← Ch.155 | Ch.157 → |
Về phần những người khác, lão nạp tin tưởng, cho dù trăm năm trôi qua bọn họ cũng không có ai có thể tiến vào Tiên Thiên viên mãn, đây là một cửa ải lớn nhất của người tập võ, gần như không có khả năng vượt qua.
- Vậy nếu như Vô Danh trưởng lão có thể giúp Không Nhân Thần Tăng báo thù, vậy có cơ hội tiến vào Tiên Thiên viên mãn hay không?
Vô Danh ngẩn người một chút:
- Báo thù như thế nào? Kẻ giết chết Không Nhân Thần Tăng chính là Bất Tử Đạo Nhân, hôm nay hắn đã biến mất ba mươi năm, chỉ sợ xương cốt đã mục nát không còn, chẳng lẽ lão nạp còn có thể đi âm tào địa phủ tìm hắn báo thù hay sao?
Hoắc Nguyên Chân không nói gì, thầm nghĩ người bị vây trong địa động ba mươi năm cũng có thể sống sót, người ta được xưng Bất Tử, tự nhiên sẽ không dễ dàng chết đi.
- Giả sử hôm nay trưởng lão gặp phải Bất Tử Đạo Nhân, có nắm chắc đánh bại hắn không?
Vốn Hoắc Nguyên Chân chỉ là thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ đến Vô Danh trên mặt lộ vẻ ngạo nghễ:
- Ba mươi năm rồi, lão nạp một mực nghiên cứu chiến pháp của Bất Tử Đạo Nhân. Bản lĩnh giữ nhà của hắn chính là Bất Tử Ấn Pháp, chỉ cần hôm nay hắn không phải là Tiên Thiên viên mãn, lão nạp có lòng tin tuyệt đối đánh bại hắn, chỉ là giết chết lại hoàn toàn không nắm chắc.
Hoắc Nguyên Chân kinh hãi, thì ra Vô Danh đã đạt đến trình độ này.
Đang muốn hỏi kỹ, đột nhiên bên ngoài Tuệ Ngưu vội vã chạy vào, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, Đại Hoàng của ta dường như bị rắn cắn bị thương, sắp chết rồi, người đi cứu nó đi.
Đại Hoàng chính là con hổ của Tuệ Ngưu, vẫn sống ở trên núi Thiếu Thất, phần lớn thời gian ở hậu sơn, tăng nhân Thiếu Lâm thường có thể nhìn thấy, biết là của Tuệ Ngưu nuôi. Hơn nữa Đại Hoàng cho tới bây giờ không đả thương người, đối với người của Thiếu Lâm cũng rất thân thiện, các hòa thượng đều rất thích nó, Hoắc Nguyên Chân cũng làm như không thấy mặc cho Đại Hoàng sống ở trên núi.
Nhưng vì sao lại bị rắn cắn chứ?
- Tuệ Ngưu, chớ nói nhảm, bây giờ là mùa Đông, rắn đã ngủ đông cả rồi, ở đâu ra cắn Đại Hoàng của ngươi.
- Phương trượng, Tuệ Ngưu không nói láo, người mau đi xem một chút đi, Đại Hoàng hiện tại đang ở cửa sau, sắp không được rồi.
Nghe được Tuệ Ngưu khẳng định, Hoắc Nguyên Chân cũng không dám khinh thường, vội vàng mang theo một viên Đại Hoàn Đan, đi theo Tuệ Ngưu.
Đi theo Tuệ Ngưu đi tới chỗ cửa sau của Thiếu Lâm tự, nơi đó đã xúm lại rất nhiều hòa thượng.
Nhìn thấy phương trượng đi tới, tất cả mọi người nhường ra một con đường, để Hoắc Nguyên Chân đi vào.
Vô Danh cũng đi theo phía sau Hoắc Nguyên Chân cùng đi tới, Vô Danh thỉnh thoảng có thể nhìn thấy con hổ này. Hơn nữa trước kia khi lão ở trong sơn động, con hổ này một lòng chăm chú tới trộm đan dược ăn, làm cho ký ức của Vô Danh vẫn như mới, tự nhiên cũng có cảm tình đối với con hổ này, thậm chí rất nhiều khi sẽ còn đem một ít thức ăn cho nó.
Đáng thương cho con hổ này, vốn là động vật ăn thịt, nhưng sợ hãi Vô Danh, đồ ăn của Vô Danh cho cũng không dám không ăn, làm cho nó cũng sắp sửa thành heo.
Hoắc Nguyên Chân và Vô Danh đi tới bên người con hổ, cúi đầu nhìn kỹ, quả nhiên đùi sau con hổ có dấu răng cực lớn rõ ràng, hai cái lỗ đen hẳn là thương tích bị rắn độc gây lên.
- Rắn thật lớn.
Dấu răng cực lớn, không giống như rắn nhỏ bình thường, ít nhất hắn là mãng xà, nhưng mãng xà không có độc, hơn nữa nơi băng thiên tuyết địa này làm sao còn có rắn chứ? Hoắc Nguyên Chân không lý giải được.
Hiện tại cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, Hoắc Nguyên Chân đưa tay móc Đại Hoàn Đan ra.
Bình thường bên trong chùa có tăng nhân nào bị tổn thương gì đều là dùng kim sang dược, thời điểm dùng đến Tiểu Hoàn Đan đều cực ít, hiện tại Vô Danh không luyện đan rồi, xây phòng luyện đan cũng không làm gì được, cho nên đan dược này dùng một ít là thiếu một ít, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Không nghĩ đến viên Đại Hoàn Đan đầu tiên này, lại dùng trên người con hổ này.
Chẳng qua Vô Danh và Hoắc Nguyên Chân đều không đau lòng, có thể cứu sống con hổ này cũng là chuyện tốt, nếu không người trực tính như Tuệ Ngưu nhất định sẽ thương tâm đến chết.
Đại Hoàn Đan chính là kỳ dược chữa thương, vô luận là nội thương ngoại thương, hay là trúng độc, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, tuyệt đối có thể kéo ngươi từ chỗ tử thần về.
Nhét vào trong miệng lớn của con hổ một viên Đại Hoàn Đan, lại đắp kim sang dược lên trên vết thương trúng độc, một lát sau, con hổ liền mở mắt, không đến mười phút đã ngẩng đầu lên, lảo đảo lắc lư muốn đứng lên.
Nhìn thấy con hổ không sao, mọi người cũng yên lòng, Tuệ Ngưu càng là ôm đầu của con hổ khóc nước mắt nước mũi ràn rụa.
Hoắc Nguyên Chân không để ý tới những chuyện này, mà yên lặng suy tư vấn đề.
Vô Danh cũng là tỏ ra tâm sự nặng nề, suy nghĩ một lát nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Lão nạp trở về quét sân.
- Vô Danh trưởng lão chậm đã, chuyện này rất là kỳ quặc, người thấy thế nào?
- Lúc này có thể xuất hiện rắn, tuyệt đối không phải là loại rắn bình thường, hơn nữa con hổ này bị thương ở hậu sơn, chứng minh con rắn này cũng ở hậu sơn, ta nghĩ phương trượng hẳn là nên xem một chút hậu sơn rốt cuộc có cái gì? Tại sao mùa Đông con rắn này còn đi ra, lại không bị chết rét?
Sau khi nói xong, Vô Danh vốn muốn đi, đột nhiên lại đứng lại:
- Phương trượng, chuyện này giao cho lão nạp đi thăm dò đi.
Hoắc Nguyên Chân kinh ngạc liếc mắt nhìn Vô Danh, Vô Danh trưởng lão ngày thường không quan tâm đối với hết thảy, tại sao lão lại để ý đối với chuyện này như vậy chứ?
Chẳng qua nếu Vô Danh muốn đi, Hoắc Nguyên Chân cũng để mặc lão.
Vô Danh cầm chổi đi ra sau núi, từ trước tới nay Hoắc Nguyên Chân cũng chưa từng thấy qua Vô Danh trịnh trọng như vậy, trong lòng luôn có cảm giác không hiểu, lần này dường như sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
- Sư tỷ, nơi này chính là Thiếu Lâm tự sao?
- Chính là nơi này.
Mặc Lan đi theo phía sau một nữ tử.
Nữ tử này mặc một thân y phục màu lam nhạt, đội mũ màu đen, cổ áo màu trắng bạc làm nổi lên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng thanh ngọc khiết, giống như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.
Mặc Lan vẫn một thân hắc y, khí chất yêu diễm, đầu mày cuối mắt toát ra vẻ mê người, mặc dù khí chất siêu quần không bằng nữ tử này, nhưng nói về quyến rũ cũng không thua nàng.
- Sư tỷ chính là bại ở trong tay hòa thượng này ư?
- Đúng nha, sư tỷ bản lĩnh còn kém, hòa thượng này cũng không mắc bẫy. Thu Vũ, hay là chúng ta đi thôi, sư phụ còn đợi ở trong môn, chúng ta trì hoãn quá lâu, trước năm mới sẽ không về kịp Thiên Nhai Hải Các.
- Không việc gì, chẳng qua là sự muội tùy tiện xem một chút.
Nữ tử gọi là Thu Vũ nhàn nhạt nói một câu, cất bước tiến vào cửa của Thiếu Lâm tự.
Hôm nay năm mới sắp đến, lại thêm khí trời giá rét, người tới Thiếu Lâm dâng hương cũng rất ít rồi, chỉ có thưa thớt mấy hương khách ở trong đại viện rộng rãi.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Thu Vũ đứng ở phía trước chuông lâu nhìn một chút:
- Lầu chuông này xây dựng không tồi.
- Nghe nói kiến trúc nơi này của bọn họ đều là Phật tổ ban cho, đều là thần tích.
Thu Vũ lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhìn Mặc Lan hỏi:
- Sư tỷ tin tưởng sao?
- Có hơi tin.
Thu Vũ không nói gì thêm mà chậm rãi đi vào phía trong chùa.
- Sư tỷ, ngươi nhìn những người này, bọn họ quỳ gối trước những tượng gỗ tượng đất Bồ tát Phật tổ kia, lại thắp hương vái lạy, thật sự có tác dụng sao?
Mặc Lan nhìn nhìn Thu Vũ, thầm nghĩ sư muội này cũng không biết là ngây thơ hay là đến gây sự, cố ý nói như vậy ở trong chùa miếu, không phải là tìm rắc rối sao?
Nhưng sự muội này từ trước đến nói một không hai, nhìn như ôn nhu thực ra vô cùng có chủ ý, hơn nữa Mị thuật của nàng đã luyện đến cảnh giới Phản Phác Quy Chân, trong Thiên Nhai Hải Các chỉ có sự phụ có thể so sánh với nàng, địa vị cũng là người thứ nhất dưới sự phụ, mình không cách nào so sánh với nàng.
Chẳng qua mặc dù nàng không nói, những hương khách này lại có chút mất hứng, quay đầu nhìn lại một chút, lại bị phong tư của nữ tử này chấn kinh.
Nữ tử này vô luận là đi, đứng, nói năng đều toát ra vẻ xinh đẹp động lòng người, không chút làm bộ, không chút kiểu cách, hết sức thanh nhã lại hoàn chỉnh tự nhiên, làm cho người ta nhìn thế nào cũng cảm thấy yêu thích.
Vốn là người ta lời nói muốn trách cứ, lúc này cũng không nói ra miệng.
Thu Vũ và Mặc Lan chậm rãi đi một mạch về phía trước, gần như đã hấp dẫn tất cả con mắt bên trong chùa.
- Sư tỷ người xem, những người này tin phụng Phật tổ, hiện tại ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm hai người chúng ta, ngươi nói vì sao bọn họ phải như vậy chứ? Không phải là bọn họ chú trọng tứ đại giai không sao?
- Tự nhiên là sự muội phong tư trác tuyệt, dễ nhìn hơn so với Phật tổ rồi.
- Không phải vậy, mà hư ảo chính là hư ảo, chân thật chính là chân thật, Thu Vũ và sư tỷ dễ nhìn, tự nhiên là có người nhìn, Phật tổ chẳng qua cũng là pho tượng trên miếu đường mà thôi, có cái gì hay ho nhìn.
- Thu Vũ, những lời này của người nói một chút ở trước mặt sư tỷ là được, nếu như lát nữa nhìn thấy phương trượng kia, ngàn vạn lần không nên nói lung tung, người kia rất tà môn, chúng ta không nên tự rước lấy nhục.
- Sư tỷ nói thế, Thu Vũ không dám đồng ý, chẳng lẽ nói bởi vì sợ bị hắn làm cho nhục nhã, chúng ta cũng không dám nói ngay cả lời bình thường nên nói sao?
Bị sư muội phản bác Mặc Lan cũng không nói được gì, sư muội chính là người như vậy, dù rằng nàng tu luyện Mị thuật trọn vẹn tự nhiên nhưng lại không có một chút tự giác, vẫn làm theo ý mình, từ trước tới nay nên nói cái gì nên làm cái gì cũng sẽ không cân nhắc nhiều. Hơn nữa từ trước tới nay vẫn không thèm nói gì với mình, nhưng lại làm cho mình cảm thấy nàng đúng.
Đương nhiên cũng không phải mình thật sự không lời chống đỡ, mà là khí chất kia của sư muội, vẻ lạnh nhạt đó làm cho người ta cảm thấy, nếu như nhất định phải tranh cãi với nàng thì sẽ làm cho người ta cảm giác mình đang cố tình gây sự.
Mặc Lan không muốn làm một nữ nhân cố tình gây chuyện, vậy thì nghe theo sư muội đi.
Hai người đi qua Thiên Vương điện, từ từ đi đến khu vực Vạn Phật tháp cuối cùng của Thiếu Lâm tự.
- Sư tỷ, người bái Phật nơi này càng nhiều.
Mặc Lan còn chưa trả lời, nơi xa đột nhiên vang lên một thanh âm:
- A Di Đà Phật, Mặc Lan cô nương đã lâu không gặp, có khỏe không?
- A... Đa tạ đại sư quan tâm, Mặc Lan vẫn khỏe...
Nhất Giới phương trượng của Thiếu Lâm tự vẫn một thân tăng bào hai màu đen trắng, chậm rãi từ đàng xa đi tới.
Hoắc Nguyên Chân ngồi tĩnh tọa xong, vốn tính toán đi ra hậu sơn xem thử Vô Danh rốt cuộc đã phát hiện cái gì, nhưng còn chưa kịp đi đã phát hiện Mặc Lan và một nữ tử khác đi vào Thiếu Lâm tự, nếu là người quen liền tới thăm hỏi một chút.
Mặc dù khi xưa Mặc Lan bị Chu Hoàn mời xuất thủ với Hoắc Nguyên Chân, nhưng cuối cùng không có thương tổn đến bản thân hắn chút nào, hôm nay càng là không có địch ý gì, tự nhiên không cần làm cho quan hệ căng thẳng.
Mặc Lan nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân, bản năng có chút áy náy, đã đáp một tiếng liền thúc giục Thu Vũ đi mau.
Không nghĩ đến Thu Vũ kia lại lấp lánh ánh mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân, mở miệng nói:
- Ngươi là phương trượng của Thiếu Lâm tự? Người mà lần trước sư tỷ không thể làm gì được?
- Bần tăng là phương trượng, nhưng lại không biết Mặc Lan thí chủ muốn làm gì đối với bần tăng.
Một câu nói của Hoắc Nguyên Chân vốn là trấn an, cũng là một câu tha thứ, không muốn Mặc Lan quá khó xử, Mặc Lan cũng lộ ra thần sắc cảm kích, nhưng không nghĩ đến Thu Vũ lại nói:
- Phương trượng nói lời không thật, rõ ràng Mặc Lan tỷ tỷ đã nói với ta, ngươi lại giấu diếm cho nàng, như vậy phù hợp với giáo nghĩa của các ngươi sao?
Trên thế giới này còn có người không thức thời như vậy.
Hoắc Nguyên Chân thật sự là lần đầu tiên thấy không nên vạch trần khuyết điểm của người khác. Mặc dù nói người xuất gia không nói dối, thế nhưng một ít lời nói hàm hồ thiện ý thường thường càng thêm ấm áp lòng người, nữ tử này có cần thiết phải như vậy không?
- A Di Đà Phật, nữ thí chủ nói đúng, bần tăng sai rồi.
Thân là phương trượng, cầm lên được cũng bỏ xuống được, Hoắc Nguyên Chân còn biết sai liền sửa.
- Biết rõ là sai còn muốn nói, người xuất gia các ngươi nha, dối trá.
Hoắc Nguyên Chân mặt không đổi sắc, thế nhưng trong lòng có chút không vui rồi:
- A Di Đà Phật, dường như nữ thí chủ có chút thành kiến đối với người xuất gia.
- Không phải là thành kiến.
Nữ tử này đi về phía trước hai bước, nhìn bốn phía một chút:
- Sau khi xuất gia, cắt đứt với hồng trần, có thân nhân cũng ly biệt thân nhân, mỗi ngày bái lạy những tượng gỗ tượng đất kia, các ngươi thật sự có thể đắc đạo thành Phật sao? Ta thấy chưa chắc.
Sau khi nói xong, nữ tử lắc lắc đầu:
- Đây là cần gì phải khổ như vậy chứ? Sinh ly tử biệt chốn nhân gian, xương thịt tan theo khói bụi trần, chỉ còn nắm đất vàng trơ trọi, không còn duyên ngộ được Phạm Thiên.
Nghe bài thơ nhỏ của nữ tử này, Hoắc Nguyên Chân trong lòng chấn động, quay đầu nhìn về phía Mặc Lan:
- Mặc Lan cô nương, vị cô nương này là... ?
- Tiểu sư muội của Thiên Nhai Hải Các chúng ta, đệ nhất thiên tài Mộ Dung Thu Vũ.
Giọng điệu nàng có vẻ chua chát, hiển nhiên cũng không phải rất thích vị tiểu sự muội này.
- Đại sư, đừng nói với nàng, không ai nói được nàng, người vẫn nên trở về đi thôi, một lát chúng ta sẽ đi rồi.
Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười:
- Nếu như vị Mộ Dung cô nương này có nhã hứng, nếu bần tăng không phụng bồi một phen chẳng phải là không có lễ nghi sao, huống chi lại đề cập đến tôn nghiệm của người xuất gia ta, bần tăng không thể đi được.
Hoắc Nguyên Chân không nghe lời khuyên can của Mặc Lan, Mộ Dung Thu Vũ này công khai nói người xuất gia không đúng ở Thiếu Lâm, mình tuyệt đối không thể lùi bước. Mặc dù tu Phật tu tâm, cũng không thể để người ta tùy ý nói sao cũng được.
← Ch. 155 | Ch. 157 → |