← Ch.276 | Ch.278 → |
- Ủa, chẳng lẽ trước bần tăng, có người đã từng được thượng nhân tán đồng sao?
- Không sai, ba năm trước đây đã từng có một đệ tử Tịnh Niệm Thiền tông tới đây, thiên phú người này cũng không tồi, trời sinh thần lực, chỉ kém một chiêu suýt nữa phá vỡ cuộc cờ. Bất quá y chỉ có thiên phú tốt mà thôi, hiểu biết về Thiền tông Mật tông cũng không thấu triệt như tiểu sư phụ.
Nghe thấy Tư Bột Thác thượng nhân nói như vậy, Hoắc Nguyên Chân thoáng động trong lòng, Tịnh Niệm Thiền tông, vì sao môn phái này lại xuất hiện?
Đối với Tịnh Niệm Thiền tông cùng Từ Hàng Tĩnh Trai, Hoắc Nguyên Chân một mực có lòng cảnh giác, nghe nói bọn họ cũng tới phá cuộc cờ này, không khỏi hết sức e dè.
- Hôm nay có tiểu sư phụ ngươi, lại có đệ tử Tịnh Niệm Thiền tông, bần tăng cũng coi là có hai nhân tuyển. Không biết nếu có một ngày bần tăng tới mời tiểu sự phụ đi Mật tông, thậm chí là đảm nhiệm chủ nhân Mật tông, tiểu sư phụ có bằng lòng chăng?
- A Di Đà Phật! Bần tăng mới vừa nói qua, Thiền tông Mật tông vốn là một nhà. Nếu có ngày đó, bần tăng sẽ xúc tiến hợp nhất hai tông, mà không làm chủ nhân bất cứ tông nào.
- A Di Đà Phật!
Tư Bột Thác thượng nhân tuyên một tiếng Phật hiệu, không có nói tiếp, thậm chí bất kể rất nhiều con cờ trên mặt đất, trực tiếp xoay người đi ra ngoài cốc.
Sứ mạng của lão ở chỗ này đã hoàn thành.
Nhìn bước chân Tư Bột Thác thượng nhân vội vã, Hoắc Nguyên Chân cười thầm trong lòng, đời sống mấy chục năm tuyết cốc, dù là cao tăng cũng cảm thấy tịch mịch.
Hoắc Nguyên Chân đi theo sau Tư Bột Thác thượng nhân, đi một mạch ra khỏi tuyết cốc.
Mới vừa trở ra tuyết cốc, liền thấy một người bị điểm huyệt đứng ở nơi đó, nhe răng toét miệng, có vẻ quái dị.
Người này chính là Tôn Sơn, mới vừa tới chỗ này liền bị An Như Huyễn điểm huyệt.
Tư Bột Thác thượng nhân coi như không thấy mấy người ở cửa cốc, chẳng qua là chào Hoắc Nguyên Chân một tiếng liền tung người rời đi, hiển nhiên là không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa.
An Như Huyễn thấy Hoắc Nguyên Chân đi ra, lộ ra ánh mắt ân cần.
Hoắc Nguyên Chân nhìn nàng nở một nụ cười trấn an, sau đó nhìn về phía Tôn Sơn.
An Như Huyễn khoát tay, giải khai á huyệt cho Tôn Sơn.
Hoắc Nguyên Chân không có hỏi cung y, lúc này hắn là để Lam Hi ra mặt, dù sao cùng là người trong Ma giáo, hỏi cung cũng thuận tiện hơn một chút.
Lam Hi cười đi tới trước mặt Tôn Sơn:
- Tôn Pháp Vương, ngươi nên biết Lam mỗ muốn hỏi cái gì.
Tuy rằng Tôn Sơn đã được giải khai á huyệt, nhưng thân thể vẫn không thể cử động, nói với Lam Hi:
- Lam Hi, ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa, hôm nay bạn Lý tiền bối đều ở Thánh giáo, sớm muộn ngươi khó thoát khỏi cái chết!
Lam Hi cười gằn một tiếng, nói với Tôn Sơn:
- Hiện tại ngươi đã là tù binh trong tay ta, còn dám ngông cuồng trước mặt Lam mỗ, cho dù Lam mỗ có ngày đó, ngươi cũng sẽ không thấy được.
Tôn Sơn hừ lạnh khinh thường.
- Xem ra người đã quên mất tước hiệu Lam mỗ, cái tên Quỷ Kiến Sầu cũng không phải chỉ có hư danh.
Sắc mặt Tôn Sơn đại biến, nhưng vẫn không mở miệng. Lam Hi quay đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân cùng An Như Huyễn nói:
- Đại sư, An cung chủ, Lam mỗ sẽ thi triển một chút thủ đoạn đối phó kẻ cứng đầu cố chấp này, có thể có chút tàn nhẫn, kính xin hai vị tránh một chút đi.
Hoắc Nguyên Chân cùng An Như Huyễn liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy vào bên trong tuyết cốc.
Mới vừa tiến vào tuyết cốc, bên ngoài Lam Hi liền hét lớn một tiếng:
- Thiết Sa chương vả miệng! Ngươi có nói hay không?
Một tràng tiếng lốp bốp vang lên, xen lẫn là tiếng kêu thảm thiết của Tôn Sơn, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Có giết ta cũng sẽ không nói!
- Phân Cân Thác Cốt thủ!
- A!! Lam Hi, ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi, ta sẽ không nói!
- Thật là cứng đầu, Ngân Châm Trát Thủ chỉ! (ngân châm ghim móng tay)
- A!!! Chết ta cũng không nói!
- Cù lét nhột!
- Ha ha ha, cười chết ta cũng không nói!
- Quả thật là vịt hầm, thịt rã mà mỏ không rã. Để xem ta dùng Lang Nha bổng đập vỡ xương người, hỏi một câu ngươi không nói, ta sẽ cắt đứt một ngón tay ngươi!
Ngoài cốc truyền tới một tràng tiếng lách cách, Tôn Sơn kêu một trận thảm thiết:
- Cho dù là người đánh nát xương cốt toàn thân, ta cũng sẽ không nói!
Trong cốc An Như Huyễn khẽ cau mày:
- Tôn Sơn cứng đầu như vậy, e rằng khó có thể tra hỏi.
Hoắc Nguyên Chân cũng có hơi lo lắng, không biết thủ đoạn của Lam Hi có thể chế phục Tôn Sơn hay không.
- Tôn Sơn, còn ngoan cố nữa, lão tử sẽ cắt ngươi, để cho ngươi cả đời làm thái giám!
Sau khi nói xong, thanh âm soạt soạt của y phục rách vang lên bên ngoài.
Nghe đến đó, An Như Huyễn xấu hổ đỏ mặt, không dám nhìn Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân cũng nghe lạnh toát trong lòng, Lam Hi thoạt nhìn cũng khá là nho nhã, vì sao có nhiều thủ đoạn ác độc như vậy?
Không ngờ Tôn Sơn ở bên ngoài rống to:
- Lão tử không sợ ngươi, nói cho ngươi biết, lão tử đã bị thương chỗ đó trong khi tranh đấu năm xưa, vốn đã không thể dùng được nữa, ngươi muốn cắt cứ cắt, đừng lằng nhằng nữa!
- Giỏi giỏi, Tôn Sơn, là người bức lão tử. Có thấy cây Lang Nha bổng này không, hãy nhớ ngươi là người đầu tiên nếm thử.
. Bên ngoài một trận tiếng kêu thê lương thảm thiết vang tận mây xanh, trải qua hồi lâu không dứt.
- Dừng một chút! A! Dừng, lão tử khai, Lam Hi, lão tử khai!
Trong cốc An Như Huyễn có vẻ không hiểu, nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân:
- Nguyên Chân, bên ngoài xảy ra chuyện gì?
- Không có gì, chỉ là một ít thủ đoạn tra tấn người mà thôi.
Hoắc Nguyên Chân cũng không rõ ràng lắm bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng suy đoán khẳng định không phải là lộ số tốt đẹp gì. Nói không chừng là thủ đoạn cực độ ghê tởm nào đó, không nên để cho An Như Huyễn biết là hơn.
Lại một lúc sau, bên ngoài lại vang lên một trận hét thảm nữa, sau đó im bặt không nghe tiếng thở.
Chỉ trong thoáng chốc, Lam Hi nói vọng vào trong:
- Đại sư, An cung chủ, đã giải quyết xong, các ngươi ra đi.
Hai người từ trong cốc đi ra, phát hiện chỉ có một mình Lam Hi, đã không thấy Tôn Sơn đâu nữa, trên mặt đất còn có vết máu lốm đốm đỏ.
- Tôn Sơn đâu?
- Đã bị ta xử lý xong, từ đây về sau, trên thế giới không còn tên Tôn Sơn này nữa.
- Vậy Lam thí chủ có hỏi được gì không?
Lam Hi gật đầu một cái:
- Đã hỏi được, bất quá Đại sư, địa phương Mạc giáo chủ bị giam cũng không phải là dễ đi, chúng ta phải cân nhắc cẩn thận một phen mới được.
- Vậy không biết Mạc giáo chủ hiện tại bị giam ở nơi nào?
Lam Hi trầm ngâm một lúc, giọng nói có vẻ nặng nề:
- Theo như lời Tôn Sơn, Mạc giáo chủ là luyện công đi vào đường rẽ, đã ở bên bờ vực tẩu hỏa nhập ma. Duy Ngã Độc Tôn công của lão vốn tên gọi là Thuần Dương Chí Tôn công, nhưng Mạc giáo chủ cũng không phải là Thuần Dương chi thể, cho nên một khi xảy ra tình huống tẩu hỏa nhập ma, nhất định phải dùng nội lực cực độ băng hàn áp chế mới có thể tạm thời giữ được tính mạng.
Hoàng Kỳ đưa ra một chủ ý cho Mạc giáo chủ, bảo lão đi tới chỗ Thanh Minh Nhị Lão, nhờ hàn khí Thanh Minh thần chưởng áp chế khí Thuần Dương hỗn loạn trong cơ thể, cho nên Mạc giáo chủ đã đi tới đó.
Lúc này An Như Huyễn tiếp lời nói:
- Chẳng lẽ là Mạc giáo chủ ở La Sát cung?
- Đúng vậy, chính là ở La Sát cung, chỗ ở của Tu La Sát cùng Ngọc La Sát.
Hoắc Nguyên Chân hỏi:
- La Sát cung ở nơi nào?
- La Sát cung ở sườn Bắc Thiên Sơn, cách nơi đây ước chừng trăm dặm, bất quá hai người Tu La Sát cùng Ngọc La Sát căn bản không hề lui tới cùng các phái Thiên Sơn, cũng không giao hảo với ai, cũng không đắc tội với ai, cho nên mọi người cũng không biết rõ lắm về bọn họ. Bất quá chỉ biết đôi phu thê này có tình cảm rất tốt, hơn nữa võ công cực cao.
- Vậy Mạc giáo chủ vẫn ở đó hay sao?
Lam Hi tiếp tục nói:
- Mới vừa rồi theo như lời Tôn Sơn, Hoàng Kỳ dẫn Mạc giáo chủ đi La Sát cung là có dự mưu. Sau khi tới La Sát cung, Mạc giáo chủ liền bị nhốt vào mật thất dưới đất, căn bản không được trị liệu, mà hai người Tu La Sát cùng Ngọc La Sát thật ra là trông chừng Mạc giáo chủ, phòng ngừa giáo chủ ra ngoài.
An Như Huyễn kinh ngạc nói:
- Tu La Sát cùng Ngọc La Sát lại bị người sử dụng? Đúng ra không thể có chuyện như vậy...
- Bình thường mà nói đúng là như vậy, nhưng Ngọc La Sát bị Hoàng Kỳ âm thầm hạ độc, chỉ có thể lấy Tuyết Liên tốt nhất bảo vệ tánh mạng. Mà trên Thiên Sơn, Tuyết Liên tốt cơ hồ đều ở Thánh giáo, Ngọc La Sát muốn sống vậy không thể rời bỏ Thánh giáo, cho nên hai người này chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại La Sát cung trông chừng Mạc giáo chủ.
- Khó trách một năm qua, mỗi lần rời đi La Sát cung đều là Tu La Sát hoặc là Ngọc La Sát, trước kia bọn họ đều là hình bóng không rời, thì ra là không thể không lưu lại một người trông chừng Mạc giáo chủ.
- Không sai, cho nên nói muốn cứu ra Mạc giáo chủ, vậy nhất định phải qua cửa ải hai người này. Nhưng Tu La Sát cùng Ngọc La Sát chính là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, không phải là Lam mỗ thổi phồng chí khí người khác, diệt uy phong mình, sợ là ba người chúng ta liên thủ cũng chưa chắc có thể hơn được hai người này.
Ý trong lời Lam Hi rất rõ ràng, ba người chúng ta đều không phải là đối thủ người ta, muốn cứu giáo chủ quá khó khăn.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút mới nói:
- Nói như thế, Mạc giáo chủ còn sống.
- Không sai, đúng là sống, chẳng qua là bị nhốt ở địa thất bên dưới La Sát cung, không cách nào thoát khốn, hơn nữa cũng không biết tình huống tẩu hỏa nhập ma của giáo chủ có chuyển biến tốt hay không.
- Nếu La Sát cung ở cách nơi này không xa, vậy sợ rằng chúng ta phải lập tức đi một chuyến, hôm nay đã là mồng Năm tháng Bảy, thời gian của chúng ta không nhiều lắm.
Lam Hi nghe thấy Hoắc Nguyên Chân muốn đi, vội vàng nói:
- Chúng ta không suy tính một chút sao? Tu La Sát cùng Ngọc La Sát đều là người tính tình cổ quái, một lời không hợp là lập tức giết người. Nếu chúng ta đi thương thảo được thì còn đỡ, nếu như không được, e rằng sẽ xảy ra tranh chấp.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Lam thí chủ không cần phải lo lắng, chuyện là do người, ta nghĩ nhất định chúng ta có thể tìm ra giải quyết chuyện biện pháp.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân lại hỏi Lam Hi:
- Không biết bệnh Ngọc La Sát theo người nói, có có thể chữa khỏi hay không?
Lam Hi ngẩn người một chút:
- Theo như lời Tôn Sơn, bệnh Ngọc La Sát là căn bản thân thể nữ tử bị phá hư, chỉ có Tuyết Liên mới có thể bồi dưỡng chữa trị, sợ rằng dược vật phổ thông là không có hiệu quả.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, chỉ cần Tuyết Liên có thể trị bệnh, như vậy mình sẽ có biện pháp.
Tuyết Liên là loại thực vật họ nấm, cắt đi một nửa, nửa còn lại có thể sống được.
Lập tức trong lòng hắn cho gọi Kim Nhãn Ưng, bảo nó lấy tốc độ nhanh nhất bay trở về núi Thiếu Thất, vào địa động cắt một nửa gốc Hồng Tuyết Liên của mình, sau đó lập tức mang trở lại Thiên Sơn.
Cắt đi một nửa, gốc Hồng Tuyết Liên còn lại trong mấy ngày có thể khôi phục như lúc ban đầu, căn bản cũng không có ảnh hưởng gì.
Nếu thật là chỉ có Tuyết Liên có thể trị bệnh, Hoắc Nguyên Chân tin tưởng trong thiên hạ không có gốc Tuyết Liên nào tốt hơn gốc của mình, nếu thứ này cũng không thể chữa khỏi Ngọc La Sát, vậy chỉ có thể nói người này sợ rằng sẽ phải chết.
Kim Nhãn Ưng vẫn bay theo hắn trên không, chờ lệnh bất cứ lúc nào. Sau khi nghe mệnh lệnh của Hoắc Nguyên Chân lập tức giương cánh bay về phía Đông, trở lại núi Thiếu Thất lấy Hồng Tuyết Liên.
Bằng vào tốc độ Kim Nhãn Ưng, hơn nữa còn không chở theo người, nếu như toàn lực phi hành thời gian hơn nửa ngày đã đủ để đi về, hẳn là còn đủ thời gian.
Hiện tại bọn Hoắc Nguyên Chân xuất phát đi tới La Sát cung thăm dò tình huống rõ ràng, lúc ấy có lẽ Kim Nhãn Ưng cũng sắp sửa trở lại.
- Chúng ta lên đường ngay đi.
Trong lòng của Hoắc Nguyên Chân rất gấp, nhất định phải cứu Mạc Thiên Tà ra, nếu không là không có hy vọng cứu Ninh Uyển Quân.
Giờ phút này tự nhiên An Như Huyễn sẽ không phản bác lời của Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân đi đâu, nàng cũng sẽ theo tới đó.
Lam Hi hiện tại cũng là cùng hội cùng thuyền với Hoắc Nguyên Chân, dĩ nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.
Hoắc Nguyên Chân thấy Lam Hi cầm trong tay một cây Lang Nha bổng, dài chừng hơn hai thước, phía trên vết máu loang lổ.
- Đây là vũ khí của Lam thí chủ sao?
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân hỏi, Lam Hi gật đầu một cái, sau đó có chút tiếc nuối nói:
- Chẳng qua là vũ khí này đã dơ bẩn, cũng không thể dùng được nữa.
Sau khi nói xong, Lam Hi tiện tay vứt bỏ Lang Nha bổng, trực tiếp ném xuống phía dưới Tuyết Sơn.
Thấy cử động của Lam Hi, Hoắc Nguyên Chân có hơi hiểu ra, chẳng lẽ người này làm như vậy thật sao?
Quá kinh khủng! Khốc hình!
La Sát cung ở sườn Bắc Thiên Sơn, bọn Hoắc Nguyên Chân lên đường gần nửa ngày, cuối cùng đã tới nơi đây.
Hoắc Nguyên Chân không tiếp tục chờ đợi, chuẩn bị đi La Sát cung xem thử tình huống.
Đi một mạch lên La Sát cung nằm trên đỉnh núi, đến cửa cung, Hoắc Nguyên Chân mới phát hiện cái gọi là La Sát cung này thật ra là một đại viện hình vuông.
Chỉ bất quá viện này lớn hơn viện thông thường một chút, cổ kính thanh nhã hơn. Nếu không phải xây dựng ở đỉnh núi, đường xá gập ghềnh, còn tưởng là một hộ dân.
Nhưng nếu so sánh với môn phái giang hồ, nơi này không thể nghi ngờ chính là quá nhỏ.
Trước cửa treo bảng đề chữ La Sát cung, xung quanh cỏ hoang bụi rậm mọc đầy. Lúc bọn Hoắc Nguyên Chân tới, thậm chí nhìn thấy trong bụi cỏ có động tĩnh, chắc là có một ít động vật nhỏ ở trong đó.
- Nơi này chính là địa phương nhốt Mạc giáo chủ sao?
- Hẳn không sai được, mặc dù Lam mỗ ở Thiên Sơn nhiều năm, nhưng cũng chưa từng qua lại với Ngọc La Sát và Tu La Sát này, chúng ta hãy vào xem thử rồi hãy tính.
Lam Hi mới vừa chuẩn bị gõ cửa, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân nói:
- Chậm đã.
← Ch. 276 | Ch. 278 → |