← Ch.154 | Ch.156 → |
- Thay trang phục mã tặc trước kia của các ngươi đi, dùng thêm một miếng vải quấn đầu, các ngươi lại làm Trung Nhạc Thập Bát Kỵ như trước, hỏi kỹ Tô Xán một chút, nói rõ chuyện của ta giao phó. Nhớ kỹ hai điểm quan trọng nhất, một là lấy được quyền khống chế thực tế của Cái Bang, hai là tìm hiểu rõ có phải Huyết Ma tàn đồ ở trong tay của Cung Quý Lương hay không.
- Phương trượng yên tâm, sau khi chúng ta thay trang phục mã tặc, bảo đảm trợ giúp Tô Xán sự điệt thống nhất Cái Bang. Tên Cung Quý Lương kia không phải là cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ sao, mười tám huynh đệ chúng ta cùng lên, bảo đảm làm cho hắn thúc thủ chịu trói.
- Nhớ lấy không thể khinh thường, Cung Quý Lương là Tiên Thiên sơ kỳ không sai, nhưng Giáng Long Thập Bát Chưởng của hắn uy lực quá lớn, không thể đối địch chính diện với hắn.
Tuệ Nhất gật đầu đáp ứng, sau đó gọi mười bảy người còn lại đi thay y phục.
Rất nhanh, mười tám người mặc áo đen che mặt từ đường núi Thiếu Lâm cởi ngựa chạy như bay xuống.
Mấy người Tuệ Nhất xuống núi, Hoắc Nguyên Chân vẫn thông qua Kim Nhãn Ưng quan sát hành động của bọn họ.
- Giỏi cho đám đệ tử Cái Bang, quả nhiên là được chân truyền của Cung Quý Lương, chạy thật là nhanh.
Thông qua Kim Nhãn Ưng Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy, mấy người Tuệ Nhất vừa xuất hiện, mấy tên đệ tử Cái Bang đuổi giết Tô Xán không ngờ lập tức quay đầu ngựa lại chạy về.
Bọn họ thậm chí không thấy rõ kẻ xuất hiện là người nào, không ngờ liền chạy ngược về, có thể thấy được những người này cẩn thận đến trình độ nào.
Mấy người Tuệ Nhất nhìn thấy Tô Xán, sau khi biểu thị rõ thân phận, Tô Xán lần lượt tham kiến các vị sư thúc.
Đệ tử tục gia Thiếu Lâm xem như là đời thứ ba của Thiếu Lâm, nhìn thấy người có chữ Tuệ đều phải gọi sư thúc.
Bọn họ hội hợp với nhau, thương lượng như thế nào Hoắc Nguyên Chân cũng không biết, sau đó tất cả cùng giục ngựa chạy về phía Đăng Phong.
Hoắc Nguyên Chân tin tưởng, mười tám người Tuệ Nhất đủ để trợ giúp Tô Xán lấy được quyền khống chế Cái Bang. Chỉ cần nắm phân đà Cái Bang trong tay mình, như vậy khoảng cách mục tiêu xưng bá Hà Nam đã không còn xa nữa.
Duy nhất làm cho Hoắc Nguyên Chân có chút không yên tâm chính là Cung Quý Lương.
Người này có tuyệt học Giáng Long Thập Bát Chưởng, mặc dù chỉ biết ba chiêu cũng không thể khinh thường. Càng quan trọng hơn chính là nếu như hắn đã lĩnh ngộ võ công trên Huyết Ma tàn đồ, như vậy tuyệt đối sẽ là một kình địch.
Thế nhưng nếu như đã giao chuyện này cho mấy người Tuệ Nhất đi làm, Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không muốn nhúng tay nhiều. Chớ nói Huyết Ma tàn đồ, cho dù Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị sống lại, chỉ cần mình học được tất cả công phu của Thiếu Lâm vẫn đánh cho mẫu thân của hắn cũng không nhận ra hắn.
Đương nhiên trước mắt vẫn phải nỗ lực tu luyện Đồng Tử Công đến Hậu Thiên hậu kỳ mới là khẩn yếu nhất. Chỉ cần tu luyện Đồng Tử Công đến Hậu Thiên hậu kỳ, tổng nội lực của mình mới có thể đạt tới trình độ Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong, đến lúc đó thi triển Kim Chung Tráo cũng có thể kéo dài, thi triển chữ thứ tư của Lục Tự Chân Ngôn cũng sẽ không suy kiệt chân khí quá nhanh.
Nhắm mắt đã tọa, đã có Phương Thượng viện tăng tốc độ gấp năm lần phụ trợ, Hoắc Nguyên Chân hy vọng có thể tu luyện Đồng Tử Công của mình tới Hậu Thiên hậu kỳ vào trước tháng Hai, sau đó đi tham gia Hoa Sơn luận võ, sẽ nắm chắc hơn rất nhiều.
Chính lúc Hoắc Nguyên Chân tu luyện, mặt hồ Âm Mã Hồ đã đóng băng ở hậu sơn Thiếu Lâm tự đã rất lâu không có động tĩnh, thình lình phát ra tiếng rách vỡ nhỏ, không ngờ đã xuất hiện một hố băng.
Hố băng không lớn, chỉ lớn bằng nắm tay, mặt trên còn có tuyết trắng che giấu, cho dù là Kim Nhãn Ưng trên bầu trời cũng không thể phát hiện.
- Phương trượng, cái đèn lồng này treo như vậy có được không?
Một đệ tử đời thứ ba treo đèn lồng lớn màu đỏ lên trên cửa Phương trượng viện của Hoắc Nguyên Chân, mỗi bên một chiếc lay động theo gió, quả thật rất vui vẻ.
- Đèn lồng là không tồi, chẳng qua dường như không sáng.
- Hiện tại là ban ngày đương nhiên không sáng rồi.
Tiểu hòa thượng giải thích.
- Không đúng, chủ yếu là đầu của người phản quang, làm cho đèn lồng không sáng.
Sắp tới năm mới, còn có hai ngày nữa sẽ tới quay thưởng tháng Mười Hai, sau đó là quay thưởng Ba Mươi Tết, Hoắc Nguyên Chân vô cùng mong đợi đối với lần quay thưởng này, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
Tiểu hòa thượng bị phương trượng trêu đùa một câu, đỏ mặt đi xuống, cúi đầu đi rồi.
Trước khi đi còn lẩm bẩm một câu:
- Đầu của mình sáng nhất, còn nói người khác.
Hoắc Nguyên Chân cười lớn, không chút phật lòng, một mình đi tới trai đường bên kia.
Thiếu Lâm tự hiện tại trở nên náo nhiệt, người người đều đang bận rộn, quét dọn đình viện, lau Phật đường, tụng kinh lễ Phật, trai đường bên này càng là khí thế ngất trời.
Làm nhân bánh đã chuẩn bị xong mấy thứ, nhân nấm, nhân cải trắng, còn có nấm mèo và cà rốt thu hoạch phơi khô từ mùa Thu cùng trộn lẫn với nhau, hợp thành nhân bánh.
Lý lẽ của Hoắc Nguyên Chân, nếu không ăn thịt, như vậy thức ăn nhất định phải phong phú, nhất định phải thơm, hơn nữa lượng phải đủ, thể lực của tăng nhân Thiếu Lâm nhất định phải đảm bảo, không thể để cho mọi người cảm giác sự đau đớn của việc không được ăn thịt.
Nhất Trần và cao tầng Thiếu Lâm ở trong La Hán đường vung bút vẩy mực, chuẩn bị viết liễn Xuân, rất nhiều người đang vây xem.
Hoắc Nguyên Chân từ xa nhìn một chút, không có đi vào bên trong, hắn nhìn cảnh tượng sinh cơ bừng bừng không phải là nhìn chuyện cụ thể.
Hắn đi quanh quẩn, đột nhiên nhìn thấy bóng lưng của Vô Danh.
Lão đang cầm chổi chậm rãi quét tuyết, mặc dù thần công cái thế, nhưng giờ phút này nhìn qua giữa bằng thiên tuyệt địa, bóng lưng vẫn lộ ra có vẻ già nua.
Hoắc Nguyên Chân trong lòng có chút thương cảm, uất ức cho người này rồi.
Hắn bèn chậm rãi đi về phía Vô Danh.
Có lẽ là tiếng bước chân của Hoắc Nguyên Chân rất nhỏ, cũng có lẽ Vô Danh có tâm sự, khi đi tới cách Vô Danh chừng năm trượng, Vô Danh mới dừng lại một chút, đã phát hiện mình.
Điều này trong dĩ vãng là không thể tưởng tượng, công lực của Vô Danh, tiếp cận trong vòng hai mươi trượng tuyệt đối sẽ bị lão phát hiện, hôm nay đi tới nơi này mới phát hiện, hiển nhiên là thực sự có tâm sự rồi.
- Vô Danh trưởng lão.
- Phương trượng.
- Hôm nay rảnh rỗi không có việc gì, Vô Danh trưởng lão tới bồi bản phương trượng uống trà nói chuyện phiếm được không?
Nếu như là ngày xưa, Vô Danh tuyệt đối là trực tiếp cự tuyệt, thế nhưng hôm nay cũng không biết vì sao, suy nghĩ một chút nói:
- Cũng tốt, hôm nay quét sân này cũng không có mùi vị gì.
Hoắc Nguyên Chân hơi có vẻ kinh ngạc, hôm nay quả thật Vô Danh có vẻ khác thường, chẳng qua như vậy vừa hay, có lẽ lại có thể nói ra một ít chuyện cơ mật cùng mình.
Hai người trở về Phương trượng viện, Hoắc Nguyên Chân lấy ra một ít trà, rót nước trà, hai người ngồi xuống.
- Vô Danh trưởng lão, bản phương trượng có một số việc, muốn tìm người tham khảo một chút.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Lão nạp chỉ sợ nói không tốt, ngược lại ảnh hưởng phương trượng.
- Không sao, lão nói thế nào là chuyện của lão, bản phương trượng tự có quyết định.
- Vậy mời phương trượng nói.
Hoắc Nguyên Chân cầm chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm. Sau khi đi tới nơi này cũng có thể uống trà, còn muốn tìm cà phê chính là không cần suy nghĩ, đừng nói những thứ kia, kem que cũng không có.
- Trưởng lão, lão cảm thấy Thiếu Lâm ta hôm nay tư thế phát triển như thế nào?
Vô Danh cũng uống một ngụm, chậm rãi nói:
- Tình thế không tệ, nhưng ẩn hoạn không ít.
- Nguyện nghe kiến giải.
- Trước mắt phương trượng đối mặt hai vấn đề, một là sợ rằng không bao lâu nữa sẽ xảy ra chiến tranh, mặc dù phương trượng đã chuẩn bị rất nhiều lương thực, đến lúc đó chẳng những không lo đồ ăn, còn có thể tiếp tế tai dân. Thế nhưng phương trượng đã nghĩ tới chưa, đến lúc đó số lượng thực này sẽ làm cho một số người thèm thuồng đỏ mắt, đã tới thời chiến, cái này chính là ưu thế, nhưng cũng là tai họa ngầm.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Chuyện này không giả, chẳng qua bần tăng không có lựa chọn khác.
Vô Danh không nói tiếp vấn đề này, mà lại nói:
- Tai họa ngầm thứ hai đến từ giang hồ, hôm nay Thiếu Lâm nổi dậy, võ lâm Hà Nam lại đại loạn. Ta thấy Tô Xán phản giáo kia nhất định là phương trượng an bài, nếu như Tô Xán có thể khống chế phân đà Cái Bang, như vậy ngoại trừ Ma giáo, Thiếu Lâm ở Hà Nam đã không có đối thủ nữa. Hơn nữa xem ra phương trượng dường như hết sức tự tin, hắn là Ma giáo cũng sẽ không can thiệp sự phát triển của Thiếu Lâm ở Hà Nam, tiếp tục như vậy, địa vị đệ nhất đại phái Hà Nam đã ở trong tầm tay.
- Nếu đã như vậy, vì sao trưởng lão lại nói là ẩn hoạn chứ?
- Phát triển quá nhanh, chọc cho người chú ý, rất nhiều môn phái giang hồ sẽ không muốn thấy thế phát triển của Thiếu Lâm, tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực ngăn cản. Phương trượng, đường đi tới phía trước của Thiếu Lâm đã định trước sẽ không thuận lợi.
- Xin trưởng lão nói rõ.
- Cũng không có gì nhiều có thể nói rõ, một điểm quan trọng nhất, phương trượng nhất định phải bảo đảm an toàn bản thân. Hơn nữa khi rời khỏi Thiếu Lâm, sợ rằng Linh Tiêu cung và Tịnh Niệm Thiền tông một thời gian trước xuất hiện đều có mưu đồ, võ lực của bản thân phương trượng mới là quan trọng nhất.
Sau khi nói xong, Vô Danh lại nói:
- Lại sắp cuối tháng rồi, hai ngày trước phương trượng lại làm ra La Hán đại trận, hơn nữa còn học được Kim Chung Tráo, ngày đó hình như là Hai Mươi Ba đưa ông Táo. Phương trượng quả nhiên là thần nhân, mỗi khi đến cuối năm và cuối tháng đều sẽ có lĩnh ngộ, hắn là về chuyện võ lực này, lão nạp lo lắng là có chút dư thừa rồi.
Thấy Vô Danh lại chuyển đến đề tài này, Hoắc Nguyên Chân vội vàng nói:
- Chuyện này không sao, chẳng qua bản phương trượng thấy dường như gần đây Vô Danh trưởng lão tâm sự nặng nề, cũng không biết vì sao?
Biết rõ Hoắc Nguyên Chân đang chuyển đề tài, Vô Danh cũng không nói ra, chẳng qua là thở dài một tiếng, nói:
- Cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua là sắp hết năm rồi, đại chiến ba mươi năm trước chính là thời điểm này, Không Nhân Thần Tăng tọa hóa cũng là lúc này, lão nạp hôm nay nghĩ tới vẫn là cảm khái vạn lần, thật là có lỗi với Không Nhân Thần Tăng.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy hứng thú, đặt chén trà xuống, nói với Vô Danh:
- Trưởng lão, có thể nói tường tận chuyện ba mươi năm trước hay không?
Vô Danh lắc lắc đầu:
- Tất cả đã qua rồi, cũng không có gì đáng nói, hôm nay lão nạp chỉ là cảm thấy áy náy đối với Không Nhân Thần Tăng.
- Trưởng lão có nhớ những người của Ma giáo tham gia đại chiến ba mươi năm trước không?
- Cũng không nhớ được nhiều, Dật Phong Lưu Vân Song Kiếm kia không có xuất hiện, tăng đạo thì cũng chỉ có Bất Tử Đạo Nhân, chẳng qua ngược lại Nam Hiệp và Bắc Ma đã chết ở trong trận chiến ấy.
- Vì sao Bất Tử Đạo Nhân kia lại chạy thoát chứ?
Vô Danh suy nghĩ một chút:
- Sau khi Bất Tử Đạo Nhân đả thương Không Nhân Thần Tăng, chúng ta liên thủ phát động công kích đối với hắn. Lúc ấy lão nạp đã đánh ra Tồi Tâm Chưởng mười hai tầng công lực, tin tưởng đủ để chấn đoạn tâm mạch của hắn. An Như Sương của Linh Tiêu Cung cũng đâm một kiếm xuyên thủng ngực hắn, còn có Nhất Dương Chỉ của Không Phàm Thần Tăng cũng đánh trúng trước ngực hắn. Những Bất Tử Đạo Nhân vẫn không chết, ngược lại đã lao ra khỏi vòng vây của chúng ta bỏ chạy về phía hậu sơn núi Thiếu Thất.
- Người này thật đúng là cường hãn, bị công kích như vậy còn không chết.
- Đúng vậy, người này được xưng là Bất Tử, chúng ta không quá tin tưởng, cho nên một đòn cuối cùng ai nấy đều công kích vào tim hắn, người ta không có tim làm sao có thể sống được? Thế nhưng hắn vẫn không chết, chuyện này hết sức kỳ quặc.
- Vậy cuối cùng các ngươi có từng truy kích hắn không?
- Thời khắc cuối cùng, Không Phàm Thần Tăng chiếu cố Không Nhân Thần Tăng, lão nạp đuổi theo Bất Tử Đạo Nhân một mình. Nhưng sau khi đến hậu sơn liền mất đi tung tích của hắn, tìm kiếm thế nào cũng không thu hoạch được gì, tin tưởng hắn là nhảy xuống vách núi chạy rồi.
- Vách đá của hậu sơn cao chót vót như vậy, hắn bị thương nặng như thế còn có thể nhảy xuống sao?
- Lão nạp cũng hoài nghi, nhưng ngoại trừ như vậy, lão nạp cũng không có giải thích nào hợp lý.
Hoắc Nguyên Chân gật gật đầu, lại nói với Vô Danh:
- Trưởng lão khi đó là Tiên Thiên hậu kỳ?
- Đúng vậy, tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ không bao lâu.
- Vậy hôm nay Vô Danh trưởng lão đạt tới cảnh giới nào rồi?
Đối với thực lực của Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân vô cùng hiếu kỳ, ba mươi năm trước chính là Tiên Thiên hậu kỳ, hôm nay ba mươi năm trôi qua, nhất định là phải có tiến bộ, nhưng tiến bộ đến trình độ nào đây?
- Phương trượng không cần hỏi, sợ là thành tựu của lão nạp đời này sẽ dừng lại ở đây, hổ thẹn với Không Nhân Thần Tăng, lão nạp cũng không cách nào đột phá nữa rồi.
Nghe được Vô Danh nói như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng không đạt được kết luận chân chính, nhưng căn cứ theo hắn suy đoán, hắn là Vô Danh đã đạt tới trình độ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, bởi vì tâm kết của Không Nhân Thân Tăng cho nên không cách nào tiến vào cảnh giới Tiên Thiên đại viên mãn nữa.
Đối với chuyện này, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nếu như Vô Danh có thể tiến vào Tiên Thiên viên mãn, như vậy Thiếu Lâm mới thật sự chân chính không lo. Dù sao hiện tại người trên giang hồ ngay cả cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ cũng rất ít, cao thủ tiến vào Tiên Thiên viên mãn cũng chỉ có một mình Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị mà thôi.
Thấy vẻ mặt của Hoắc Nguyên Chân, Vô Danh cười nói:
- Lão nạp biết phương trượng đang nghĩ gì, thật ra cũng không cần phải như vậy. Tiên Thiên viên mãn tuyệt đối không phải người thường dựa vào tu luyện có thể đạt tới, cần phải có lĩnh ngộ mới được. Qua nhiều năm như vậy, cũng chỉ có Đinh Bất Nhị trăm năm trước có cơ duyên này, nhưng trước khi hắn tiến vào Tiên Thiên viên mãn cũng đã là đệ nhất thiên hạ rồi.
← Ch. 154 | Ch. 156 → |