← Ch.162 | Ch.164 → |
Bất quá Hoắc Nguyên Chân sẽ không lập ra liên minh gì giống Thiên Đạo Minh của Hoa Vô Kỵ. Thiếu Lâm là Phật môn, mình muốn làm cho Thiếu Lâm thành một đại phái địa vị cao cả, mà không phải bá chủ giang hồ.
Tính thời gian, hôm nay là Hai Mươi Chín tháng Chạp, qua mười hai giờ chính là Ba Mươi Tết rồi.
Hoắc Nguyên Chân yên lặng chờ đợi, chờ đợi ngày Ba Mươi đến, hắn ôm hy vọng rất lớn đối với lần quay thưởng Tết này.
Quay thưởng đưa ông Táo còn phong phú như thế, quay thưởng Tết sẽ xuất hiện thứ gì đây?
Ngồi xếp bằng trên giường ở Phương Trượng viện, rốt cục Hoắc Nguyên Chân chờ đến mười hai giờ.
Hắn xoa tay chuẩn bị, nhưng vẫn không nghe thanh âm Hệ Thống vang lên.
- Xảy ra chuyện gì? Thời gian không chính xác hay sao?
Hoắc Nguyên Chân lại đợi thêm mấy phút, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vẫn không vang lên, hắn có hơi nôn nóng, vội vàng mở Hệ Thống ra tra xét.
Thời gian hiển thị trên Hệ Thống đã là mười hai giờ năm phút, thời gian này không thể nghi ngờ là chính xác, những luận bàn Hệ Thống vẫn ảm đạm không ánh sáng.
- Tết cũng không cho quay thưởng thêm, chẳng lẽ Hệ Thống này hư hỏng rồi sao?
Vừa nghĩ tới Hệ Thống có thể hư hỏng, lập tức trên đầu Hoắc Nguyên Chân liền xuất ra mồ hôi, chuyện gì là căn bản? Hệ Thống mới là căn bản, nếu như không có Hệ Thống này trợ giúp, hết thảy ước mơ của mình không thể nghi ngờ đều là bóng trăng đáy nước.
Nhưng rõ ràng đã là Ba Mươi Tết rồi kia mà, Hệ Thống này vẫn không chịu cho quay thưởng, chẳng lẽ thật sự quên bẵng lão nạp rồi sao?
Sáng sớm, ngoài cửa truyền tới giọng nói ồn ào, ngày hôm qua Hoắc Nguyên Chân nghiên cứu Hệ Thống có kết quả, sau nửa đêm mới ngủ, hiện tại tỉnh lại từ trong mộng.
Dọn dẹp một chút đi tới trước cửa viện, chỉ thấy bọn Nhất Trần, Tuệ Chân, Tuệ Minh đứng ở cửa mình, dường như đang thương nghị chuyện gì.
- Các ngươi đang làm gì vậy?
- Phương Trượng!
Mấy người nhất tề thi lễ, sau đó Nhất Trần nói:
- Phương Trượng, hôm nay là Ba Mươi Tết, ngày mai sẽ là mồng Một, sắp Tết rồi, chúng ta đang thương lượng viết trên cửa ngài một bức liễn Xuân đây.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, đột nhiên chợt hiểu ra, thì ra mồng Một mới là Tết, kiếp trước mình đã quen Ba Mươi là Tết, không có cảm giác gì đối với mồng Một, thật ra thì ngày đầu tiên hàng năm mới là thật sự sang năm mới.
Ba Mươi năm cũ bỏ tuổi cũ, mồng Một tháng Giêng đón năm mới, vì sao mình lại quên bẵng chuyện này?
Khó trách Hệ Thống không có phản ứng, thì ra thời điểm Tết còn chưa tới, mình còn tưởng rằng Hệ Thống hư hỏng, tối ngày hôm qua buồn bực không vô cùng.
Nghe nói tin tức này, Hoắc Nguyên Chân lập tức cảm thấy thông suốt sáng sủa, sau cơn mưa trời lại sáng, tâm trạng lập tức khá hơn.
- Thì ra là viết liễn Xuân cho bần tăng, lấy ra xem một chút các người viết như thế nào?
- Phương Trượng, xem của đệ tử trước đi.
Tuệ Minh tranh trước đi tới, lấy ra một bộ liễn Xuân đã viết xong.
Bảo Tuệ Minh mở ra, Hoắc Nguyên Chân nhìn qua, viết cũng không tệ lắm.
Thượng liễn viết: Phật pháp năng trừ thế gian khổ.
Hạ liễn viết: Pháp âm hương thấu chín tầng mây.
Hoành phi là bốn chữ to: Thiên cổ minh đăng.
Hoắc Nguyên Chân sờ sờ đầu, cười cười:
- Không tệ, nhưng đầu bần tăng không phải là thiên cổ minh đăng gì cả, hơn nữa ý cảnh đôi liễn này có hơi quá...
- Phương Trượng, xem của đệ tử đi.
Tuệ Chân cũng lấy ra một đôi liễn, mở ra nhìn thấy trên đó viết: "Vạn pháp giai không như mây khói, không nhiễm bụi trần thấy Như Lai, " hoành phi ghi "Tự tịnh kỳ ý".
- Ừm, rất tốt, bần tăng cũng mong có ngày được diện kiến Phật tổ.
Hoắc Nguyên Chân tán dương đối câu, lại nhìn về phía Nhất Trần.
Đôi liễn của Tuệ Minh cùng Tuệ Chân chỉ có thể coi như đối chuẩn, nhưng cũng không phải là thượng hạng, Hoắc Nguyên Chân đều không muốn dung.
Nhất Trần thấy Hoắc Nguyên Chân nhìn lão, cũng lấy đôi liễn của mình ra:
- Phương Trượng sư huynh, thật ra liễn của hai vị sư điệt cũng không tồi.
- Không cần khiêm nhường, mở ra ta xem một chút.
Hoắc Nguyên Chân nhìn đôi liễn Nhất Trần vừa mở ra, lập tức ánh mắt sáng lên.
Chữ viết Nhất Trần hùng mạnh hữu lực, nét bút lực thấu lưng giấy, đây là khác nhau lớn nhất giữa người luyện võ và không phải là người luyện võ. Quan trọng hơn nữa, chính là đôi liễn của lão cũng viết rất tốt.
Thượng liễn viết: Chúng sanh như mây, thiện thiện ác ác một nắm đất.
Hạ liễn viết: Đại địa mênh mang, thật thật giả giả cũng thành không.
Không có hoành phi, bởi vì trên cửa đã có ba chữ Phương Trượng viện thật to, coi như miễn đi hoành phi.
- Không tệ, liễn của Nhất Trần sư đệ viết rất hay, theo bần tăng thấy nên dùng đôi này đi.
Nhất Trần vội vàng nói:
- Phương Trượng, ba người chúng ta cũng muốn chuẩn bị cho ngài một đôi liễn, nhưng đến nơi này trải qua chúng ta thượng nghị chuyện này, cho là đôi liễn của ngài phải do đích thân ngài viết mới phải.
Hoắc Nguyên Chân cười cười:
- Các ngươi đây là có lòng khảo nghiệm bần tăng...
- Phương Trượng tài cao, chúng ta cũng muốn chiêm ngưỡng.
Tuệ Minh vuốt mông ngựa một cái không dấu vết, thật ra thì đã đẩy Hoắc Nguyên Chân tới chân tường. Nếu như Hoắc Nguyên Chân không viết, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người nghi ngờ tài văn chương của hắn.
- Thôi thì viết một bức đi.
Mấy người vào bên trong Phương Trượng viện, mở bút mực ra, Hoắc Nguyên Chân cố ý tìm hai tấm giấy đỏ. Mọi việc dùng giấy đỏ là thói quen đời trước mang tới, dùng giấy trắng mực đen có cảm giác như mình bị mang ra bán.
Chữ bút lông của Hoắc Nguyên Chân cũng không tồi, hiện tại đã có nội lực trong người tự nhiên cũng có thể viết ra hết sức khí thế. Dưới ánh mắt chăm chú của ba người, bút chấm mực viết ra một đôi liễn rất nhanh.
Mấy người vừa xem, rối rít vỗ tay khen hay, tâm phục khẩu phục.
Đôi liễn của Hoắc Nguyên Chân chỉ có mười chữ, thượng liễn viết: "Liễu liễu vô già niệm", hạ liễn viết: "Không không bất nhiễm tâm."
Không có hào ngôn tráng chí, nhưng lại lộ hết chân nghĩa nhà Phật, khiến cho người ta kính phục.
- Đi đi, sau khi dán đôi liễn lên, bảo tất cả mọi người tới chỗ của ta.
Mấy người đi ra ngoài, qua một hồi, tất cả hòa thượng Thiếu Lâm tự đều lục tục đi tới Phương Trượng viện Hoắc Nguyên Chân.
Bên trong đại sảnh rộng rãi sáng ngời, mặc dù hơn tám mươi hòa thượng hơi chật chội một chút, nhưng cũng coi là trật tự yên tĩnh.
Nhìn đệ tử Thiếu Lâm khắp sảnh, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy hài lòng. Thiếu Lâm đã dần dần có dáng vẻ đại phái, đã tốt hơn miếu nhỏ nghèo xơ xác ngày xưa không biết bao nhiêu mà kể.
Đệ tử đời thứ hai chữ Tuệ đồng loạt mặc tăng bào màu trắng, ai nấy khí độ ung dung, chẳng khác nào đệ tử đại phái.
Đệ tử đời thứ ba chữ Giác đều mặc tăng bào màu đen, ai nấy tinh thần phấn chấn.
- Hôm nay gọi mọi người tới, một là vì Tết, chúc Tết cho mọi người, hai là muốn nói một chút cho mọi người biết, trong thời gian này Thiếu Lâm chúng ta đã đạt được những thành tựu gì.
Hoắc Nguyên Chân ngồi ở chủ vị, mấy hòa thượng chữ Nhất khác ngồi bên cạnh, hòa thượng chữ Tuệ không có chỗ ngồi đứng ở hàng đầu bên dưới.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Hoắc Nguyên Chân nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tuệ Chân. Hiện tại Nhất Không dốc lòng nghiên cứu Phật pháp, giao một ít sự vụ Thiếu Lâm bình thường cho Tuệ Chân cùng Tuệ Minh xử lý, hai người bọn họ coi như là nhân vật đại biểu văn tăng.
Tuệ Chân vội vàng nói:
- Phương Trượng, hiện tại Thiếu Lâm ta có ba mươi hai văn tăng, khóa sớm khóa tối chưa từng gián đoạn. Ngày thường dựa theo mệnh lệnh của Phương Trượng, đi tới các huyện trấn xung quanh thuyết pháp giảng kinh, làm pháp sự. Hiện tại đã có tám người có thể lĩnh đội một mình, từ mùa Đông bắt đầu cho tới nay, chỉ mấy tháng mà tín đồ tin theo ngã Phật xung quanh đã gia tăng mấy ngàn người. Điểm này có thể nhìn ra từ chuyện hương hoa Thiếu Lâm ta càng ngày càng thịnh vượng.
- Hiện tại Thiếu Lâm còn có bao nhiêu tiền bạc?
Nói tới chỗ này, Tuệ Chân có vẻ hơi lúng túng:
- Phương Trượng, bởi vì thời gian trước Thiếu Lâm ta thu mua lương thực hao mất quá nhiều ngân lượng, hôm nay nói có bao nhiêu tiền đã không hợp lý nữa, mà là phải nói thiếu bao nhiêu tiền. Tính sơ qua Thiếu Lâm hiện tại, còn thiếu tiền trang hơn mười hai vạn tám ngàn lượng.
Hoắc Nguyên Chân nghe thấy mấy chữ này cũng không tiện hỏi thăm tiếp, đây đều là do mình tạo thành, nếu còn nói nhiều sợ rằng làm cho những người khác có chỗ cố kỵ trong lòng, lo lắng vấn đề cơm ăn ngày sau.
- Chuyện này không cần phải lo lắng, chỉ mấy ngày sau, vấn đề tiền tài sẽ được giải quyết.
Thật may là trong tay còn có một gốc san hô, có thể giải quyết nguy cơ tài chánh, Hoắc Nguyên Chân mới không lo lắng, tiếp tục nói với Tuệ Vô:
- Nói tình huống võ tăng một chút đi.
Tuệ Vô là thủ tọa La Hán đường, cũng là người duy nhất hiện tại có chức vị trong lớp đệ tử đời thứ hai, nghe thấy Phương Trượng điểm danh vội vàng nói:
- Phương Trượng, bây giờ La Hán đường có hai mươi mốt đệ tử đời thứ hai, bốn mươi đệ tử đời thứ ba, trước mắt tám người cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, mười ba người Hậu Thiên hậu kỳ, mười chín người Hậu Thiên trung kỳ, hai mươi mốt người sơ kỳ.
Nghe thấy mấy chữ này, Hoắc Nguyên Chân hài lòng gật đầu một cái. Đệ tử đời thứ ba cũng sắp tiến vào Hậu Thiên trung kỳ, cũng sắp tạo thành chiến lực, duy nhất có chút tiếc nuối chính là vẫn chưa có cảnh giới Tiên Thiên.
Tuệ Vô nhìn ra tâm tư Hoắc Nguyên Chân, nói bổ sung:
- Phương Trượng, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng hai tháng, có lẽ sẽ có không chỉ một người cảnh giới Tiên Thiên xuất hiện.
- Ủa, có thật không?
Nghe được tin tức này, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân sáng lên, đây chính là niềm vui bất ngờ đối với hắn.
Tuệ Vô còn có vẻ ngượng ngùng:
- Đệ tử đã bước tới lằn ranh đột phá, hơn nữa Tuệ Kiếm sư đệ, còn có sáu người Tuệ Nhất sự đệ đều có dấu hiệu đột phá.
Hoắc Nguyên Chân không nhịn được vỗ tay khen ngợi:
- Rất tốt, rất tốt, Thiếu Lâm ta đã có người kế nghiệp.
Lúc này Tuệ Nhất cũng nói bổ sung:
- Phương Trượng, mười tám người chúng ta cùng nhau tu luyện, cảnh giới không chênh lệch mấy, sáu người chúng ta đã có dấu hiệu đột phá, thật ra thì mười hai người khác rất nhanh cũng có thể tiến vào Hậu Thiên viên mãn.
- Rất tốt! Mọi người đều rất giỏi!
Hoắc Nguyên Chân không nhịn được đứng lên, cứ như vậy, thực lực Thiếu Lâm đã tiến lên một nấc thang mới, bảy tám đệ tử cảnh giới Tiên Thiên, thực lực bậc này đã sánh ngang với đại phái phổ thông trên giang hồ.
Thêm vào Thập Bát La Hán Trận của bọn Tuệ Nhất, nếu như kẻ thấp kém nhất cũng là Hậu Thiên đại viên mãn, như vậy uy lực lập tức gia tăng không ít, trở thành tuyệt chiêu lót đáy hòm của Thiếu Lâm.
Sau đó mọi người Thiếu Lâm rối rít báo cáo võ công tiến cảnh, hiện đang lúc mọi người cảnh giới còn thấp, tu luyện cũng là Vô Tướng Thần Công, hơn nữa còn có Long Tượng Bàn Nhược Công hộ thể, thực lực so với cao thủ cùng cảnh giới cũng cường hãn hơn một chút. Còn có La Hán đường phụ trợ cho tu luyện, tiến độ cũng không chậm. Ngay cả kẻ chậm chạp nhất là Tuệ Ngưu cũng đã đạt tới Hậu Thiên trung kỳ đỉnh phong, sắp tiến vào hậu kỳ.
Làm cho Hoắc Nguyên Chân vui mừng chính là Nhất Tịnh sau ngày giao thủ cùng Hoa Tiểu Hoàn lại có lĩnh ngộ, trực tiếp đột phá cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ, đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ.
Nhất Tịnh cất bước trễ nhất, nhưng coi như tiến bộ cũng là nhanh nhất.
Như vậy nhìn qua trong toàn Thiếu Lâm tự, kẻ tiến bộ chậm nhất chính là mình.
Thân là Phương Trượng, còn có Phương Trượng viện phụ trợ tu luyện, hôm nay mới chỉ là Hậu Thiên trung kỳ mà thôi, Hoắc Nguyên Chân cũng xấu hổ không dám nói ra cảnh giới của mình.
Hắn khích lệ mọi người một hồi, lại nói một hơi những lời chúc Tết, cuối cùng mọi người mới tản đi, Hoắc Nguyên Chân ước hẹn mọi người buổi tối cùng ăn cơm ở trai đường.
Thời này cũng không có hoạt động giải trí gì, tối đa cũng chỉ là vào lúc cao hứng cho người nào đó bước ra biểu diễn quyền cước giúp vui. Trên bàn cơm lấy trà thay rượu, mọi người ăn uống no đủ, bữa ăn tối xong, Ba Mươi Tết coi như đã qua.
Ăn cơm tối xong, Hoắc Nguyên Chân trở lại Phương Trượng viện.
Tối ngày hôm qua tính sai rồi, hôm nay chắc chắn sẽ không sai nữa, Hoắc Nguyên Chân cũng không tin Tết mà Hệ Thống không cho một cơ hội quay thưởng.
Lần này hắn cố ý tắm rửa thay quần áo, sau khi niệm Phật tụng kinh mới trở lại bồ đoàn.
Trải qua vài lần quan sát, Hoắc Nguyên Chân đã tin tưởng, địa phương, tâm trạng và mức độ thành kính trước khi quay thưởng, dường như cũng ảnh hưởng đến chất lượng tốt xấu của phần thưởng xuất hiện.
Quay thưởng đưa ông Táo quay trúng được Kim Chung Tráo, quay thưởng Tết này là lần mà Hoắc Nguyên Chân mong đợi nhất kể từ khi Hệ Thống Phương Trượng xuất hiện.
Quá nhiều thứ mong muốn, quá nhiều lý tưởng muốn thực hiện, mắt thấy thời gian gần tới, Hoắc Nguyên Chân vốn trấn định từ đầu hiện tại lại có vẻ kích động.
Đã đến giờ nửa đêm mười hai giờ, trong sự chờ đợi của Hoắc Nguyên Chân, rốt cục thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên:
- Đã đến giờ quay thưởng, sinh ra đại lễ bao.
Sau luân bàn Hệ Thống bắt đầu xuất hiện từng lễ bao, từ mơ hồ đến rõ ràng, từ từ xuất hiện.
- Ta có thể đặt câu hỏi hay không?
Thấy lễ bao xuất hiện, Hoắc Nguyên Chân cảm giác huyết áp của mình gia tăng, rốt cục không nhịn được lần đầu tiên mở miệng hỏi Hệ Thống này.
Từ trước tới nay hắn chưa từng nói chuyện nhiều cùng Hệ sống, cứ dựa theo nó nhắc nhở tiến hành từng bước, hôm nay vì quá nôn nóng nên thắc mắc không biết lễ bao này có tác dụng gì.
- Mời đặt câu hỏi!
Vốn chỉ là thuận miệng hỏi, Hoắc Nguyên Chân không nghĩ tới Hệ Thống lại trả lời.
Bất quá nếu nó trả lời, đương nhiên mình phải hỏi cho rõ ràng.
- Lễ bao này là gì vậy, trong đó có những gì?
Thanh âm lạnh như băng đơn điệu của Hệ Thống vang lên:
- Lễ bao là lễ vật đặc thù do Hệ Thống tự động sinh ra mỗi lần đến năm mới, sáu hạng mục có tổng cộng sáu lễ bao, bên trong mỗi lễ bao có ba loại phần thưởng, chia làm ba cấp bậc cao, trung, thấp.
Được Hệ Thống trả lời, Hoắc Nguyên Chân vẫn không cảm thấy hài lòng, lại hỏi thăm phần thưởng cụ thể, nhưng Hệ Thống cho ra câu trả lời chính là: "Không thể trả lời."
← Ch. 162 | Ch. 164 → |