← Ch.142 | Ch.144 → |
Chộp đi, chộp mạnh một chút...
Hoa Tiểu Hoàn cũng không hề khách sáo, ngón tay phát lực, móng tay sắc bén chợt đâm tới đỉnh đầu Hoắc Nguyên Chân.
Rắc...
A!
Mấy tiếng trong trẻo vang lên, móng tay trên trảo Hoa Tiểu Hoàn ứng tiếng mà gãy, ngón tay máu tươi rỉ ra, đau đến nội thất thanh kêu to.
OS Phải biết tu luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, ngón tay đã cứng như sắt thép, tay không đối kháng bảo kiếm La Thái Y cũng không sợ. Nàng không thể nào ngờ hôm nay xuất ra một trảo này, không những không thể làm thương tổn được hòa thượng này chút nào, mình còn bị gãy móng tay.
Tay trái Hoa Tiểu Hoàn ôm tay phải, lui ra thật xa, sắc mặt giống như mới vừa gặp quỷ.
- Ngươi... Kim Cương Bất Hoại thân!
Cho tới bây giờ Hoa Tiểu Hoàn cũng không thể tưởng tượng ra, có người luyện Thiết Đầu công tới cảnh giới đỉnh phong. Ngón tay của nàng là sắt thép, đáng tiếc đầu người ta là cục sắt lớn, theo như hiểu biết của nàng, có thể đạt tới trình độ này phải là Kim Cương Bất Hoại thân trong truyền thuyết.
Trong lúc nàng tỏ ra khiếp sợ như vậy, hòa thượng trước mắt vẫn mỉm cười không nói.
- Kim Cương Bất Hoại thân, Tiên Thiên chân khí... Thuần Dương chi thể!
Hoa Tiểu Hoàn ngây người ra tại chỗ lẩm bẩm thì thào, đột nhiên trong mắt bùng lên một trận tinh quang nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Hòa thượng, ngươi là Thuần Dương chi thể!
Hoắc Nguyên Chân không trả lời, nhưng trong lòng thầm nghĩ, sợ rằng mình thật sự có khả năng là Thuần Dương chi thể. Mình luyện tập Đồng Tử Công, Thuần Dương chân khí vận chuyển không ngừng, mà mình lại học tập Vô Tướng Kiếp Chỉ cũng là công pháp Thuần Dương, nếu như sau này lại học tập Cửu Dương thần công, như vậy sợ không phải Thuần Dương chi thể cũng thay đổi thành Thuần Dương chi thể.
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, Hoa Tiểu Hoàn dường như xông tới rất nhanh, hơn nữa còn là vọt tới chính diện. Lần này nàng làm cho Hoắc Nguyên Chân sợ hết hồn, như vậy cũng không thể chấn nhiếp nữ ma đầu này sao?
Vốn là không tính toán xuất thủ, bây giờ cũng không được, hai tay Hoắc Nguyên Chân tạo thành chữ thập bắn ra một chiều Nhất Chỉ Hoàng Lương.
Một đạo chi lực màu trắng bắn ra, thẳng tới trước mặt Hoa Tiểu Hoàn.
Hoa Tiểu Hoàn cũng sợ hết hồn, nàng vì quá mức kích động, muốn thử xem một chút rốt cuộc hòa thượng trước mặt có phải là Thuần Dương chi thể hay không, không nghĩ tới nghênh đón mình là một đạo chỉ lực.
Trong lúc vội vàng nàng giơ tay ngăn cản, bị chỉ lực Hoắc Nguyên Chân bắn trúng cánh tay.
- A!
Cánh tay Hoa Tiểu Hoàn run lên, bị chi lực Hoắc Nguyên Chân đánh cho bị thương.
Nhưng nàng không hề để ý tới thương thế của mình, mà là trên mặt lộ ra vẻ hết sức vui mừng:
- Nóng quá! Thật nóng! Quả nhiên, quả nhiên là Thuần Dương chân khí, thật tốt quá, rốt cục ta đã tìm được người có Thuần Dương chi thể!
Hoắc Nguyên Chân nhìn Hoa Tiểu Hoàn trước mắt, trong lòng không khỏi kỳ quái, không hiểu vì sao nàng lại trở nên như điên cuồng, Thuần Dương chi thể có quan hệ gì với nàng?
Hoa Tiểu Hoàn chợt vận chuyển chân khí, chỗ cánh tay mới vừa rồi bị Hoắc Nguyên Chân đánh cho bị thương dần dần khôi phục.
Sau một lúc, đột nhiên nàng quỳ xuống trước mặt Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, van cầu ngài cứu ta một mạng.
Mặc dù không hiểu ý Hoa Tiểu Hoàn, nhưng Hoắc Nguyên Chân biết nguy cơ trước mắt đã được giải trừ, như vậy là tốt rồi, chỉ cần không đánh giết vậy sẽ trở về lĩnh vực sở trường của mình.
Vốn trong lòng hắn có kiến thức phong phú, hiện tại lại học tập lĩnh vực Phật pháp chuyên môn, về phương diện miệng lưỡi Hoắc Nguyên Chân tự tin không sợ bất cứ kẻ nào, nếu nàng không động thủ, vậy thì dễ nói.
- A Di Đà Phật, vì sao nữ thí chủ nói những lời này?
- Phương trượng, ngài là Thuần Dương chi thể, trong thiên hạ cũng chỉ có ngài có thể cứu được ta, nhất định ngài phải giúp Tiểu Hoàn một tay, ta bị bệnh này hành hạ suốt mười mấy năm qua.
- Ủa, bệnh gì vậy?
- Phương trượng, Tiểu Hoàn chính là Thuần Âm chi thể, âm khí vô cùng nặng, tích tụ khó phát ra, vốn phụ thân không cho rằng ta có thể sống lâu như vậy. Sau đó sư phụ ta nhìn trúng Thuần Âm chi thể, cho ta là kỳ tài tập võ mới mang ta đi, mỗi tháng uống đan dược dương tính một lần để bảo vệ tánh mạng, đến nay đã có mười năm.
- Sau khi tu thành Cửu Âm Chân Kinh tàn khuyết, tập Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, sư phụ nói cho ta biết nhất định phải ra đi tìm cơ duyên. Hoặc là tìm được kỳ quả chí dương trong thiên địa, hoặc là tìm được cao nhân có Thuần Dương chi thể, mới có thể hóa giải khí Thuần Âm trong cơ thể ta, nếu không không đầy ba năm, ắt ta bỏ mạng.
Nghe thấy lời của Hoa Tiểu Hoàn, Hoắc Nguyên Chân giờ lâu không nói, hóa giải ư, làm thế nào hóa giải?
Muốn bần tăng làm chuyện đó cùng nàng mới có thể hóa giải sao? Đừng giỡn chứ!
Nhưng trước mắt Hoa Tiểu Hoàn đã rơi nước mắt như mưa, kích động khó có thể kềm chế, Hoắc Nguyên Chân thấy vậy không đành lòng cự tuyệt, bèn lên tiếng nói:
- Vậy không biết phương pháp hóa giải thế nào?
- Có hai phương pháp, một loại đơn giản, một loại phức tạp.
- Nói thử ta nghe.
Trên mặt tái nhợt của Hoa Tiểu Hoàn đột nhiên xuất hiện một vệt đỏ ửng, có hơi ấp úng nói:
- Phương pháp thứ nhất sợ rằng khó có thể được, phương trượng cần cùng Tiểu Hoàn... Mặc dù đơn giản nhưng Tiểu Hoàn thật sự là không muốn, xin phương trượng không nên miễn cưỡng Tiểu Hoàn.
Hoắc Nguyên Chân thầm nói trong lòng: "Ma nào miễn cưỡng nàng! Cho dù là nàng bằng lòng ta cũng không chịu nữa là... cứu sống nàng như vậy, ta sẽ chết."
- Nói thẳng loại thứ hai đi.
- Phương pháp thứ hai cần mỗi ngày phương trượng dùng chân khí đả thông kinh mạch trong cơ thể Tiểu Hoàn, lấy chân khí chí dương chậm rãi trục xuất khí Thuần Âm trong cơ thể ta.
- Nhìn bề ngoài dường như thực lực phương trượng là Hậu Thiên trung kỳ, nhưng Tiểu Hoàn biết, nhất định là phương trượng có pháp môn gì đó ẩn giấu thực lực, suy đoán thực lực ngài ít nhất cũng đạt tới Tiên Thiên trung kỳ. Thực lực như thế, đại khái chỉ cần một tháng là có thể thanh trừ sạch sẽ khí Thuần Âm trong cơ thể Tiểu Hoàn.
Biện pháp này coi như có thể được, bất quá Hoắc Nguyên Chân cùng Hoa Tiểu Hoàn vốn là địch nhân, có thể nào đáp ứng nàng một cách dễ dàng, hắn trầm ngâm nói:
- Chỉ sợ chuyện này không ổn, mấy ngày nay bần tăng luyện công chạy vào đường rẽ, nội lực giảm sút, e rằng không có cách nào chữa bệnh cho Hoa cô nương.
- Phương trượng, không sao, Tiểu Hoàn có thể chờ, chỉ cần trong vòng ba năm, Đại sư có thể chữa thương cho ta là được.
- Nữ thí chủ, hiện tại bên ngoài chém giết không nghỉ, dưới trạng thái này, không đề cập tới chuyện chữa thương cũng được.
- Ta đây sẽ đi ra ngoài, ra lệnh cho người của Thiên Đạo Minh lập tức dừng tay!
Hoa Tiểu Hoàn vốn không thân thiết với phụ thân Hoa Vô Kỵ của nàng, cũng không hề quan tâm chút nào tới đại nghiệp gì đó của Thiên Đạo Minh. Căn bệnh hành hạ nàng mười mấy năm qua rốt cục có hy vọng phục hồi như cũ, chuyện này quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.
Nàng đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên bóng người chợt lóe nơi cửa sổ, Hoa Vô Kỵ mặt mày sưng húp xuất hiện.
← Ch. 142 | Ch. 144 → |