← Ch.298 | Ch.300 → |
La Thái Y đào mãi không thấy người, đang thương tâm tuyệt vọng đột nhiên thấy mặt tuyết thoáng động, một vật gì đó tròn tròn bóng loáng thấp thoáng một cái. La Thái Y còn chưa kịp thấy rõ ràng đã cảm thấy ngực đau nhói, một cỗ đại lực truyền tới hất nàng ngã nhào.
- Trời ơi! Thứ gì mềm như vậy?
Chỉ nghe hòa thượng ghê tởm đó kêu một tiếng, sau khoảnh khắc đã xuất hiện bên cạnh mình.
La Thái Y cau mày, mồ hôi lạnh trên trán đã nhỏ xuống, hai tay đau đớn ôm ngực. Nàng nhìn hòa thượng không bị thương chút nào từ dưới đất chui lên, không biết trong lòng nên vui sướng hay nên hận hắn.
Đồ đáng ghét này làm hại mình sắp sửa đau lòng mà chết bất thình lình từ dưới đất chui lên, đụng phải mình.
Không sai, chính là đụng, ban đầu ở Tung Sơn, mình mới vừa xuất hiện liền bị hắn đụng một cái, cơn đau lần ấy rất lâu sau mới có thể tiêu trừ, hiện tại lại tới.
Hơn nữa lần này càng nghiêm trọng hơn, quả thật là như muốn xé nát ruột gan.
Gương mặt lúc nào cũng kiên cường của La Thái Y lúc này méo xệch:
- Trời ơi đau quá...
Vốn Hoắc Nguyên Chân muốn cho La Thái Y một bất ngờ vui mừng, nào ngờ va phải khiến cho nàng đau đớn ngã xuống, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, lập tức cảm thấy không xong.
Thật là đáng chết, chẳng lẽ đầu của mình hữu duyên cùng nơi đó của nàng sao?
Hoắc Nguyên Chân lập tức đi tới bên người La Thái Y, ôm lấy nàng:
- Thái Y...
- Đau quá...
Nhìn ngực La Thái Y một cái, Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật dài.
Nơi này mình không thích hợp chạm vào, nhưng trước mắt cũng rất khó cố kỵ nhiều như vậy. Đến từ đời sau, hắn biết nơi này của nữ nhân là vô cùng mềm mại. đụng mạnh như vậy rất có thể lưu lại mầm bệnh cả đời.
- Thôi được!
Hoắc Nguyên Chân cắn răng một cái, trực tiếp đưa tay đặt lên trước ngực La Thái Y.
Hắn hơi vận công, cảm giác cách y phục hiệu quả không tốt.
Chuyện này khẩn cấp, Hoắc Nguyên Chân cũng không kịp lo lắng quá nhiều, nói với La Thái Y:
- Thái Y, thương thế của nàng không nhẹ, vì chữa cho nàng, xin đắc tội!
Dứt lời hắn vén y phục tân nương của nàng, luồn tay thẳng vào ngực nàng.
Cảm giác mềm mại đàn hồi khiến cho trong lòng Hoắc Nguyên Chân nóng lên, nặng nề thở dốc một cái, cố gắng bình ổn hơi thở bắt đầu vận chuyển Cửu Dương chân khí, chộp lấy một ngọn ngọc phong đang nhẹ nhàng rung động.
Chợt La Thái Y đau đớn nói với hắn:
- Ngu ngốc, không phải là bên này.
Hoắc Nguyên Chân nhất thời xấu hổ đỏ bừng cả mặt, há miệng nói không nên lời, bèn buông tay ra chộp vào ngọn núi còn lại.
- Thái Y, lần này so với lần trước như thế nào hả?
Vì hóa giải lúng túng, Hoắc Nguyên Chân tìm một đề tài.
Mặt La Thái Y đỏ rực cơ hồ rỉ máu, nhắm mắt lại thật chặt. Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân đặt câu hỏi, nàng mới thấp giọng nói:
- Còn nặng hơn cả lần trước, đau quá...
- Cũng tại ta không tốt, ta thật cao hứng, vọt ra ngoài quá mạnh, không nghĩ tới nàng ở phía trên.
Cái đụng này quả thật quá nặng, hất La Thái Y ngã lăn. Hắn biết rõ đầu mình, nếu làm không khéo nói không chừng sẽ để lại tiếc nuối cả đời, hắn không hy vọng thấy kết cục như vậy.
Cho nên chuyện này khẩn cấp, Hoắc Nguyên Chân cũng không kịp nhớ vấn đề băn khoăn cấm kỵ, chữa khỏi thương thế cho nàng mới là quan trọng.
Cửu Dương chân khí bao phủ vết thương La Thái Y, bắt đầu nhẹ nhàng lay động.
La Thái Y cảm giác thánh địa trước ngực mình bị bàn tay Hoắc Nguyên Chân nắm lại, một cỗ nhiệt lưu xuyên thấu qua da thịt, làm cho từ trong ra ngoài nàng cảm thấy thoải mái vô cùng.
Cả người trên dưới đều ấm áp, đôi mắt La Thái Y vốn nhắm lại cũng không phải nhắm chặt, chân mày cau lại cũng dần dần giãn ra.
Những nét mặt ửng đỏ cũng càng ngày càng đậm, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật cùng nam nhân như vậy, mặc dù là vì chữa thương, nhưng tiếp xúc này cũng có hơi quá, vượt ra khỏi cực hạn chấp nhận trong lòng nàng.
Nàng dùng hai bàn tay nhỏ bé bưng kín mặt mình, không dám nhìn tới Hoắc Nguyên Chân, cũng không dám mở mắt, dường như làm như vậy là có thể bớt đi xấu hổ lúng túng.
Nàng khổ sở, Hoắc Nguyên Chân cũng không tốt đẹp gì hơn.
Mặc dù hắn không có tà niệm gì, nhưng chuyện như vậy cũng chỉ trải qua lần đầu tiên.
Hơn nữa lòng bàn tay của mình cảm thấy mềm mại êm ái, cảm giác đó thích thú vô cùng, giống như hưởng thụ siêu cấp. Một điểm nổi lên cao ma sát trong lòng bàn tay, khiến cho hắn không khỏi sinh ra tâm viên ý mã.
Nếu như dựa theo cách nói đời sau, ngực La Thái Y thuộc về cấp bậc ngực khủng. Thậm chí trong đầu Hoắc Nguyên Chân hiện ra thân thể An Như Huyễn, không nhịn được muốn so sánh một chút.
Nhưng vừa nghĩ tới An Như Huyễn, liền nghĩ đến quá trình chữa thương cho nàng khi trước, đột nhiên thân thể Hoắc Nguyên Chân run lên.
Mặc dù tay hắn vẫn không dừng lại, nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!
Mình đang chữa thương cho La Thái Y, tình huống của nàng có hơi nguy hiểm, tại sao mình lại sinh ra những ý niệm này, tu tâm dưỡng tính thời gian dài như vậy đều là phí công vô ích sao?
Hắn ra sức cắn môi, cảm giác đau đớn làm cho hắn tỉnh táo hơn nhiều.
Một tay hắn nâng thân thể mềm mại của nàng lên, ôm vào lòng.
Hắn cũng không có ý thức được bây giờ động tác của mình có vẻ mập mờ, ôm cô nương nhà người ta vào trong lòng, một tay còn chộp lấy ngọc phong người ta. Đây đối với La Thái Y quả thật là một động tác kích thích cực độ.
Ngực La Thái Y phập phồng kịch liệt, khi Hoắc Nguyên Chân ôm lấy mình, hai tay nàng che mặt, hô hấp dồn dập, thân thể mềm mại run rẩy.
- Thái Y!
Hoắc Nguyên Chân ở bên tai nàng khẽ gọi một câu, thân thể La Thái Y lại run run một cái, buông hai tay ra, chui đầu vào ngực hắn nũng nịu nói:
- Không cho nói, không cho, không cho gì cả...
Thấy La Pháp Vương như con mèo nhỏ, Hoắc Nguyên Chân buồn cười trong lòng:
- Thái Y, bần tăng chỉ muốn hỏi một chút, nàng cảm thấy thế nào rồi?
La Thái Y nằm trong ngực hắn, khẽ gật đầu vài cái, bởi vì cúi mặt xuống cho nên lí nhí nói vài tiếng:
- Thoải mái...
- Cảm giác thoải mái chính là sắp khỏi, mới vừa va chạm vẫn chưa có máu bầm. Lát nữa nàng hãy xem thử có chỗ nào bị ứ máu hay không, nếu như không có cũng là sắp khỏi.
- Ta không xem, người xem đi.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút:
- Nàng nói gì, nàng để cho ta xem ư?
La Thái Y lại càng thẹn thùng không ngóc đầu lên được, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Ta xem không hiểu, vậy thì người xem đi, ngươi vốn cũng đã xem qua, bây giờ cũng đã chạm vào, còn cố ý chạm nhầm, chạm cả hai bên... Ngươi cứ xem đi, đừng để ta lưu lại mầm bệnh.
- Thái Y... Bần tăng không phải cố ý chạm nhầm...
- Không cho nói nữa, xem nhanh lên một chút, động tác nhanh lên một chút!
La Thái Y không thể ngại ngùng được nữa, hòa thượng này còn ở đó dài dòng.
Hoắc Nguyên Chân lúng túng gật đầu một cái, xem thì xem, cũng không phải là chưa có xem qua, ai sợ ai.
Không cố ý trì hoãn, Hoắc Nguyên Chân vén lên y phục tân nương, vén cả áo lót và yếm bên trong, quan sát khuôn ngực hoàn mỹ của La Thái Y.
Hắn nhìn qua nhanh chóng mấy lần, sau đó phủ y phục trở lại cho nàng. Chỗ va chạm quả thật còn có một chút máu ứ đọng, chỉ đành phải trị liệu lần nữa cho nàng.
- Những thứ đập vào mắt có thứ có thể quên, có thứ không có cách nào quên, e rằng thứ này khó mà quên được.
Cơn đau trước ngực dần dần tiêu tan, La Thái Y rốt cục ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Hoắc Nguyên Chân, làm sao bây giờ? Ta còn mặt mũi nào đi gặp Uyển Quân?
- Không sao.
Hoắc Nguyên Chân giơ tay lên lau đi nước mắt cho La Thái Y:
- Thái Y, đây cũng là chuyện bất ngờ xảy ra, huống chi bần tăng còn có chân khí có thể chữa thương, há có thể nhìn thương thế của nàng trở nên nghiêm trọng hay sao? Cho nên không cần áy náy trong lòng, hơn nữa đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta, Uyển Quân sẽ không biết.
- Nếu ngươi dám nói lung tung, nhất định ta sẽ giết ngươi.
- Được được, nếu như bần tăng nói lung tung, nàng muốn giết ta mấy lần cũng được.
Hoắc Nguyên Chân nhanh nhẹn đáp ứng, gia tăng tốc độ rót chân khí. Sau khoảng mười phút, rốt cục La Thái Y nói nàng cảm thấy không có chuyện gì nữa, Hoắc Nguyên Chân bèn buông nàng ra, quay lưng lại, La Thái Y bắt đầu sửa sang lại y phục mình.
Hoắc Nguyên Chân cũng thở ra một hơi thật dài, trong lòng vui mừng một trận.
Rốt cục La Thái Y đã khỏi, hơn nữa trong quá trình trị liệu cũng có thể giữ được bản tâm không cố ý khinh bạc, cũng coi là một tiến bộ.
Vừa lúc đó đột nhiên Hoắc Nguyên Chân cảm giác được, tâm cảnh của mình bất ngờ lại có tăng lên.
Vốn là chân khí Đồng Tử Công dừng lại rất lâu, hiện tại có tinh tiến, đã chạm tới lằn ranh Hậu Thiên viên mãn đình phong. Chỉ cần hắn có cơ hội tu luyện thêm một chút là có thể đạt tới Hậu Thiên viên mãn đỉnh phong, chính thức chạm tới lằn ranh Tiên Thiên.
Chuyện này đồng nghĩa với mình còn cách cảnh giới Tiên Thiên không phải là rất xa vời, đạt tới Hậu Thiền viên mãn đỉnh phong, nội lực đã đạt đến một cực hạn, chỉ cần có cơ duyên mình có thể lên thẳng Tiên Thiên.
Trong lòng cảm thấy vui sướng lâng lâng, không nghĩ tới lần này chữa thương cho La Thái Y còn có thể mang đến ích lợi lớn như vậy.
Hoắc Nguyên Chân vui mừng thậm chí bây giờ muốn hành công một vòng ngay tức khắc.
Chỉ bất quá hắn lo lắng hành công ở chỗ này, hiệu suất vẫn vô cùng chậm chạp. Còn không bằng trở lại Thiếu Lâm tự, tu luyện gia tăng tốc độ gấp mười lần, một lần nhất định có thể thành công.
Đợi một hồi, La Thái Y sửa sang lại y phục của nàng xong, mặt mũi vẫn còn ửng đỏ đi tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân.
Thấy La Pháp Vương vốn đã quen dạn dĩ hào phóng lúc này lộ ra vẻ bẽn lẽn thẹn thùng, dù Hoắc Nguyên Chân cảm thấy thú vị nhưng cũng không dám trêu chọc nàng quá mức. Hiện tại La Thái Y đang xấu hổ, chính là lúc da mặt mỏng, không nên nói lung tung là hơn.
Đứng trước mặt Hoắc Nguyên Chân, ánh mắt của La Thái Y có chút phiếu hốt, nhìn quanh tả hữu lại không dám nhìn Hoắc Nguyên Chân, lên tiếng nói:
- Cũng không biết tình huống bên trong giáo thế nào, chúng ta đi Thiếu Lâm, cũng phải có câu trả lời cho Uyển Quân. Nói không chừng ta phải trở về bên trong giáo xem thử, ngươi về Thiếu Lâm trước đi.
Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của La Thái Y, Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Thái Y không cần phải lo lắng, tình huống bên trong giáo các ngươi đã ổn định, sáu đại cao thủ đại chiến một trận, đều bị thương nhẹ, ba người Mạc Thiên Tà cùng Tu La Sát, Ngọc La Sát đi rồi, Lý Dật Phong, Bất Tử Đạo Nhân và Chu Cẩn đang bế quan chữa thương, trong thời gian ngắn sẽ không có động tĩnh gì.
- Làm sao người biết được?
Hoắc Nguyên Chân chỉ lên trời một cái:
- Đôi mắt của ta ở trên trời.
La Thái Y ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân chộp lấy eo của nàng ném lên, Kim Nhãn Ưng bay tới, đón lấy La Thái Y, sau đó Hoắc Nguyên Chân nhảy một cái cũng lên lưng Kim Nhãn Ưng.
Trên lưng chim ưng hết sức chật hẹp, La Thái Y vì có thể ngồi vững, không thể không lần nữa tựa sát vào lòng Hoắc Nguyên Chân.
- Hòa thượng, ngươi nhớ, ngươi thiếu ta rất nhiều, cả đời cũng trả không xong.
- Cả đời cũng trả không xong, vậy dứt khoát không trả.
- Nếu ngươi dám không trả, ta sẽ.... .
- Bần tăng biết, giết ta chứ gì, đến đây đi, đầu ta đây này.
- Hừ! Chính là cái đầu hòa thượng này, ta hận chết nó.... .
Kim Nhãn Ưng vỗ cánh bay thẳng về phía Đông, để lại từng tràng cười giữa không trung.
Tháng Bảy xảy ra một đại sự.
Sau khi đại quân triều đình tiêu diệt quân đội Phù Tang, hồi sư Trịnh Châu.
Cửa thành Trịnh Châu mở rộng ra, tàn quân Quan Thiên Chiếu không hề chống cự, nộp khí giới đầu hàng, triều đình thu phục Trịnh Châu, Hà Nam, hoàn toàn khôi phục.
Trước khi triều đình rút quân về mấy ngày, Quan Thiên Chiếu đã từng cử hành một nghi thức thăng tiến long trọng ở phủ Tiết Độ Sứ.
Quan Thiên Chiếu nói cho tất cả mọi người, y sắp phi thăng thành tiên, hơn nữa nói cho mọi người không cần lo lắng gì. Sau khi y phi thăng sẽ vận dụng thần thông tiên gia đánh bại tất cả quân đội triều đình.
Thê thiếp, thuộc hạ xúm lại bên người Quan Thiên Chiếu, hy vọng sau khi y thành tiên có thể chiếu cố mình.
Lúc này Quan Thiên Chiếu cũng hết sức hào phóng, hứa hẹn cho người này một viên tiên đan, giúp y sống lâu trăm tuổi, hứa hẹn cho người kia kéo dài ba mươi năm thọ nguyên, lại hứa hẹn cho người nọ một món pháp bảo vân vân.
Đến cuối cùng, để tỏ lòng quyết tâm của mình, thậm chí Quan Thiên Chiếu còn ký một bản hiệp ước với tất cả mọi người, nói rõ sẽ cho người nào ích lợi gì.
Cuối cùng, dưới vạn chúng chú ý, Quan Thiên Chiếu nuốt kim đan của Không Động tiên trưởng, ngồi chờ phi thăng.
Sau thời gian một nén nhang, Quan Thiên Chiếu ngã xuống đất tử vong, chữa trị không có hiệu quả, phi thăng thất bại.
Hiệp ước vừa viết xong lập tức trở thành vô dụng, thê thiếp thuộc hạ y hóa thành chim muông tứ tán, mạnh ai nấy chạy.
Thi thể Quan Thiên Chiếu bị vứt chỏng trơ ở đó không ai để ý tới.
Cuối cùng vẫn là vị phụ thân già nua đã xuất gia của Quan Thiên Chiếu an táng con trai mình. Chỉ bất quá lão hòa thượng này không hề lộ vẻ đau buồn gì, dường như an táng một người không có liên hệ với mình.
Phủ Trịnh Châu cũng không còn dư lại thành phòng quân, cho nên lúc đại quân triều đình đến, không mất một binh một tốt đã chiếm được thành.
Đến đây, phủ Tiết Độ Sứ Hà Nam huy hoàng nhất thời đã hoàn toàn trở thành lịch sử.
Hoắc Nguyên Chân gặp Nhất Trần ở bên trong Phương Trượng viện.
- Phương trượng, hôm nay sư đệ hoàn toàn đoạn tuyệt trần duyên, trở lại tự viện, xin phương trượng cho phép sư đệ xin tội với Phật tổ, diện bích ba năm, để trừng phạt lỗi phàm tâm chưa dứt.
- A Di Đà Phật, sư đệ, nếu thật tâm hối lỗi không cần diện bích, nếu không thể sám hối, diện tích ba mươi năm cũng là vô dụng.
Nghe thấy phương trượng không có ý trách mình, Nhất Trần mừng rỡ:
- Ý của phương trượng là...
- Đệ mau đi tu luyện đi, hôm nay Thiếu Lâm ta ai nấy tu vi tinh tiến, đệ lại dừng lại không tiến lên, vốn là đệ căn cơ cực tốt, nếu dụng tâm tu luyện rất có thể còn có một lần thành tựu.
← Ch. 298 | Ch. 300 → |