← Ch.216 | Ch.218 → |
Nhưng lúc vừa sắp sửa ra khỏi rừng, đột nhiên Thiên Cực Đạo Nhân đứng lại:
- Chờ một chút!
Mọi người rối rít ngừng lại, nhìn Thiên Cực Đạo Nhân.
- Phải chăng là sư đệ nghe thấy thanh âm gì quái dị hay không?
Thiên Huyền Đạo Nhân cũng đứng ở nơi đó, cẩn thận lắng nghe.
- Ừm, giống như những tiếng vo ve...
Hai người bọn họ là Tiên Thiên trung kỳ, công lực tương đối cao, tính cảnh giác cũng cao hơn những người khác. Những người khác nghe thấy hai người bọn họ nói như thế, cũng cũng dần dần lộ ra thần sắc ngưng trọng, cẩn thận lắng nghe, tìm kiếm tiếng kêu vo ve kia.
Một lát sau tất cả mọi người nghe thấy, trong rừng rậm, phía có mấy cây hồng tùng đặc biệt cao lớn, tiếng vo ve này là truyền tới từ hướng đó.
Là thứ gì đây?
Thiên Cực cùng Thiên Huyền Đạo Nhân liếc mắt nhìn nhau, vốn là không muốn dây dưa thêm chuyện nhưng thanh âm này càng lúc càng lớn, dần dần đã phát triển thành tạp âm, bọn họ cũng không thể bỏ qua.
Đi Thiếu Lâm tự cũng không gấp gì một chút thời gian như vậy, rốt cục những người này quyết định đi xem một chút.
Vừa đi vừa dẹp bỏ cành cây gai góc, rốt cục bọn họ đi tới bên cạnh đám hồng tùng kia.
- Trời ơi...
Làm cho bọn họ kêu trời như vậy, có thể nói cảnh tượng trước mắt đã vượt xa khỏi khả năng tưởng tượng của họ.
Một tổ ong vò vẽ khổng lồ cao gần một trượng treo lủng lẳng trên một cây hòe già. Vô số ong vò vẽ tranh nhau bay từ bên trong ra ngoài, đã tụ tập lại thành một số lượng hết sức khổng lồ, giống như một đám mây đen giữa không trung.
Mặc dù bọn họ là cao thủ, nhưng cũng không phải là cao thủ trời sinh. Khi xưa còn bé cũng làm qua không ít chuyện thọt tổ ong tìm trứng chim, ong vò vẽ lợi hại tới mức nào, rất nhiều người đã từng lãnh hội.
Nếu như có thứ gì để che đậy ẩn nấp, ong vò vẽ cũng không đáng kể gì, nhưng chưa hề chuẩn bị phòng thủ gì, vậy coi như xui xẻo.
Hơn nữa ai dám xác định động vật trước mắt này là ong vò vẽ?
Con bà nó, ong vò vẽ có thể lớn như vậy sao?
Chim sẻ mới đúng!
Nhưng đám mây đen càng ngày càng dày đặc kia cùng những tiếng vo ve không dứt đã cho bọn họ biết một sự thật vô tình, đây chính là ong vò vẽ, hơn nữa còn là ong vò về số lượng cực lớn, thừa sức lấy mạng người.
- Sư huynh... làm sao đây?
Thiên Huyền Đạo Nhân đạt tới cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, đã hiếm khi sợ hãi, thế nhưng giờ phút này cũng phải trợn tròn mắt, dường như không thể nào cầm kiếm chém đám ong vò vẽ này.
Thiên Cực Đạo Nhân vẫn tỏ ra bình tĩnh:
- Chớ hoảng sợ, có thể là chúng ta xâm lấn lãnh địa của chúng, làm cho chúng nổi giận. Ta hiểu loại côn trùng này, chỉ cần chúng ta từ từ thối lui, chắc chắn chúng sẽ không đuổi theo.
Nói xong, Thiên Cực Đạo Nhân nhìn về phía mọi người vung tay lên:
- Mọi người đi theo nhịp của ta, chậm rãi lui lại, tuyệt đối không có vấn đề.
Những người này không dám xoay người, cứ như vậy từng bước từng bước lui phía sau, quả thật hết sức đều nhịp, từ lúc lên núi đến bây giờ cũng chưa từng phối hợp tốt như vậy.
Thiên Huyền Đạo Nhân âm thầm bội phục Thiên Cực, sư huynh chính là sự huynh, gặp chuyện tỉnh táo, quả thật có phong phạm đại tướng.
Dần dần số lượng những ong vò vẽ kia đã đạt đến một trình độ kinh khủng, dường như muốn che lấp cả bầu trời trên khu rừng này, từ tiếng vo ve đã hóa thành ầm ầm.
Mà rốt cục tổ ong kia cũng đã thôi không xuất hiện ong vò vẽ nữa.
Trong cùng một lúc, tất cả ong vò vẽ này làm một động tác làm cho tất cả mọi người phải tận gan vỡ mật.
Xoay người!
Xoay người tập thể!
Ầm một tiếng rất lớn, đám ong vò vẽ này hết sức chỉnh tề sắp hàng giống như phương trận, hết đợt này tới đợt khác xông thẳng về phía những người này.
Thiên Cực Đạo Nhân mới vừa rồi bình tĩnh nhất, hiện tại không nói nửa lời nhanh chóng xoay người, bỏ chạy trối hết, dưới chân dấy lên một lớp bụi mù.
Tất cả mọi người trong nháy mắt lập tức vỡ òa.
- Trời ơi, không được rồi, rút lui mau!
- Thảo Thượng Phi, ta Thảo Thượng Phi!
- Phi cái rắm, ngươi có thể chạy nhanh hơn ong vò vẽ sao?
- Không cần bay nhanh hơn ong vò vẽ, lão tử bay nhanh hơn ngươi ắt sẽ vạn sự đại cát.
Cảnh tượng hiện tại giống như tỷ thí chạy 100m Olympics, tất cả mọi người mới vừa rồi còn là chiến hữu, hiện tại đã hóa thành đối thủ. Mạnh ai nấy liều mạng dốc hết toàn lực của mình điên cuồng bỏ chạy, hy vọng có thể chạy thoát đám ong vò vẽ chẳng khác nào Diêm Vương đòi mạng này.
Nhưng cuối cùng cũng là người, dù biết khinh công cũng chỉ là bộ binh.
Mà ong vò vẽ cũng là ong vò vẽ, dù không biết khinh công nhưng cũng là không quân.
Hơn hai vạn ong vò vẽ giống như nhiều biên đội chiến đấu cơ hết sức chỉnh tề, nối đuôi nhau vọt tới, nháy mắt đã lấp mất những người rơi lại phía sau vì chạy chậm.
Từng con ong vò vẽ to bằng quả trứng gà, kim châm của nó dài hơn một tấc, mũi nào cũng có độc, chích vào chẳng những rất đau, hơn nữa còn chảy máu.
Đây cũng không phải là kim châm, mà là phi tiêu.
Lúc này những kẻ Hậu Thiên viên mãn chính là đệm lưng chịu tội thay, ba mươi người không một ai chạy thoát, bị đám ong vò vẽ công kích chỉ một lúc sau đã hôn mê ngã rạp, trúng độc hết thảy.
Nếu như không có ai tới cấp cứu, những người này sẽ không sống nổi.
Nhưng nơi này là ở hậu sơn Thiếu Lâm, rất hiển nhiên sẽ không ai đến cứu bọn họ, vận mạng của bọn họ coi như đã định.
Đám cao thủ Tiên Thiên may mắn hơn, chạy nhanh một chút, ai nấy vứt bỏ cả vũ khí chạy thục mạng, hơn nữa phương hướng chạy trốn là phương hướng Thiếu Lâm tự.
Bởi vì hiện tại ở Thiếu Lâm tự chưa ai thức dậy, nếu như chạy nhanh còn có thể thông qua Thiếu Lâm tự chạy thẳng xuống núi. Nhưng nếu chạy ngược trở lại đường cũ, thẳng tới vách núi hậu sơn, e rằng cuối cùng sẽ bị đám ong vò vẽ này bức phải nhảy xuống.
Thiên Cực Đạo Nhân cùng Thiên Huyền Đạo Nhân đang chạy tới nỗi tóc trên đầu dựng lên thẳng tắp, có thể thấy được tốc độ chạy trốn nhanh tới mức nào, tiếp theo sau đó là đám cao thủ Tiên Thiên còn lại.
Nhưng mau hơn nữa cũng có kẻ xui xẻo, hơn hai vạn ong vò vẽ, chỉ có ba mươi con mồi rõ ràng là không đủ, có mấy đội đang nhàn rỗi, lúc này đang dốc hết toàn lực đuổi theo.
Thiên Cực Đạo Nhân quay đầu lại liếc mắt nhìn, nghĩ thầm nếu còn tiếp tục chạy như vậy, cuối cùng chỉ sợ cũng phải toàn quân chết hết ở chỗ này.
Dưới tình thế cấp bách, đột nhiên y quay đầu lại bổ ra hai chưởng, quật hai cao thủ phủ Tiết Độ Sứ ngã lăn ra đất, sau đó quay đầu tiếp tục chạy.
Thấy Thiên Cực Đao Nhận làm như vậy, Thiên Huyền Đạo Nhân cũng bắt chước theo, xoay người lại xuất ra hai kiếm, chém ngã hai tên Tiên Thiên sơ kỳ đang chạy rất nhanh, không kịp né tránh.
Bốn người này là xui xẻo, trực tiếp bị hai lão đạo này chơi khăm, bọn họ chưa kịp bò dậy đã bị bầy ong rợp trời bay tới lấp kín, sau một hồi kêu gào thê thảm lập tức im bặt.
Nhưng bọn họ hy sinh cũng có giá trị, tối thiểu cũng tranh thủ thời gian cho bọn Thiên Cực Đạo Nhân. Lúc này bọn chúng vừa vọt ra khỏi khu rừng rậm, nhìn thấy Ấm Mã hồ trước mặt.
← Ch. 216 | Ch. 218 → |