← Ch.242 | Ch.244 → |
"Hiện tại bên trong Ma giáo phân tranh không ngừng, nhưng chuyện cụ thể người ngoài khó lòng biết được. Tỷ tỷ chỉ biết là Mã Chấn Tây đi tới tổng đàn Ma giáo, còn có Mạc Thiên Tà thật lâu chưa từng lộ mặt."
Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, chuyện này không sai biệt lắm với suy đoán của mình, quả nhiên là đám người cũ trong Ma giáo xuất hiện, hơn nữa đã chạy tới tổng đàn Ma giáo. Nhưng rất lâu Mạc Thiên Tà chưa từng lộ mặt, tình huống này cũng không dễ phán đoán.
"Tỷ tỷ biết, chỉ sợ là đệ nhung nhớ Ninh Uyển Quân, cho nên cố ý hỏi thăm một chút, lần trước Ninh Uyển Quân xuất hiện, năm mới đã trở về, sau khi trở về chưa từng xuất hiện trở lại."
Xem tới đây, Hoắc Nguyên Chân không khỏi có chút bận tâm, không biết rốt cục Ninh Uyển Quân thế nào rồi...
"Phải chăng là đang lo lắng? Chắc chắn là như vậy, con người đệ trong nóng ngoài lạnh, nhất định là nhung nhớ Uyển Quân của đệ rồi."
Tuy rằng câu nói này có mùi vị giấm chua, nhưng đã nói đúng nỗi lòng của Hoắc Nguyên Chân hiện tại.
"Bất quá đệ không cần sợ, mặc dù Ninh Uyển Quân chưa từng xuất hiện, nhưng nha hoàn của nàng Tiểu Thúy lại thường ra vào, hơn nữa còn mang một ít đồ dùng hàng ngày, hẳn là đang chiếu cố Ninh Uyển Quân."
Lại nói một ít lời thăm hỏi, cuối cùng An Như Huyễn viết phần kết:
"Tỷ tỷ cũng hy vọng đệ có thể tới đây thăm ta, đệ không biết sáng nay nhìn thấy đại điểu của đệ, tỷ tỷ vui mừng tới mức nào, đáng tiếc cuối cùng đệ không có tới."
Thư viết tới đây có vẻ hơi ươn ướt. Mặc dù Kim Nhãn Ưng ngàn dặm phi hành, dấu vết đã không thấy rõ, nhưng giấy từng bị ướt qua cũng sẽ lưu lại dấu vết, xem tới đây, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy áy náy trong lòng, An tỷ tỷ này muốn biến thành lệ nhân hay sao?
"Tỷ tỷ phải đi dạy bọn Tiểu Hoàn đây, đệ hãy bảo trọng, tỷ tỷ sẽ chờ đệ đến."
Viết tới đây, chữ An Như Huyễn có hơi dừng lại, mấy chữ cuối cùng tựa hồ có vẻ do dự viết ra, dường như lúc ấy không quyết định viết thêm những chữ này.
"Không ngờ rằng để lại viết chữ kia... đệ thật sự muốn làm như vậy với tỷ tỷ sao? Đệ vẫn là người xuất gia, không biết xấu hổ."
Thư đến đây là kết thúc, Hoắc Nguyên Chân đọc mấy câu cuối cùng cảm thấy đầu óc mơ hồ. Thư của mình viết hết sức chính quy kia mà, vì sao bảo là không biết xấu hổ?
Xem xong thư hồi âm của An Như Huyễn, Hoắc Nguyên Chân rất muốn viết thêm một phong nữa cho nàng. Nhưng hắn nghĩ lại mình còn chưa giải trừ được uy hiếp của Hoàng Kỳ, nếu như có thể thu thập Hoàng Kỳ, sau đó viết thư hồi âm cho An tỷ tỷ, nhất định sẽ làm cho nàng vui mừng hơn nữa.
Chờ thêm một chút nữa đi.
Nhưng từ sáng sớm đến hoàng hôn, tên Hoàng Kỳ kia cũng không có xuất hiện, người của Thiếu Lâm tự đều cho là đối phương sẽ xuất hiện vào ban đêm, tăng cường để phòng vào ban đêm. Đả tự bởi Vạn Kiếm Chi Vương.
Lại từ hoàng hôn đến nửa đêm, đối phương vẫn không có xuất hiện, mọi người hoài nghi đối phương có thể sẽ xuất hiện sau nửa đêm, lúc mọi người buông lơi cảnh giác. Cho nên ai nấy khẩn trương chờ đến trời sáng, đối phương vẫn không có xuất hiện.
Vốn cho là đã tạm thời không có việc gì phát sinh, đột nhiên xảy ra một đại sự.
Kể từ sau khi Hoắc Nguyên Chân quay trúng Tàng Kinh Các, Hệ Thống hủy bỏ hạng mục kinh thư, cách mỗi ba ngày Tàng Kinh các sẽ tự động xuất hiện hai bản kinh thư, những kinh thư này đã trở thành món ăn tinh thần của Thiếu Lâm.
Tầng thứ nhất là kinh Phật căn bản, tầng hai là kinh Phật cao thâm, tầng ba là nơi Hoắc Nguyên Chân dùng để chứa đựng bí tịch võ công
Sau khi Vô Danh rời đi, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy lo lắng cho an nguy của Tàng Kinh các, cho nên trước khi Tuệ Kiếm tới canh giữ, hắn đã thu hết tất cả bí tịch võ công cao thâm ở tầng ba, chờ sau khi Vô Danh trở về sẽ lấy ra trở lại.
Cho nên ở tầng ba hiện tại chỉ có võ học căn bản như bộ pháp Mai Hoa Thung, Thiết Đầu Công, Bá Vương Trửu, La Hán Quyền vân vân, bản bí tịch trân quý duy nhất chính là Vô Tướng Thần Công.
Bởi vì Vô Tướng Thần Công chính là nội công tâm pháp của đệ tử Thiếu Lâm, nhất định lúc nào cũng phải để lại Tàng Kinh các. Nhưng không ngờ rằng Vô Danh mới vừa đi, quả nhiên Tàng Kinh các đã xảy ra chuyện.
Kinh thư bị mất trộm.
Sau khi nhận được tin tức này, Hoắc Nguyên Chân lập tức chạy tới.
Đến nơi này, Hoắc Nguyên Chân nhìn xung quanh, đau lòng từng trận.
Trong tầng thứ nhất Tàng Kinh các, rất nhiều hộc xung quanh đã bị người kéo ra, kinh thư bên trong ít đi rất nhiều.
Hắn không ngừng lâu ở tầng thứ nhất, đi thẳng lên tầng hai nhìn lướt qua, cũng bị mất một ít kinh thư.
Hắn cũng không có dừng lại ở tầng hai, chạy thẳng lên tầng ba, sau đó lục tìm khắp nơi, quả nhiên không thấy bí tịch Vô Tướng Thần Công bên trong tầng ba.
Đả kích này có thể nói là hết sức nặng nề, ngày phòng đêm phòng, không nghĩ tới rốt cục xảy ra vấn đề ở chỗ mấu chốt nhất.
Nhìn Tuệ Kiếm quỳ rạp xuống trước mặt đợi chờ mình xử phạt, Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng thật sâu:
- Người đứng lên nói chuyện.
- Phương trượng, đệ tử tự biết thất chức, làm cho mất mấy chục bản kinh thư Thiếu Lâm ta, thậm chí còn mất cả bí tịch Vô Tướng Thần Công, đệ tử không dám đứng lên, xin phương trượng trách phạt thật nặng nề!
Hoắc Nguyên Chân cũng có tâm trạng không tốt, trầm giọng nói:
- Nói ta nghe, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Phương trượng, đêm qua đệ tử trông chừng Tàng Kinh các, cơ hồ là cả một đêm không ngủ. Chẳng qua là trên đường đi ra ngoài tiểu tiện, đi được một lúc chợt cảm thấy dường như bên trong Tàng Kinh các có người ho khan, bèn vội vàng chạy trở về.
Tuệ Kiếm dừng một chút mới nói tiếp:
- Sau khi trở về, lại nghe thấy tiếng ho khan người kia hình như là phát ra ở tầng hai, đệ tử chạy tới tầng hai, nhưng phát hiện vẫn không có ai, ngược lại tầng ba có người ho khan một tiếng, đệ tử vội vàng chạy lên tầng ba.
- Ngươi đến tầng ba, phải chăng là vẫn không có người nào?
- Đúng vậy, đệ tử đến tầng ba vẫn không thấy ai, bèn đốt đèn lên rút kiếm ra, thận trọng tìm kiếm. Tìm một hồi, phát hiện dường như thanh âm đến từ phía dưới, vội vàng lại chạy xuống, kết quả phát hiện tầng hai đã bị trộm.
- Đệ tử nóng lòng, vội vàng chạy xuống tầng thứ nhất, kết quả phát hiện cũng có rất nhiều kinh thư đã mất.
Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng, không ngờ rằng thủ đoạn người này cao minh như thế, có thể điều động Tuệ Kiếm chạy tới chạy lui vô ích.
- Đệ tử vô cùng lo lắng, tìm kiếm bốn phía không thấy ai, đột nhiên lúc này phía trên lại truyền tới thanh âm, đệ tử mới ý thức tới tầng ba quan trọng, vội vàng chạy về tầng ba, mới phát hiện bí tịch Vô Tướng Thân Công đã bị người lấy đi.
- Trong cả quá trình này, ngươi không phát hiện ra người nào sao?
- Đúng vậy, đệ tử cũng vô cùng kỳ quái, rõ ràng tiếng ho khan của người kia chính là phát ra ở tầng thứ nhất. Kết quả đệ tử chạy tới vẫn không phát hiện được địch nhân, chỉ có thể theo thanh âm chạy tới chạy lui, mãi cho đến cuối cùng cũng chưa từng thấy bóng dáng kẻ trộm kinh thư kia.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương b4chngocs4ch
Nghe Tuệ Kiếm kể lại xong, Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ tính toán trong lòng. Chuyện này rất có thể là do Hoàng Kỳ kia gây nên, ít nhất cũng có liên quan với y.
Vốn là Hoàng Kỳ lưu chữ trên tượng Phật sẽ hành động bất lợi với Thiếu Lâm, đám tăng chúng Thiếu Lâm vô cùng căm phẫn, chuẩn bị chờ đối phương tới sẽ dạy dỗ cho y một trận, nhưng hôm qua y cũng không xuất hiện.
Hoàng Kỳ không tới, đám tăng lữ rối rít cười nhạo, nói chỉ sợ Hoàng Kỳ cũng chỉ là hư trương thanh thế, căn bản không dám chân chính tới mạo phạm Thiếu Lâm, nếu đến sẽ làm cho y phải thế này thế nọ...
Nhưng vừa lúc đó liền xảy ra đại sự Tàng Kinh các bị mất trộm.
Hơn nữa bị mất Vô Tướng Thần Công.
Mặc dù những kinh thư khác cũng quan trọng, nhưng Vô Tướng Thần Công chính là nội công tâm pháp của tăng lữ Thiếu Lâm, trụ cột của hết thảy võ công, mọi người đều tu luyện môn nội công này, hôm nay bị mất tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Cho dù ngày sau quay trúng những tâm pháp khác cũng không phù hợp với tâm pháp hiện tại, nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn với lực lượng cả Thiếu Lâm trong tương lai.
Cho nên nhất định phải tìm trở về Vô Tướng Thần Công này!
Chuyện tới nước này rồi, rốt cục Hoắc Nguyên Chân cảm nhận được áp lực đè nặng.
Nếu như Hoàng Kỳ xuất hiện thì tốt, đại chiến một trận, Hoắc Nguyên Chân cũng không tin bằng vào lực lượng hiện có của Thiếu Lâm lại không đối phó được một tên Tiên Thiên hậu kỳ.
Nếu như không đối phó được vậy sẽ bất chấp bại lộ đại sát khí của Thiếu Lâm, để cho ong vò vẽ cùng Đại Thánh từ hậu sơn tới đây, khiến cho tên Tiên Thiên hậu kỳ này phải nằm lại Thiếu Lâm vĩnh viễn.
Dĩ nhiên bây giờ nạn dân Thiếu Lâm quá nhiều, rất nhiều thủ đoạn có thể không để lộ ra vẫn tốt hơn.
Nhưng đối phương lại không chịu xuất hiện, lại giở trò ăn trộm kinh thư trong Tàng Kinh các, cho Thiếu Lâm tự đề phòng sâm nghiêm một bạt tai.
Hơn nữa kẻ trộm kinh thư này có thủ đoạn cực kỳ cao minh, thậm chí tránh được Kim Nhãn Ưng cùng lão quạ đen giám thị. Xảy ra chuyện như vậy, Hoắc Nguyên Chân biết có liên quan tới bố trí của mình.
Chuyện này cũng do hiện tại bên trong Thiếu Lâm tự có quá đông người, Kim Nhãn Ưng cùng lão quạ đen đều là chim phi hành, trong quá trình phi hành, quan sát đám đông người rất dễ dàng hoa mắt. Cho nên lần trước đi Trường An hắn cũng không để cho Kim Nhãn Ưng phụ trách điều tra, bởi vì đến chỗ đông người như vậy, Kim Nhãn Ưng cũng không phát huy được tác dụng gì.
Địa phương thích hợp của nó là núi rừng hoang dã mênh mông bát ngát, mục tiêu cố định. Nó cũng có thể phát hiện một ít hoạt động rất nhỏ, nhưng đám đông người đã vượt qua năng lực giám sát của những con chim này.
Cho nên sau khi Kim Nhãn Ưng trở lại, Hoắc Nguyên Chân để cho phạm vi điều tra chủ yếu của hai con chim đều ở chung quanh Thiếu Lâm tự, bên trong chùa vân chủ yếu dựa vào tăng lữ dò xét cùng trạm gác trên đỉnh Vạn Phật tháp.
Nhưng hiện tại xem ra những bố trí này vẫn còn xa không đủ.
Tuệ Kiếm bị người đùa giỡn chạy vòng vòng bên trong Tàng Kinh các, trạm gác không có phát giác gì.
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân đã đoán được kế hoạch của đối phương.
Lấy trộm kinh thư chắc chắn vẫn chưa phải là mục đích cuối cùng của bọn chúng, nhất định là chúng nấp trong bóng tối, tiêu hao kiên nhẫn của phe mình.
Lần này kinh thư mất trộm, chắc chắn bên mình sẽ khẩn trương một trận, mà bên mình tuần tra nghiêm ngặt, chắc chắn bọn chúng sẽ không xuất hiện nữa.
Thời gian dài không tìm được người lấy trộm kinh thư, Thiếu Lâm tự nhất định sẽ trở nên hoang mang.
Đợi đến khi bên mình chân chính buông lỏng cảnh giác, bọn chúng ẩn trong bóng tối sẽ bất ngờ xuất hiện, giáng cho mình một đòn chí mạng.
Đây cũng là khuyết điểm của chuyện có gia sản sự nghiệp, địch nhân ở trong tối mình ở ngoài sáng, lúc nào cũng phải đề phòng, phòng ngự bị động như vậy sớm muộn gì cũng phải lộ ra sơ hở.
Nhưng nhất định phải tìm kinh thư trở về.
Nhìn Tuệ Kiếm một chút, Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đứng dậy đi tới cửa sổ Tàng Kinh các, ngẩn người nhìn một mảnh rừng trúc chập chờn bên ngoài.
Đối phương làm thế nào có thể dắt mũi Tuệ Kiếm chạy vòng vòng như vậy?
Đầu tiên nhất định khinh công người này giỏi vô cùng, hơn nữa phải có một môn kỹ xảo đặc thù có thể làm cho Tuệ Kiếm sinh ra ảo giác. Rõ ràng đối phương ở tầng hai, Tuệ Kiếm lại chạy xuống tầng thứ nhất, chờ y tới được tầng thứ nhất, người ta đã lên tầng ba.
Nhưng trong lúc nhất thời, Hoắc Nguyên Chân cũng không nghĩ ra đối phương làm như thế nào.
Nhưng không nghĩ ra đối phương làm thế nào lấy trộm kinh thư, không có nghĩa là cũng không đi tìm.
Từ trước tới nay Hoắc Nguyên Chân không phải là người chịu bị động bị đánh, nhất định phải nghĩ biện pháp thay đổi cục diện bất lợi trước mắt này.
Đầu tiên phải xác định, rốt cục Hoàng Kỳ ở địa phương nào?
Về phần kinh thư có phải bị Hoàng Kỳ lấy trộm hay không, tạm thời khoan nghĩ tới.
- Người đứng lên đi.
Hoắc Nguyên Chân lệnh cho Tuệ Kiếm đứng lên, sau đó quay đầu lại nhìn một chút. Bọn Nhất Tịnh, Nhất Trần, Tuệ Vô đang đứng phía sau, ai nấy vô cùng tức giận, chờ đợi mệnh lệnh của phương trượng.
- Lần này kinh thư bị mất, đầu tiên ta phải chịu trách nhiệm rất lớn, là ta đánh giá thấp địch nhân giảo hoạt. Từ hôm nay trở đi, ba người Nhất Trần, Tuệ Vô, Tuệ Kiếm cùng nhau trông chừng Tàng Kinh các, mỗi người một tầng, không ai được rời đi. Nếu như có chuyện không nên tự mình tìm kiếm, lập tức phát ra cảnh báo, phải làm cho toàn tự có thể nghe thấy, cấm tuyệt không cho đơn đả độc đấu với địch nhân, hiểu chưa?
- Dạ, phương trượng, đệ tử đã hiểu.
Ba người rối rít đáp ứng, mỗi người trấn thủ một tầng, trong lòng ai nấy cũng cầu cho kẻ trộm kinh thư kia quay lại, cho mình có cơ hội thể hiện.
Dặn dò xong, Hoắc Nguyên Chân rời đi Tàng Kinh các, trở lại Phương Trượng viện.
Mới vừa trở lại đài sen ngồi xuống, chuẩn bị suy tính một chút chuyện ngày hôm nay, đột nhiên Hệ Thống trong cơ thể truyền tới thanh âm nhắc nhở:
- Kinh thư bị mất, Hệ Thống ban bố nhiệm vụ tìm kiếm kinh thư, mời tra xét.
Nghe thấy thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, Hệ Thống ra nhiệm vụ lúc nào?
Vội vàng mở ra Hệ Thống, quả nhiên bên trong xuất hiện một nhiệm vụ.
- Kinh thư bị mất, nhiệm vụ Hệ Thống kích hoạt, yêu cầu túc chủ tìm kiếm kinh thư bị mất trong vòng một tháng. Nếu như nhiệm vụ thành công sẽ thưởng cơ hội một lần quay thưởng, nhiệm vụ thất bại, khấu trừ cơ hội một lần quay thưởng, có tiếp nhận hay không?
Nghe thấy nhiệm vụ này, Hoắc Nguyên Chân lập tức biết mình không có lựa chọn, nhất định phải tìm kinh thư trở về, nếu như có thể thông qua nhiệm vụ lần này gia tăng cơ hội một lần quay thưởng, đương nhiên là chuyện tốt.
Nhưng thất bại khấu trừ một lần cơ hội quay thưởng, trừng phạt cũng là rất nặng, bất quá Hoắc Nguyên Chân có lòng tin đối với mình. Chuyện này hẳn là do Hoàng Kỳ làm, chỉ cần tìm được Hoàng Kỳ hầu như có thể thành công.
- Tiếp nhận.
Hoắc Nguyên Chân không chút do dự lựa chọn tiếp nhận.
← Ch. 242 | Ch. 244 → |