← Ch.278 | Ch.280 → |
Lời còn chưa dứt, đột nhiên lại thấy An Như Huyễn phía sau, Bất Tử Đạo Nhân không khỏi nghiến răng nghiến lợi:
- Bần đạo biết nữ oa nhi này, ba mươi năm rồi... lúc trước vì sao bần đạo phải chìm vào Âm Mã hồ chữa thương, cũng là bởi vì ngươi cùng Đỗ lão quái và những con lừa trọc kia vây công bần đạo, người tên là An Như Sương có đúng không?
An Như Huyễn không nói mình không phải là An Như Sương, chẳng qua chỉ nói với Bất Tử Đạo Nhân:
- Thiên Sơn là của tất cả mọi người, Thiên Sơn không phải là của một nhà Ma giáo các ngươi. Bây giờ các ngươi đối phó Tu La Sát, chỉ sợ mấy ngày nữa còn sẽ đối phó Linh Tiêu cung chúng ta, tự nhiên bản cung chủ sẽ không thể mặc cho các ngươi hoành hành.
- Linh Tiêu cung? Ngươi là An Như Huyễn?
Lúc này một lão đầu ở bên cạnh Bất Tử Đạo Nhân nói:
- Tiền bối, nữ tử này đúng là An Như Huyễn, An Như Huyễn quanh năm bạch y, mà An Như Sương luôn điểm xuyết thêm trên bạch y, đây là chỗ khác nhau giữa hai tỷ muội nàng.
Bất Tử Đạo Nhân gật đầu một cái:
- Muội muội cũng tốt, vừa hay mối thù năm xưa tỷ tỷ ngươi đả thương ta, hôm nay trước tiên thu hồi một phần lợi tức ở trên người ngươi!
Lúc này Lam Hi ở bên cạnh nói:
- Đại sư, An cung chủ, cẩn thận ba người kia, ba người này chính là Tam Trưởng Lão Thánh giáo chúng ta, thực lực bất cứ người nào cũng không dưới ta, hôm nay cũng đã làm tay sai cho bọn họ.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, hắn đã dám đến tự nhiên đã có chuẩn bị tâm tư, quay đầu nói với Tu La Sát:
- Vị thí chủ này, bây giờ là cơ hội duy nhất, chỉ cần lão sóng vai tác chiến cùng bần tăng, bần tăng sẽ phụ trách chữa khỏi bệnh thê tử lão.
Tu La Sát ngẩn người một chút:
- Bệnh của Ngọc nhi cũng không phải là dễ trị như vậy.
Hoắc Nguyên Chân run tay lên, một chiếc bình ngọc bay ra, Tu La Sát đưa tay tiếp lấy.
- Trong bình là một viên Đại Hoàn Đan, trước hết cho thê tử lão uống vào bảo vệ tánh mạng, hôm nay tất nhiên có Hồng Tuyết Liên trăm năm đưa tới!
Lập tức mắt Tu La Sát thoáng hiện thần quang, Hồng Tuyết Liên trăm năm đủ để cho thê tử lão bình phục.
Mở bình ngọc ra ngửi thấy mùi thơm, cũng có thể cảm giác được bên trong là một viên thần đan.
Dù sao bây giờ tình huống Ngọc La Sát đã vô cùng nguy hiểm, lúc này Tu La Sát cũng không kịp quan tâm quá nhiều, lập tức cho Ngọc La Sát uống đan dược.
Mặc dù Ngọc La Sát phát bệnh nhưng còn chưa tới mức hoàn toàn không thể động, nhận lấy Đại Hoàn Đan trong tay Tu La Sát nuốt ực vào miệng.
Đại Hoàn Đan vào bụng, Ngọc La Sát lập tức cảm thấy bất phàm, nói với Tu La Sát:
- Nghe vị Đại sư này.
Bất Tử Đạo Nhân căn bản không tin tưởng hòa thượng này có thể trị liệu Ngọc La Sát, vốn là tính toán xem hòa thượng bêu xấu, cho nên mới không lập tức động thủ, không nghĩ tới bất ngờ xảy ra nhiều biến cố như vậy, hét lớn một tiếng:
- Lừa trọc phương nào dám đến phá hoại chuyện tốt của bần đạo?
Tu La Sát thấy Ngọc La Sát trong thời gian ngắn đã chuyển biến tốt, lập tức trong lòng phấn khích, từ dưới đất nhảy bật lên nói với Bất Tử Đạo Nhân:
- Bất Tử yêu đạo, các ngươi làm khó phu phụ ta đã lâu, đến lúc cũng nên tính món nợ này rồi.
Sau khi nói xong, song chưởng Tu La Sát giang ra, một cỗ khí thế hùng mạnh từ trên người lão tản mát ra.
Song chưởng giang ra lập tức ngưng sương, mơ hồ hiện lên ánh xanh lấp loáng. Thậm chí Hoắc Nguyên Chân cảm giác được mặt đất vốn lạnh như băng hiện tại lại giảm đi nhiệt độ thêm một phần.
Thanh Minh thần chưởng gặp phải Bất Tử ấn pháp sẽ như thế nào?
Tu La Sát bị Thánh giáo chèn ép trong thời gian dài như vậy, hôm nay thấy đột nhiên có một hòa thượng có thể trị hết bệnh cho Ngọc La Sát, cơn giận đè nén đã lâu lập tức bạo phát ra.
Bất kể ba bảy hai mươi mốt, lão nhanh chóng thi triển Thanh Minh thần chưởng tấn công về phía Bất Tử Đạo Nhân.
Đối mặt Tu La Sát tấn công, Bất Tử Đạo Nhân không dám có chút khinh thường, Thanh Minh thần chưởng uy chấn giang hồ, cũng không phải là dễ dàng đối phó như thế.
Tay lão bắt một ấn quyết, xuất ra một chiêu Bất Tử ấn nghênh đón.
Tu La Sát múa may hai đạo hàn khí trong tay, không sợ hãi chút nào chọi thẳng với Bất Tử Đạo Nhân.
Trong lúc nhất thời địa động bên trong sơn cốc này đều lay động, tiếng nổ ầm ầm vang lên bên tai không dứt.
Thấy Bất Tử Đạo Nhân bị Tu La Sát cuốn lấy, Hoắc Nguyên Chân mừng rỡ nói với An Như Huyễn:
- Đến lúc rồi, chúng ta bảo Ngọc La Sát mở cánh cửa hàn thiết kia ra.
Không gian địa động này không nhỏ, ở tận cùng có một cánh cửa sắt to lớn, bề mặt của bao phủ một tầng sương lạnh, nhìn qua đã biết dùng ngoại lực không thể phá, chỉ có chìa khóa mới có thể mở ra.
Cửa này là do Tu La Sát cùng Ngọc La Sát cùng chung trông coi, tự nhiên Ngọc La Sát có thể mở ra.
Mặc dù Đại Hoàn Đan không thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh Ngọc La Sát, nhưng vẫn có thể giúp cho Ngọc La Sát khôi phục trong thời gian ngắn, chỉ cần Ngọc La Sát khôi phục như vậy có thể mở ra cửa hàn thiết, thả Mạc Thiên Tà bị nhốt ra.
Sắc mặt An Như Huyễn tỏ ra ngưng trọng:
- Đệ đi đi, ta ở đây cầm chân ba tên trưởng lão.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới nhớ lại, còn có Tam Trưởng Lão Ma giáo ở chỗ này.
Ba người này cũng là Tiên Thiên hậu kỳ, mặc dù cũng không phải là loại hậu kỳ đặc biệt lợi hại, nhưng cũng không để đối phó.
Bất Tử Đạo Nhân đánh nhau cùng Tu La Sát, Tam Trưởng Lão đã tiến về phía hai người.
Xem ra không thể đi cứu Ngọc La Sát được, chỉ có để cho nàng từ từ khôi phục lại, trước hết đối mặt Tam Trưởng Lão này.
Sau khoảnh khắc, Tam Trưởng Lão đã xông tới trước mặt hai người, hai tên trong đó nghênh đón An Như Huyễn, một tên tiếp Hoắc Nguyên Chân.
Bọn họ cũng phân ra nặng nhẹ, An Như Huyễn khó đối phó hơn, hòa thượng này nhìn qua dễ ăn hơn một chút, một người đã đủ để thu thập.
Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi khí lạnh, lần này không có cách nào lợi dụng kỹ xảo được nữa.
An Như Huyễn một chọi hai, khẳng định không cách nào trợ giúp mình, mà một khi mình không kiên trì nổi, không chống cự được một người, như vậy sau đó phe mình sẽ thua cả bàn.
Mình ngã xuống, Tam Trưởng Lão liên thủ tấn công, chắc chắn An Như Huyễn cũng không kiên trì nổi.
Mà An Như Huyễn bị đánh bại, như vậy kết quả Tu La Sát cô quân tác chiến cũng có thể tưởng tượng được.
Cho nên mình nhất định phải kiên trì, phải kiên trì đến khi Ngọc La Sát khôi phục bình thường, như vậy bên mình thắng chắc, bọn Bất Tử Đạo Nhân chỉ có thể bại lui.
Thật may là địa động này khá lớn, nhiều người chém giết chung một chỗ cũng không cảm thấy chật chội, Hoắc Nguyên Chân nhìn một tên trưởng lão xông tới, khí vận Đan Điền quát to một tiếng, xuất ra một tiếng Phạm âm.
Một chiều này đối mặt người không có chuẩn bị, căn bản là chắc chắn trúng đích.
Quả nhiên thân thể trưởng lão này lay động một cái, Hoắc Nguyên Chân lập tức tung người đến gần, thi triển Đại Lực Kim Cương Chưởng công kích mạnh mẽ.
Nói về chiêu thức tinh diệu, Hoắc Nguyên Chân không thua bất cứ kẻ nào. Mặc dù Đại Lực Kim Cương Chưởng không phải là võ học đỉnh cấp gì, nhưng hắn còn có Đại Từ Đại Bi Chưởng, hai loại chương pháp kết hợp cũng có thể chống đỡ được đôi chút.
Tên trưởng lão kia không coi Hoắc Nguyên Chân ra gì, bị Phạm âm chấn mạnh một cái, trong nháy mắt lập tức mất đi tiên cơ.
Bất quá Tiên Thiên hậu kỳ vẫn rất có sức đề kháng đối với chấn động loại này, khôi phục thanh tĩnh rất nhanh, thấy tay của Hoắc Nguyên Chân đã đến trước ngực, người này hít sâu một hơi, đơn chưởng đánh ra.
Mặc dù Lam Hi bị chế phục trên đất không thể động đậy, nhưng khi nhìn thấy tình huống Hoắc Nguyên Chân, vẫn cất tiếng hét lớn:
- Dương Ca Thiên Quân! Đại sư cẩn thận!
Hoắc Nguyên Chân trong lúc nhất thời không hiểu, chạm nhau cùng đối phương một chưởng, chỉ cảm thấy bàn tay đối phương như lửa nóng, giống như bàn ủi.
Song chưởng tiếp xúc, thân thể hai người run lên, trưởng lão kia thối lui ra sau ba bước, Hoắc Nguyên Chân lại thối lui tới sáu bảy bước.
Lam Hi thấy Hoắc Nguyên Chân không có chuyện gì lớn, mừng rỡ nói:
- Đại sư cẩn thận, Tam Trưởng Lão này học tập Thiên Sơn Lục Dương chưởng, chuyên phá các loại võ công âm hàn, ngươi nhất định không được khinh thường.
Hoắc Nguyên Chân cảm giác cánh tay tê dại, nhưng lại không quan tâm dương khí đối phương mình có Cửu Dương chân kinh hộ thể, dĩ nhiên không sợ hãi Lục Dương chưởng đối phương.
Chỉ bất quá nội lực mình kém đối phương quá nhiều, may nhờ có thần lực Long Tượng Bát Nhã Công bổ sung, còn có thể chống đỡ được.
Bất quá tình huống An Như Huyễn bên kia không tốt lắm, Sinh Tử Phù nàng bị Thiên Sơn Lục Dương chưởng khắc chế, uy lực giảm phân nửa, trong lúc nhất thời không làm gì được đối phương, chỉ có thể nhờ vào kiếm pháp duy trì.
Biết võ công của đối phương là Thiên Sơn Lục Dương chưởng, Hoắc Nguyên Chân cũng nắm chắc trong lòng. Mặc dù khẳng định không phải là đối thủ, nhưng cũng có thể kiên trì một hồi.
Bên kia Ngọc La Sát cũng biết chuyện đến thời khắc mấu chốt, nhắm mắt hấp thu dược lực Đại Hoàn Đan, tranh thủ mau chóng khôi phục.
Trưởng lão kia một chưởng đẩy lui Hoắc Nguyên Chân, lập tức muốn tiến lên kết liễu Ngọc La Sát, Hoắc Nguyên Chân có thể nào để cho y được như nguyện, lần nữa xông lên.
- Muốn chết! Xem chưởng!
Trưởng lão kia vừa xuất chưởng Lam Hi ở bên cạnh liền rống to:
- Dương Xuân Bạch Tuyết!
- Nhất Chỉ Khuynh Thanh
Hoắc Nguyên Chân không tiếc hao phí nội lực, giơ tay lên xuất ra thức thứ tư Vô Tướng Kiếp Chỉ, liều mạng đấu cùng chưởng phong đối phương.
Hai người chợt phân chợt hợp, thấp thoáng liên hồi. Hoắc Nguyên Chân mở ra hết ba bình xăng, Long Tượng Bát Nhã công tầng bảy đỉnh phong không hề giữ lại, phối hợp nội lực của mình không nhường chút nào, cứ như vậy bảo vệ trước mặt Ngọc La Sát, không để cho trưởng lão này tiến tới nửa bước.
Bên trong địa động có cảm giác như đất rung núi chuyển, tiếng ầm ầm nổi lên bốn phía, bảy người chém giết với nhau, xuất thủ toàn là chiêu số đoạt mệnh.
Trong đó rơi vào tình thế khó khăn nhất chính là Hoắc Nguyên Chân.
Cuối cùng nội lực hắn chưa đạt Tiên Thiên, đối mặt Tiên Thiên hậu kỳ chênh lệch quá lớn, cho dù có Long Tượng Bát Nhã Công phụ trợ cũng khó có thể ngăn cản trưởng lão điên cuồng đối diện.
Bất quá trưởng lão kia cũng tức tối vô cùng. Hòa thượng này có chút cổ quái, rõ ràng nội lực rất yếu nhưng khí lực lại rất lớn, chưởng pháp cũng rất tinh diệu, thỉnh thoảng còn có một đạo chỉ lực hùng mạnh bắn ra, không ngờ rằng cũng có thể chống lại mình!
Mắt thấy bên kia trên đầu Ngọc La Sát đã toát ra bạch khí, rõ ràng chính là hành công sắp kết thúc. Nếu chờ Ngọc La Sát khôi phục, bên mình chỉ có đường duy nhất chính là bại trốn, nếu không chỉ sợ cũng phải nằm lại chỗ này.
Mặc dù Bất Tử Đạo Nhân đối chiến Tu La Sát có thể chiếm thượng phong, nhưng ưu thế cũng không rõ ràng, trong lúc nhất thời không đánh hạ được Tu La Sát.
Bên kia hai trưởng lão đối chiến An Như Huyễn cũng có một chút ưu thế, đáng tiếc An Như Huyễn công lực thâm hậu, trong thời gian ngắn cũng không thể nào thắng lợi.
Đột phá khẩu duy nhất chính là trưởng lão đang đấu với Hoắc Nguyên Chân.
Rốt cục tên trưởng lão này mất đi kiên nhẫn, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Xú hòa thượng, đi gặp Phật tổ đi! Nếm thử một chút Dương Quan Tam Điệp của lão phu!
MC miễn phí Lam Hi ở bên cạnh làm hết chức trách của mình:
- Đại sự nhất định phải cẩn thận, Dương Quan Tam Điệp là thức sau cùng của Thiên Sơn Lục Dương chưởng, uy lực vô cùng lớn, ngàn vạn lần không thể ngăn cản chính diện!
Hoắc Nguyên Chân âm thầm cười khổ, không ngăn cản chính diện thì biết làm thế nào?
Nếu như mình tránh né sang bên, Ngọc La Sát sẽ xong đời. Không còn Ngọc La Sát, bên mình sẽ không còn cơ hội.
Hét lớn một tiếng, một chiếc chuông vàng hiện lên bên ngoài thân, kim quang cổ kính lưu chuyển trên mặt, ánh sáng chói chang bốn phía, rốt cục Kim Chung Tráo mà Tiên Thiên trung kỳ không thể phá đã được Hoắc Nguyên Chân thôi thúc toàn lực.
Hoắc Nguyên Chân biết Kim Chung Tráo này có thể ngăn được Tiên Thiên trung kỳ không sai, nhưng tuyệt đối không ngăn được một đòn mạnh nhất của Tiên Thiên hậu kỳ.
Dương Quan Tam Điệp của trưởng lão này chắc chắn sẽ phá tan phòng ngự Kim Chung Tráo của mình, nhất định mình phải nghĩ thêm biện pháp khác mới được.
Thấy bên ngoài thân Hoắc Nguyên Chân xuất hiện Kim Chung Tráo, trưởng lão kia cũng thật kinh.
- Hòa thượng này bản lãnh không kém, bất quá cũng chỉ có vậy. Để xem Kim Chung Tráo người mạnh hay Lục Dương chưởng của lão phu mạnh!
Sau khi nói xong từng người tới, song chưởng giao nhau. Một khi thi triển Dương Quan Tam Điệp này, tương đương với uy lực ba chưởng bình thời hợp kích.
Ba cỗ nội lực trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân gia tăng đến cực hạn, há miệng rống to một tiếng Sư Tử Hống, cơ hồ là hao phí khí lực toàn thân, trực tiếp thi triển ra chữ thứ năm trong Lục Tự Đại Minh Chú.
- Mễ!
Hiện tại Hoắc Nguyên Chân bằng vào ba cỗ nội lực Hậu Thiên viên mãn, bình thường là có thể thi triển chữ thứ ba Ni, miễn cưỡng có thể thi triển chữ thứ tự chữ Bá. Bất quá thi triển ra hao phí rất lớn, hơn nữa còn để lại di chứng, cần nghỉ ngơi một trận mới được.
Bởi vì đến chữ Bá cần có nội lực Tiên Thiên mới có thể thi triển, Hoắc Nguyên Chân là miễn cưỡng thi triển.
Huống chi chữ thứ năm chữ Mễ, đây là tuyệt học cần Tiên Thiên trung kỳ mới có thể thi triển, nhưng lần này Hoắc Nguyên Chân điều chuyển nội lực toàn thân, miễn cưỡng thi triển ra.
Lần này vô cùng hiệu quả, toàn bộ địa động đều run rẩy một cái, trưởng lão đối mặt đứng mũi chịu sào, thân thể rung động kịch liệt, khí thế nhất thời giảm đi rất nhiều.
Nhưng dù sao lão cũng là Tiên Thiên hậu kỳ, lực sát thương chân ngôn Tiến Thiên trung kỳ loại này lão vẫn còn chịu đựng được, chẳng qua là cảm giác đầu váng mắt hoa. Lão bằng vào bản năng vẫn tiếp tục xông về phía Hoắc Nguyên Chân trước mặt, chỉ bất quá lúc này uy lực của Dương Quan Tam Điệp đã giảm đi một phần ba.
Hoắc Nguyên Chân thi triển xong chữ thứ năm của Lục Tự Đại Minh Chú, cảm giác toàn thân mình như nhũn ra, bình xăng thứ hai của hắn gần như vơi đi phân nửa ngay tức khắc.
← Ch. 278 | Ch. 280 → |