← Ch.169 | Ch.171 → |
Đệ tử đời thứ hai tiến bộ thần tốc khiến bọn đệ tử đời thứ ba cũng đã cảm thấy áp lực nặng nề, ai nấy miệt mài khổ luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá, để tránh bị bỏ lại quá xa.
Đầu mùa Xuân sau còn phải tuyển nhận đệ tử mới. Nếu như bây giờ vẫn theo không kịp, sau này lại bị đệ tử mới vượt qua, như vậy sẽ bị tụt lại phía sau, sẽ bị đào thải.
Vòng chuyển động tuần hoàn của Thiếu Lâm quay quá nhanh, ai nấy đều đang tăng nhanh cước bộ của mình, tranh thủ bám theo.
Bao gồm bản thân Hoắc Nguyên Chân cũng đang dốc sức khổ tu. Tư chất của hắn bình thường, thế nhưng dưới sự phụ trợ của Phương Trượng Viện tăng tốc năm lần cũng có tiến cảnh thần tốc.
Kẻ duy nhất hình thành đối nghịch rõ ràng cùng mọi người, chính là Nhất Trần.
Người này đã từng đệ nhất cao thủ Thiếu Lâm, khoảng thời gian này hoàn toàn đã mất đi trạng thái này, thậm chí là có chút lười biếng, mỗi ngày lo được lo mất, chỉ sợ con trai của lão Quan Thiên Chiếu đột nhiên khởi binh tạo phản, càng sợ quân đội của con lão sẽ đánh tới Thiếu Lâm tự.
Hoắc Nguyên Chân đã khuyên giải mấy lần, cũng không có hiệu quả gì, dứt khoát tạm thời không khuyên nữa.
Loại chuyện này không phải dựa vào khuyên giải là có thể khuyên được, chuyện vẫn chưa phát sinh, lòng của Nhất Trần đã không cách nào bình tĩnh được, trái lại thật sự đến ngày đó, có lẽ lão có thể ngộ ra.
Mỗi ngày Hoắc Nguyên Chân tranh thủ lúc rảnh rỗi chú ý tiến cảnh của các đệ tử đời thứ hai bế quan, những người này mới là nền tảng của Thiếu Lâm.
Không riêng hắn chú ý, toàn bộ Thiếu Lâm tự đều đang chú ý bế quan lần này, thậm chí rất nhiều người lén lút thảo luận, xem ai mới là đệ nhất nhân trong số đệ tử đời thứ hai Thiếu Lâm.
Dưới tình huống này, đám người Tuệ Vô đều khổ luyện không ngủ không nghỉ, thậm chí đã hình thành không khí cạnh tranh.
Đến mùng Bảy tháng Giêng, Hoắc Nguyên Chân cảm giác mình đã đạt đến Hậu Thiên trung kỳ đỉnh phong, cách ngày đột phá đến Hậu Thiên hậu kỳ không xa.
Đến trung kỳ đỉnh phong, Đồng Tử Công lại lớn mạnh thêm một ít, đáng lẽ mức độ lớn mạnh như vậy không phải là chuyện gì lớn lao, thế nhưng Hoắc Nguyên Chân lại cảm giác được rõ rệt, mức độ lớn mạnh của Đồng Tử Công không ít.
Chỉ là một tiến bộ nho nhỏ, nội lực của Đồng Tử Công sinh ra cũng đã vượt qua một nửa Vô Tướng Thần Công.
Phải biết rằng, Vô Tướng Thần Công chính là Hậu Thiên viên mãn.
Bây giờ trong cơ thể ba loại nội lực hội tụ, tổng lượng nội lực của Hoắc Nguyên Chân không nhỏ, thế nhưng vẫn lấy Cửu Dương chân kinh làm chủ, Vô Tướng Thần Công là phụ, Đồng Tử Công là kém nhất.
Dựa theo mức độ tăng trưởng lần này, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy nếu như Đồng Tử Công đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ đỉnh phong, thậm chí cũng có thể sánh ngang Cửu Dương đạt tới Hậu Thiên viên mãn.
Như vậy xem ra, Đồng Tử Công này mới là công pháp chính của mình, bất kể loại thần công còn lại nào dưới sự tiến bộ không ngừng của Đồng Tử Công, cuối cùng đều sẽ trở thành phụ trợ.
Có động lực này, Hoắc Nguyên Chân càng thêm dốc sức tu luyện, dù sao mình nhất định phải tu luyện Đồng Tử Công này tới đại thành, tuyệt đối không thể có chút lười biếng.
Đến thời điểm mùng Chín tháng Giêng, trong số đệ tử Thiếu Lâm bế quan, rốt cục có một người đầu tiên xuất quan.
Tuệ Vô!
Thân là thủ tọa La Hán đường, Tuệ Vô vẫn là đệ nhất nhân trong số đệ tử đời thứ hai của Thiếu Lâm.
Kể từ sau khi Tuệ Kiếm tới Thiếu Lâm, giữa hai người mơ hồ có một ít cạnh tranh.
Tuệ Vô biết, Tuệ Kiếm cũng là cao thủ chân chính lăn lộn trong núi đao biển máu, hơn nữa cũng là cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, thực lực cũng không kém so với mình, thế nhưng mình được đảm nhiệm thủ tọa của La Hán đường, Tuệ Kiếm không được.
Từ đó về sau, Tuệ Vô đã có áp lực thì có động lực, ngày ngày khổ tu, rất được chúng tăng Thiếu Lâm tôn kính, luôn luôn bảo vệ địa vị đệ nhất nhân đời thứ hai của hắn.
Sau đó đám người Tuệ Nhất lại tới, áp lực của Tuệ Vô càng lớn hơn nữa, trong mười tám người này có sáu người đạt tới Hậu Thiên viên mãn.
Hơn nữa những người này đều là mình đồng da sắt, một thân Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện, mình một chọi một có thể thắng, một chọi hai sẽ rơi xuống hạ phong, một chống lại ba cũng chỉ có đường chạy trối chết.
Đối mặt áp lực, cộng thêm lần này bế quan làm người khác chú ý như vậy, Tuệ Vô quyết tâm phải tiếp tục bảo vệ địa vị đệ nhất nhân đời thứ hai của mình.
Chín ngày bế tử quan, rốt cục Tuệ Vô đã đột phá trước, trở thành cao thủ Tiên Thiên đầu tiên trong số đệ tử đời thứ hai.
Sau khi Tuệ Vô đột phá xuất quan, Thiếu Lâm trở nên vui vẻ tưng bừng nhộn nhịp, rốt cục đệ tử đời thứ hai cũng đã có người đạt tới cảnh giới Tiên Thiên.
Hắn vừa xuất quan, lập tức liền tổ chức đám đệ tử đời thứ ba tiếp tục khổ tu, không có một chút lười biếng.
Biết được Tuệ Vô xuất quan, Hoắc Nguyên Chân vỗ tay khen ngợi. Có người kế tục, kể từ đó, Thiếu Lâm hình thành hệ thống tu luyện hoàn mỹ, cũng có thể kéo theo những người khác tiếp tục tiến bộ.
Được chuyện Tuệ Vô xuất quan kích thích, đến Mười Một tháng Giêng, Tuệ Kiếm là người thứ hai xuất quan, cũng đã trở thành cao thủ Tiên Thiên.
Tuệ Kiếm xuất quan lập tức chúc mừng Tuệ Vô, Tuệ Vô cũng chúc mừng hắn. Mặc dù quan hệ giữa hai người là đối thủ cạnh tranh, thế nhưng quan hệ cá nhân tốt đẹp. Điểm này khiến Hoắc Nguyên Chân rất là vui mừng.
Vốn là sau khi xuất quan, Tuệ Kiếm dự định cùng tu luyện với mọi người, thế nhưng Hoắc Nguyên Chân lại cho phép hắn tu luyện một mình.
Các võ tăng Thiếu Lâm hiện tại, đa số đều là tu luyện quyền pháp, côn pháp, chỉ mình Tuệ Kiếm là xuất thân tu luyện kiếm pháp, cùng khổ tu với mọi người cũng không có trợ giúp bao nhiêu đối với gia tăng thực lực của hắn.
Bất kể quyền pháp, chân pháp, côn pháp, kiếm pháp, chỉ cần học có chỗ thành, Hoắc Nguyên Chân sẽ coi trọng. Huống chi Tuệ Kiếm có tính cách độc hành hiệp, đơn độc tu luyện trái lại càng thêm có lợi đối với hắn.
Sau khi Tuệ Kiếm xuất quan, mấy người Tuệ Nhất cũng lần lượt phát lực.
Mười Ba tháng Giêng, Tuệ Nhất xuất quan, trở thành tên cao thủ Tiên Thiên thứ ba trong số đệ tử Thiếu Lâm đời thứ hai.
Ngày rằm tháng Giêng, Tuệ Tam xuất quan, trở thành cao thủ Tiên Thiên. Cùng xuất quan ngày này còn có bốn người Tuệ Thất, Tuệ Cửu, Tuệ Thập Nhất, Tuệ Thập Tứ, đột phá trở thành Hậu Thiên viên mãn.
Mười Sáu tháng Giêng, Tuệ Tứ xuất quan, trở thành cao thủ Tiên Thiên.
Mười Bảy tháng Giêng, Tuệ Bát, Tuệ Thập Tam, Tuệ Thập Lục xuất quan trở thành Hậu Thiên viên mãn.
Hai Mươi tháng Giêng, Tuệ Nhị, Tuệ Ngũ cùng lúc đột phá đến Tiên Thiên. Tuệ Thập, Tuệ Thập Nhị trở thành Hậu Thiên viên mãn.
Hai Mươi Hai tháng Giêng, Tuệ Thập Tứ, Tuệ Thập Thất xuất quan trở thành Hậu Thiên viên mãn.
Hai Mươi Bốn tháng Giêng, Tuệ Lục xuất quan, trở thành cao thủ Tiên Thiên.
Hai Mươi Lăm, Tuệ Thập Bát là đệ tử đời thứ hai cuối cùng cũng đạt được đột phá, trở thành Hậu Thiên viên mãn.
Đến lúc này, tất cả đệ tử đời thứ hai bế quan đã xuất quan toàn bộ, nâng toàn thể thực lực của Thiếu Lâm lên độ cao khá lớn.
← Ch. 169 | Ch. 171 → |