← Ch.360 | Ch.362 → |
Nghe đến đó, Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái. Nói như vậy thời gian tu luyện càng dài, nội lực người càng thâm hậu, cũng có ý chí càng kiên cường, càng là cao thủ càng không dễ dàng bị ảo cảnh mê hoặc.
Hoặc là có một ít người trời sinh ý chí kiên định, hoặc là người có tín ngưỡng, ý chí cũng sẽ tương đối kiên định.
- Ảo cảnh có thể bị đánh phá hay không?
- Có thể bị đánh phá, nhưng ảo cảnh càng cao càng không dễ dàng bị đánh phá, nội lực của túc chủ càng thâm hậu, cũng càng không dễ dàng bị đánh phá.
- Vậy bần tăng có thể tùy ý thi triển khống chế ảo cảnh, muốn xuất hiện bất cứ cái gì ở bên trong ảo cảnh cũng được hay không?
- Sau khi túc chủ quay trúng loại ảo cảnh nào đó, tạm thời chỉ có thể sử dụng nguyên tố trong loại ảo cảnh này, chỉ có thể điều chỉnh một chút rất nhỏ.
Hệ Thống tiếp tục lại nói:
- Tỷ như một ít bản lĩnh sở trường của túc chủ, Phật quang hoặc là Pháp Tướng là có thể dễ dàng mang vào trong bất kỳ ảo cảnh nào. Tỷ như ảo cảnh túc chủ quay trúng là một sa mạc, vậy thì nguyên tố có thể cung cấp cho tác chủ thi triển, trong sa mạc cũng chỉ có gió, cát, ánh mặt trời, thực vật sa mạc cùng một ít động vật sa mạc. Trong ảo cảnh này tuyệt đối sẽ không xuất hiện đại dương, núi non, sông ngòi vân vân...
- Vậy bần tăng có thể thi triển thủ đoạn công kích đối thủ trong áo cảnh hay không?
- Trong ảo cảnh không thể tùy ý công kích, nhưng có một ít phương thức khéo léo có thể để cho túc chủ lợi dụng. Tình huống cụ thể, xin túc chủ tự nghiên cứu sau khi quay trúng ảo cảnh.
Nghe đến đó, Hoắc Nguyên Chấn hít thở một hơi thật sâu.
Nói như thế, ảo cảnh này vẫn rất có giá trị nghiên cứu, nhưng nếu không quay trúng cũng không thể nào hiểu được thật sự.
Một lần nữa đưa mắt nhìn về phía Hệ Thống, bắt đầu kiểm tra sáu hình vẽ ảo cảnh mới xuất hiện này.
Không thấy không biết, vừa nhìn qua, Hoắc Nguyên Chân nhất thời lập tức không thể rời mắt.
Sáu ảo cảnh này gồm có ảo cảnh Nhân Gian Đạo, ảo cảnh Bạt Thiệt Địa Ngục, ảo cảnh Đao Sơn Địa Ngục, ảo cảnh Âm Dương Giới, ảo cảnh Chương Trung Phật Quốc, ảo cảnh Cực Lạc Thế Giới.
Hoắc Nguyên Chân càng xem càng ngạc nhiên, những thứ này quả thực là quá thần kỳ.
Hệ Thống này cũng không biết nghĩ như thế nào, làm ra nhiều ảo cảnh thế này chỉ có thể xuất hiện trong ảo tưởng, ý định này là muốn làm cho mình làm một yêu tăng sao?
Trong lòng suy nghĩ miên man, lúc này thanh âm Hệ Thống nhắc nhở tiếp tục nói:
- Túc chủ mới vừa tiến vào Tiên Thiên, lần đầu tiên mở ra quay thưởng ảo cảnh, có thể đạt được cơ hội một lần quay thưởng thêm, có lập tức quay thưởng hay không?
- Quay... quay thưởng.
Thanh âm của Hoắc Nguyên Chân cũng đã có chút kích động, hắn đã nôn nóng muốn nhìn xem quay trúng ảo cảnh sẽ có hình dáng ra sao.
Sau khi thanh âm Hệ Thống nhắc nhở có thể quay thưởng, ánh sáng ba mươi hạng mục còn lại của luân bàn Hệ Thống trở nên mờ đi. Trước mắt của Hoắc Nguyên Chân chỉ còn lại sáu hình vẽ hạng mục ảo cảnh.
Bên cạnh có một cái nút Start, sau khi ấn xuống, Hoắc Nguyên Chân sẽ có thể quay thưởng.
Song trước khi quay thưởng, Hoắc Nguyên Chân vẫn cẩn thận nghiên cứu một chút sáu áo cảnh này.
Nhân Gian Đạo là một trong lục đạo luân hồi, lục đạo luân hồi chia làm ba đường thiện và ba đường ác, ba đường thiện chính là Thiên Đạo, A Tu La Đạo, Nhân Gian Đạo.
Ba đường ác chính là Súc Sinh Đạo, Ngạ Quỷ Đạo và Địa Ngục Đạo.
Nhân Gian Đạo ở cuối cùng nhất trong ba đường thiện. Ở trong ba đường thiện, ống ở Thiên giới có phúc báo lớn nhất, Tu La Đạo thứ hai, Nhân Gian là sau cùng, nhưng Nhân Gian cũng là nơi tu trì Phật pháp thích hợp nhất.
Ảo cảnh Nhân Gian Đạo này có thể không phải là thống khổ lắm, nhưng Hoắc Nguyên Chân suy đoán, hẳn là mang lại ý nghĩa giáo dục cho người rất sâu, nếu như có thể khéo léo vận dụng ảo cảnh này, tuyệt đối có thể tạo ra hiệu quả không tưởng tượng được.
Bạt Thiệt Địa Ngục (Địa ngục rút lưỡi) kém hơn, là một trong mười tám tầng địa ngục, nơi Quỷ Hồn chịu cực hình. Truyền thuyết thông thường người ở thế gian, khích bác ly gián, phỉ báng hai người, miệng lưỡi trơn tru, xảo ngôn tranh luận, nói láo gạt người, sau khi chết bị đánh vào Bạt Thiệt Địa Ngục.
Tiểu quỷ cạy miệng kẻ đó ra, dùng kìm sắt kẹp lấy đầu lưỡi rút ra, không phải là rút ra một lần, mà là kéo dài từ từ, rất lâu mới rút ra hết, sau đó lại mọc dài ra, lại rút tiếp. Nếu như thi triển ảo cảnh này đối với người, không hù dọa đối thủ sợ vãi ra quần cũng không coi là thành công.
Đao Sơn Địa Ngục cũng giống như vậy, mức độ kinh khủng so với Bạt Thiệt Địa Ngục là không kém chút nào. Lên núi đao, khi còn sống không thích động vật vậy sẽ không sao, nhưng không thể giết hại động vật, hoặc là vô cớ giết người. Cũng như khi còn sống từng giết bò, ngựa, mèo, chó, bởi vì bọn chúng cũng là sinh mệnh, có lẽ kiếp trước bọn chúng cũng là người, có thể cũng là người thân của ngươi.
Bởi vì âm ti không giống với dương gian, nơi đó không có phân cao thấp giàu nghèo, bất kể động vật hay là người đều gọi chung là sinh linh. Người phạm một trong hai tội này trở lên, sau khi chết bị đánh vào Đao Sơn Địa Ngục, cởi hết y phục thân không mảnh vải, bò lên trên núi đao, dùng dao mà người đã sử dụng cắt chính người, tùy theo tội nặng nhẹ của ngươi, nếu như tội nghiệt sâu nặng có lẽ sẽ thường trú trên núi đao.
Hoắc Nguyên Chân biết Âm Dương giới. Đó là nơi người ta đi tới sau khi chết, Quỷ Môn Quan, Hoàng Tuyền Đường, Vong Xuyên Hà, Mạn Bà Thang vân vân... toàn là những thứ kinh khủng, không ngờ thứ này lại có thể trở thành ảo cảnh.
Chương Trung Phật Quốc lại càng thần kỳ, trong bàn tay cũng có thể có quốc gia, trời ơi, thật sự còn có loại thủ đoạn thần kỳ này sao?
Thế giới Cực Lạc là tốt nhất. Phật gia có trung ương thế giới Ta Bà, Đông phương thế giới Tịnh Lưu Ly, còn có Tây phương thế giới Cực Lạc. Nghe nói cuộc sống của mọi người ở phương Tây Cực Lạc vĩnh viễn không có phiền não. Nếu như thi triển ảo cảnh này đối với kẻ nào đó, có thể quá thuận lợi cho hắn hay không?
Dựa theo quy luật ra phần thưởng của Hệ Thống, ba cái trước là kém nhất, hai cái kế tiếp là phần thưởng trung cấp, mà phần thưởng cuối cùng lại là tốt nhất.
Ba phần thưởng trước là ảo cảnh Nhân Gian Đạo, ảo cảnh Bạt Thiệt Địa Ngục, ảo cảnh Đạo Sơn Địa Ngục.
Nhân Gian Đạo là một trong lục đạo luân hồi, nói cách khác ảo cảnh của lục đạo luân hồi cũng có thể xuất hiện trong hạng mục này.
Mà hai cái thứ hai, thứ ba lại là ảo cảnh của mười tám tầng địa ngục. Nói cách khác, sau này khi quay thưởng, tình cảnh của mười tám tầng địa ngục cũng thuộc về phần thưởng của ảo cảnh sơ cấp.
Nếu so ra, ảo cảnh Chương Trung Phật Quốc, còn có ảo cảnh Âm Dương giới hẳn là đã thuộc về ảo cảnh trung cấp, hy vọng quay trúng hắn là không dễ dàng như ảo cảnh sơ cấp vậy.
Mà ảo cảnh thế giới Cực Lạc cuối cùng không thể nghi ngờ chính là ảo cảnh cao cấp, có thể thi triển ra hao phí nội lực nhất, nhưng ước chừng hiệu quả khi đối địch cũng là tốt nhất.
Mặc dù còn không biết hiệu quả cụ thể tốt ở chỗ nào, nhưng Hoắc Nguyên Chân cứ cho là như vậy.
Lại nghiên cứu cẩn thận nửa ngày nút Start này, Hoắc Nguyên Chân cũng không có phát hiện bất kỳ chỗ sơ hở nào có thể để cho mình sử dụng.
Cuối cùng bất đắc dĩ, Hoắc Nguyên Chấn nhấn nút Start.
Bởi vì những hình vẽ khác của Hệ Thống đều trở nên ảm đạm, điểm sáng chỉ lóe lên ở trên sáu hình vẽ, nhảy lên qua lại không ngừng. Con người của Hoắc Nguyên Chân cũng chuyển động qua lại theo.
Qua ước chừng nửa phút, điểm sáng rốt cục ngưng. Thanh âm Hệ Thống nhắc nhở vang lên:
- Túc chủ quay trúng ảo cảnh trung cấp Âm Dương giới, kết thúc quay thưởng Tháng Tám.
Theo thanh âm Hệ Thống nhắc nhở vang lên, toàn bộ luận bàn Hệ Thống cũng mờ đi, lúc này quay thưởng của tháng Tám đã kết thúc thật sự.
Hoắc Nguyên Chân tràn đầy kích động nhận lấy phần thưởng, ngọc bội thủy tinh và dây chuyền hồng ngọc rơi vào trong tay hắn.
Ảo cảnh Âm Dương giới kia lại giống như một môn công phu mà hắn đã biết, ở trực tiếp xuất hiện ở sâu trong linh hồn hắn, trở thành bản năng của hắn.
Hoắc Nguyên Chân thu ngọc bội và dây chuyền vào, ngay cả tu luyện cũng không để ý tới, buông thả nội lực, lập tức tiến vào trong ảo cảnh Âm Dương giới, hắn phải nghiên cứu cẩn thận một chút.
Xung quanh ảo cảnh biến đổi, sau khoảnh khắc, Hoắc Nguyên Chân đã đi vào trong ảo cảnh.
Gió lạnh từng trận, ma trơi đốm nhỏ đốt đèn đang phất phơ. Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu nhìn lên, một cánh cổng cực lớn xuất hiện ở trước mắt, phía trên ba chữ to "Quỷ Môn Quan" khiến người vừa nhìn đã cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Song Hoắc Nguyên Chân cũng không sợ, ảo cảnh chính là hắn thi triển, hắn chính là chủ nhân của ảo cảnh, tất cả bên trong đều là con rối của hắn. Nếu như người khác bị hắn thu hút trong ảo cảnh, nhất định là cực kỳ sợ hãi, nhưng hắn không sợ.
Hoắc Nguyên Chân muốn nghiên cứu lợi dụng cách nào đối phó địch nhân, sử dụng nguyên tố trong ảo cảnh như thế nào, còn có thi triển thủ đoạn công kích ở trong ảo cảnh như thế nào.
Cất bước qua cổng Quỷ Môn Quan, lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân chính thức đi vào trong ảo cảnh.
Đương nhiên tiến vào trong ảo cảnh chẳng qua là suy nghĩ của hắn. Trong hiện thực, Hoắc Nguyên Chân vẫn ngồi xếp bằng ở trên đài sen của Phương Trượng Viện, hai mắt khép hờ, ngũ tâm hướng thiên ngồi tĩnh tọa.
- Tình huống cơ bản khảo sát mấy ngày nay như thế nào?
Trong thiền phòng của Thiếu Lâm, Trần Tiêu nhìn mấy tên thuộc hạ của mình. Đi tới Thiếu Lâm tự đã ba ngày, mấy ngày nay bọn họ không có tiếp xúc với bất cứ người nào của Thiếu Lâm, mà là mỗi ngày đi ra bên ngoài, đến nông thôn, thành trấn xung quanh điều tra.
Nội dung điều tra chủ yếu chính là tình hình liên quan đến Thiếu Lâm, xem thử có phát sinh tình huống ỷ thể hiếp người, ỷ mạnh lấn yếu, ức hiếp dân chúng vẫn vẫn hay không.
Thông thường mà nói, bất kể môn phái nào hoặc ít hoặc nhiều đều có loại chuyện này phát sinh, chỉ cần Trần Tiêu điều tra được, như vậy hắn sẽ nắm giữ chủ động, hoàn toàn có thể mang chuyện này ra hạch sách phương trượng Thiếu Lâm.
Mấy tên thuộc hạ nhìn nhau vài lần, một người trong đó nói:
- Trần tiên sinh, mấy ngày nay bốn người chúng ta đã đi thăm hỏi mấy trăm nông dân, cũng đã đi không ít thành trấn xung quanh, thế nhưng người nơi này giống như ma, trăm miệng một lời đều khen Thiếu Lâm tự tốt thế này tốt thế kia, cũng khen hòa thượng Nhất Giới kia từ bi như thế nào, không có người nào nói nửa chừ không.
- Có chuyện bậc này sao?
Trần Tiêu có vẻ kinh ngạc nhìn thuộc hạ của mình, chuyện này là thật sao?
- Đây đều là thật, những người đó căn bản không cho phép chúng ta hoài nghi Thiếu Lâm, ai ai cũng có thể nói ra rất nhiều chuyện liên quan tới đệ tử Thiếu Lâm hành hiệp trượng nghĩa. Còn có Nhất Giới kia quả thực đã được bọn họ khen thành thần tiên, có một số lời thuộc hạ nghe qua cũng cảm thấy thái quá.
- Nếu như lời các ngươi là thật, như vậy Thiếu Lâm vẫn còn rất được lòng dân nơi này, xem ra muốn định nó là tà giáo là vô cùng khó khăn.
- Đúng vậy Trần tiên sinh, có khi chúng ta cố ý dẫn dắt những thôn dân kia nói xấu Thiếu Lâm, thậm chí bọn họ còn muốn động thủ cùng chúng ta, nếu như đường đột định rằng Thiếu Lâm là tà giáo, sợ rằng sẽ chọc cho nhiều người tức giận.
- Hừ, Thiếu Lâm có thể mê hoặc nhân tâm đến mức độ này, thật ra thì đã không khác tà giáo lắm, chỉ là chúng ta đã tới chậm, bọn họ đã rất thành công ở xung quanh đây.
Trần Tiêu nói đôi câu có vẻ không cam lòng, lại chậm rãi mở miệng:
- Ta còn nghe nói, phương trường Nhất Giới kia tự xưng là người có thể câu thông cùng Phật tổ, chẳng những biết nhiều môn võ học, hơn nữa những Phật điện gì đó của Thiếu Lâm tự đều là do Phật tổ ban tặng.
- Trần tiên sinh, chuyện này hình như là thật, vô số người có thể nói làm chứng chuẩn xác, hơn nữa thuộc hạ cũng đã tiến vào những Phật điện kia xem thử. Phàm là Phật điện đều là cực kỳ chắc chắn, thậm chí thuộc hạ không phá hỏng được chút nào. Hơn nữa ở trong Phật điện đó luôn luôn cảm thấy có chút kích động muốn lễ bái, quả thật có vẻ cổ quái.
Trần Tiêu suy nghĩ một chút:
- Không phải là như vậy, hẳn là Nhất Giới hòa thượng kia có biện pháp cổ quái làm cho Phật điện này trở nên khác biệt với thường tình. Ta cũng thừa nhận những phòng ốc này không giống tầm thường, nhưng nếu nói hắn có thể câu thông cùng Phật tổ, đánh chết ta cũng sẽ không tin.
- Vậy ý tứ của Trần tiên sinh là?
- Trước khi Trần mỗ tới đây Đông Phương Minh chủ đã đặc biệt dặn dò, phải hết sức ngăn cản Thiếu Lâm vào liên minh. Thế nhưng bây giờ các ngươi cũng đã nhìn thấy, hòa thượng Thiếu Lâm căn bản không hề sợ hãi, bỏ rơi chúng ta ở nơi này, mỗi ngày chiêu đãi cải trắng, đậu hũ, ngay cả chén trà cũng không có.
- Điều này chứng minh tất cả điều kiện của bọn họ đều là đầy đủ, căn bản không sợ chúng ta gây khó khăn, cho nên từ trên ba điều khoản quy tắc vào liên minh muốn làm khó bọn họ sợ rằng không được. Bây giờ muốn xác định bọn họ là tà giáo cũng đã gia tăng mức độ khó cực lớn, hơn nữa nếu như chuẩn bị không tốt chính là cầm đá đập vào chân mình. Cho nên chúng ta phải tìm đường tắt khác, các ngươi cũng thúc đẩy đầu óc suy nghĩ một chút đi.
Một người trong đó nói:
- Không bằng chúng ta giết Nhất Giới đi.
Trần Tiêu khẽ gật đầu:
- Mặc dù đây là hạ sách, nhưng cũng có thể xem như là một biện pháp. Thế nhưng Nhất Giới một mực ở trong phòng của hắn không ra, hơn nữa ở cửa còn có đệ tử của hắn canh chừng, chuyện này chỉ sợ là không dễ.
Người kia tiếp tục nói:
- Trần tiên sinh, ta nghe nói ngày mai Đăng Phong có một y quán gọi là Bảo Chi Lâm khai trương, hình như là đệ tử tục gia Thiếu Lâm mở, nghe nói sáng sớm ngày mai hòa thượng Nhất Giới kia sẽ đi chúc mừng.
Nghe thấy lời của thuộc hạ, Trần Tiêu như có điều suy nghĩ, một lát mới nói:
- Nếu là như vậy, hôm nay chúng ta sẽ tiến hành khảo sát Tiên Thiên hậu kỳ của bọn họ. Nếu như ta có thể thắng được bọn họ trên phương diện so đấu nội lực tất nhiên là quá tốt, nếu như không thắng nổi, vậy sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ mai phục ở Đăng Phong.
← Ch. 360 | Ch. 362 → |