← Ch.212 | Ch.214 → |
Vốn cho là không có Phương Trượng, Thiếu Lâm tự như rắn không đầu, sẽ đối phó rất dễ. Không ngờ rằng đám hòa thượng kia đồng lòng như vậy, tuy rằng mình đã nói giết chết Phương Trượng của chúng, nhưng đối phương không hề tin tưởng.
Cuối cùng dùng tới võ lực, mới đưa tới kết quả này.
Thiên Cực Đạo Nhân suy nghĩ một hồi, nhìn Thiên Huyền Đạo Nhân nói:
- Sư đệ, ta thấy hay là như vậy, chúng ta cường công chính diện bất thành, có thể đổi phương thức khác.
- Đổi phương thức gì? Nửa đêm đánh lén sao?
- Không sai, chính là đánh lén.
- Sư huynh, e rằng chuyện này không được, Thiếu Lâm tự đề phòng sâm nghiêm, hơn nữa cửa chùa lúc nào cũng có người thủ vệ, hơn nữa bây giờ trên lầu chuông còn có người chuyên môn canh chừng. Chỉ cần chúng ta đi vào chắc chắn sẽ bị phát hiện, bọn họ sẽ gõ chuông, đến lúc đó chắc chắn chúng ta sẽ bại lộ, đánh lén sẽ không thành.
- Ta không nói là đánh lén chính diện.
- Thiếu Lâm tự cũng chỉ có một con đường lên núi, không đánh lén chính diện thì làm sao?
Thiên Cực Đạo Nhân cười một cái:
- Dùng binh phải hiểm, không phải là Thiếu Lâm có hậu sơn sao, chúng ta có thể leo lên hậu sơn vào nửa đêm, chắc chắn bọn chúng sẽ không phòng bị nơi đó.
- Hậu sơn ư?
Thiên Huyền Đạo Nhân ngẩn người một chút:
- Hậu sơn rất hiểm trở...
- Cũng là bởi vì hiểm trở mới có thể xuất kỳ bất ý, cứ quyết định như vậy. Hôm nay đã là Hai Mươi Sáu, chúng ta tu dưỡng ba ngày, ngày Hai Mươi Chín chúng ta sẽ tấn công từ hậu sơn, lén lút lẻn vào. Chỉ cần đánh chết một trong mười tám người kia, bọn chúng sẽ không bày trận được nữa, như vậy chúng ta thắng chắc.
Nghe xong lời của Thiên Cực Đạo Nhân, Thiên Huyền cũng gật đầu một cái:
- Biện pháp của sự huynh không tệ, chắc chắn bọn chúng sẽ không ngờ đến chúng ta sẽ tiến vào từ hậu sơn. Kế hoạch này khả năng thành công rất lớn, chẳng qua là hậu sơn rất khó trèo lên, đệ tử phổ thông không lên nổi.
- Không sao, có thể tìm được người rất nhanh, ta lập tức cho người trở về phủ Tiết Độ Sứ tìm người, trong vòng ba ngày bảo đảm sẽ đến.
Thiên Cực Đạo Nhân cười hăng hắc lạnh lẽo:
- Lần này, phải tận diệt Thiếu Lâm tự.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Kim Nhãn Ưng giống như như sao xẹt qua chân trời, từ trên tầng mây đáp xuống.
Nhìn núi Thiếu Thất bên dưới tràn đầy một màu xanh mơn mởn, tâm trạng Hoắc Nguyên Chân cũng trở nên tươi sáng.
Đây là môn phái do một tay mình xây dựng, đúng là võ lâm thánh địa tương lai, cụm từ "thiên hạ võ công xuất phát từ Thiếu Lâm" sớm muộn sẽ truyền lưu giang hồ.
Kim Nhãn Ưng vỗ cánh, chậm rãi đáp xuống trước mặt Vạn Phật tháp.
Sau khi đáp xuống đất, trong đầu truyền tới thanh âm của Vô Danh:
- Về rồi sao?
Hoắc Nguyên Chân há miệng, muốn trả lời cũng không thể nào trả lời, không thể làm gì khác hơn là thôi, dù sao Vô Danh cũng chỉ là chào hỏi mình.
Để cho Kim Nhãn Ưng tự đi tới hậu sơn nghỉ ngơi, Hoắc Nguyên Chân không có lập tức trở về Phương Trượng viện, mà là tản bộ bên trong chùa.
Không khí mùa Xuân đã lặng lẽ tiến vào Thiếu Lâm, bên trong chùa cây cối nảy mầm, hoa tươi thơm ngát.
Đi một lúc trong sân, vừa khéo nhìn thấy mười tám người Tuệ Nhất đang chạy bộ tới.
Kể từ sau khi mười tám người bọn họ gia nhập Thiếu Lâm, được Hoắc Nguyên Chân dạy đã sinh tâm hướng Phật, xem Thiếu Lâm tự là nhà, gần đây càng chuyên cần tu luyện Thập Bát La Hán Trận.
Sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân, mười tám người cơ hồ là đồng thanh kêu lên:
- Phương Trượng, ngài trở về rồi!
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nhìn mười tám người vây quanh:
- Các ngươi luyện tập La Hán trận thế nào?
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tuệ Nhất, y là kẻ đại diện lên tiếng nói cho mười tám người.
Tuệ Nhất có vẻ lúng túng nói:
- Phương Trượng, bọn đệ tử xấu hổ với công lao dạy dỗ của ngài, luyện không thuần thục Thập Bát La Hán Trận, thiếu kinh nghiệm thực chiến, không thể mang lại đả kích lớn nhất cho cường địch xâm phạm, vốn có thể bắt được nhưng rốt cục đã để cho đối phương chạy thoát.
- Ủa, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Bây giờ Hoắc Nguyên Chân mới biết, thì ra trong khoảng thời gian mình rời đi lại có người đến Thiếu Lâm gây chuyện.
- Phương Trượng, là như vầy, vào ngày hôm qua có hơn mười đạo sĩ tới đây, tự xưng là Không Động phái, đi tới Thiếu Lâm chúng ta, vừa vào liền tuyên bố ngài đã chết, sau đó bắt chúng ta phải quỳ xuống đầu hàng bọn chúng.
Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân lập tức sa sầm, không ngờ rằng người Không Động phái lại to gan như vậy, đầu tiên là đuổi giết mình ở Trường An, bởi vì mình trúng Bạo Vũ Lê Hoa Châm, bọn họ cho là mình đã chết, tiếp theo lại muốn tới tiêu diệt Thiếu Lâm tự mình. Có muốn nhẫn nhịn cũng không thể được, nếu bọn chúng còn dám tới, mình sẽ làm cho bọn chúng chỉ có đi không về.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó chúng ta liền động thủ cùng bọn họ, hai đạo sĩ cầm đầu kia khá lợi hại, là Tiên Thiên trung kỳ, nhưng vừa lên đã lập tức bị chúng ta vây khốn. Sau đó đám đạo sĩ còn lại bị bọn Tuệ Vô sư huynh dẫn theo chúng đệ tử bao vây.
- Các ngươi vây khốn được hai tên Tiên Thiên trung kỳ ư?
- Đúng vậy, là hai Tiên Thiên trung kỳ, chúng ta thi triển La Hán trận, mới bắt đầu công kích dựa theo trận pháp Phương Trượng giao cho chúng ta, rất nhanh đã đánh cho hai người ngã lăn ra. Nhưng vì không phối hợp tốt với nhau, cuối cùng vẫn để cho bọn chúng xông ra khỏi trận.
- Hai người bọn chúng xông ra lại nhân cơ hội đánh vào đám đông, đả thương hết mấy đệ tử chúng ta. Chỉ bất quá bọn chúng là vì muốn cứu ra môn hạ đệ tử cho nên mới không đại khai sát giới, nếu không chỉ sợ hôm qua Thiếu Lâm ta cũng sẽ có người chết.
Tuệ Nhị lại bổ sung một câu, sau đó mười tám người bọn họ nhất tề sụp xuống:
- Bọn ta cô phụ kỳ vọng Phương Trượng, kính xin Phương Trượng trách phạt.
Hoắc Nguyên Chân nào có tâm tư trách phạt bọn họ, mười tám người này có thể lực địch hai Tiên Thiên trung kỳ còn có thể đạt được thắng lợi, đã là bất ngờ rất lớn đối với mình.
Hơn nữa đây còn là do bọn họ phối hợp chưa thuần thục, như phối hợp thuần thục, hai đạo sĩ Không Động kia hôm nay đã trở thành tù binh.
Phối hợp cũng không phải luyện tập một vài ngày là có thể trở nên kín đáo gió thổi không lọt. Chỉ cần cho bọn họ thêm chút thời gian, chắc chắn uy lực đại trận hợp kích này sẽ còn tăng lên gấp bội, hơn nữa chờ sau khi bọn họ luyện thành sáu người hợp kích, lúc ấy Tiên Thiên trung kỳ cũng không đáng kể gì.
- Các ngươi chỉ mới vừa luyện Thập Bát La Hán Trận này, phối hợp vụng về cũng là khó tránh khỏi. Trải qua lần chiến đấu này, hắn là các ngươi cũng nhận thức được công lực mình chưa đủ, sau này nhất định phải chăm chỉ tu luyện, không thể lười biếng.
- Dạ, xin Phương Trượng bất tất phải nhọc lòng!
Thấy Phương Trượng không có trách phạt bọn mình, bọn Tuệ Nhất lập tức mặt mày hớn hở, tất cả đều đứng lên cáo từ Hoắc Nguyên Chân.
- Chậm đã, đi mời mấy vị sư thúc các ngươi tới đây, còn có bọn Tuệ Vô Tuệ Chân, gọi hết tất cả tới đây, nói ta đã trở về, bảo bọn họ gặp ta ở Phương Trượng viện.
- Dạ
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Bọn Tuệ Nhất rời đi, Hoắc Nguyên Chân trở lại Phương Trượng viện.
Ngân phiếu đã tới tay, mình cũng nên bố trí kế hoạch tiếp theo cho Thiếu Lâm tự.
Vào phòng không bao lâu sau, bọn Nhất Trần lục tục chạy tới, sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân vội vàng làm lễ ra mắt.
- Mọi người ngồi đi.
Mọi người ngồi xuống, Hoắc Nguyên Chân nhìn chung quanh một vòng:
- Mấy vị sư đệ, còn có các vị đệ tử, lần này bần tăng đi Trường An đã làm xong việc ổn thỏa, mang về mười vạn ngân phiếu.
Dứt lời Hoắc Nguyên Chân lấy ngân phiếu ra, mỗi tấm một vạn lượng, tất cả mười tấm.
Mọi người vui vẻ thi nhau chúc mừng Hoắc Nguyên Chân, bởi vì không có tiền, rất nhiều kế hoạch Thiếu Lâm đều bị buộc phải ngưng hắn, hôm nay rốt cục giải quyết được vấn đề này. Mặc dù mười vạn lượng còn chưa đủ để trả hết nợ, nhưng trả một phần, để lại sử dụng một phần, trước mắt cũng có thể giải quyết được khẩn cấp lửa cháy ngang mày.
- Tuệ Chân, người thu ngân phiếu đi, trước hết hãy trả cho tiền trang năm vạn lượng cả vốn lẫn lãi, chừng năm vạn ba ngàn. Phần còn lại lập tức may y phục cho các đệ tử, sau đó lập tức chiêu mộ thợ thuyền. Hiện tại đã là mùa Xuân, băng tuyết hậu sơn cũng đã tan, lập tức bắt đầu làm việc.
- Đúng vậy, đệ tử tuân lệnh.
Tuệ Chân thu hồi ngân phiếu, hôm nay y đã là quản gia của Thiếu Lâm.
- Chiêu mộ thợ mộc nhớ mấy điểm, bởi vì phải chia hậu sơn làm mấy khu vực, có khu để ở, có khu phong cảnh, có khu hồ ao, còn có khu nông điền cùng khu rừng rậm. Ở ba khu vực phong cảnh, hồ ao, khu ở nhất định phải dùng thợ giỏi, phải làm cho phong cảnh hậu sơn thật là xinh đẹp, sau này ắt có tác dụng không nhó.
- Còn nữa, khai khẩn khu nông điền không cần quá mức nghiêm chỉnh, bằng phẳng là được rồi, bản Phương Trượng tự có biện pháp.
Mặc dù Tuệ Chân không biết rõ ý tứ Phương Trượng, nhưng nếu Phương Trượng nói như vậy nhất định sẽ có đạo lý của hắn, bèn gật đầu vâng dạ.
- Khu rừng rậm phải giữ nguyên hình, đây là khu vực lớn nhất, không nên phá hỏng, hơn nữa bình thời nghiêm cấm đệ tử tiến vào khu rừng rậm, đường đột tiến vào sẽ gặp nguy hiểm.
Lần này là nói với tất cả mọi người, mọi người cũng đều đáp ứng, phương trượng nói gặp nguy hiểm vậy nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Sau khi căn dặn xong, Hoắc Nguyên Chân lại hỏi thăm tình huống liên quan tới hương khói Thiếu Lâm thời gian qua, cùng chuyện ngày hôm qua đạo sĩ Không Động tới xâm phạm, mọi người nhất nhất hồi đáp.
Theo lời bọn họ, mặc dù những đạo sĩ Không Động phái kia thất bại, nhưng không bị tổn thương bao nhiêu, nói không chừng sẽ còn điều động nhân mã quay trở lại.
- Phương Trượng yên tâm, bây giờ Thiếu Lâm chúng ta đệ tử đông đảo, đã tăng thêm nhân thủ ở cửa chùa, tường viện, lập trạm canh tuần tra, hơn nữa trên lầu chuông lầu trống cũng có người trông chừng, tạo thành thế chân vạc với cửa chùa. Bất kể có bên nào xảy ra tình huống thế nào, hai nơi còn lại sẽ lập tức phát ra cảnh báo, bên trong chùa lập tức chuẩn bị ứng đối. Đám đạo sĩ này còn muốn công kích Thiếu Lâm ta nữa, tuyệt không có khả năng.
Lần này là Tuệ Vô nói, hiển nhiên y cũng rất có lòng tin đối với bố trí của mình.
Không ngờ Hoắc Nguyên Chân lại lắc đầu một cái:
- Ngàn vạn lần không thể khinh thường, địch nhân có thể sẽ xuất hiện từ địa phương mà ngươi không thể nào tưởng tượng. Căn dặn đệ tử canh giữ nhất định phải cảnh giác mới được.
Tuệ Vô suy nghĩ một chút:
- Phương Trượng, có cần phái người trông chừng ở Vạn Phật tháp hay không, bất kể địch nhân xuất hiện từ phương hướng nào, đều không thể lập tức công kích đệ tử trông chừng Vạn Phật tháp. Ngược lại đệ tử này có thể quan sát được tất cả phương hướng, dù biết rất rõ ràng nơi này có trạm canh, địch nhân cũng sẽ không có cách nào.
- Chủ ý này không tệ, có thể thử xem.
Lần này được khích lệ, Tuệ Vô tiếp tục nói:
- Vậy có cần phái người tuần tra hậu sơn hay không, vạn nhất có địch nhân trèo lên từ hậu sơn thì sao? Mặc dù nơi đó hiểm trở, nhưng cao thủ Tiên Thiên muốn trèo lên cũng không khó lắm.
- Hậu sơn tạm thời không cần trông chừng, ta tự có tính toán.
Tuệ Vô không nói tiếp, nếu Phương Trượng nói có tính toán, vậy thì khẳng định không thành vấn đề.
Lúc này Nhất Trần lại nói:
- Lần này Phương Trượng rời đi cũng khá lâu, dường như cũng đã gần một tháng.
- Ừm, khoảng đó, đầu tháng Ba ta đi, hôm nay đã là cuối tháng Ba, sắp sang tháng Tư rồi.
- Đúng vậy, hôm nay đã là Hai Mươi Bảy tháng Ba.
Nghe thấy lời của Nhất Trần, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên nhớ ra hôm nay đã là Hai Mươi Bảy tháng Ba, có nghĩa là không bao lâu nữa sẽ là Hai Mươi Tám tháng Ba, cũng chính là kỳ quay thưởng tháng Ba đã đến.
- Phương Trượng bởi vì chuyện gì mà trì hoãn thời gian dài như vậy? Ngày hôm qua mấy đạo sĩ kia tới, nói Phương Trượng đã chết ở Trường An, quả thật cũng có một ít đệ tử không yên lòng, dù sao Phương Trượng đi ra ngoài trong thời gian quá lâu.
- Đó là bởi vì san...
Hoắc Nguyên Chân nói nửa chừng đột nhiên dừng ở nơi đó, hồi lâu mới nói:
- Có một người rất quan trọng với bần tăng bị thương, ta phải chiếu cố nàng.
- À, thì ra Phương Trượng là chiếu cố bằng hữu, vậy có thể hiểu được.
Nhất Trần cũng không có hỏi tới, tiếp tục nói:
- Hy vọng Phương Trượng ngày sau rời đi Thiếu Lâm, nếu như đi ra ngoài thời gian dài, tốt nhất cứ cách một thời gian hãy truyền về một chút tin tức, tránh cho mọi người mong nhớ.
- Nhất Trần sư đệ nói rất đúng, bần tăng sẽ chú ý.
Nói tới đây cũng đã xong chuyện, bọn Nhất Trần thi nhau đứng dậy cáo từ, mỗi người đi lo việc của mình.
Thời gian kế tiếp, Thiếu Lâm sẽ nghênh đón quá trình khai phá nhộn nhịp. Chẳng những xây dựng hậu sơn có thể cung cấp chiến lược thọc sâu tốt hơn cho Thiếu Lâm, càng thêm quan trọng là Thiếu Lâm cũng sẽ có thể tự cấp tự túc. Có được kho báu thiên nhiên Âm Mã hồ, nhất định khu nông điền sẽ sinh trưởng rất tốt, cho dù không có tiền cũng không cần phải lo lắng bị đói nữa.
Điểm này an ủi lòng người không ít, cũng có thể giúp cho các đệ tử Thiếu Lâm có cảm giác như ở nhà.
Sau khi bọn Nhất Trần rời đi, Hoắc Nguyên Chân đóng cửa Phương Trượng viện, trong lúc vô tình, quay thưởng tháng Ba sắp tới.
Hắn lặng lẽ ngồi xếp bằng trên đài sen, chờ đợi tới nửa đêm.
Cho đến mười hai giờ, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên:
- Đã đến giờ quay thưởng tháng Ba, có lập tức quay thưởng hay không?
Sau khi thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên, Hoắc Nguyên Chân lập tức lựa chọn quay thưởng.
Luận bàn xuất hiện, ba mươi sáu hạng mục nhất nhất hiện lên.
Hoắc Nguyên Chân nhìn lướt qua một lượt, hơi có chút thất vọng.
Có lẽ là lần trước quay thưởng thứ tốt quá nhiều, lần này cũng không có cho ra phần thưởng gì quá tốt.
Dựa theo quy luật của Hệ Thống, thường là phần thưởng tốt sẽ xuất hiện chỉ trong vài hạng mục, nhất là hạng mục võ công, hạng mục ngân lượng cùng hạng mục lệnh bài xây dựng, biểu hiện rất là rõ ràng.
Còn có hạng mục thảo mộc sinh linh mới sinh ra trong Hệ Thống cũng là như thế.
← Ch. 212 | Ch. 214 → |