← Ch.217 | Ch.219 → |
- Mau mau mau! Nơi đó có nước hồ, chỉ cần nhảy xuống nước, ong vò vẽ sẽ không cách nào công kích.
Những người này thấy được hy vọng, lần nữa gia tốc chạy nhanh về phía Ấm Mã hồ.
Mới vừa chạy được vài bước, trong bụi cỏ bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng rống rung trời, một con quái vật giống như quái thú thời tiền sử từ trong đó nhảy ra, múa may song quyền to như chậu nước. Hai quyền xuất ra vun vút, đánh cho hai cao thủ Tiên Thiên không tránh né kịp thành hình bánh thịt, bay ra ngoài mấy chục thước.
- Vô lượng... lão Thiên!
Thiên Cực Đạo Nhân lắp bắp, đã không thể nói tròn câu, trong lòng không có bất cứ suy nghĩ gì khác, chỉ biết chạy đi.
Lúc tới đây có hơn bốn mươi người, bây giờ chỉ còn lại y và Thiên Huyền, còn có bốn đạo sĩ nữa, đều là người của Không Động phái.
Sáu đạo sĩ này không có lòng dạ nào nghiên cứu xem đây là quái vật gì, đều ra sức chạy nhanh về phương hướng Thiếu Lâm tự.
Thế nhưng quái vật khổng lồ này chạy cũng rất nhanh, vọt theo mấy bước đã chộp trúng một đạo sĩ, vật mạnh xuống đất, lập tức tạo ra một cái hố, nếu dán sát mặt đất nhìn đã không thấy người đâu nữa.
Đánh chết một người, tốc độ của nó chậm hơn một chút, nó lại đuổi theo, đánh chết người nữa, tốc độ lại chậm hơn chút nữa.
Thiên Cực Đạo Nhân còn có lòng phản kháng, nhưng vừa nhìn quái vật phía sau, ong vò vẽ lại ùn ùn đuổi tới, lập tức không còn lòng dạ nào chống cự, dứt khoát cũng không quay đầu lại, không suy nghĩ gì nữa chạy vào trong Thiếu Lâm tự.
Bây giờ trong lòng của y, Thiếu Lâm tự chính là thiên đường, chỉ cần vào được nơi đó sẽ có rất nhiều người, đám ong vò về kinh khủng này chắc chắn cũng sẽ không chuyên chú đuổi giết bọn mình.
Hy sinh một người tranh thủ cho bọn họ được thêm chút thời gian, những cao thủ cảnh giới Tiên Thiên này có tốc độ rất nhanh, chạy một mạch qua khỏi Ấm Mã hồ. Lúc tên đệ tử Không Động phái cuối cùng ngã xuống, rốt cục Thiên Cực cùng Thiên Huyền Đạo Nhân đã phi thân bay qua tường viện Thiếu Lâm tự.
Bọn họ đã chạy hết nổi rồi, vừa chạy liên tục vừa sợ hãi như vậy, đến nơi này đã là cực hạn. Sau khi bay qua tường viện lập tức cả hai đặt mông ngồi phệt xuống đất, không kịp quan sát tình huống trước mắt đã quay đầu lại xem đám quái vật kia có đuổi theo không.
Nhắc tới cùng kỳ quái, quái vật cao lớn cùng bầy ong vò về kinh khủng kia chẳng qua là vòng vo vài lượt bên ngoài tường viện, sau đó liền quay trở về.
Nghe thanh âm chúng dần dần đi xa, Thiên Cực cùng Thiên Huyền đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Liếc mắt nhìn nhau, thậm chí hai người có cảm giác muốn ôm nhau mà khóc.
Bất quá dư quang khóe mắt đảo qua, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có người.
Hai người chợt quay đầu lại, thấy đối diện mình có mười tám hòa thượng xếp thành một hàng, thấy hai người bọn họ quay đầu lại chỉnh tề phát ra một tiếng quát:
- Ha!
Sau đó tất cả thủ thế, thân hình chuyển động, Thập Bát La Hán đại trận trong nháy mắt thành hình.
- Là mười tám người các ngươi, thật là đúng dịp...
Thiên Cực Đạo Nhân khóc không ra nước mắt, đã không biết nên nói cái gì.
Thiên Cực Đạo Nhân cùng Thiên Huyền Đạo Nhân không thể ngờ rằng những hòa thượng này lại bày trận sẵn sàng ở chỗ này nghênh đón mình.
Chắc chắn là bọn họ đã biết trước, nhưng bọn mình hành động kín đáo như vậy, hậu sơn Thiếu Lâm cũng không có ai trông chừng làm sao bọn họ biết được bọn mình tới?
Quả thật là không thể nào hiểu được...
Nhưng vẫn phải giải quyết chuyện trước mắt. Mười tám người này bày trận xong sẽ triển khai công kích với hai người mình, cho dù là mệt mỏi cũng phải cố gắng hết sức.
Hiện tại bọn họ không còn nghĩ tới chuyện có đối phó Thiếu Lâm tự hay không, chỉ hy vọng có thể xông ra khỏi vòng vây của những người này, coi như thành công.
Dù sao lần trước, hai người bọn họ đã thành công một lần, cũng không quá sợ hãi trận pháp này. Chỉ cần xông ra sẽ có hy vọng thoát khốn, nếu không thể xông ra, vậy coi như thế thảm.
Hai chống mười tám, quả thật là hết sức không công bằng, nhưng hai người Thiên Cực Đạo Nhân cũng không hề sinh ra ý nghĩ lui về phía sau. Thà bị mười tám hòa thượng đánh chết ở chỗ này, cũng không trở về hậu sơn để những quái vật kia giày xéo cho tới chết.
Nhưng lần này, mười tám hòa thượng này khó đối phó hơn, so sánh cùng lần trước tưởng như mười tám người khác nhau. Ai nấy nên tiến công thì tiến công, nên phòng thủ thì phòng thủ, nên che chở thì che chở, nên kết trận thì kết trận, phối hợp với nhau kín như bưng, thỉnh thoảng hai người, ba người hợp kích hết sức thuần thục.
Thiên Cực cùng Thiên Huyền liên tục thử công kích vài lần vẫn không thành công. Sau bọn họ không tìm được sinh môn, bắt đầu tiến vào giai đoạn liều mạng phòng thủ, bị thua chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hoắc Nguyên Chân ở bên trong Phương Trượng viện mở mắt ra, hài lòng gật đầu một cái.
Kể từ khi những người này bắt đầu leo núi, hắn đã phát hiện, bất quá lần này hắn không có chỉ huy, người bên trong chùa đã biết tiếng kêu quạ đen là báo động có kẻ gian, cho nên sau khi nghe thấy tiếng kêu quạ đen, mọi người đều tỉnh dậy.
Sau khi thức dậy, nghe tiếng ồn ào huyên náo, kêu la thảm thiết ở hậu sơn, vốn bọn họ định chạy ra hậu sơn đối phó địch nhân xâm phạm, những phương trượng lại hạ lệnh chờ ở chỗ này.
Quả nhiên đợi một hồi, hai đạo sĩ chật vật nhảy vào.
Bọn họ cũng ít nhiều thấy được tình cảnh bên ngoài, sau khi thấy những ong vò vẽ kinh khủng cùng con kia cự viên khổng lồ kia, tất cả mọi người vô cùng kinh sợ, chuyện này quá kinh khủng.
Rốt cục Thiếu Lâm tự còn có bao nhiêu địa phương thần kỳ, không ai biết được.
Nhưng bọn họ tin rằng chuyện thần kỳ này sẽ còn xảy ra nữa, bởi vì bọn họ có một phương trượng thần kỳ.
Tất cả ung dung nhàn nhã chờ ở chỗ này, lúc hai đạo sĩ này chạy vào, thậm chí mười tám người Tuệ Nhất còn muốn vỗ tay khen ngợi.
Hay quá..
Có thể chạy trốn khỏi những quái vật kinh khủng kia, quả thật không uổng danh Tiên Thiên trung kỳ.
Nếu như bọn họ bị quái vật giết chết, như vậy bọn mình sẽ không có cơ hội rửa sạch nhục trước. Như vậy hóa hay, để cho hai người này nghiệm chứng Thập Bát La Hán Trận mà đám người mình khổ luyện mấy ngày qua.
Từ lúc chiến đấu bắt đầu, mười tám người Tuệ Nhất đã nắm trong tay cục diện vững vàng, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh chết hai người Thiên Cực cùng Thiên Huyền. Nhưng bọn họ vì rửa nhục cũng không có lập tức hạ trọng thủ, mà tiếp tục kéo dài chiến đấu theo kiểu mèo vờn chuột, nhất định phải cho hai người Thiên Cực bại tâm phục khẩu phục.
Hoắc Nguyên Chân ở bên trong Phương Trượng viện thấy buồn cười, lòng tự tôn bọn Tuệ Nhất còn rất mạnh, muốn lấy lại thể diện.
Cuộc chiến này hết sức nhẹ nhàng thoải mái, thế lực Không Động phái tới Đăng Phong huyện rốt cục đã bị một lưới bắt hết.
Càng làm cho Hoắc Nguyên Chân vui vẻ chính là, lực lượng phòng ngự hùng mạnh hậu sơn Thiếu Lâm đủ để đánh lui hết thảy địch nhân dám tới xâm phạm.
Có hai đại sát khí ong vò vẽ cùng Đại Thánh, làm cho Hoắc Nguyên Chân càng thêm có lòng tin đối với cục diện tương lai.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Chiến tranh xảy ra, cũng chưa chắc Thiếu Lâm không thể đứng chân. Bởi vì hai phe chiến đấu đều đặt tinh lực chủ yếu trên người đối thủ, sẽ không có quân đội với quy mô đặc biệt lớn tới tấn công Thiếu Lâm tự.
Mà nếu như quân đội quy mô nhỏ tới xâm phạm, như vậy sẽ cho bọn họ thử xem Thiếu Lâm tự hiện tại kinh khủng tới mức nào.
- Thu hồi ánh mắt, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục tu luyện, bây giờ mình đã chạm đến ngưỡng cửa Hậu Thiên viên mãn, rất có khả năng sẽ đột phá trong vài ngày tới.
Từ lần trước chữa thương cho An Như Huyễn ở trong lãnh cung, sau khi thấy thân thể An Như Huyễn không mảnh vải, lại vượt qua dục niệm trong lòng, nhờ vậy cảnh giới thăng hoa. Mà dường như tư chất toàn thân cũng được gia tăng, hiện tại tu luyện sử dụng Phương Trượng viện cùng đài sen gia tốc gấp mười lần, không ngờ rằng tu luyện nhanh hơn trước gần ba mươi phần trăm.
Đây là chuyện vô cùng khó được, tư chất quyết định tốc độ tu luyện, tin tưởng tư chất mình bây giờ đã không phải là quá kém như trước nữa. Mặc dù không thể nào sánh ngang với những thiên tài, những suy đoán ở trong Thiếu Lâm tự cũng không còn xếp hàng chót nữa.
Cho nên hắn tranh thủ hết thảy thời gian tu luyện, sớm ngày đi vào Hậu Thiên viên mãn, sẽ có hy vọng Tiên Thiên.
Hoắc Nguyên Chân vô cùng mong đợi cảnh giới Tiên Thiên, chỉ có đạt tới Tiên Thiên, nội lực của hắn sinh sôi không ngừng, sau đó nhờ vào đặc tính Cửu Dương chân kinh khôi phục nội lực, khi đó sức chiến đấu của hắn sẽ có gia tăng về chất.
Hắn đã phát hiện, quay thưởng quay trúng nửa phần trước nội công tâm pháp dễ dàng, mà quay trúng nửa phần sau cũng không phải là dễ dàng như vậy.
Ba yêu cầu của Hệ Thống, ngoại trừ Đồng Tử Công vô cùng khắc nghiệt ra, hai yêu cầu còn lại cũng không phải là dễ hoàn thành. Xác suất xuất hiện nửa bộ sau nội công tâm pháp quá thấp, thật lâu mới xuất hiện được một quyển mà mình chưa chắc đã quay trúng.
Cho nên hy vọng chủ yếu lên cấp phải đặt vào Đồng Tử Công, đây cũng là điều kiện nhất định mình phải hoàn thành.
Mà Hậu Thiên viên mãn chính là một cửa ải không thể tránh.
Cho nên bây giờ Thập Bát La Hán đại chiến đối thủ, Hoắc Nguyên Chân cũng không có chú ý quá mức, chú ý một cuộc chiến kết quả đã định, còn không bằng mình tu luyện thêm một hồi còn thực tế hơn.
Hoắc Nguyên Chân hành công thật nhanh, bên kia bọn Tuệ Nhất cũng kết thúc chiến đấu.
Cuộc chiến này kết thúc cũng hết sức nhẹ nhàng thoải mái.
Cuối cùng Thiên Cực đạo nhân cùng Thiên Huyền Đạo Nhân mệt lả ngã xuống tất, công kích của bọn họ không thể đánh phá Thập Bát La Hán Trận, mười tám cục sắt đao thương bất nhập này đã làm cho bọn họ hao phí tất cả khí lực.
Mỗi lần bọn họ muốn hạ trọng thủ, đối phương sẽ có hai ba người tạo thành trận thế hợp kích, đè nhuệ khí hai người mình xuống.
Sau đó chính là xa luân chiến vô cùng vô tận, đối phương có mười tám người, có thể luân phiên ra trận, có thể luân phiên nghỉ ngơi, mà mặc dù hai người mình là Tiên Thiên trung kỳ nhưng lại không có cơ hội nghỉ ngơi. Cho dù là nội lực cuồn cuộn không dứt cũng không cung cấp nổi tiêu hao như vậy, cuối cùng hai người thoát lực ngã xuống đất, cũng không phản kháng nữa, chết thì chết đi.
Bị đánh chết cũng còn tốt hơn mệt chết rất nhiều.
Bọn họ ngã xuống đất, đám người Tuệ Nhất không biết có nên giết hai người này hay không.
Mặc dù bọn họ là địch nhân tới xâm phạm Thiếu Lâm, nhưng cuối cùng quyền quyết định vẫn ở trong tay phương trượng, đệ tử Thiếu Lâm phổ thông bình thời là cấm chỉ sát sinh.
Cho nên bọn Tuệ Nhất trói hai người bọn họ lại, chuẩn bị đưa đến Phương Trượng viện.
Nhưng bọn họ chưa kịp đi, Vô Danh trưởng lão đột nhiên xuất hiện.
- Trưởng lão!
Mọi người cùng nhau thi lễ với trưởng lão.
Phương trượng có lệnh, phàm là đệ tử Thiếu Lâm thấy trưởng lão nhất định phải hành lễ đệ tử giống như thấy phương trượng, hơn nữa bình thời phương trượng cũng làm như thế.
Phương trượng còn tôn kính trưởng lão như vậy, đệ tử không ai dám không tôn kính.
- Phương trượng có chuyện quan trọng, bây giờ không nên đi quấy rầy phương trượng, trước hết các ngươi trói hai người kia lại, đợi đến bên kia phương trượng kết thúc, các ngươi hãy nói với hắn, bảo hắn mang hai người này tới gặp ta.
- Dạ trưởng lão.
Bọn Tuệ Nhất nhất tề đáp ứng, sau đó khống chế hai người kia lại.
Chỉ bất quá hai người kia có chút nguy hiểm, bọn Tuệ Nhất dứt khoát lại tìm tới vô số dây thừng, trói cả hai người thành hình cầu, tay chân bị trói vô số vòng, cuối cùng khiêng đi giống như khiêng heo.
Vô Danh xuất hiện quả nhiên là đúng lúc, lần này Hoắc Nguyên Chân tu luyện bất ngờ đạt tới điểm giới hạn Hậu Thiên hậu kỳ, sắp xung kích Hậu Thiên viên mãn.
Vốn là hắn cho là còn phải hai ngày nữa mới được, nhưng không nghĩ tới sau khi tư chất tăng lên, tốc độ cũng tăng nhanh, hôm nay mới là Hai Mươi Chín tháng Ba đã đạt tới điểm giới hạn. Chỉ cần hắn hành công thêm vài chu thiên nữa, đả thông mấy chỗ kinh mạch là có thể thuận lợi lên cấp.
Hai mắt nhắm nghiền, lúc này Hoắc Nguyên Chân không dám cắt đứt tu luyện, nếu không một khi cảm giác không còn, sợ rằng còn phải đợi thêm một thời gian.
Chỉ hy vọng bạn Tuệ Nhất có thể đánh với hai đạo sĩ kia một hồi lâu nữa, không nên tới quấy rầy mình quá sớm.
Nội lực lưu chuyển ào ạt trong cơ thể, được Hoắc Nguyên Chân điều động, bắt đầu chính thức xung kích cảnh giới Hậu Thiên viên mãn.
Nội lực Đồng Tử Công gào thét, có khuynh hướng càng ngày càng lớn mạnh, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được một khi Đồng Tử Công đạt tới Hậu Thiên viên mãn, như vậy là có thể sánh ngang cùng nội lực Cửu Dương bây giờ.
Đồng Tử Công chính là một hớp Tiên Thiên chân khí tinh thuần nhất, chỉ cần đồng thân không phá, chuyên cần tu luyện, chuyên cần chăm chỉ hơn nữa sống đủ lâu, sớm muộn gì cũng có thể đạt tới tuyệt đỉnh công pháp Tiên Thiên đại viên mãn.
Nhưng công pháp này yêu cầu tư chất quá mức, cũng không dễ tu luyện hoàn thành.
Hơn nữa người bình thường cũng không ai chịu hao phí mấy chục năm thậm chí trên trăm năm thanh xuân của mình, để tu luyện môn Đồng Tử Công không thấy được hy vọng này mà bỏ qua quãng thời gian đẹp nhất đời mình, bỏ qua ý trung nhân của mình.
Nếu như Hoắc Nguyên Chân có lựa chọn, hắn cũng sẽ không tu luyện công phu tự ngược này, nhưng hôm nay hắn đã cưỡi lưng cọp, bị bức bất đắc dĩ, không tu luyện không được.
Chỉ cần Đồng Tử Công đột phá đến Hậu Thiên viên mãn, toàn thể sức chiến đấu của hắn sẽ bay vọt lần nữa. Tối thiểu tổng lượng nội lực của hắn sẽ vượt qua phần lớn Tiên Thiên sơ kỳ, lực chiến đấu lâu dài gia tăng một bước, thậm chí có thể đánh ngang ngửa với Tiên Thiên trung kỳ phổ thông.
Khẩu chân khí kia xung kích kinh mạch liên tục không ngừng, dần dần Hoắc Nguyên Chân cảm thấy đột phá đã tới trước mắt.
Lên đi! Lên đi! Để cho đột phá mãnh liệt hơn một ít!
Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng, một khẩu chân khí chìm vào Đan Điền, ba cỗ nội lực nhất tề bị điều động, phát ra đợt xung kích cuối cùng vào những kinh mạch vẫn trói buộc mình.
← Ch. 217 | Ch. 219 → |