vừa gây dựng tốt đẹp giữa hai người nháy mắt trở lại điểm đóng băng.

Bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, Hoắc Nguyên Chân cũng không có biện pháp gì, ai bảo mình nhìn rõ ràng thân thể nữ tử người ta như vậy, không tức giận mới là lạ.

Lợi dụng Kim Nhãn Ưng trên trời định vị, hắn tìm được phương hướng núi Thiếu Thất.

Nơi đây cách núi Thiếu Thất không phải là quá xa, gần ba trăm dặm, vẫn chưa ra khỏi địa phận Hà Nam.

Lần này Hoắc Nguyên Chân ngồi Kim Nhãn Ưng, bay cao ngất trên mây, khoảng cách ba trăm dặm, không tới một canh giờ đã đến.

Hoắc Nguyên Chân không đáp thẳng xuống núi Thiếu Thất, như vậy khó lòng giải thích với người khác, hắn bèn quyết định đáp xuống Lục Dã trấn.

Sau khi đáp xuống bên ngoài trấn, hắn quyết định đi bộ là hơn, tiến vào trong trấn.

Dọc trên đường đi, mọi người nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân đều rối rít thi lễ chào hỏi. Hắn thấy mình mất tích đã một tháng, người bên trong trấn cũng không biết, có thể thấy Thiếu Lâm tự đã giữ bí mật nghiêm ngặt.

Đi được một đoạn, đi tới trước cửa Thiền Lâm khách sạn, Hoắc Nguyên Chân muốn vào xem một chút.

Hôm nay Ninh Uyển Quân đã không ở trong khách sạn này nữa, mà Lâm Di vẫn còn.

Đối với tiểu ni cô thanh thuần này, Hoắc Nguyên Chân vẫn rất có hảo cảm. Nếu như nàng bỏ đi tăng bào, xõa mái tóc dài sẽ trở thành một thiếu nữ mới lớn vừa chớm biết mùi vị ái tình, chính là lúc ngây thơ trong sáng nhất.

Ninh Uyển Quân không có ở đây, một mình nàng ở lại trong khách sạn quả thật cũng không dễ dàng, Hoắc Nguyên Chân thầm nghĩ xem có nên đổi một nơi ở khác cho Lâm Di hay không.

Tới cửa khách sạn, điếm tiểu nhị thấy Hoắc Nguyên Chân tới, trên mặt lập tức nở một nụ cười lấy lòng, khăn trắng vung vẩy nhanh nhảu chạy tới.

- Trời ơi, phương trượng, cơn gió nào thổi ngài tới nơi này vậy?

Hoắc Nguyên Chân có ấn tượng tương đối sâu đối với tiểu nhị này, y là một fan hâm mộ trung thực của mình, một tiểu tử có vẻ thú vị.

- Là một cơn gió lốc thổi ta tới.

- Ha ha, phương trượng, ngài quả thật biết nói đùa, mời, mời vào trong. Này, bên trong nghe cho kỹ, phương trượng lão nhân gia giá lâm, không cần mang lên gà vịt thịt cá gì cả, chọn rau cải tốt nhất mang ra cho ta!

Hoắc Nguyên Chân nghe thấy rau cải lập tức cảm thấy ngán ngẩm, vội vàng khoát tay áo một cái:

- Không cần, ta đến thăm một người bạn, tiểu sư phụ kia có còn ở nơi này không?

- Vẫn còn, hai tháng rồi, ngày ngày ở trong phòng không ra, mỗi ngày ăn một bữa.

- Tốt lắm, ta đi thăm nàng một chút, ngươi không cần chuẩn bị gì cả.

Hoắc Nguyên Chân căn dặn, điếm tiểu nhị gật đầu đáp ứng, hiện tại lời Hoắc Nguyên Chân chính là chỉ thị cao nhất đối với y.

Dù là phương trượng nảy sinh xung đột cùng chưởng quỹ mình, điếm tiểu nhị cũng tuyệt đối đứng về phía phương trượng.

Cùng lắm thì không làm tiểu nhị tiệm này nữa, lên núi làm hòa thượng. Không cần phục vụ người, còn có thể học võ ăn cơm chùa.

Hoắc Nguyên Chân lên lầu hai, nhẹ nhàng gõ cửa.

- Là ai vậy?

Thanh âm của Lâm Di vang lên bên trong.

- Tiểu sư phụ, bần tăng Nhất Giới.

Bên trong truyền tới tiếng bước chân, Lâm Di chạy tới thật nhanh mở cửa phòng ra, thấy Hoắc Nguyên Chân lập tức nở nụ cười vui vẻ:

- Phương trượng, vì sao người lại đến thăm ta?

- A Di Đà Phật, tiểu sư phụ, ở một mình đã quen hay chưa?

- Cũng được, chỉ là có hơi buồn chán. Việc làm duy nhất mỗi ngày của ta chính là đi Thiếu Lâm dâng hương, bọn Uyển Quân tỷ tỷ cũng đi rồi, một mình ta không có việc gì để làm.

- Có muốn đổi hoàn cảnh khác ở không, ta tìm cho nàng một người bạn.

- Đi địa phương nào vậy?

- Cũng là một tiểu cô nương, tuổi tác cũng xấp xỉ với nàng. Lúc rảnh rỗi không có việc gì nàng có thể đi cùng nàng ta ra ngoài chăn dê, hát sơn ca gì đó, chắc chắn sẽ tốt hơn hiện tại nàng ở chỉ có một mình.

- Ừ, ta biết, phải chăng là tỷ tỷ xinh đẹp chăn dê, còn mang theo một con chó đen lớn hay không?

- Chính là nàng, hơn nữa các nàng còn là người một nhà, nàng ta là Lâm Nhu, nàng là Lâm Di, tuổi tác cũng xấp xỉ với nhau, vừa khéo có thể chung sống.

- Được, vậy ta sẽ đi ngay bây giờ.

Lâm Di đã ở nơi này tới mức phát chán. Mặc dù nàng đã xuất gia thành ni cô, nhưng dù sao vẫn là một tiểu cô nương, hơn nữa còn là để tóc tu hành, không coi là ni cô chân chính, bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn tục. Hiện tại nghe thấy có thể làm bạn cùng tỷ tỷ chăn dê kia, lại còn cùng họ với mình, đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

Rất nhanh, Lâm Di thu thập một bạo hành lý nhỏ, bên trong có mấy món y phục, còn có một bản kinh Phật.

Hai người rời Thiền Lâm khách sạn, đi tới Phong Lâm thôn.

Lục Dã trấn ở cách Phong Lâm thôn rất gần, ước chừng cũng chỉ là bốn năm dặm, Hoắc Nguyên Chân mới vừa rời đi khách sạn không lâu, đột nhiên Kim Nhãn Ưng trên trời truyền đến tin tức, có mấy người vào Lục Dã trấn.

Trong đám người này có Tuyệt Diệt lão ni cô đã rời đi một thời gian trước.

Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, mới vừa trở lại liền đụng phải đối đầu, Tuyệt Diệt trở lại nhất định là không có chuyện gì tốt, nhất định là sẽ tìm mình gây phiền phức.

May nhờ đi Phong Lâm thôn là theo đường nhỏ, là hướng ngược lại với quan lộ, nếu không sẽ rất có thể đụng đầu với bà ta.

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Tuyệt Diệt tìm mình gây phiền phức, một là vì Đoạn Thiên kiếm, ngoài ra chắc hẳn cũng là vì muốn đón Lâm Di đi. Nếu là như vậy, mình có nên đưa Lâm Di đi tới Phong Lâm thôn hay không?

Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân vẫn quyết định đưa Lâm Di đi trước.

Chuyện của hắn và Tuyệt Diệt vẫn chưa xong, lúc này Lâm Di không thích hợp biết quá nhiều chuyện. Trong lòng của Hoắc Nguyên Chân, tiểu ni cô Lâm Di này nên giữ nét ngây thơ thuần phác của nàng.

Lệnh cho Kim Nhãn Ưng tiếp tục giám thị tình huống bọn Tuyệt Diệt, Hoắc Nguyên Chân dân theo Lâm Di đi tới nhà Lâm Nhu ở Phong Lâm thôn.

Vừa vào cửa, con chó đen kia vừa định sủa lên mấy tiếng, kết quả thấy là Hoắc Nguyên Chân, lập tức cụp đuôi bỏ chạy.

Động vật thông nhân tính, lúc trước Hoắc Nguyên Chân có kế hoạch nướng chó này ăn, không ngờ rằng cảm ứng của nó vô cùng nhạy bén, vừa nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân lập tức chạy càng xa càng tốt.

Hoắc Nguyên Chân rất buồn bực, cố nén tâm tư muốn đuổi theo nó, dẫn Lâm Di vào nhà.

Lâm Nhu vừa khéo ra đón, thấy Hoắc Nguyên Chân đến trong lòng mừng thầm. Mặc dù tiểu phương trượng này không thể nào có tiến triển gì cùng mình, nhưng Lâm Nhu vẫn rất thích gặp hắn.

Nhìn thấy sau lưng Hoắc Nguyên Chân dẫn theo một ni cô, Lâm Nhu kỳ quái nói:

- Tiểu hòa thượng, đây là... ?

Đối với cách xưng hô của Lâm Như, Hoắc Nguyên Chân cũng không có cách nào. Từ đầu nàng đã gọi mình tiểu hòa thượng, hôm nay mình làm phương trượng, thân phận địa vị thay đổi, nhưng nàng vẫn không thay đổi cách xưng hô.

- Lâm cô nương, vị này là Lâm Di tiểu sư phụ, bây giờ không có nhà để về, bần tăng hy vọng nàng ấy có thể tạm thời tá túc một thời gian ở chỗ nàng, không biết như vậy có thuận tiện hay không?

- Nàng cũng họ Lâm ư... Ôi, thật là đáng yêu...

Lâm Nhu thấy tiểu ni cô yểu điệu này dường như còn nhỏ hơn mình vài tuổi, lập tức sinh lòng yêu mến, chạy tới nắm tay Lâm Di.

Trước kia Lâm Di đi Thiếu Lâm dâng hương, đã từng gặp qua Lâm Nhu trên sơn đạo, cũng có cảm giác hợp duyên. Huống chi hiện tại biết hai người cùng họ, tự nhiên càng thân thiết hơn.

Các nàng vừa gặp mặt dường như quen biết đã lâu, Hoắc Nguyên Chân thấy vậy hết sức vui mừng, bèn giao Lâm Di cho Lâm Nhu, hắn cũng có thể yên tâm trở về núi. Đợi đến khi chuyện của Tuyệt Diệt có kết quả, lúc ấy trở lại nói với Lâm Di cũng không muộn.


Trong Lục Dã trấn, Tuyệt Diệt ni cô đi vào một khách sạn, cũng chính là khách sạn duy nhất lần trước không bị đuổi ra ngoài, bà không dám vào những khách sạn khác, sợ rằng sẽ bị người nhận ra.

Còn có hai người cùng đi với bà.

Một người trong đó là một vị trung niên đeo kiếm, một thân cường hãn, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm, trên đó trang trí xa hoa, dường như rất tốt.

Người còn lại là một lão nhân tóc dài, mặt mũi đầy ngạo khí, mặc một thân áo đen.

Tuyệt Diệt ni cô ngày thường uy phong lẫm lẫm, hôm nay ở trước mặt của hai người tựa hồ địa vị không cao, nói chuyện cũng tỏ ra phụng bồi cẩn thận.

Mấy người vào khách sạn gọi một ít thức ăn, ngồi chung một chỗ nói chuyện với nhau.

- Tư Mã đại hiệp, Trịnh Cửu Công, lần này hai vị tới Hà Nam nhất định phải báo thù giùm bần ni. Hiện tại núi Thiếu Thất gần ngay trước mắt, con lừa trọc kia đang ở trên núi, bần ni không có Đoạn Thiên bảo kiếm, báo thù khó khăn, tất cả phải trông vào hai vị.

Trung niên đeo kiếm chính là Tư Mã đại hiệp, lúc này nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn:

- Tuyệt Diệt sư thái, bà thân là chưởng môn Nga Mi, nhất phái tôn sư, còn là một người xuất gia, bất kể làm cái gì cũng phải có chút định lực, vì sao lại tỏ ra nôn nóng như vậy?

Lão nhân áo đen chính là Trịnh Cửu Công cũng lên tiếng nói:

- Không sai, ta cùng Tư Mã hiền đệ tới Hà Nam không phải là vì báo thù cho bà mà tới, chúng ta còn có chính sự phải làm. Hiện tại võ lâm Hà Nam đại loạn, đang là thời cơ tốt của chúng ta, hai người chúng ta chẳng qua là tới thăm dò tình huống rõ ràng, chờ thời cơ mà động. Về phần báo thù cho bà bất quá chỉ thuận tay mà làm, cũng không phải là bây giờ.

Tư Mã đại hiệp gọi là Tư Mã Lãng, cũng nói theo:

- Không sai, mới tới Hà Nam, rất nhiều tình huống còn chưa quen thuộc, tùy tiện thụ địch là hành động bất trí.

Tuyệt Diệt tỏ ra nóng nảy, nói với hai người:

- Nhưng hai vị, chẳng những hòa thượng Thiếu Lâm kia đả thương bần ni, còn đoạt đi Đoạn Thiên bảo kiếm của bần ni, còn nhốt đồ nhi Lâm Di của bần ni ở trong Thiếu Lâm, lúc này chỉ sợ sớm đã bị hắn vũ nhục. Hai vị đại hiệp danh mãn giang hồ, chẳng lẽ có thể coi như không thấy đối với chuyện này sao?

Tư Mã Lãng cùng Trịnh Cửu Công liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên bật cười to.

Tuyệt Diệt nhìn hai người cười, không khỏi có hơi dâng trào lửa giận, nếu không phải vì có chuyện cầu tới bọn họ, sợ rằng lúc này đã sớm động thủ.

Sắc mặt trở nên xanh mét, Tuyệt Diệt nói:

- Hai vị cảm thấy lời của bần ni đáng cười như thế sao?

- Sư thái, chớ cho hai người chúng ta là người ngu, ban đầu bà cầm Đoạn Thiên uy phong bực nào, chỉ sợ cũng không xem hai người chúng ta ra gì, nào phải như bây giờ. Hòa thượng Thiếu Lâm kia có thể đánh bà bị thương, chỉ sợ cũng không phải là đèn cạn hết dầu. Hai người chúng ta không biết rõ tình huống, có thể nào xuất thủ khinh suất. Về phần chuyện bà nói đồ nhi bà bị vũ nhục, có chứng cứ gì không, ta thấy cũng là bà tưởng tượng ra mà thôi.

Trịnh Cửu Công nói chuyện không khách sáo chút nào, hôm nay Tuyệt Diệt không có Đoạn Thiên kiếm giống như hổ đã nhổ răng, đã không đáng để lo nữa.

Mắt thấy Tuyệt Diệt tựa hồ có dấu hiệu sắp sửa nổi giận, Tư Mã Lãng lại nói xuôi một chút:

- Sư thái, bà cũng không cần nóng lòng, mặc dù chúng ta đến Thiếu Lâm tự, nhưng cũng không cần lập tức xông lên núi. Bà nên đi theo chúng ta, trước tiên đánh hạ Trung Nhạc phái, chiếm lấy vào tay cái đã.

- Dù sao hiện tại Thiên Đạo Minh đại loạn, gần như sụp đổ tan tành, chúng ta nhân cơ hội này chiếm lấy Trung Nhạc phái, chắc chắn Thiên Đạo Minh Hoa Vô Kỵ không đủ lực can thiệp. Chỉ cần chúng ta chiếm được Trung Nhạc phái lúc ấy sẽ có chỗ đứng chân, đến lúc đó muốn đối phó bọn chúng thế nào không phải là nằm trong tính toán của chúng ta hay sao?

Lúc này sắc mặt Tuyệt Diệt mới trở nên dễ coi hơn một chút, bất quá giọng điệu nói chuyện vẫn cứng rắn như trước:

- Được, bần ni sẽ giúp các ngươi đánh hạ Trung Nhạc phái, nhưng hai vị nhất định phải bảo đảm, sau khi chiếm được Trung Nhạc phái nhất định phải tới Thiếu Lâm, đoạt lại Đoạn Thiên bảo kiếm cho bần ni, giết chết con lừa trọc đả thương bần ni. Đúng rồi, còn phải cứu đồ nhi bần ni trở về.

Tư Mã Lãng gật đầu qua loa một cái, coi như là đáp ứng.

Tuyệt Diệt thấy hai người dường như không coi Thiếu Lâm ra gì, vội vàng nói bổ sung:

- Các ngươi ngàn vạn lần không thể xem thường Thiếu Lâm tự này, võ công phương trượng Thiếu Lâm kia không tệ, chưởng pháp xuất chúng, nếu như khinh thường e rằng sẽ lật thuyền trong mương.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-738)