← Ch.214 | Ch.216 → |
Trước hết tra xét phần thưởng cấp thấp, là một con quạ đen.
Thấy phần thưởng, Hoắc Nguyên Chân không khỏi gãi gãi đầu, vì sao lần đầu tiên lại quay trúng quạ đen, thật là xui xẻo...
Bất quá sau khi nghe Hệ Thống nói rõ, tâm trạng Hoắc Nguyên Chân mới khá hơn một chút.
Nếu xét loài chim gì thích kêu nhất, hơn nữa tiếng kêu cực lớn, quạ đen tuyệt đối là đứng hàng đầu.
Đặc điểm của quạ đen này là tiếng kêu cực lớn, linh hoạt, có thể cảnh báo.
Mặc dù tốc độ quạ đen không nhanh như Kim Nhãn Ưng, cũng không hung mãnh như Kim Nhãn Ưng, những vật này báo động tuyệt đối không kém hơn Kim Nhãn Ưng. Tuy rằng không thể giám thị trăm dặm xung quanh, nhưng giám thị trong phạm vi Thiếu Lâm tự vẫn không có vấn đề.
Về phần tiếng kêu cực lớn cũng không sao, mình có thể ra lệnh cho nó bình thời không được kêu, chỉ có thời điểm chân chính gặp nguy hiểm mới có thể kêu, như vậy mới có thể tạo được hiệu quả báo động tốt nhất, tránh cho tạo thành báo động giả "sói đến rồi".
Hơn nữa có quạ đen, coi như Kim Nhãn Ưng được giải phóng. Phạm vi bên trong Thiếu Lâm tự sẽ không còn là khu vực giám thị trọng điểm của Kim Nhãn Ưng, Hoắc Nguyên Chân có thể dùng nó để làm nhiều chuyện hơn.
Tổng thể mà nói, coi như không tệ, dù sao cũng là phần thưởng cấp thấp.
Nhìn sang phần thưởng trung cấp, là một loài thực vật.
Hồng Tuyết Liên.
Tuyết Liên Hoa sinh ở Tây Bắc, thường là địa khu Thiên Sơn, Côn Luân sơn, A Nhĩ Thái Sơn vân vân, sinh trưởng ở bên trong tuyết, thường thường chỉ có thể tìm được ở vách núi khe đá chót vót hiểm trở.
Mặc dù mấy địa phương này đều sản xuất Tuyết Liên, nhưng Thiên Sơn nhiều nhất, sinh ra Tuyết Liên cũng là thuần khiết nhất.
Tuyết Liên dược tính hùng mạnh, là dược liệu trân quý, từ trên xuống dưới đều có thể dùng làm thuốc, tính tân nhiệt, có công hiệu "thông kinh hoạt huyết, trừ phong thấp", thật là một loại thuốc phụ khoa tốt.
Mà Hồng Tuyết Liên càng là thánh phẩm trong Tuyết Liên hoa, dược tính hùng mạnh hơn Tuyết Liên bình thường nhiều. Hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp, không phải là địa phương giá rét cực độ không thể sống được.
Những người sinh sống ở địa khu Tây Bắc, có rất nhiều người cả đời chưa thấy Hồng Tuyết Liên có hình dáng thế nào, loại kỳ dược này đã trở thành một loại truyền thuyết.
Mà trong đại lễ bao thảo mộc sinh linh này, Hồng Tuyết Liên bất quá chỉ là phần thưởng trung cấp.
Thấy Hồng Tuyết Liên, Hoắc Nguyên Chân liền nghĩ đến An Như Huyễn, An Như Huyễn sống ở Thiên Sơn giá rét, không biết nàng có từng thấy qua Hồng Tuyết Liên này?
Nếu có một ngày nàng có thể tới Thiếu Lâm tự, mình có thể dẫn nàng đi xem Hồng Tuyết Liên này, nhất định là nàng sẽ rất vui vẻ.
Vào giờ phút quay thưởng quan trọng như hiện tại, Hoắc Nguyên Chân còn có thể nhớ tới nàng. Chuyện này làm cho hắn không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, kiếp số, quả thật đây là kiếp số.
Kiếp số khó thoát, mình không tránh thoát được cửa ải này.
Bất quá băn khoăn của Hoắc Nguyên Chân biến mất rất nhanh, vật phẩm mà Hệ Thống sinh ra hết sức thần kỳ, trồng Hồng Tuyết Liên này xuống cũng sẽ nhất định sống. Nó sẽ tạo nên xung quanh mình một không gian nho nhỏ giá rét cực độ, không dính dáng gì tới bên ngoài, chẳng qua tốc độ sinh trưởng là mỗi ngày bằng một năm.
Không còn lo âu gì nữa, Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật dài, chỉ cần có thể sống là tốt rồi.
Xem xong hai phần thưởng này, thời khắc mà Hoắc Nguyên Chân mong đợi nhất đã đến, bởi vì phần thưởng sắp tới này chính là phần thưởng cao cấp nhất trong đại lễ bao thảo mộc sinh linh.
Hồng Tuyết Liên mới là trung cấp, vậy cao cấp sẽ là gì?
Nhìn qua một cái, Hoắc Nguyên Chân không khỏi cười vui vẻ, khó trách là phần thưởng cao cấp, thì ra là tiểu tử ngươi...
Lần này hy vọng của hắn cũng đã được đền đáp xứng đáng.
Hình ảnh con đại tinh tinh lưng bạc cao đến gần ba thước hiện ra vô cùng sống động.
Tiểu tử này có cánh tay rất to, to đến mức bất thường.
Bình thường mà nói, lực cánh tay đại tinh tinh chính là gấp hai mươi lần nam tử trưởng thành trở lên, xuất ra một quyền là có thể đánh một chiếc xe hơi nhỏ bay thật xa.
Mà tiểu tử này trong đại tinh tinh cũng tuyệt đối là biến dị, nó lớn hơn đại tinh tinh phổ thông gấp bốn năm lần. Hoắc Nguyên Chân tin tưởng, đại tinh tinh phổ thông có lực cánh tay gấp hai mươi lần con người, tiểu tử này sẽ gấp hai mươi lần đại tinh tinh phổ thông.
Đây còn là tinh tinh sao?
Rõ ràng chính là một con cự viên đại náo thiên cung!
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ trong lòng, không biết mình có nên đội cho nó một chiếc tử kim quan, mặc một thân Tỏa Tử Hoàng Kim giáp, cùng với một đôi giày, thêm một cây gậy, cho nó chơi đùa ở hậu sơn.
Ý niệm này vừa xuất hiện, lại có chút không thể ức chế.
Vốn là tính toán lập tức nhận lấy phần thưởng, nhưng lo lắng Hồng Tuyết Liên không kịp trồng ngay sẽ không sống được, Hoắc Nguyên Chân quyết định nên lập tức đến hậu sơn, sau đó sẽ nhận lấy phần thưởng.
Thừa dịp bóng đêm ra cửa, hắn đi tới hậu sơn.
Đi thẳng đến Ấm Mã hồ, Hoắc Nguyên Chân không tiếp tục đi về phía trước, hắn hơi lo lắng vạn nhất lấy đại tinh tinh ra, không biết có xảy ra xung đột với tổ ong vò vẽ kia không.
Đến nơi này, Hoắc Nguyên Chân lựa chọn nhận lấy phần thưởng.
Một con quạ đen bay ra trước hết, kêu quang quác hai tiếng, thanh âm cực lớn chấn cho tai Hoắc Nguyên Chân phải kêu ong ong một hồi.
Kêu hai tiếng, quạ đen đáp lên bả vai Hoắc Nguyên Chân.
Hắn đưa tay ra, quạ đen lại nhảy lên lòng bàn tay của hắn, dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay hắn vài cái, biểu lộ ý thân thiết hết sức rõ ràng.
- Sau này người phụ trách giám thị phạm vi Thiếu Lâm tự, bình thời không nên kêu, nhưng có địch nhân tới xâm phạm nhất định người phải kêu to, có người nào lén lén lút lút, người phải báo cho ta, hiểu chưa?
Quạ đen gật đầu một cái, không tiếp tục kêu to, bây giờ lập tức bắt đầu thi hành mệnh lệnh.
Hoắc Nguyên Chân khoát tay, quạ đen vỗ vỗ cánh bay lên không.
Nhận lấy quạ đen xong, Hồng Tuyết Liên lại xuất hiện trong tay Hoắc Nguyên Chân.
Đối với những dược liệu trân quý này, Hoắc Nguyên Chân đã sớm chuẩn bị chỗ cho chúng, chính là địa động năm xưa Vô Danh từng ở.
Địa thế địa động này kín đáo, hơn nữa bên trong vốn có rất nhiều dược liệu, ánh mặt trời có thể chiếu vào, độ ẩm có đủ, rất thích hợp để tiếp tục trồng dược liệu vào đó.
Hắn mang theo Tuyết Liên đi tới địa động, mở ra vòng sáng sau đầu, chiếu sáng bên trong địa động.
Xung quanh địa động này trồng đầy dược liệu, chủng loại phong phú thứ gì cũng có.
Hoắc Nguyên Chân tìm một chỗ trồng Hồng Tuyết Liên xuống.
Hắn tìm một nơi có một khối nham thạch, trồng Hồng Tuyết Liên trong khe nứt của nham thạch.
Sau khi trồng xuống, hắn cảm giác được rõ ràng nhiệt độ chung quanh Tuyết Liên nhanh chóng giảm xuống, rất nhanh bắt đầu kết sương, không tới chốc lát, xung quanh đã kết thành một tầng sương tuyết thật dày.
Mà Tuyết Liên cũng đang nhanh chóng sinh trưởng với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, rất nhanh đã to gần gấp đôi.
Tuyết Liên này sinh trưởng với tốc độ một ngày bằng một năm, đương nhiên là trưởng thành rất nhanh.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Nhìn gốc Hồng Tuyết Liên, trong lòng Hoắc Nguyên Chân âm thầm than thở, Hệ Thống này quá mức thần kỳ, vượt qua hết thảy bảo vật mà mình biết, có được lực lượng chẳng khác nào tạo hóa.
Sau khi trồng Hồng Tuyết Liên xong, Hoắc Nguyên Chân rời khỏi địa động, sau này nơi này cũng sẽ trở thành cấm khu.
Rời đi địa động, đến cửa ra, chợt hắn nảy sinh ý nghĩ, nên giao khu dược liệu trân quý này cho con đại tinh tinh kia bảo vệ là hay nhất.
Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân lại nhận lấy phần thưởng, để cho con đại tinh tinh này xuất hiện.
Một con đại tinh tinh cao gần gấp đôi Hoắc Nguyên Chân xuất hiện trước mặt hắn.
Nhìn trên hình vẽ của Hệ Thống kém xa, không chấn động như lúc đối mặt chân chính.
Đùi nó to như gốc cây, cánh tay to như thùng nước rủ xuống tận đầu gối, bộ lông màu vàng phát sáng, sau lưng có một luồng lông trắng, đó gọi là lưng bạc.
Sau khi cự thú khổng lồ này xuất hiện, lập tức dùng nắm tay to như búa lớn của nó đấm ngực thình thình, phát ra mấy tiếng kêu của tinh tinh, sau đó ôm lấy Hoắc Nguyên Chân, nhấc lên ngang ngực mình.
Đầu to như thùng nước của nó cọ tới cọ lui trên người Hoắc Nguyên Chân, làm cho toàn thân hắn toàn là lông và mùi của tinh tinh.
- Được rồi, để ta xuống.
Tinh tinh để Hoắc Nguyên Chân xuống, sau đó tứ chi chạm đất nhảy tới nhảy lui bên cạnh hắn, thỉnh thoảng còn đứng thẳng người lên, còn chắp tay sau lưng đi bộ.
Nhìn tiểu tử đang nhảy nhót, Hoắc Nguyên Chân thầm suy nghĩ trong lòng. Nếu như dùng nó trông chừng địa động chỉ sợ sẽ không đáng tin cậy, thiên tính ương bướng sẽ làm cho nó không chịu vâng lời.
Phải đặt tên cho nó mới được.
Hoắc Nguyên Chân suy tư một chút, nói với đại tinh tinh:
- Người lớn như vậy, sau này sẽ gọi người là Đại Thánh, có biết không?
Đại tinh tinh kêu hai tiếng, nhảy một cái tới bên cạnh một gốc cây to, nhảy nhót vài cái đã leo lên trên cao, hai tay đấm ngực, ngao ngao kêu to. Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được, tiểu tử này đang chúc mừng mình vừa có tên.
Đáng tiếc thể trọng nó quá lớn, cành cây không chịu nổi, lung lay vài cái rồi gãy đánh rắc.
Sau khi rơi xuống, đại tinh tinh nhanh tay bắt lấy cành cây khác giữa không trung, thân thể xoay tròn một vòng ba trăm sáu mươi độ, sau đó áp sát thân cây. Một tay nó ôm lấy thân cây, một tay khum khum che trán, làm vẻ mặt quỷ nhìn Hoắc Nguyên Chân. Thình lình nó nhe răng cười hăng hắc, có vẻ rất đáng yêu, cũng có chút tính người.
- Đại Thánh, từ nay về sau hậu sơn này là lãnh địa của người, nhưng người phải nhớ kỹ, có nhiều chỗ không thuộc phạm vi người cai quản.
Hoắc Nguyên Chân nói cho nó biết những khu vực như khu nông điền sắp sửa phân chia quy hoạch, để nó đừng chạy loạn vào đó.
Địa phương bảo vệ trọng điểm của nó là địa động kia.
Đại Thánh gật đầu đáp ứng, vừa gật đầu vừa mải chơi, cũng không biết nó có nghe hay không.
Hoắc Nguyên Chân chưa kịp nói xong, đột nhiên Đại Thánh nhe răng toét miệng kêu lên, nhìn về một phương hướng rống to.
Hoắc Nguyên Chân nhìn theo phương hướng này, không ngờ lại là phương hướng của tổ ong vò vẽ, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Chẳng lẽ hai vật này đều là do Hệ Thống sinh ra, còn coi nhau là địch hay sao?
Đột nhiên Đại Thánh từ trên cây nhảy xuống, sau đó phóng nhanh về một phía, Hoắc Nguyên Chân vội vàng nhìn theo.
Nếu như Đại Thánh xảy ra xung đột với đám ong kia, tuyệt đối sẽ là cục diện lưỡng bại câu thương.
Tổ ong vò vẽ nhất định sẽ bị Đại Thánh tháo xuống phá hư mất, mà Đại Thánh cũng tuyệt đối không tránh khỏi bị ong công kích, không chết cũng sẽ trọng thương.
Nhưng chạy theo một đoạn, Hoắc Nguyên Chân phát hiện cũng không phải là như vậy, Đại Thánh chạy chưa tới chỗ tổ ong vò vẽ đã ngừng lại, nhìn vào một bụi cỏ rậm kêu la không ngừng.
Hoắc Nguyên Chân nhìn vào bụi cỏ, chỉ thấy một thân da lông màu vàng loang lổ chợt ẩn chợt hiện, lập tức hiểu ra nguyên nhân Đại Thánh kêu la.
Thì ra đó là Đại Hoàng, con hổ Tuệ Ngưu nuôi, con lão hổ này không phải là Hệ Thống sinh ra, cố nhiên sẽ khiến cho Đại Thánh có địch ý.
Thấy một con tinh tinh to lớn xuất hiện trước mặt, Đại Hoàng cũng không biết đây là vật gì, lập tức há miệng rống thật to, cũng thị uy với Đại Thánh.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng thông báo trong lòng cho Đại Thánh, con hổ này là bằng hữu, tuyệt đối không thể công kích.
Mà Đại Hoàng cũng biết Hoắc Nguyên Chân, lần trước nó bị rắn cắn thương được Hoắc Nguyên Chân cứu, cũng rất nghe lời của Hoắc Nguyên Chân, chậm rãi từ trong bụi cỏ đi ra, tới bên cạnh hắn.
Hoắc Nguyên Chân bảo Đại Thánh cũng đi tới, cưỡng bách hai con vật ở chung với nhau một hồi, để cho chúng làm quen với nhau, đỡ cho sau này đánh nhau.
Phỏng đoán nếu như đánh nhau thật sự, Đại Hoàng cũng không phải đối thủ của Đại Thánh. Dù sao vật phẩm do Hệ Thống sinh ra đều có lực lượng biến thái vượt xa đồng loại, đại tinh tinh này càng là biến thái trong biến thái.
Vất vả lắm mới khiến cho hai con vật sống hòa thuận với nhau, Hoắc Nguyên Chân mới trở về Thiếu Lâm tự.
Trở lại trong Phương Trượng viện, Hoắc Nguyên Chân còn thông qua ánh mắt của quạ đen trên trời quan sát tình huống của Đại Thánh.
Quả nhiên tiểu tử này không đáng tin cậy, hiện tại đã quên bẵng chuyên canh chừng địa động, chạy tới cho tổ ong vò vẽ chơi đùa cùng bầy ong kia.
Ong vò vẽ bò khắp thân thể Đại Thánh, cũng không công kích nó, cùng là Hệ Thống sinh ra, có cảm ứng lẫn nhau, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện chiến đấu với nhau.
Hoắc Nguyên Chân cười khổ lắc đầu, xem ra là Đại Thánh khó có thể đảm nhiệm trách nhiệm nặng nề trông chừng địa động này, mình còn phải tìm biện pháp khác mới được.
Bất quá sau khi có Đại Thánh, lực lượng phòng vệ sau hậu sơn đã được tăng cường rất nhiều.
Sau khi người bị ong vò vẽ tấn công, đã có phòng bị, sẽ khó có thể mang lại hiệu quả chí mạng, nhưng Đại Thánh lại khác.
Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được, thực lực chiến đấu của tiểu tử này tuyệt đối cao hơn Tiên Thiên trung kỳ phổ thông, cho dù là cao thủ như La Thái Y, Chu Tần, đánh giết sinh tử cũng chưa chắc là đối thủ Đại Thánh.
Nếu như mình có thể trang bị khôi giáp và vũ khí cho tiểu tử khổng lồ này, Hoắc Nguyên Chân cũng muốn xem thử nó có thể so chiêu với cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ hay không.
Lực lượng tương đương với bốn trăm lần người bình thường, tuyệt đối là vô cùng kinh khủng, tầng bảy Long Tượng Bát Nhã Công của mình trong mắt nó cũng chẳng khác nào lực lượng của trẻ con.
Sau khi giải quyết xong những chuyện này, trời đã sắp sáng, Hoắc Nguyên Chân vẫn không có buồn ngủ.
Hắn muốn đi tìm Vô Danh, lấy Huyết Ma tàn đồ cho lão xem thử, sau đó thương lượng với lão xem nên làm như thế nào.
Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân rời Phương Trượng viện, chậm rãi đi tới Tàng Kinh các.
Đi tới trước cửa Tàng Kinh các, Vô Danh đang quét sân ở đó, thấy Hoắc Nguyên Chân tới đây hơi gật đầu một cái, sau đó cầm chổi lên tiến vào Tàng Kinh các.
Hoắc Nguyên Chân cũng cất bước theo sau.
Vào trong phòng, hai người tùy tiện ngồi xuống.
Không đợi Hoắc Nguyên Chân mở miệng nói chuyện trước, Vô Danh đã nói:
- Mặc dù khí sắc phương trượng không tệ, nhưng tựa hồ tâm tư bất định, hành trình Trường An lần này hắn là vừa buồn vừa vui.
← Ch. 214 | Ch. 216 → |