← Ch.357 | Ch.359 → |
Vấn đề là ở chỗ, sợ rằng Vô Danh cũng không chịu nhúng tay vào chuyện này, đến lúc đó người đủ tư cách ghi danh cũng chỉ có Nhất Đăng cùng Tuệ Nguyên.
Đại tuyển võ lâm Minh chủ là mùng Chín tháng Chín sang năm, còn một năm nữa. Trong vòng một năm này, mặc dù không nhất định phải trở thành môn phái nhất đẳng, nhưng tối thiểu cũng phải là môn phái tam đắng, nếu không cũng không biết được tin tức gì, chuyện này không phù hợp ích lợi Thiếu Lâm.
- Vậy sứ giả Võ Lâm Minh làm thế nào xác định người được khảo sát là Tiên Thiên hậu kỳ?
- Cái này đơn giản, sứ giả trong minh phát ra nhất định cũng là mới vừa tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ, đến lúc đó sẽ nhất nhất khảo hạch người các ngươi nói là Tiên Thiên hậu kỳ. Phương pháp chính là so đấu nội lực, chỉ cần có thể ngăn cản nội lực sứ giả xung kích thời gian một nén nhang, như vậy coi như quá quan.
Nghe thấy phương pháp này, Hoắc Nguyên Chân thoáng động trong lòng, thì ra là so đấu nội lực.
Hiện tại mình là Tiên Thiên sơ kỳ, có nội lực tương đương Tiên Thiên trung kỳ phổ thông, không biết có thể ngăn cản được nội lực sứ giả kia xung kích trong khoảng thời gian tàn một nén nhang hay không...
Bình thường mà nói, so đấu nội lực là không thể giở thủ đoạn gian xảo gì. Dù là cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, cũng không đỡ được nội lực một người mới vừa tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ xung kích trong thời gian một nén nhang, đây là đạo lý bất di bất dịch.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân lại khác, hắn có được ba cỗ nội lực. Sau khi hợp lại làm một tu luyện Tam Phân Chân Dương Khí, mặc dù tổng nội lực Hoắc Nguyên Chân còn chưa hùng hậu bằng Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng cường độ nội lực cũng rất xuất sắc, có lẽ tự mình nghĩ biện pháp cũng có thể kiên trì cũng không chừng.
Bây giờ là Hai Mươi Hai tháng Tám, suy đoán sứ giả kia ít thì năm ngày, lâu thì bảy ngày sẽ đến Thiếu Lâm, nhất định phải tranh thủ thời gian tu luyện mới được.
Sau khi thu Tuệ Nguyên, đài sen Hoắc Nguyên Chân đã tăng lên tới gấp bảy lần gia tốc, cộng thêm Phương Trượng viện, tổng cộng mười hai lần gia tốc.
Sau khi tu luyện Dịch Cân Kinh, hiện tại Hoắc Nguyên Chân tu luyện một ngày cơ hồ vượt qua một tháng tu luyện trước đây khi chưa có gia tốc, tốc độ nhanh khó lòng tưởng tượng.
Tam Phân Chân Dương Khí trong cơ thể mỗi ngày đều gia tăng với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Luồng khí ban đầu vốn chỉ có đường kính nửa thước, sau khi tu luyện năm hôm, đường kính đã đạt đến hơn sáu mươi phân.
Không nên xem thường hơn mười phần này, hình tròn càng khuếch trương ra bên ngoài, tổ gia tăng lại càng lớn, nếu như đường kính đạt tới một thước, vậy tương đương với gấp bốn lần đường kính nửa thước.
Kể từ sau khi dùng Tam Phân Chân Dương Khí đã thương Chu Cẩn, Hoắc Nguyên Chân mới biết được chân khí này bá đạo.
Ngày sau phương hướng chủ công Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ là nghiên cứu cách dùng Chân Dương Khí, tranh thủ làm cho thủ đoạn Chân Dương Khí đa dạng hóa, hơn nữa tận lực sáng tạo ra tuyệt chiêu thuộc về mình.
Bởi vì không cách nào khống chế Chân Dương Khí hoàn mỹ không tiết ra ngoài, cả người Hoắc Nguyên Chân đều bao phủ bên trong kim quang nhàn nhạt. Nếu để cho những người khác thấy tình cảnh tu luyện như vậy, cho dù không cho là hắn đã thành Phật thành La Hán, chỉ sợ cũng sẽ cho là Hoắc Nguyên Chân đang tu luyện tuyệt thế thần công.
Từ trưa Hai Mươi Hai đến Hai Mươi Bảy, Hoắc Nguyên Chân bế quan năm ngày, không gặp bất cứ kẻ nào.
Mãi cho đến trưa Hai Mươi Bảy, Hoắc Nguyên Chân mới đi ra khỏi Phương Trượng viện.
Sứ giả Võ Lâm Minh đã tới, sau khi Hoắc Nguyên Chân thông qua Kim Nhãn Ưng quan sát thấy, cho nên mới xuất quan, nếu không hẳn tính toán một mực tu luyện tới buổi tối, đến khi kết thúc quay thưởng Hai Mươi Tám mới có thể cân nhắc đến chuyện ra ngoài.
Lần này Hoắc Nguyên Chân không có ở bên trong Phương Trượng viện, dù sao chuyện liên quan đến đại sự Thiếu Lâm tiến vào Võ Lâm Minh, vẫn nên ra mặt nghênh đón là hơn.
Hắn vừa ra khỏi cửa phòng liền thấy đệ tử Tuệ Nguyên đứng ở cửa, bảo vệ thật chặt, không cho phép bất cứ kẻ nào tới quấy rầy.
Cảm giác làm sư phụ thật tốt, đệ tử tận tâm tận lực cũng làm cho Hoắc Nguyên Chân rất hài lòng.
- Tuệ Nguyên, triệu tập tất cả mọi người Thiếu Lâm đi tới cửa chùa tập họp, chúng ta nghênh đón khách quý.
Tuệ Nguyên đáp ứng rời đi, trong đại sảnh bên cạnh, Quách Nhan mở cửa đi ra, thấy Hoắc Nguyên Chân bèn nói:
- Phương trượng, phải chăng là sứ giả Võ Lâm Minh đã đến?
- Không sai, Quách trưởng lão, mấy ngày nay lão cũng cực khổ, hôm nay sứ giả Võ Lâm Minh đã đến, chuyện đã xác định hơn phân nửa, cũng sẽ không cần tiếp tục phong bế huyệt đạo của lão nữa.
Hoắc Nguyên Chân khoát tay, một cỗ chân khí mênh mông trực tiếp giải khai huyệt đạo cho Quách Nhan.
Hắn vận dụng Tam Phân Chân Dương Khí điểm huyệt, cũng là thủ pháp độc môn, nếu Quách Nhan muốn giải khai huyệt đạo cũng không dễ dàng. Hơn nữa ở bên trong Thiếu Lâm, Quách Nhan cũng không có nhiều thời gian để xung kích huyệt đạo. Cho nên những ngày qua Quách Nhan một mực bị phong bế nội lực, bây giờ được giải khai cũng cảm thấy toàn thân thoải mái một trận.
Hoạt động tay chân một hồi, Quách Nhan nói:
- Đa tạ phương trượng, Quách mỗ đã nói là làm, nếu người đã tới, vậy Quách mỗ sẽ theo phương trượng cùng đi nghênh đón, dù sao có người quen làm trung gian vẫn dễ nói chuyện hơn một ít.
Hai người sóng vai mà đi, đi thẳng tới cửa chùa.
Lúc này, đệ tử Thiếu Lâm hơn ba trăm người đã đến đông đủ, đứng thành đội ngũ chỉnh tề, thấy Hoắc Nguyên Chân tới, các đệ tử nhất tề thi lễ.
Hòa thượng hàng chữ Nhất đứng trước, sau đó là đệ tử hàng chữ Tuệ, sau nữa mới là hàng chữ Giác.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Nhất Trần phía trước đội ngũ một chút, đột nhiên vui mừng nói:
- Nhất Trần sư đệ, công lực đệ đã có tiến bộ.
Lúc này Nhất Trần cũng là hồng quang đầy mặt, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Sư huynh, sự để giải khai tâm kết, tốc độ tu luyện đột nhiên tiến nhanh, gần đây đã sắp đến gần Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong rồi, suy đoán chỉ cần năm ba tháng nữa sẽ có hy vọng xung kích Tiên Thiên trung kỳ.
- Rất tốt, rất tốt, sớm nên như vậy.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy vui mừng, Nhất Trần cũng là người cũ của Thiếu Lâm tự, thực lực có thể tiến tới bước này, hắn cũng thật sự cảm thấy cao hứng.
Mới vừa nhìn Nhất Trần, lại nhìn thấy Nhất Tịnh, Hoắc Nguyên Chân càng vui mừng hơn:
- Sư đệ, tiến vào Hậu Thiên viên mãn khi nào, không ngờ rằng sư huynh cũng không biết.
Nhất Tịnh cũng cười:
- Sư huynh, sư đệ ở trong Bồ Đề đường, mỗi ngày không quản tới chuyện gì khác, một lòng tu luyện dĩ nhiên tốc độ rất mau. Hẳn không bao lâu sau cũng có cơ hội thứ xung kích cảnh giới Tiên Thiên.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu lia lịa, Nhất Tịnh quả nhiên là thiên tài tập võ xuất sắc nhất Thiếu Lâm, tu luyện cũng không chậm hơn mình bao nhiêu.
Mặc dù mình có đạo cụ hùng mạnh phụ trợ, nhưng thời gian chân chính dùng cho tu luyện cũng không nhiều, hơn nữa cũng mới vừa đạt được Dịch Cân Kinh, bây giờ mới thật sự là mau chóng. Nhưng Nhất Tịnh cơ hồ đều dùng tất cả thời gian cho tu luyện, hơn nữa tư chất tốt, có được tốc độ này cũng không kỳ quái.
Vừa nhìn về phía những người khác, Hoắc Nguyên Chân phát hiện, tổng thể thực lực Thiếu Lâm tiến bộ rất nhanh, trong đệ tử hàng chữ Giác tối thiểu nhất cũng là Hậu Thiên trung kỳ, Hậu Thiên hậu kỳ vô số. Thậm chí có đệ tử vốn trước kia xếp hàng chót, bây giờ cũng đạt tới cảnh giới Hậu Thiên viên mãn.
Mà bên trong hàng chữ Tuệ chỉ có Tuệ Ngưu là Hậu Thiên hậu kỳ, bất quá tuy rằng Hậu Thiên hậu kỳ nhưng có hơi cường hãn, Long Tượng Bát Nhã Công đã tu luyện đến tầng thứ tư, sắp đến tầng thứ năm.
Xem ra cũng là thuật hữu chuyến công, mặc dù Tuệ Ngưu tu luyện nội lực chậm một ít, nhưng có Long Tượng Bát Nhã Công hộ thể, sức chiến đấu không kém hơn Tiên Thiên sơ kỳ phổ thông.
Mà Tuệ Vô cùng Tuệ Kiếm đều đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên một thời gian, bây giờ hai người vẫn là xuất sắc nhất bên trong hàng chữ Tuệ. Suy đoán lúc Nhất Trần có thể đột phá Tiên Thiên đến Tiên Thiên trung kỳ, hai người bọn họ cũng sẽ còn cách đột phá không quá xa.
Bọn Tuệ Nhất bây giờ tu luyện ở hẻm mộc nhân, tốc độ nhanh hơn, sáu người Tiên Thiên trước đây bây giờ cũng đã vượt qua hai người Tuệ Vô, đột phá đến trung kỳ cũng là chuyện sớm hay muộn.
Mười hai người còn lại cũng đã tiến một bước dài trong cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, đột phá Tiên Thiên không phải là vấn đề quá lớn.
Bây giờ cũng chỉ có Vô Danh trông chừng Tàng Kinh các không ở nơi này, nhân vật đứng đầu đệ tử đời thứ ba Giác Viễn không có ở đây, đệ tử tục gia không có ở đây, tất cả những người còn lại đều ở nơi này.
Trước đây không lâu, Thiếu Lâm còn là một tòa tiểu miếu đổ nát, tổng cộng chỉ có ba hòa thượng, ngay cả cơm cũng không đủ ăn. Không nghĩ tới hôm nay đã trở thành đại phái có mấy trăm đệ tử, đứng đầu võ lâm Hà Nam, ngay cả phân đà Ma giáo cùng phân đà Cái Bang cũng không dám tranh phong cùng Thiếu Lâm ở Hà Nam, hết thảy quả thật không dễ.
Vui mừng nhìn một hồi, Hoắc Nguyên Chân nhìn mọi người nói:
- Lát nữa đây sứ giả Võ Lâm Minh sẽ tới Thiếu Lâm, mọi người hãy phấn chấn tinh thần, để cho người của Võ Lâm Minh nhìn thấy phong thái của Thiếu Lâm chúng ta một phen. Có thể sứ giả sẽ ở Thiếu Lâm khảo sát mấy ngày, trong mấy ngày này phải cho người ta đầy đủ biết được tinh thần tập võ cùng công phu Phật học thâm hậu của Thiếu Lâm ta, phối hợp với khảo sát của sứ giả thật tốt. Có lẽ qua một thời gian, Thiếu Lâm chúng ta sẽ chính thức trở thành một thành viên Võ Lâm Minh, chính thức trở thành đại phái bạch đạo giang hồ!
Các đệ tử Thiếu Lâm cùng kêu lên hoan hô, có thể trở thành đại phái bạch đạo, ai nấy đều hướng tới.
Quách Nhan bên cạnh cũng than thở liên hồi, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, nếu Thiếu Lâm các ngươi không thành một thành viên Võ Lâm Minh, thật đúng là oan ức, chẳng những thần công phương trượng ngươi sâu không lường được, thực lực tổng thể đệ tử cũng rất cao.
Hoắc Nguyên Chân cũng cười, người khác khen đệ tử Thiếu Lâm còn đáng vui mừng hơn cả khen hắn.
Lúc này Tuệ Nguyên đưa tới một chiếc áo cà sa, Hoắc Nguyên Chân đón lấy khoác lên. Đệ tử hàng chữ Nhất cũng khoác thêm áo cà sa, áo cà sa hàng chữ Tuệ hơi kém hơn một chút, về phần hàng chữ Giác bây giờ còn chưa có tư cách khoác áo cà sa.
Tất cả mọi người khoác áo cà sa xong, ăn mặc chỉnh tề, chờ một lúc sau rốt cục cửa chùa có động tĩnh, sứ giả Võ Lâm Minh đến.
Thấy sứ giả tới cửa, hai tiểu hòa thượng dùng sức mở rộng sơn môn Thiếu Lâm tự ra, nghênh đón khách quý.
Dưới con mắt mọi người, một trung niên mặc cẩm y mặt mũi cao ngạo dẫn đầu đi vào đại môn Thiếu Lâm tự, ở phía sau y còn có bốn tên hộ vệ, đều là cảnh giới cao thủ Tiên Thiên, cũng tỏ ra hết sức tự cao tự đại theo vào.
Quách Nhan lập tức tiến lên nghênh đón, nói với tên sứ giả này:
- Ôi chao, không ngờ lại là Trần tiên sinh tới, Trần tiên sinh trên đường cực khổ.
Trần tiên sinh này thấy Quách Nhan cũng ở Thiếu Lâm tự, cũng tỏ ra sững sờ, ngạo khí trên mặt thoáng biến mất một chút, nhưng cũng không phải là đặc biệt cung kính, nói với Quách Nhan:
- Thì ra Quách trưởng lão cũng ở Thiếu Lâm, thật đúng là ngoài dự liệu Trần mỗ.
Giọng nói lãnh đạm, xem ra Trần tiên sinh này ở trong Võ Lâm Minh cũng không cùng đường với Quách Nhan.
Phía sau mấy tên hộ vệ thi lễ tượng trưng với Quách Nhan, tựa hồ Quách Nhan cũng không thèm để ý đối với chuyện bọn chúng không lễ phép.
Trần tiên sinh là thủ hạ người của Đông Phương Minh, làm sao tỏ vẻ thân thiện đối với mình được, Quách Nhan vẫn không dám đường đột vuốt râu hùm Đông Phương Minh.
Quách Nhan quay đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Phương trượng, vị này là Trần Tiêu Trần tiên sinh trong Võ Lâm Minh, thủ hạ đắc lực của Đông Phương Minh chủ, người ta gọi là Thần Toán Tử, Tiên Thiên hậu kỳ... Ủa, Trần tiên sinh, thông thường tới khảo sát môn phái, không phải là do người mới vừa tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ tới sao, vì sao Trần tiên sinh đã tiến vào hậu kỳ hơn mười năm còn đích thân tới đây khảo sát?
- Đông Phương Minh chủ ra lệnh, Trần mỗ chỉ biết thi hành, Quách trưởng lão không cần phí tâm.
Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh nghe rõ ý của Quách Nhan, phái một Tiên Thiên hậu kỳ tiến cấp đã lâu tới khảo sát, điều này hiển nhiên là bất lợi đối với Thiếu Lâm.
Bởi vì khảo sát cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ là sứ giả so đấu nội lực cùng người được khảo sát, nội lực một người mới vừa tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ có thể tương đương cùng một Tiên Thiên hậu kỳ thành danh đã lâu sao?
Nếu là thực lực cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ Thiếu Lâm hơi kém một chút, so đấu nội lực bại bởi Trần Tiêu này, không phải coi như cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ Thiếu Lâm không hợp cách sao?
Xem ra chuyện này là do Đông Phương Minh lợi dụng quyền lực Minh chủ gây ra khó khăn. Nghĩ tới đây, tâm trạng của Hoắc Nguyên Chân cũng hơi có vẻ không vui, nhưng vẫn cười đi tới, muốn hàn huyên cùng Trần Tiêu mấy câu.
Không ngờ Trần Tiêu quan sát Hoắc Nguyên Chân trên dưới vài lần:
- Ngươi chính là Nhất Giới?
- Đúng vậy.
- Tốt lắm, Trần mỗ và thuộc hạ đi đường mệt mỏi, cũng không nhiều lời với ngươi, ngươi lập tức an bài chỗ ở, chuẩn bị rượu và thức ăn, chờ chúng ta ăn uống no đủ nghỉ ngơi xong, ngày mai sẽ tìm người nói chuyện.
- A Di Đà Phật, an bài chỗ ở không thành vấn đề, nhưng Thiếu Lâm ta chỉ có món ăn chay, không có rượu thịt, sợ rằng phải khuất tất Trần tiên sinh.
- Không có ư... ! Đúng rồi, các ngươi là hòa thượng, không nhậu nhẹt, bất quá may là chúng ta có mang theo rượu thịt, ngươi hãy chuẩn bị một ít thức ăn chay, sau đó an bài chỗ ở.
Dứt lời, Trần Tiêu liền ra hiệu cho Hoắc Nguyên Chân mau mau dẫn đường, làm như không thấy đệ tử Thiếu Lâm xung quanh tổ chức đội hình nghênh đón quy mô rất lớn.
Hoắc Nguyên Chân sắp xếp sứ giả của Võ Lâm Minh vào một gian thiền phòng đơn độc, vốn là dự tính để bọn họ vào một gian phòng khác của Phương Trượng Viện, nhưng hiện tại xem ra cũng không thể cung kính quá mức đối với những người này, tùy tiện tìm một gian thiền phòng cho bọn họ là được.
Dù sao ở địa phương tốt hơn, bọn họ muốn làm khó dễ cũng sẽ làm khó dễ chẳng có gì khác.
← Ch. 357 | Ch. 359 → |