← Ch.120 | Ch.122 → |
- Bây giờ một chiêu của mình dùng sức quá mạnh, lực cũ đã suy, lực mới chưa sinh, chính là thời cơ tốt cho đối phương xuất thủ. Trong lòng Tuyệt Diệt thầm kêu không xong, bèn lấy hết toàn lực thu hồi kiếm trở về, sau khoảnh khắc, chỉ sợ song chỉ trước người đối phương cũng sẽ công kích mình.
Quả nhiên kiếm của bà chưa kịp rút lui trở về, rốt cục ngón tay tiểu tặc bên kia đã động.
- Nhất Chỉ... Khuynh Thành!
Tiểu tặc vừa lên tiếng, một đạo chỉ lực màu trắng vô cùng sắc bén mang theo tiếng rít gió chói tai bắn thẳng vào ngực Tuyệt Diệt.
Tuyệt Diệt lão ni cô thu kiếm coi như kịp thời, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc kịp thời đỡ được một chỉ của tiểu tặc kia bắn tới.
Lúc một chỉ kia bắn trúng trường kiếm trong tay Tuyệt Diệt, dường như trường kiếm này phát ra một tiếng rên rỉ, những vết nứt giống như mạng nhện nhanh chóng lan tràn trên thân kiếm, chỉ trong khoảnh khắc đã hóa thành những mảnh sắt vụn rơi lả tả trên mặt đất.
Trong tay Tuyệt Diệt lúc này chỉ còn cầm một chuôi kiếm.
Hoắc Nguyên Chân thấy lão ni cô trong tay không có kiếm, trong lòng vui mừng. Mặc dù không có đánh trúng lão ni cô, nhưng một thân bản lãnh lão ni cô này đều ở trên thân kiếm, mất đi kiếm rồi, thực lực của bà coi như xếp hàng chót trong số cao thủ Tiên Thiên.
Đúng vào lúc này, cửa sổ điện bị đá bay, một bóng người xuyên cửa sổ bay ra, y phục xộc xệch, hẳn là vừa thức giấc.
Nhìn kỹ lại, chính là Ảo Diệu chân nhân.
Thấy Ảo Diệu chân nhân xuất hiện, thân thể Hoắc Nguyên Chân lập tức nhảy lui về phía sau một cái, thối lui ra mấy trượng, lại thi triển thân pháp Đại Na Di, trực tiếp biến mất trong bóng tối.
Ảo Diệu từ trong cửa sổ lao ra, trong lòng vô cùng căm tức. Nửa đêm bị người phóng hỏa, hơn nữa thế lửa rất mạnh, e rằng một số vật trân quý của mình không cứu được.
Đi ra vừa thấy Tuyệt Diệt lão ni cô, lập tức mắt lão đỏ lên, cầm trong tay tín vật chưởng môn Vân Tiêu Kiếm của mình, bạt kiếm xuất thủ.
Đây cũng là thứ duy nhất mà lão mang từ trong phòng ra.
Ảo Diệu chân nhân xuất kiếm hung mãnh, Tuyệt Diệt vừa nhìn đã biết đây cũng là một cao thủ Tiên Thiên, trong lòng kinh hãi ném chuôi kiếm trong tay ra, sau đó xoay người bỏ chạy.
Cũng vào lúc này, Trịnh Cửu Công cùng Tư Mã Lãng cũng từ phía sau trở lại, không tìm được người phóng hỏa.
Rất nhiều đệ tử Trung Nhạc phái cũng đang chạy về phía này.
Tuyệt Diệt chạm mặt gặp Tư Mã Lãng, nói với y:
- Mau mau mau đi đánh chết Ảo Diệu, chậm một chút nữa sẽ không còn kịp.
Tư Mã Lãng cùng Tuyệt Diệt xoay người chạy trở về. Nhưng Ảo Diệu chân nhân cũng không phải người ngu, thấy đối phương đột nhiên có thêm trợ thủ lập tức chạy ra ngoài, rất nhanh đã hội hợp với các đệ tử Trung Nhạc phải chạy tới ứng cứu.
- Lên, làm thịt mấy tên này cho bần đạo!
Ảo Diệu chân nhận biết bằng vào những đệ tử này muốn bắt sống đối phương là không thể nào, có thể thắng được cũng đã không tồi.
Các đệ tử Trung Nhạc phái chạy tới tiếp viện thi nhau rút kiếm, xông về phía bọn Tuyệt Diệt.
Ảo Diệu chân nhân cũng đi theo trong đó, cùng nhau xông tới.
Lúc này Trịnh Cửu Công cùng gia nhập chiến trường, rốt cuộc kế hoạch của bọn họ đã thất bại, mặc dù những đạo sĩ Trung Nhạc phái này chưa chắc là có thể ngăn cản ba người bọn họ, nhưng không phải là kết quả cuối cùng mà bọn họ mong muốn.
Lực chiến đấu của ba cao thủ Tiên Thiên cường hãn vô cùng, Tuyệt Diệt lại đoạt một thanh kiếm, xuất thủ vô tình. Trịnh Cửu Công không thi triển Cáp Mô Công vẫn đè ép được người của Trung Nhạc phái.
May nhờ Trung Nhạc phái tác chiến sân nhà, toàn bộ đạo sĩ bên trong đạo quán đều tới. Hơn trăm người, trên trăm thanh kiếm, hết đợt này tới đợt khác xông lên công kích, vậy công ba đại cao thủ Tiên Thiên.
Bên trong còn có cao thủ Tiên Thiên như Ảo Diệu chân nhân kiềm chế, cho nên ba người Tuyệt Diệt muốn thắng lợi cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lúc này Nhất Trần cùng Hoắc Nguyên Chân hội hợp ở phía sau đại điện.
- Phương trượng, bây giờ phải làm sao?
- Trước hết để cho bọn họ đánh một hồi, chờ đến thời cơ chúng ta hãy xuất thủ.
Lúc này đã không ai có lòng dạ nào cứu hỏa nữa. Ba người tới đây hành thích quả thật lợi hại, trước sau đã có ba bốn mươi tên đạo sĩ bị thương ngã xuống đất, trong đó cũng đã có mười mấy người chết đi.
Mà trên người Tuyệt Diệt cùng Tư Mã Lãng cũng đã có vết thương.
Duy chỉ có Trịnh Cửu Công giống như một con ếch khổng lồ, rống lên từng hồi, trước húc sau đạp, đánh cho đám đạo sĩ tơi bời hoa lá.
- Phương trượng, chúng ta còn chưa động thủ sao?
Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái:
- Không vội, đợi đến khi Trung Nhạc phái sắp sụp đổ, chính là thời cơ chúng ta xuất thủ.
Nơi xa trong một góc tường, Tuệ Vô cùng Tuệ Kiếm đang ẩn nấp, bọn họ cũng đang đợi Hoắc Nguyên Chân. Chỉ cần phương trượng động thủ, bọn họ liền động thủ, phương trượng bất động, bọn họ cũng bất động.
Thời gian trôi qua, chiến đấu càng ngày càng thảm thiết, trên đùi Trịnh Cửu Công bị kiếm rọc toạc một mảng da lớn, máu chảy đầm đìa. Mà bụng Tuyệt Diệt cũng trúng một kiếm, từ phần lưng cũng có thể thấy mũi kiếm ló ra.
Trên người Tư Mã Lãng cũng đã trúng thương nhiều chỗ.
Mà bên phía Trung Nhạc phái, số người còn có thể kiên trì chiến đấu đã không tới hai mươi, Ảo Diệu chân nhân bị Trịnh Cửu Công vỗ một chưởng vào vai, sức chiến đấu giảm đi nhiều.
Phe Trung Nhạc phái có thể kiên trì cho tới bây giờ, nhờ vào cao thủ Tiên Thiên Ảo Diệu chân nhân không ít. Vết thương của Trịnh Cửu Công và Tư Mã Lãng cũng là bị trúng kiếm của lão, lão lẩn vào trong đám đông, thỉnh thoảng thình lình xuất ra chiêu kiếm mạnh nhất, quả thật không thể ngăn cản.
Nhưng bây giờ bị Trịnh Cửu Công đánh cho bị thương bả vai, Ảo Diệu chân nhân biết không được, nếu còn tiếp tục nữa, nhất định Trung Nhạc phái toàn quân chết hết.
Trong lúc lòng lão sinh ra thối chí, chợt có mấy người áo đen từ trong chỗ tối xông ra.
Một người cầm một cây đại thiết côn đen kịt, một người cầm một thanh kiếm, hai người này xông thẳng về phía Tư Mã Lãng.
Còn có một người áo đen sử một thanh đao, xông về phía Tuyệt Diệt.
Vốn là các đạo sĩ Trung Nhạc phái tính toán trốn chạy thấy được hy vọng, cứu binh đã tới, như thế bọn họ chỉ cần đối phó lão nhân nhảy tới nhảy lại giống như con cóc kia là được.
Chuyện mà Trịnh Cửu Công một mực lo lắng rốt cục đã xảy ra, quả nhiên mấy người áo đen kia một mực âm thầm dòm ngó chiến trường, đợi đến lúc hai bên đều kiệt sức mới nhảy ra.
Hơn nữa Trịnh Cửu Công còn bén nhạy phát hiện ra, trong ba người áo đen này lại không có tên tiểu tặc xuất hiện ban đầu.
Mặc dù đều là áo đen che mặt, nhưng ba người này, kẻ cầm côn thân hình cao lớn, hai kẻ cầm đao cầm kiếm chỉ cao trung bình. Mà tiểu tặc ban đầu kia không cao hơn người cầm côn, lại cao hơn hai người còn lại.
Chuyện này chứng tỏ tiểu tặc kia rất có thể đang âm thầm dòm ngó, chờ đợi thời cơ.
Nếu như ninh nhất thời bất cẩn, rất có thể sẽ rơi vào tay tên tiểu tặc này.
Tính toán thật sâu, lòng dạ thật là độc ác!
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Trịnh Cửu Công không khỏi lạnh toát trong lòng, tiểu tặc này mang người tới trợ giúp Trung Nhạc phái, lúc này tựa hồ Ảo Diệu cũng không biết. Nhưng chỉ bằng vào chuyện bọn họ có thể ẩn núp trong tối lâu như vậy, ngồi nhìn nhóm người mình đánh chết đạo sĩ Trung Nhạc phái, tâm địa tàn nhẫn như vậy, nhân sĩ Ma giáo phổ thông cũng không làm được.
Lão nào biết được, thật ra mấy người áo đen này cũng không có hảo ý như lão.
Vừa nghĩ tới có nhân vật như vậy đang âm thầm dòm ngó, Trịnh Cửu Công cũng biết chuyện hôm nay không thể thành.
Chuyện cần suy tính trước mắt không phải là làm cách nào tiêu diệt Trung Nhạc phái, mà là làm thế nào thoát thân.
Bên kia Tư Mã Lãng cùng Tuyệt Diệt cũng đã lâm vào khổ chiến, thực lực ba người áo đen mới tới rất mạnh, hai Hậu Thiên viên mãn, một Tiên Thiên sơ kỳ, cộng thêm cao thủ Tiên Thiên Ảo Diệu này, còn có tiểu tặc ấn núp trong bóng tối, bên mình đã không có ưu thế.
Nhưng Trịnh Cửu Công thân là Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong, tự nhiên không thể uất ức rời đi như thế.
Lão vận chuyển nội lực, thân thể lăng không nhảy lên một cái, thúc giục Cáp Mô Thần Công đến mức tận cùng, tả xung hữu đột, lại liên tục đánh chết bảy tám tên đạo sĩ.
Các đạo sĩ đã rét lạnh trong lòng, mấy người còn lại đã không còn lòng dạ nào đánh nhau nữa, mạnh ai nấy thi nhau chạy trốn tứ phía.
Lúc này Trịnh Cửu Công cũng có vẻ cạn kiệt nội lực, nói với Tư Mã Lãng cùng Tuyệt Diệt:
- Không nên ham chiến, chúng ta rút lui, Trung Nhạc phái này đã không còn giá trị!
Bọn họ cần một Trung Nhạc phái hoàn chỉnh, có thể chạy tới chạy lui làm việc cho họ. Hôm nay sau trường đại chiến này, Trung Nhạc phái kẻ chết người bị thương, số còn lại bỏ chạy, hiện tại toàn trường chỉ còn mình Ảo Diệu chân nhân đang đứng đó.
Một Trung Nhạc phải như vậy không có ý nghĩa gì với bọn họ, đương nhiên là phải buông bỏ mục tiêu này.
Tư Mã Lãng cùng Tuyệt Diệt cũng đã sớm muốn rút lui, nếu đánh tiếp nữa, sợ rằng muốn đi cũng khó khăn. Nghe thấy Trịnh Cửu Công gọi lập tức thối lui ra khỏi vòng chiến, ba người hội tụ một chỗ phóng ra bên ngoài đạo quán.
Hoắc Nguyên Chân nấp trong bóng tối không có xuất thủ ngăn trở, đối phương cũng không phải là mất đi năng lực chống cự, chẳng qua là rút lui mang tính chiến lược mà thôi. Nếu như miễn cưỡng đuổi theo e rằng phải có tổn thất.
Chờ bọn họ đi rồi, Hoắc Nguyên Chân cũng đi ra, ba người Nhất Trần cũng đi tới bên cạnh, cùng đi đến trước mặt Ảo Diệu chân nhân.
- Các ngươi là ai?
Thanh âm của Ảo Diệu chân nhân có hơi khàn khàn, đột nhiên trải qua biến cố như vậy, lão có hơi không tiếp thu nổi.
- Chúng ta là người nào không quan trọng, quan trọng là hôm nay chân nhân muốn đi đâu về đâu?
Ảo Diệu chân nhân nhận phòng ốc đã bị đốt gần hết, chỗ ở của mình đã không còn. Lại nhìn thi thể ngổn ngang đầy đất, những đệ tử bị thương nhẹ đã chạy trốn, phía sau chỉ còn lại một ít người trọng thương cùng thi thể.
Cho dù là trọng thương, còn thở cũng không có mấy.
Thanh âm Ảo Diệu chân nhân khàn khàn nói:
- Bần đạo có thể thỉnh cầu mấy vị đi cứu những người bị thương này hay không? Đan dược của ta đều để trong phòng, có lẽ bây giờ cũng đã tan thành tro bụi.
Hoắc Nguyên Chân ra hiệu cho Nhất Trần, bọn ba người Nhất Trần lập tức đi tới, lấy ra Tiểu Hoàn Đan cùng kim sang được mang theo, cứu trị cho những đệ tử Trung Nhạc trọng thương.
Thấy cảnh tượng này, Ảo Diệu chân nhân vô cùng cảm động, thi lễ với Hoắc Nguyên Chân:
- Vị tráng sĩ này, bần đạo tuyệt không dám quên đại ân đại đức của ngươi, kính xin tráng sĩ lấy diện mạo thật gặp người, nếu như Trung Nhạc phải có một ngày Đông Sơn tái khởi, ắt sẽ hậu báo.
- Lão còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này sao?
Nghị lực Ảo Diệu làm cho Hoắc Nguyên Chân có hơi kinh ngạc.
- Đúng vậy, mặc dù một ít đệ tử đã bỏ chạy, chết đi một ít, nhưng số bị thương có thể chữa trị được. Mặc dù phòng bần đạo đã bị hủy nhưng những đạo quán khác vẫn còn đó, nền tảng Trung Nhạc phái không hư hại. Chỉ cần các đệ tử lành vết thương, lại chiêu mộ thêm người mới, rất nhanh Trung Nhạc phái sẽ khôi phục lại.
Hoắc Nguyên Chân hồi lâu không nói.
Bên kia bọn Nhất Trần nghe thấy lời của Ảo Diệu chân nhân, mấy người lặng lẽ thương nghị một phen, sau đó Tuệ Kiểm liền đi ra ngoài.
Một lát sau, nơi xa chợt thấy ánh lửa phóng lên cao, những đạo quán kia đều bốc cháy toàn bộ.
Lần này không riêng Ảo Diệu chân nhân ngây người, Hoắc Nguyên Chân cũng sững sờ, nhìn lại không thấy Tuệ Kiếm, trong lòng liên hiểu là có chuyện gì.
Đi tới trước mặt Nhất Trần, Hoắc Nguyên Chân lạnh lùng nói:
- Chúng ta là người xuất gia, sao có thể làm loại chuyện phóng hỏa hành hung như vậy được?
Nhất Trần nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, đây không phải là hành hung, Tuệ Kiếm thiêu hủy chẳng qua là một ít tượng gỗ tượng đất cùng phòng ốc cũ nát thôi, bên trong không có một người nào cả.
Nghe thấy Nhất Trần giải thích, Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Ừm, nếu như không có đả thương người, vậy cũng không phải là lỗi lớn.
Tháng Mười Một dường như không có ngày nào trời quang mây tạnh, ngày nào cũng đều u ám.
Rốt cục trận tuyết đầu tiên đổ xuống núi Thiếu Thất.
Hoắc Nguyên Chân đứng trên lầu chuông, chậm rãi dộng dùi gỗ, tiếng chuông du dương dường như truyền xa hơn giữa trời đầy tuyết.
Sau khi gõ chuông xong, hắn xuống lầu chuông, đã thấy Nhất Trần đứng chờ bên dưới.
- Ảo Diệu đi rồi ư?
- Đúng vậy, phương trượng sư huynh, sau khi lão biết được thân phận của chúng ta không chịu lưu lại, tối hôm qua đã rời đi.
- Ừ, đi thì đi đi, vốn là bần tăng cũng không có ôm hy vọng quá lớn đối với chuyện này.
Nhất Trần đi theo bên người Hoắc Nguyên Chân, có hơi nghi hoặc hỏi:
- Sư đệ có chỗ không hiểu, phương trượng sư huynh nghĩ thế nào mà bảo Ảo Diệu nhập môn như vậy? Võ công đệ tử Thiếu Lâm chúng ta tiến bộ thần tốc, Nhất Tịnh sự đệ đã đột phá đến Hậu Thiên trung kỳ, tam đại đệ tử đã có mấy tên tư chất tốt đã đạt đến Hậu Thiên hậu kỳ.
- Sau khi mùa Đông này đi qua, tin tưởng trong ba đời Thiếu Lâm sẽ có ít nhất nửa số người có thể đạt tới Hậu Thiên trung kỳ, thậm chí Tuệ Vô cùng Tuệ Kiếm cũng có thể tiến vào Tiên Thiên, cần gì phải thu nhận Ảo Diệu chân nhân?
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi bước đi, chân đạp trên mặt tuyết phát ra tiếng vang lào xào:
- Không phải là Thiếu Lâm ta cần chiến lực của lão, mà phải làm như vậy cho những người khác trông vào. Phật môn rộng lớn, phổ độ kẻ hữu duyên, dù trước kia lão là địch nhân của chúng ta, dù trước kia lão là một đạo sĩ, cũng có thể vào Phật môn ta. Cứ như vậy, người trong giang hồ nhất định sẽ đánh giá Thiếu Lâm chúng ta khá cao, không đối địch với Thiếu Lâm ta, ngày sau hành sự cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
- Thì ra là như vậy, sư đệ thọ giáo.
Nhất Trần gật đầu một cái, giờ mới hiểu được tâm ý của Hoắc Nguyên Chân.
- Đúng rồi, lúc đi Ảo Diệu có để lại một phong thư, mời phương trượng xem.
Nói xong Nhất Trần lấy trong ngực ra một phong thư, thật ra thì chính là một trang giấy xếp đôi.
← Ch. 120 | Ch. 122 → |