← Ch.220 | Ch.222 → |
Cảnh tượng thần kỳ khiến cho mọi người kinh sợ đối với sự vật không biết, rất nhiều người quỳ xuống đất vái lạy, thành kính cầu nguyện, trong lúc nhất thời, cơ hồ tất cả mọi người trở thành tín đồ Phật tổ.
Mà vị phương trượng thần kỳ có thể câu thông cùng Phật tổ kia, thanh danh vang dội giữa dân gian giống như một tiếng pháo nổ vang dậy.
Lúc mới bắt đầu lực ảnh hưởng Thiếu Lâm tự chẳng qua chỉ giới hạn trong khu vực Đăng Phong huyện, nhưng bây giờ, chỉ cần chiến tranh vừa kết thúc, sau khi những nạn dân này hồi hương, Thiếu Lâm tự chắc chắn sẽ trở thành tự viện thần thoại nhà nhà đều biết ở Hà Nam, là tịnh thổ trong lòng vô số người.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Hoắc Nguyên Chân kéo lê tấm thân mệt mỏi quay trở về Phương Trượng viện, ngã đầu nằm lăn ra giường, muốn cử động đầu ngón tay cũng không nổi.
Thiếu Lâm bây giờ đã chứa chấp gần bốn ngàn nạn dân, cơ hồ ở đầy toàn bộ viện, nếu như còn tới thêm người nữa, chỉ sợ cũng chỉ có thể an bài lui về hậu sơn.
Kể từ khi bắt đầu bố thí cháo đến bây giờ, Hoắc Nguyên Chân cũng chưa được thanh nhàn, sinh hoạt của mấy ngàn người, chuyện cần chiếu cố quá nhiều.
Đại nhân khóc, hài tử phá, lão nhân cần dìu đỡ, còn phải làm ra một nhà xí dành riêng cho nữ.
Quá phiền lòng, hòa thượng Thiếu Lâm trước kia chỉ là dùng chung một cái nhà xí lớn là xong.
Nhất là có người ngã bệnh, bị thương, căn bản rất nhiều khi cần phương trượng tự mình ra mặt mới được. Bọn Tuệ Vô cầm kim sang được thoa cho người nhà cũng không tin, dù là Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh nhìn, các nạn dân cũng cảm thấy yên lòng.
Làm lãnh đạo thật không dễ dàng gì...
Thở ra một hơi thật dài, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy toàn thân mỏi mệt.
Lấy tay xoa xoa bả vai mình, Hoắc Nguyên Chân nhớ lại lúc ở lãnh cung, An Như Huyễn đã từng lặng lẽ bóp bả vai cho mình, nếu như lúc này nàng có ở đây, hẳn cũng sẽ chăm sóc cho mình.
Chỉ bất quá tính tình An Như Huyễn giống như thần tiên, nàng biết cách chăm sóc người sao?
Ninh Uyển Quân? Nàng biết không?
Mộ Dung Thu Vũ? La Thái Y? Hoa Tiểu Hoàn thì sao?
Lúc hắn mệt mỏi, hình ảnh của những nữ tử từng qua lại với hắn nhất nhất hiện lên trước mắt. Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm nếu như lúc này có người có thể hàn huyên với mình một chút cũng tốt.
Mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, mơ màng ngủ thiếp đi, không biết lúc nào, dường như bên tại có người đang nhẹ nhàng kêu gọi, thanh âm dịu dàng:
- Hoắc Nguyên Chân...
Thanh âm này hết sức dịu dàng ngọt ngào, ngọt tới mức khiến cho người ta không muốn tỉnh lại, Hoắc Nguyên Chân cũng không phân biệt được là thật hay mộng.
Hoắc Nguyên Chân mơ mơ hồ hồ nghe thấy tựa hồ có người đang kêu gọi mình, dường như là một nữ tử. Giọng nữ tử này hết sức ngọt ngào, êm ái, khiến cho người ta nghe thấy lập tức thoải mái trong lòng.
Trong mơ màng, Hoắc Nguyên Chân cho là An Như Huyễn.
Thậm chí hắn cho là mình nằm mơ thấy An Như Huyễn.
Nằm mơ thấy An Như Huyễn cũng không kỳ quái, khoảng thời gian này, Hoắc Nguyên Chân đã nằm mơ thấy nàng nhiều lần, cũng không thể nói với những người khác, sợ là mình sẽ không dễ dàng vượt qua tình kiếp này.
Con người ta dù bề ngoài tỏ ra không quan tâm, nhưng nỗi nhớ đè nén trong lòng lại không có cách nào ức chế.
Trong lòng có cảm giác ấm áp, trở mình trên giường, Hoắc Nguyên Chân tính toán tiếp tục giấc mộng xuân thu của mình.
Nhưng thanh âm kia vẫn tiếp tục vang lên:
- Hoắc Nguyên Chân, tên hòa thượng này, còn dám xưng cao thủ, gọi như vậy ngươi cũng không tỉnh, nếu như ta là địch nhân thật sự, lúc này người đã chết mất xác còn đâu?!
Nghe thấy lời như vậy, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân cả kinh, thật sự chẳng lẽ là An Như Huyễn tới?
Đang muốn mở mắt, đột nhiên một bàn tay nhỏ bịt chặt hai mắt của mình, mùi thơm xông vào mũi, một giọng nữ tử cố ý thay đổi thanh âm:
- Đoán thử ta là ai, đoán trúng sẽ có thưởng.
- Vậy phải xem phần thưởng là cái gì?
Đối với An Như Huyễn đến, trong lòng của Hoắc Nguyên Chân cũng tràn đầy vui sướng, giọng nói không tự chủ được trở nên dịu dàng. Người không phải là cỏ cây, khó có thể vô tình, chỉ là có một ít tình cảm bị mình cố ý đi bỏ quên.
- Phần thưởng ư... ! Thưởng cho ngươi năm vạn lượng bạc
Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu:
- Phần thưởng này quả thật khiến cho bần tăng không hài lòng.
- Vậy thì... Cho người sờ ngón tay út của ta một cái...
Phụt!
Hoắc Nguyên Chân phì cười, không biết An Như Huyễn trở nên thú vị như vậy từ bao giờ, lại nghĩ ra phần thưởng sờ ngón tay út này, cái này sao thể gọi là phần thưởng được chứ?
Trong lòng nảy sinh ý nghĩ muốn đùa giỡn một phen, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát đưa tay lên cầm lấy bàn tay mềm mại mát lạnh đang bịt mắt mình, lên tiếng nói:
- Tỷ tỷ cũng không cần trêu ta, nàng đường xa tới...
- Tỷ tỷ?!
Thình lình nữ tử đang bịt mắt hắn phát ra một tiếng thét kinh hãi, hơn nữa lần này quên che giấu thanh âm, hiển nhiên đây không phải là An Như Huyễn.
Vốn là Hoắc Nguyên Chân cho là nữ tử biết tên tục gia mình phải là An Như Huyễn, nhưng nghe thấy thanh âm này hắn chợt tỉnh ngộ, thì ra là Mộ Dung Thu Vũ tới.
Mộ Dung Thu Vũ cũng biết tên tục gia mình, ở Đào Viên Tiểu Trúc Trường An, mình đã nói với nàng.
Hắn lập tức ngồi bật dậy, người trước mắt mặc một thân y phục hai màu vàng trắng, tóc mai cuộn tròn, mày đẹp như vẽ, không phải là Mộ Dung Thu Vũ còn ai.
Vốn là Mộ Dung Thu Vũ nghe thấy Hoắc Nguyên Chân gọi tỷ tỷ, trong lòng còn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân ngồi dậy, không khỏi A lên một tiếng, bàn tay nhỏ bé che mắt lại.
Hoắc Nguyên Chân ngủ đã cởi áo ra, lộ ra bộ ngực cường tráng. Vừa rồi hắn gấp gáp quên mất chuyện này, hiện tại thấy Mộ Dung Thu Vũ che mắt vội vàng nói:
- Mộ Dung cô nương, vì sao nửa đêm nửa hôm lại tới nơi này? Nàng hãy xoay người lại, chờ bần tăng mặc y phục vào đi.
Đầu Mộ Dung Thu Vũ khẽ chuyển, chuẩn bị xoay người.
- Ủa?
Mộ Dung Thu Vũ đột nhiên dừng lại, cũng không che mắt nữa, xoay người nhìn thẳng vào ngực Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân không hiểu vì sao, nhưng động tác Mộ Dung Thu Vũ như thế, hiển nhiên là muốn nhìn cái gì, không khỏi cũng cúi đầu nhìn lại ngực mình.
Ánh mắt của Mộ Dung Thu Vũ và Hoắc Nguyên Chân đồng thời nhìn vào ngọc bài đeo trước ngực hắn.
Mộ Dung Thu Vũ hết sức kinh ngạc:
- Hoắc Nguyên Chân, đây không phải là ngọc bài của sự phụ ta sao? Ta thường nhìn thấy người cầm hoặc đeo, hai ngày trước vẫn còn ở trong tay người, vì sao hiện tại xuất hiện ở chỗ ngươi?
- Mộ Dung cô nương, nàng nhận lầm rồi.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng muốn mặc y phục vào che giấu, không muốn để cho Mộ Dung Thu Vũ nhìn ra.
- Không, nhất định là đúng, người xem trên đó còn có một câu thơ, cuộc sống như sương cũng như huyễn, đây rõ ràng chính là ngọc bài của sự phụ ta, giống nhau như đúc!
Sau khi nói xong, Mộ Dung Thu Vũ đưa ra ngón tay út điểm một cái, sau đó nhẹ nhàng cầm ngọc bài lên quan sát:
- Chắc chắn phía sau ngọc bài này còn có một chữ Sương. Hoắc Nguyên Chân, vì sao ngọc bài này lại...
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Lời của Mộ Dung Thu Vũ ngưng bật, bởi vì nàng vừa lật sang bên kia đã phát hiện phía sau ngọc bài cũng không phải là chữ Sương mà mình quen thuộc, mà là chữ Huyễn.
Hoắc Nguyên Chân mặc y phục vào thật nhanh:
- Mộ Dung cô nương, nàng thấy rồi chứ, ngọc bài này cũng không phải là của lệnh sự.
Không ngờ Mộ Dung Thu Vũ tựa hồ càng thêm giật mình:
- Đây là của Huyễn sư thúc.
Nghe thấy Mộ Dung Thu Vũ nói như thế, Hoắc Nguyên Chân mới nhớ lại, Mộ Dung Thu Vũ là đệ tử An Như Sương, dĩ nhiên An Như Huyễn là sự thúc của nàng
- Hoắc Nguyên Chân, Huyễn sư thúc đã chết rồi sao?
- Không, nàng không có chết.
- Vậy vì sao ngọc bài ở trong tay ngươi?
Hoắc Nguyên Chân há miệng, rốt cục nói:
- Ta cứu nàng, nàng tặng ngọc bài cho ta.
Mộ Dung Thu Vũ ngẩn người một chút:
- Thì ra là như vậy, thật là hay quá, thì ra Huyễn sư thúc thật sự không có chết, là được ngươi cứu đi. Sau khi sự phụ trở về nói các nàng hành động thất bại, Huyễn sư thúc được người cứu đi, nhưng thương thế Huyễn sự thúc không nhẹ, sự phụ rất lo lắng, không chịu được, sau đó còn trở lại Hoàng cung tìm nhưng vẫn không tìm được Huyễn sư thúc, thậm chí sư phụ cho là Huyễn sư thúc đã chết.
- Không sai, người cứu An Như Huyễn chính là ta.
Mộ Dung Thu Vũ gật đầu một cái, đối với thương thế An Như Huyễn, nàng cũng đại khái biết được đôi chút, sau khi An Như Sương trở về kể lại chuyện đã xảy ra. Thương thế của An Như Huyễn cần phải có đan dược thật tốt trị liệu, hơn nữa cần phải có cao thủ không ngừng dùng chân khí chữa trị nội thương cho nàng, còn cần chăm sóc không ngủ không nghỉ, cho dù là như vậy, có thể sống sót hay không cũng rất khó nói.
Dù sao An Như Sương đã từng giao thủ cùng Mã Chấn Tây, hiểu rất rõ ràng uy lực của Mã Chấn Tây.
Cho nên thậm chí An Như Sương cũng nhận định, cơ hội sống sót của An Như Huyễn không lớn.
Nhưng Mộ Dung Thu Vũ không nghĩ tới An Như Huyễn lại được Hoắc Nguyên Chân trước mắt cứu đi, hơn nữa còn cứu sống.
Hắn cứu bằng cách nào?
Theo bản năng Mộ Dung Thu Vũ cảm thấy, giữa hai người nhất định là không đơn giản, từ điểm Hoắc Nguyên Chân mang theo ngọc bài thiếp thân của An Như Huyễn là có thể nhìn ra.
Hơn nữa tiếng tỷ tỷ vừa rồi của hắn cũng đã nói rõ vấn đề.
Mộ Dung Thu Vũ là một nữ tử thông minh, nàng biết, có những lời cũng không thích hợp hỏi quá sâu.
Nhưng trong tâm tư nàng cũng đã lặng lẽ ghi nhớ quan hệ giữa An Như Huyễn cùng Hoắc Nguyên Chân không đơn giản, không nên hỏi tại sao Mộ Dung Thu Vũ muốn ghi nhớ, chính nàng cũng không rõ ràng lắm.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân đang mặc quần trong chăn, vốn định bảo Mộ Dung Thu Vũ quay người lại. Nhưng mới vừa rồi Mộ Dung Thu Vũ bị Hoắc Nguyên Chân ở trần dọa cho giật nảy mình, hiện tại không có chút vẻ xấu hổ nào cả.
Nàng vốn là nữ tử không cầu chấp, cộng thêm sau khi ở Trường An, đã không có ấn tượng xấu đối với Hoắc Nguyên Chân nữa.
Lúc ở Trường An, nàng cũng đã dám kéo tay Hoắc Nguyên Chân, cũng dám để lộ thủ cung sa của mình cho hắn thấy. Mặc dù khi đó trong lòng nàng muốn ám toán hắn, nhưng cũng chính từ sau lần đó, quan hệ giữa hai người đã tiến lại gần hơn rất nhiều.
Thấy Hoắc Nguyên Chân vội vội vàng vàng mặc y phục, chẳng những nàng không cảm thấy xấu hổ, còn cảm thấy rất thú vị, ở đó nhìn Hoắc Nguyên Chân hết sức tự nhiên, khóe miệng còn nhếch một nụ cười mỉm.
Thấy tiểu cô nương xinh đẹp này rộng lượng như vậy, thanh niên 8X đến từ Địa Cầu như Hoắc Nguyên Chân cũng không quan tâm. Hắn dứt khoát nhanh chóng mặc y phục, sau đó xuống giường, muốn rót chén trà cho Mộ Dung Thu Vũ.
- Hoắc Nguyên Chân, không cần, ta không khát.
Nghe thấy Mộ Dung Thu Vũ một mực xưng hô như vậy, Hoắc Nguyên Chân khẽ cau mày:
- Mộ Dung cô nương, ngày đó ở Trường An, bần tăng là hóa trang thành tục gia, mới lấy tên gọi tục gia, hôm nay còn xưng hô như vậy, sợ là không được thuận tiện.
Mộ Dung Thu Vũ không trả lời lời của Hoắc Nguyên Chân, nhìn bốn phía một chút, bên cạnh có cái ghế. Nhưng nàng ngồi xuống ghế lại đứng dậy trở về, ngồi lại trên giường Hoắc Nguyên Chân:
- Nơi này ấm áp hơn một chút.
Dường như những lời vừa rồi nha đầu này cũng hoàn toàn không nghe thấy.
- Mộ Dung cô nương...
- Hoắc Nguyên Chân, trong lòng ta, ngươi là tên công tử trong thành Trường An, không phải là hòa thượng, cho nên cứ để cho Thu Vũ xưng hô như vậy đi, có được không?
Mị công Mộ Dung Thu Vũ hồn nhiên mà thành, suốt đời không cách nào xóa đi, mặc dù bản thân nàng cũng không muốn cố ý biểu hiện, nhưng giữa lời nói cử chỉ, dáng vẻ khiến cho người ta nhìn thấy đã sinh lòng thương mến là không thể nào thay đổi được.
Hơn nữa nàng còn dùng lời lẽ uyển chuyển mềm mại cầu xin, cho dù là Hoắc Nguyên Chân là loại người lòng dạ sắt đá cũng không thể nhân tâm cự tuyệt.
Thấy Hoắc Nguyên Chân không có lên tiếng, Mộ Dung Thu Vũ lại mỉm cười:
- Nếu ngươi không nói lời nào, Thu Vũ coi như người đáp ứng. Bất quá ngươi yên tâm, ở trước mặt người khác, ngươi cứ việc làm phương trượng, lúc không có người, ngươi chính là Hoắc Nguyên Chân.
"Cái gì trước người sau người, làm như bần tăng là kẻ dối trá phải có điều giấu diếm không bằng."
Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cứ mặc nàng vậy, cũng không phải là chuyện gì to tát lắm.
Thấy Mộ Dung Thu Vũ thoải mái ngồi trên giường mình, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể đứng đó như tiểu tử ngốc, bèn ngồi ở đầu giường kia. Khoảng cách giữa hai người không xa, bốn mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên hắn tiếp khách với phương thức như vậy.
- Vậy không biết Mộ Dung cô nương đêm khuya tới đây là có chuyện gì?
- Thiếu nợ thì trả tiền, Thu Vũ không dám quên, đây là năm vạn lượng, ngươi xem qua đi.
Dứt lời Mộ Dung Thu Vũ lấy ra mấy tấm ngân phiếu, ném ra trước mặt của Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nhận lấy, Mộ Dung Thu Vũ quả nhiên là thủ tín, năm vạn lượng này tới tay, Thiếu Lâm căn bản cũng không còn nguy cơ tài chánh gì nữa, sau này có thể yên tâm phát triển.
- Vậy vì sao Mộ Dung cô nương không đến đây giữa ban ngày?
- Ban ngày cũng đã tới, chẳng qua là quá nhiều người, ngươi lại bận rộn như vậy.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, đúng là bề bộn nhiều việc, bất quá bây giờ tình huống tốt hơn nhiều, chiến sự trở thành giằng co, tạm thời không có dấu hiệu khuếch trương, phỏng đoán số lượng nạn dân sẽ không gia tăng trong thời gian ngắn.
Cho nên tương lai một thời gian, hắn là sẽ không bận rộn nữa.
Nói xong những lời này, Mộ Dung Thu Vũ cúi đầu ngồi ở chỗ đó, cũng không nói gì nữa, cũng không nói phải đi.
Trong phòng vốn kín gió, Hoắc Nguyên Chân kê giường ở nơi này cũng gần như là một không gian độc lập nho nhỏ, bởi vì Mộ Dung Thu Vũ ngồi ở đây, không khí chung quanh từ từ có mùi thơm nhàn nhạt.
Bất quá chuyện này lại làm cho Hoắc Nguyên Chân có hơi không được tự nhiên. Hiện tại bán dạ tam canh, bảo nàng đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Đang suy nghĩ nên nói thế nào, Mộ Dung Thu Vũ đột nhiên thấp giọng nói:
- Ta có thể đổi tên cho ngươi không?
← Ch. 220 | Ch. 222 → |