← Ch.196 | Ch.198 → |
Ít ngày trước phủ nha Tiết Độ Sứ bắt người khắp nơi, hắn đã cho Kim Nhãn Ưng giám thị trọng điểm phủ nha Tiết Độ Sứ. Những đạo sĩ này chính là từ nơi đó ra ngoài, chỉ bất quá khi đó hắn không có để ý bọn họ, không nghĩ tới bây giờ những người này lại tới tìm mình gây phiền toái.
Hơn nữa chuyện này không đơn thuần là võ lâm mà thôi, Hoắc Nguyên Chân hoài nghi chuyện này rất có thể là ý của Quan Thiên Chiếu.
Nếu như là ý Quan Thiên Chiếu, như vậy thật sự phải vạch ra kế hoạch cẩn thận một phen mới được.
Quan Thiên Chiếu đã có tâm tư đối phó Thiếu Lâm tự, chỉ bất quá y còn không muốn xuất động quân đội, muốn thông qua võ lâm khống chế võ lâm. Nếu như giải quyết người của Không Động quá nhanh, Quan Thiên Chiếu có thể thẹn quá hóa giận trực tiếp phái quân đội hay không?
Chuyện này không thể không phòng.
Có lẽ tìm đường vòng giải quyết những người của Không Đông này là một biện pháp không tệ, chẳng qua là khiến cho đám tiểu tử Hoàng Phi Hồng nôn nóng báo thù có hơi oan ức.
Trước mắt những người này ở Đăng Phong huyện thành, ngay dưới mắt của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Thiếu Lâm tự.
Cho dù kẻ sai sử bọn họ là một trong tám chưởng môn Không Động phái, Hoắc Nguyên Chân cũng không sợ. Thiếu Lâm có mình, còn có Thập Bát La Hán đại trận, càng có vũ khí sát thương đại quy mô lớn là tổ ong vò vẽ ở hậu sơn, nếu như Tiên Thiên trung kỳ dám mạo hiểm xông lên núi Thiếu Thất, tuyệt đối cũng là có đi không về.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không muốn bọn họ lập tức tới, nếu quyết định xong chủ ý, vậy phải vòng vo một chút, ra sức kéo dài thời gian. Nếu như có thể đợi đến lúc chiến tranh bắt đầu, sợ rằng Quan Thiên Chiếu cũng không còn tinh lực phái quân đội tới Thiếu Lâm.
Nếu như có thể tạm thời dẫn những đạo sĩ này đi, hẳn là một biện pháp không tệ.
Nhưng kẻ có thể đảm đương trách nhiệm nặng nề làm mồi câu này, e rằng chỉ có thể là mình.
Mình năm lần bảy lượt phá hư chuyện tốt Quan Thiên Chiếu, chỉ sợ trong lòng Tiết Độ Sứ này đã sớm hận mình tận xương tủy. Lần này đạo sĩ Không Động tới Đăng Phong vì đối phó Thiếu Lâm, khả năng lớn hơn có thể là vì đối phó mình.
Hơn nữa mình cũng đang cần mang gốc san hô đi ra ngoài tìm người mua, đây chính là một cơ hội.
Suy nghĩ một hồi, Hoắc Nguyên Chân quyết định chủ ý, lập tức lên đường đi Lạc Dương, thậm chí Trường An, truyền tin tức mình đi ra ngoài, để cho các đạo sĩ Không Động đi theo mình, như vậy bên Thiếu Lâm sẽ tạm thời vô sự.
Lần này đi ra ngoài cũng không thể mang theo người nào, mặc dù bây giờ Thiếu Lâm cảnh giới Tiên Thiên không ít, nhưng bàn về bản lãnh trốn chạy, trừ Vô Danh ra có lẽ mình là người thứ hai.
Mồng Năm tháng Ba, khí trời trong sáng, băng tuyết tan rã, nhiệt độ cũng bắt đầu dần dần gia tăng.
Hoắc Nguyên Chân không để ý mọi người Thiếu Lâm tự khuyên can, muốn đi Trường An bán ra gốc san hô kia.
Bỏ gốc san hô vào một cái túi lớn, treo ở trên người bạch mã, Hoắc Nguyên Chân dặn dò mọi người Thiếu Lâm nhất định phải nghiêm ngặt trông coi cửa nẻo. Hơn nữa mười tám người Tuệ Nhất thời gian gần đây không nên tách ra, nếu như có người đến Thiếu Lâm làm loạn, phải lập tức kiên quyết đả kích.
Hắn lại ra lệnh cho bọn Tuệ Chân liên lạc thợ thuyền, chờ sau khi mình trở về, xây dựng hậu sơn Thiếu Lâm lập tức bắt đầu khởi công.
Phương trượng ở Thiếu Lâm nhất ngôn cửu đỉnh, lời của hắn không ai dám vị phạm, mọi người cũng không có cách nào, chỉ có thể nhìn Hoắc Nguyên Chân lên bạch mã, sau đó chậm rãi rời đi Thiếu Lâm.
Lần này Hoắc Nguyên Chân đi theo bậc thang bằng đá xanh trước cửa chùa, hương khách qua lại đều thấy phương trượng Nhất Giới rời đi Thiếu Lâm.
- Phương trượng muốn ra ngoài sao?
Thấy Hoắc Nguyên Chân một thân hành trang, trên người cũng ăn mặc gọn gàng, đám hương khách rối rít hỏi thăm.
- Bần tăng đi Trường An một chuyến, rất nhanh sẽ trở về.
Hoắc Nguyên Chân ngồi ở trên ngựa, thi lễ chào hỏi cùng những hương khách kia, chậm rãi đi về phía trước.
Tin tưởng tin tức mình rời đi Thiếu Lâm này sẽ truyền bá ra ngoài rất nhanh, chỉ cần những đạo sĩ Không Động kia không phải người ngu, nhất định là sẽ chạy theo truy kích.
Sau khi rời khỏi núi Thiếu Thất, tốc độ Hoắc Nguyên Chân không nhanh không chậm, đi về phía Lạc Dương.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Chưởng môn, phương trượng Thiếu Lâm kia đã rời đi núi Thiếu Thất, đi tới Trường An.
Bên trong một khách sạn Đăng Phong huyện, một tiểu đạo sĩ đang hồi báo tình huống cho một lão đạo ngồi xếp bằng trên giường.
- Đi Trường An sao? Tin tức này chính xác không?
- Chắc chắn là chính xác, lúc hắn rời đi có rất nhiều người nhìn thấy.
- Hắn đi một mình sao?
- Không sai, hắn cỡi ngựa rời đi một mình, Thiếu Lâm tự cũng không có những người khác đi theo.
Lão đạo sĩ từ trên giường xuống, đi qua đi lại ở bên trong phòng, lẩm bẩm lầu bầu nói:
- Chúng ta đã thương đệ tử tục gia cửa hàng thợ rèn bọn họ, không phải hắn không biết tin tức này, nếu biết chúng ta tới tìm phiền toái, vì sao hắn còn dám rời đi một mình như vậy? Kỳ quái, kỳ quái...
Tiểu đạo sĩ kia nói:
- Chưởng môn, hắn cũng là bất đắc dĩ mới rời đi, nghe nói Thiếu Lâm tự bây giờ đã lâm vào tình cảnh đói khát, cũng bắt đầu ăn vào số lượng thực bọn họ thu mua trước kia. Số lượng thực kia vốn là cấm dùng tới, nhưng bây giờ bọn họ cũng đã không kiên trì nổi, tên phương trượng đó ra cửa nghe nói chính là đi kiếm tiền tài, hơn nữa hắn còn mang theo một cái túi lớn.
- Thiếu Lâm tự lại có thể rơi vào tình cảnh này sao, không phải là hương hỏa của bọn chúng rất tốt sao?
- Quả thật hương hoa rất khá, nhưng không cung ứng nổi chi tiêu quá lớn của chúng, khoản thu mua lương thực đã làm cho bọn chúng mắc nợ đầm đìa. Ngoài ra còn mua ngựa, binh khí, còn phải trang bị cho mỗi người đồng phục thống nhất, mấy ngày nay lại chiêu thu thêm hai trăm đệ tử mới. Hôm nay hòa thượng Thiếu Lâm đã đạt đến hơn ba trăm người, mỗi ngày ba bữa ăn chi tiêu cũng không nhỏ, số tiền hương hỏa ít ỏi kia đã không đủ dùng.
- Thật sự tới tình cảnh này sao, vậy bọn chúng cũng không thể trách người khác.
Lão đạo nói một câu, đứng lại suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía tiểu đạo sĩ:
- Theo người chúng ta nên thừa cơ hội phương trượng rời đi đối phó Thiếu Lâm ư? Hay là thừa dịp hắn rời đi Thiếu Lâm đuổi theo giết hắn?
Tiểu đạo sĩ tựa hồ rất được lão đạo sĩ thích, cười nói:
- Chưởng môn sư phụ đây là muốn khảo nghiệm đệ tử. Theo đệ tử thấy, mặc dù phương trượng kia rời đi Thiếu Lâm, nhưng những cao thủ khác Thiếu Lâm tự vẫn còn đó. Nghe nói Thiếu Lâm tự bây giờ có không ít đệ tử cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa mới chiêu thu hai trăm đệ tử tất cả đều là võ công không tệ. Có câu kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi, cho dù là chưởng môn thần công cái thế, nhưng muốn sát thương mấy trăm đệ tử Thiếu Lâm này sợ rằng không có hai canh giờ cũng không làm được.
Lão đạo sĩ cười to:
- Tiểu tử thối bớt nịnh hót, lão đạo tự biết, đơn đả độc đấu cố nhiên Thiếu Lâm không ai là đối thủ của ta, nhưng mấy trăm Hậu Thiên, cũng có không ít Tiên Thiên, lão đạo tự biết không nuốt nổi.
← Ch. 196 | Ch. 198 → |