← Ch.300 | Ch.302 → |
Chẳng lẽ Hệ Thống tính toán để cho mình cũng trở thành bi kịch?
Không được! Kiên quyết không được!
Hoắc Nguyên Chân quyết định chủ ý, nếu như Hệ Thống lừa đảo này muốn làm cho mình trở thành bi kịch, thà rằng mình không thu đồ đệ.
- Mặc dù mình trải qua tu luyện, hôm nay đã đạt đến Hậu Thiên viên mãn đỉnh phong, nhưng chút nội lực này dùng cho quán đỉnh là tuyệt đối không được, đó chính là động không đáy, bao nhiêu nội lực cũng không đủ lấp đầy.
Nhưng vẫn nên xem xong nhắc nhở của Hệ Thống trước, xem thử có cơ hội xoay chuyển tình thế hay không.
Chữ viết của Hệ Thống tiếp tục xuất hiện:
- Quán Đỉnh đại pháp, trên nguyên tắc mà nói, túc chủ có thể sử dụng một lần đối với mỗi đệ tử thân truyền, mỗi một lần sử dụng có thể tăng lên một cảnh giới hoàn chỉnh cho người được quán đỉnh.
Xem tới đây, Hoắc Nguyên Chân không khỏi có chút động tâm.
Dường như mình quán đỉnh cho đệ tử cũng không phải là sẽ đi gặp Phật tổ ngay tức khắc, hơn nữa một lần tăng lên một cảnh giới, mặc dù chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng phần thưởng này khó tránh khỏi làm cho Hoắc Nguyên Chân động lòng.
Nếu là đệ tử của mình đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, mình còn có thể giúp cho y thành Tiên Thiên viên mãn được chăng?
Nhất định phải tìm hiểu rõ ràng vấn đề này. Trấn tĩnh tâm thần lại, Hoắc Nguyên Chân xem tiếp.
Liên quan tới những điều giải thích Hệ Thống đệ tử dày đặc chằng chịt, xem ra cần phải cẩn thận nghiên cứu.
Thấy kế tiếp Hệ Thống nói rõ về Quán Đỉnh đại pháp, rốt cục hắn cũng yên tâm một chút.
Quán đỉnh cũng không phải là tiêu hao nội lực của Hoắc Nguyên Chân, mà là lúc hắn thu lấy đệ tử chuẩn bị quán đỉnh, Hệ Thống sẽ tự động giao phó cho hắn nội lực một cảnh giới, chuyên môn dùng làm quán đỉnh.
Hơn nữa quán đỉnh còn chia làm hai loại, một loại là nội công quán đỉnh, chính là trực tiếp tăng lên một cảnh giới.
Tỷ như đệ tử đạt tới Hậu Thiên viên mãn, Hoắc Nguyên Chân có thể thông qua Quán Đỉnh đại pháp giúp cho y tăng lên tới Tiên Thiên sơ kỳ.
Tiên Thiên sơ kỳ có thể tăng lên tới trung kỳ, trung kỳ có thể thăng hậu kỳ.
Nhưng có một hạn chế, chính là đệ tử đạt tới cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ sẽ không thể sử dụng Quán Đỉnh đại pháp nữa. Cảnh giới Tiên Thiên đại viên mãn cần dụng tâm thể ngộ, phải trông vào cơ duyên ngộ tính của người đó, mà không phải dựa vào phương thức quán đỉnh này là có thể tăng lên.
Còn có một loại là võ học quán đỉnh, Hoắc Nguyên Chân có thể lựa chọn một hạng mục võ công của mình trực tiếp thông qua phương thức quán đỉnh truyền thụ cho đệ tử.
Tỷ như Kim Chung Tráo, mình có thể thông qua quán đỉnh truyền thụ cho một người, đến lúc đó người này cũng sẽ giống như mình, có công phu Kim Chung Tráo đạt tới Tiên Thiên trung kỳ không phá.
Tỷ như Long Tượng Bát Nhã Công, mình cũng thông qua phương thức quán đỉnh truyền thụ cho đệ tử nào đó, như vậy kẻ đó sẽ coi như có phúc, nháy mắt có được tầng mười ba Long Tượng Bát Nhã Công.
Bất quá loại võ học cao cấp như vậy, hắn chỉ có thể truyền thụ cho một người duy nhất, mà không thể tùy ý thi triển phương thức quán đỉnh.
Nếu không chỉ cần là người Hoắc Nguyên Chân tín nhiệm, thi triển quán định, như vậy rất nhanh Thiếu Lâm sẽ trở thành đệ nhất thiên hạ.
Trừ hạn chế này ra, Hệ Thống đệ tử còn có một hạn chế, chính là nhân số chiêu thu đệ tử.
Hệ Thống quy định trước mắt Hoắc Nguyên Chân tối đa có thể thu tám tên đệ tử, vượt qua số người này cũng sẽ không tặng cho cơ hội quán đỉnh nữa.
Xem xong những chuyện này, Hoắc Nguyên Chân không nhịn được nói:
- Ta quán đỉnh cho các đệ tử, chẳng lẽ làm không công như vậy hay sao?
Thanh âm nhắc nhở Hệ Thống lại vang lên:
- Túc chủ quán đỉnh cho mỗi một đệ tử một lần, có thể đạt được một vật phẩm chức năng tăng phúc, có thể sử dụng cho các vật phẩm tạp vật pháp khí quay trúng của Hệ Thống.
Nghe thấy thanh âm nhắc nhở này, Hoắc Nguyên Chân vui mừng trong lòng, vội vàng hỏi:
- Nếu như ta sử dụng cho đài sen, sẽ có hiệu quả gì?
- Đài sen là dụng cụ gia tốc gấp năm lần tốc độ tu luyện bản thân, sử dụng một lần tăng phúc, tốc độ tu luyện sẽ đạt tới gấp sáu lần tốc độ tu luyện bản thân.
Nghe thấy thanh âm nhắc nhở Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân yên lặng tính toán trong lòng.
Phương Trượng viện là gia tốc gấp năm lần, đài sen là gia tốc gấp năm lần, nếu như mình chiêu thu tám đệ tử, Hệ Thống sẽ giao phó cho tám lần cơ hội quán đỉnh, sau khi sử dụng tám lần tăng phúc, đài sen có thể đạt tới tốc độ gấp mười ba lần.
Cộng thêm Phương Trượng viện gấp năm lần, mình sẽ có gia tốc mười tám lần tốc độ tu luyện bản thân.
Tu luyện một ngày, tương đương với lúc mới bắt đầu tu luyện mười tám ngày.
Như vậy kế hoạch mười lần gia tốc trước đây của mình, vốn phải mất năm năm mới có thể đạt tới Tiên Thiên viên mãn, hôm nay tính ra có lẽ trong vòng ba năm là có thể tiến vào Tiên Thiên viên mãn.
Đương nhiên ba năm này là phải liên tục tu luyện không ngừng.
Nếu giống như bây giờ, hôm nay đi nơi này một chuyến, ngày mai đi nơi khác một chuyến, như vậy sợ rằng mười năm có thể tiến vào Tiên Thiên viên mãn thành công cũng đã không tệ.
Bất quá nếu như lấy được Dịch Cân Kinh cùng Tẩy Tủy Kinh, có lẽ thời gian này còn có thể sớm hơn.
Như vậy mới hợp lý, chẳng lẽ quán đỉnh cho đệ tử mình lại không nhận được ích lợi gì.
Có thể tăng lên tốc độ tu luyện là chuyện Hoắc Nguyên Chân chờ đợi nhất, chức năng tăng phúc này vừa đúng hợp ý hắn
Về phần tại sao Hệ Thống chỉ quy định thu tám tên đệ tử, Hoắc Nguyên Chân cũng không rõ, hỏi Hệ Thống cũng không giải thích
Xem xong Hệ Thống đệ tử này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân bèn thầm tính toán, hiện tại có nên bắt đầu chiêu thu đệ tử, sau đó sử dụng chức năng quán đỉnh để cho mình đạt được vật phẩm tăng phúc hay không.
Dựa theo Hệ Thống đã nói, tăng lên một tiểu cảnh giới hoàn chỉnh, như vậy kết quả tốt nhất chính là sử dụng vào lúc đệ tử đạt tới Tiên Thiên trung kỳ. Như vậy là có thể giúp cho đệ tử trực tiếp đạt tới hậu kỳ, đạt tới ích lợi lớn nhất.
Mà một khi tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ, Quán Đỉnh đại pháp này cũng sẽ không cách nào sử dụng.
Vốn trong Thiếu Lâm tự, Giác Viễn là người chọn lựa thích hợp nhất, nhưng Hoắc Nguyên Chân đã muốn cho Giác Viễn tu luyện Cửu Dương chân kinh, hơn nữa định y là đệ tử đời thứ ba, chuẩn bị chống đỡ một mặt Thiếu Lâm tự, cho nên quán đỉnh cho y sẽ không thích hợp.
Bởi vì một khi quán đỉnh, vậy nhất định phải là đệ tử thân truyền của mình, đệ tử thân truyền mình chỉ có thể là đời thứ hai.
Như vậy Giác Viễn không thích hợp, Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể tìm người khác.
Trong đám đệ tử còn lại, bọn Tuệ Vô, Tuệ Kiếm, Tuệ Nhất đều đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, nhưng còn cách Tiên Thiên trung kỳ một đoạn, sợ là trong thời gian ngắn không cách nào lên cấp.
Tốt nhất là chiêu thu đệ tử Tiên Thiên trung kỳ, chọn tới chọn lui cũng không thể tìm được một người thích hợp, Hoắc Nguyên Chân đành phải tạm thời thôi.
Dù sao đệ tử công lực cao, sư phụ là mình cũng có mặt mũi, mặc dù rất muốn đài sen lập tức đạt được tăng phúc, nhưng cũng không thể bởi vì chuyện này mà lãng phí cơ hội quán đỉnh.
Không có nhân tuyển thích hợp, không thể làm gì khác hơn là tạm thời gác chuyện này lại. Trước mắt Hoắc Nguyên Chân còn có một chuyện quan trọng phải làm, chính là tranh thủ đột phá cảnh giới Tiên Thiên.
Hắn trở lại Thiếu Lâm tự đã mười mấy ngày, cảnh giới cũng đã sớm đạt tới Hậu Thiên viên mãn đỉnh phong, chỉ cần có thêm một chút tiến bộ chính là cảnh giới Tiên Thiên.
Chỉ có tiến vào Tiên Thiên, mình mới coi như là một cao thủ chân chính.
Tiến vào Tiên Thiên, thực lực của mình lại có bay vọt về chất, nội lực sinh sôi không ngừng, hơn nữa còn có thể sử dụng thủ đoạn như phách không chưởng.
Đến lúc đó có thể dễ dàng thi triển chữ thứ tư trong Lục Tự Đại Minh Chú, chữ thứ năm phải cố sức một chút, thậm chí đến lúc cần liều mạng cũng có thể thi triển ra chữ thứ sáu.
Xuất thủ uy lực cũng không phải tầm thường, tóm lại một câu, không vào Tiên Thiên, không thành cao thủ.
Nhưng thời gian qua ngoại trừ lần đầu tiên tu luyện giúp cho hắn chân chính tiến vào Hậu Thiên viên mãn đỉnh phong ra, thời gian còn lại tu luyện cũng không thể gia tăng được chút nội lực nào.
Xem ra mình đã gặp phải bình cảnh, nếu có lãnh ngộ sẽ trở thành cao thủ Tiên Thiên, không có lãnh ngộ vẫn chỉ là Hậu Thiên viên mãn.
Càng nóng lòng càng không cách nào thành công, liên tục hơn mười lần tu luyện không có chút thu hoạch nào, Hoắc Nguyên Chân ý thức được vấn đề nằm ở chỗ nào.
Tu luyện có hai bình cảnh lớn nhất, một là Hậu Thiên viên mãn vào Tiên Thiên, hai là Tiên Thiên hậu kỳ vào Tiên Thiên viên mãn.
Cưỡng cầu không thể được, từ chất của mình vốn là kém cỏi, dựa vào tốc độ tu luyện gấp mười lần mới đạt tới trình độ hôm nay, muốn vào Tiên Thiên nôn nóng cũng không được.
Dứt khoát ngưng tu luyện, Hoắc Nguyên Chân tính toán đi ra ngoài một chút.
Hôm nay là Hai Mươi tháng Bảy, mùa hè nóng bức, buồn bực ở trong phòng cũng không tốt lắm. Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân tu luyện Cửu Dương chân kinh, lạnh một chút cũng không có vấn đề gì, nhưng nóng nực lại cảm thấy hơi khó chịu.
Có lẽ nên đi ra Ấm Mã hồ ở hậu sơn dạo một vòng, dù sao ở gần nước cũng mát mẻ hơn một chút, đến nơi đó tìm Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương chơi đùa ở một hồi, tiêu khiển mùa hè cũng là một lựa chọn tốt.
Mới vừa chuẩn bị rời đi, đột nhiên Nhất Đăng sắc mặt khó coi đi vào.
- Phương trượng sư huynh!
- Sư đệ có chuyện gì?
Nhất Đăng tức giận ngồi xuống, ực một hớp nước, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, quả thật đáng giận, quá mức vô sỉ.
- Rốt cục là chuyện gì làm cho sư đệ tức giận như vậy?
- Sư huynh, huynh còn không biết sao? Võ lâm Minh chủ Đông Phương Minh, trong một trường hợp công khai, tuyên bố Thiếu Lâm tự là tà giáo, còn nói phương trượng sư huynh...
- Nói bần tăng cái gì?
- Lão nói sư huynh chính là dâm tăng, phá hư nhân duyên tốt của người ta, ỷ mình võ nghệ cao cường một mình đi tới Thiên Sơn, tranh đoạt vị hôn thê của nghĩa tử lão, nhốt trong Thiếu Lâm, yêu cầu nhân sĩ chính nghĩa trong chốn võ lâm đi Thiếu Lâm giải cứu. Hơn nữa tuyên bố nếu phương trượng sư huynh không biết hối cải, rất nhanh sẽ trở thành công địch võ lâm, thiên hạ quần hùng đều có thể công kích.
Hoắc Nguyên Chân nhướng mày, lão Đông Phương Minh này quả nhiên cũng không phải hạng tốt lành gì. Đông Phương Thiếu Bạch thừa dịp người nguy cấp, muốn cưỡng ép cưới Ninh Uyển Quân, bị mình phá hư kế hoạch, lão liền mượn thân phận võ lâm Minh chủ phát hiệu lệnh, xếp Thiếu Lâm tự vào hàng ngũ tà giáo.
Bọn Lý Dật Phong khống chế Ma giáo mới là tà giáo, Đông Phương Minh cấu kết cùng bọn họ không nói, hôm nay còn đổ ngược lại cho Thiếu Lâm mình.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng sớm có chuẩn bị tâm tư đối với chuyện này, đối phương có thể làm ra hành vi cưỡng ép cưới gả, khẳng định cũng là tâm thuật bất chính, hôm nay ám toán mình cũng hợp tình hợp lý, bất quá mình cũng không sợ.
- Đệ tử trong chùa nói thế nào?
- Đệ tử trong chùa không có vấn đề, mọi người đều biết Ninh cô nương chính là phương trượng cứu trở về, hơn nữa hôm nay Ninh cô nương cũng cùng La cô nương ở tại Lục Dã trấn, căn bản không hề có chuyện bị nhốt. Huống chi phương trượng còn tu luyện Đồng Tử Công, làm sao có thể dính dáng gì với dâm tăng?
Mọi người đều rất tức giận hành vi của Đông Phương Minh.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, người của Thiếu Lâm tự vẫn rất sáng suốt, hơn nữa quả thật mình cũng không có làm gì Ninh Uyển Quân, không thẹn với lương tâm.
Nhất Đăng lại nói:
- Phương trượng, không bằng chúng ta trực tiếp tuyên bố ra bên ngoài chuyện phương trượng ngài tu luyện Đồng Tử Công, như vậy những lời đồn kia không công mà tự phá.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ hồi lâu, đây đúng là một biện pháp, bất quá nếu chuyện tu luyện Đồng Tử Công này truyền ra, danh hiệu xử nam là không thoát khỏi, làm cho mình cảm thấy thật mất mặt.
Thời này còn đỡ, nếu như là kiếp trước, bị danh hiệu xử nam là chuyện hết sức mất mặt.
Thật ra thì mặc dù danh hiệu dâm tăng này nghe qua tương đối tệ hại, nhưng còn oai phong hơn xử nam nhiều.
- Khụ... chuyện Đồng Tử Công biết là được, không cần nhắc lại, Đông Phương Minh cố ý tạo lời đồn đãi, cũng chưa chắc làm gì được bần tăng.
Nhất Đăng có vẻ không hiểu nhìn Hoắc Nguyên Chân, nghĩ thầm đây là chuyện phản kích rất tốt, tại sao phương trượng không đồng ý?
Làm sao lão hiểu được tâm tư của Hoắc Nguyên Chân, mặc dù bề ngoài phương trượng này nhìn qua chững chạc, thật ra trong lòng cũng rất trọng thể diện.
- Những phương trượng, nếu không nói như thế, vậy làm thế nào phản kích lời bêu xấu của Đông Phương Minh?
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, đột nhiên linh quang chợt lóe trong đầu:
- Chuyện này không cần phải để ý tới, ta hỏi đệ, đệ có biết Đông Phương Minh hay không?
- Sư đệ đã từng gặp qua một lần.
- Lão là người thế nào, dung mạo lão thế nào?
Nhất Đăng nhớ lại một chút, thận trọng mô tả:
- Dung mạo Đông Phương Minh tương đối anh tuấn, mà không phải là anh tuấn bình thường, anh tuấn hơn cả nam nhân thông thường, cũng không kém gì phương trượng.
Nghe nửa câu đầu của Nhất Đăng, Hoắc Nguyên Chân gật đầu lia lịa. Xem ra Giác Viễn nói không sai, Quỳ Hoa Bảo Điển thật có chuyện lạ.
Nhưng sau khi nghe nửa câu sau, Hoắc Nguyên Chân không khỏi có vẻ lúng túng, cái gì mà không kém gì ta? Ta là xử nam, lão là gì chứ, chuyện này có thể so sánh với nhau sao?
Hoắc Nguyên Chân nghe một lúc chợt hỏi:
- Đông Phương Minh chỉ nói như vậy thôi sao?
Lúc này Nhất Đăng có vẻ hơi do dự.
- Sư đệ, có lời cứ việc nói, cần gì ấp a ấp úng như vậy.
- Phương trượng sư huynh, Đông Phương Minh còn nói, bảo huynh trước tiết Trùng Dương đích thân đi tới Hồ Điệp cốc phụ kinh thỉnh tội, hơn nữa nhất định còn phải mang theo Ninh tiểu thư, nếu không lão sẽ không khách sáo.
Hoắc Nguyên Chân cười lạnh một tiếng:
- Lão nghĩ dễ dàng thật.
Hành động của Đông Phương Minh thật sự làm cho Hoắc Nguyên Chân có hơi căm tức, chẳng lẽ là võ lâm Minh chủ là có thể muốn làm gì làm sao, chẳng lẽ lão coi Thiếu Lâm tự là trái hồng mềm?
← Ch. 300 | Ch. 302 → |