← Ch.379 | Ch.381 → |
Tin Trần Tiêu chết chẳng qua là truyền lưu giữa một ít thành viên nội bộ Hồ Điệp cốc, căn bản không có ảnh hưởng gì đến xếp hạng môn phái Võ Lâm Minh sắp bắt đầu.
Thời gian còn chưa tới giờ Thìn, có rất nhiều môn phái đã bắt đầu tiến vào sân.
Đây là một mảnh sân hình vuông, chỗ ngồi được phân chia theo tầng thứ cấp bậc rõ ràng, tuyệt đối không phải tùy tiện tìm một vị trí là có thể ngồi xuống.
Phía gần đại điện Minh chỉ có một đài cao, nơi đó là vị trí dành cho võ lâm Minh chủ Đông Phương Minh.
Bảo tọa sơn son thếp vàng để trên cao, mặc dù đài vẫn còn rộng rãi, nhưng không có chỗ ngồi cho Triệu Vô Cực, Phó Minh chủ cũng chỉ có thể ngồi dưới đài với những trưởng lão khác.
Phía trước đài này là một lôi đài cỡ lớn, cao chừng ba thước, có hình tròn.
Qua khỏi lôi đài là từng hàng ghế ngồi.
Hàng ghế đầu tiên là vị trí dành cho môn phái nhất đẳng, chỉ có bên trong môn phái có năm tên cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ trở lên mới có thể trở thành môn phái nhất đẳng.
Môn phái nhất đẳng rất ít, chỉ có vài phái mà thôi.
Hàng kế tiếp là vị trí dành cho môn phái nhị đẳng, thậm chí số lượng môn phái nhị đẳng còn ít hơn cả môn phái nhất đãng. Bởi vì một khi trở thành môn phái nhị đẳng, như vậy môn phái này sẽ tìm mọi biện pháp để kéo thêm một cao thủ vào, sau đó biến thành môn phái nhất đắng.
Rất nhiều cao thủ giang hồ cũng bằng lòng gia nhập môn phái nhị đẳng, chuyện này là vô cùng có lợi cho cả hai bên.
Số lượng môn phái tam đắng cũng không nhiều, cũng không đến mười phái.
Mà môn phái mạt đằng có rất nhiều, kể từ khi kể từ Võ Lâm Minh thành lập tới nay, kẻ hơi có chút đầu óc đều sẽ nghĩ mọi biện pháp gia nhập Võ Lâm Minh. Cho dù là trong Võ Lâm Minh không có tiếng nói gì, tối thiểu cũng có được một lá bùa hộ mệnh.
Bây giờ đã có một ít môn phái đến sân, không thể không nói hiệu suất làm việc của người Hồ Điệp cốc rất khá, một ít nơi đọng nước đã được dọn dẹp sạch sẽ, phủ lên một lớp cát mịn. Chỗ ngồi cũng đã được lau sạch, nhìn khắp nơi không nhận ra có vẻ gì là trời đã đổ mưa đêm qua.
Lúc Hoắc Nguyên Chân đến nơi này, kẻ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Tứ Tiểu Danh Kiếm.
Bốn người này hôm nay ngồi ở hàng sau, đang ở nơi đó hết nhìn Đông tới nhìn Tây, sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân lập tức gọi hắn:
- Phương trượng Đại sư, bên này.
Mặc dù Thiếu Lâm tự được nhận định có tư cách môn phái tam đẳng, nhưng bây giờ vẫn chưa thông qua khảo nghiệm cuối cùng, cho nên Thiếu Lâm tự vẫn chưa phải là một thành viên của Võ Lâm Minh. Hiện tại Hoắc Nguyên Chân cũng không thể ngồi vào vị trí của môn phái tam đẳng.
Sự thật trừ một ít môn phái nổi bật, tuyệt đại đa số môn phái cũng chờ ở phía sau.
Hoắc Nguyên Chân lập tức đi tới chỗ Tứ Tiểu Danh Kiếm, từ xa liền nói:
- Các vị thí chủ thật là cao hứng.
Trang Cầm cười nói:
- Một lát nữa đây chúng ta có thể sẽ bị loại, suy đoán huynh đệ chúng ta lập tức sẽ phải rời khỏi Hồ Điệp cốc, rốt cuộc thời điểm quy ẩn đã tới.
- Giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, đây là hành vi của bậc trí giả, chúc mừng các vị thí chủ.
Tứ Tiểu Danh Kiếm cười to, tâm trạng cực kỳ vui thích.
Hoắc Nguyên Chân đưa mắt nhìn bốn phía, xung quanh cũng có một ít môn phái hắn biết, những căn bản không thấy người quen, cũng không có chào hỏi.
Đệ tử Mật tông ngồi ở vị trí môn phái nhất đẳng bên kia, nhưng không nhìn thấy Tư Bột Thác thượng nhân mà hắn đã từng quen biết.
Mật tông quả nhiên là thực lực mạnh mẽ, có thể trở thành môn phái nhất đẳng, Hoắc Nguyên Chân suy đoán cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ của bọn họ thậm chí không chỉ có năm người.
Trừ Mật tông ra còn có người của Không Động, nhưng cũng không phải là Thiên Huyền đạo nhân cùng Thiên Cực đạo nhân mà hắn đã gặp.
Không nghĩ tới Không Động cũng có thể trở thành môn phái nhất đẳng, xem ra cũng có ẩn giấu thực lực.
Rất nhiều môn phái còn lại Hoắc Nguyên Chân cũng không nhận ra, cũng không nhất nhất nhìn kỹ, bèn ngồi ở phía sau.
Càng ngày càng nhiều môn phái tiến vào sân, các đại phái như Võ Đang, Cái Bang... đều tiến vào chỗ ngồi của môn phái nhất đẳng, thậm chí người của Nam Thiếu Lâm cũng tiến vào vị trí môn phái tam đẳng.
Vị trí môn phái nhị đãng cũng có một ít môn phái vào ngồi.
Tứ Tiểu Danh Kiếm bên cạnh chuyện trò vui vẻ, đang lúc đàm luận, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân thấy Tử Dương đạo nhân đi tới bên người Tứ Tiểu Danh Kiếm, nói mấy câu với bọn họ, Tứ Tiểu Danh Kiếm lập tức theo Tử Dương rời đi.
Hoắc Nguyên Chân cũng không để ý, có lẽ chính là thông báo chuyện liên quan tới xếp hạng của bọn họ.
Chờ đến giờ Thìn, bên trong sân đã tụ tập mấy trăm người, có thật nhiều chưởng môn môn phái, có cả đệ tử bọn họ dẫn tới.
Đến giờ Thìn, người bên trong Hồ Điệp cốc cũng xuất hiện.
Rất nhiều đệ tử đạt tới Hậu Thiên viên mãn mặc áo đen thống nhất, xuất hiện ở xung quanh sân duy trì trật tự.
Cũng có không ít cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ, mặc y phục màu bạc đứng ở vòng ngoài.
Thậm chí còn có một ít cao thủ Tiên Thiên trung kỳ mặc áo vàng đứng lẫn trong đám cao thủ áo bạc, chuẩn bị đối phó có chuyện xảy ra bất cứ lúc nào.
Sau khi người duy trì trật tự tới, một ít trưởng lão Võ Lâm Minh cũng vào chỗ ngồi.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới biết tại sao rất nhiều chưởng môn đại môn phái không xuất hiện, thì ra bản thân rất nhiều chưởng môn nhân đại phái chính là trưởng lão Võ Lâm Minh, đi vào chỗ ngồi dành cho trưởng lão.
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân thấy được chương phái Không Động Động Huyền Tử, thấy được chưởng môn Võ Đang Mộc chân nhân, thấy được bang chủ Cái Bang, còn có mấy chưởng môn đại phái.
Bất quá tông chủ Mật tông cũng không có xuất hiện, có thể là không có tới, hoặc là Mật tông căn bản cũng không có tông chủ.
Tổng cộng có tám chỗ ngồi cho trưởng lão, nhưng chỉ có sáu người tới, không có tông chủ Mật tông, không có chưởng môn Thiên Kiếm môn Quách Nhan.
Sau khi các trưởng lão yên vị, Triệu Vô Cực cũng được các thủ hạ tiền hộ hậu ủng tiến ra.
Triệu Vô Cực một thân cẩm y, long hành hổ bộ, tiến vào bên trong sân liền cười to, hàn huyên cùng những người quen khác, khí thế hùng hồn.
Rất nhiều người đều rối rít chào hỏi Triệu Vô Cực, làm Phó Minh chủ Võ Lâm Minh, mọi người quen thuộc Triệu Vô Cực vượt xa quen thuộc Đông Phương Minh.
Trong mắt mọi người, Đông Phương Minh tương đối thần bí, mà Triệu Vô Cực lại là thật thật tại tại, thấy được sờ được, bình thời rất nhiều sự vụ Hồ Điệp cốc cùng sự vụ Võ Lâm Minh đều là do Triệu Vô Cực chủ trì.
Hơn nữa hai năm gần đây, Đông Phương Minh căn bản im hơi biệt tích, càng làm cho rất nhiều người thân cận với Triệu Vô Cực hơn.
Triệu Vô Cực dọc đường hàn huyên, nhưng tốc độ tiến tới cũng không chậm, lúc đi qua bên cạnh Hoắc Nguyên Chân bên ngừng lại, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng Nhất Giới, hai ngày nay cũng không thấy người đi ra, cuộc sống bên trong Hồ Điệp cốc thế nào?
- Nhờ Triệu thí chủ quan tâm, bần tăng ăn ngon ngủ yên, hết thảy đều mạnh khỏe.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân còn gọi mình là thí chủ, Triệu Vô Cực có chút ở bất mãn, nhưng lại không biểu lộ ra, nhìn Hoắc Nguyên Chân cười ha hả:
- Đợi đến khi đại hội xếp hạng kết thúc, huynh đệ chúng ta sẽ cùng nhau tụ tập, cũng để cho mọi người biết qua phương trượng Thiếu Lâm gần đây quật khởi, ngày thường thân cận nhiều hơn, ngày sau lúc có chuyện mới có thể huynh đệ đồng lòng được!
Lời của lão nói rất lớn, là đang cố ý tuyên dương hòa thượng này là phe mình.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân không thích nghe lão nói như thế, nhưng giờ khắc này cũng không có phản bác, bởi vì bản thân mình chính là muốn mượn thế lực Triệu Vô Cực đối kháng Đông Phương Minh, dĩ nhiên giờ phút này không thể trở mặt cùng Triệu Vô Cực, bèn mỉm cười gật đầu ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm giác được một ánh mắt âm lãnh đang nhìn về phía mình, Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Đông Phương Thiếu Bạch xuất hiện không biết lúc nào, đang ở xa xa nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia như hận không được lập tức giết mình mới cam tâm.
Hoắc Nguyên Chân cười một cái, quả nhiên Đông Phương Thiếu Bạch hận thấu xương mình, bất cứ lúc nào cũng muốn đổi phó mình. Suy đoán lão tử của y Đông Phương Minh cũng giống như vậy, chờ lát nữa đại hội xếp hạng diễn ra, chắc chắn là không tránh khỏi gây khó khăn cho mình.
Hoắc Nguyên Chân không quan tâm Đông Phương Thiếu Bạch, y không có năng lực đối phó mình, quan trọng là ở Đông Phương Minh.
Hơn nữa quan hệ cùng Đông Phương Thiếu Bạch cũng không thể nào có điều hòa hoãn, y muốn Ninh Uyển Quân, dù mình chết cũng sẽ không giao Ninh Uyển Quân ra, cho nên mâu thuẫn này căn bản không cách nào điều hòa.
Đông Phương Thiếu Bạch xuất hiện, rất nhiều người cũng rối rít chào hỏi. Dù sao sau lưng y có gốc đại thụ Đông Phương Minh, cho dù là mọi người không ưa y cũng không dám nói gì, thủ đoạn lôi đình của Đông Phương Minh đủ để chấn nhiếp rất nhiều người.
Bất quá cho dù là Đông Phương Thiếu Bạch cũng phải chào hỏi cùng Triệu Vô Cực, dù sao thân phận Phó Minh chủ người ta cũng không phải là Thiếu Minh chủ y có thể so sánh được.
Thiếu Minh chủ chỉ là một cách gọi, cũng không phải là nhất định có thể trở thành võ lâm Minh chủ, thực lực Đông Phương Thiếu Bạch cũng không đủ để phục chúng.
- Thiếu Bạch, không gặp không bao lâu mà người đã cao lớn như vậy, ha ha, hậu sinh khả úy.
Dù gì Đông Phương Thiếu Bạch cũng hơn ba mươi tuổi, Triệu Vô Cực cố ý bày ra dáng vẻ trưởng bối, nói những lời này làm nhục y, làm sao y lại không hiểu.
Nhưng ở trước mặt của Triệu Vô Cực, y cũng không dám phát tác, vâng vâng dạ dạ đáp ứng đối cầu, sắc mặt xanh mét rời khỏi Triệu Vô Cực, tìm vị trí của mình ngồi xuống.
Người nên ngồi đều đã ngồi xuống, lúc này lại có một cao thủ Tiên Thiên trung kỳ đi ra, đi lên đài cao nhìn mọi người nói:
- Chư vị võ lâm đồng đạo, yên lặng một chút!
Tất cả mọi người bên dưới đều im lặng, ngẩng đầu lên đài cao nhìn người này.
- Chư vị đồng đạo, đại hội xếp hạng Võ Lâm Minh chúng ta mỗi năm một lần lại đến, năm nay người tới nhiều hơn so với năm trước, rất nhiều trưởng lão tự mình đến đây, môn phái mới gia nhập cũng rất nhiều. Có thể nói là một cuộc thịnh sự giang hồ Thịnh Đường chúng ta, là biểu hiện võ lâm chúng ta càng ngày càng hưng vượng!
Thanh âm nói chuyện rất lớn, nhưng lại không có mấy người vỗ tay cho y, không ai thích nghe những lời vô bổ này, nhanh chóng tiến vào chính đề là hơn.
Người này cũng rất thức thời, sau khi nói vài lời như vậy bèn bỏ qua, sau đó nói tiếp:
- Vì kỷ niệm trường thịnh sự này, Đông Phương Minh chủ Võ Lâm Minh chúng ta quyết định sẽ tự mình đến quan sát trường thịnh hội này. Đông Phương Minh chủ đã có hai kỳ đại hội không có tham gia, mọi người hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh Đông Phương Minh chủ chúng ta đến trường!
Bên trong sân nhất thời tiếng hoan hô như sấm động, mọi người rối rít nhiệt liệt vỗ tay, lực uy hiếp của võ lâm Minh chủ còn rất mạnh.
Hoắc Nguyên Chân cũng vỗ tay theo mấy cái, sau đó ngẩng đầu nhìn lên đài cao.
Phía sau đài có nấc thang, một lúc sau cổ nhạc vang lên, một thị nữ xinh đẹp giơ một chiếc Lăng La tán chậm rãi đi ra, từng bước bước theo nấc thang.
Dưới Lăng La tán, một nam tử cũng từ từ xuất hiện trước mắt mọi người.
Người này thân mặc áo văn sĩ màu trắng, sau lưng khoác áo hồ cừu màu đỏ viền vàng, chân mang giày da trắng, lưng đeo thắt lưng tơ màu lam, đầu đội khăn văn sĩ, buộc mái tóc dài đen nhánh lại.
Đông Phương Minh đi tới bảo tọa Minh chủ của mình ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn khắp sân.
Bên trong trường nhất thời yên lặng như tờ, trong lòng mọi người ở đây đang nghĩ, dung mạo Minh chủ này cũng quá anh tuấn.
Hoắc Nguyên Chân càng cảm thấy ngạc nhiên trong lòng, thì ra thế giới này thật sự có nam nhân còn đẹp trai hơn cả bần tăng!
Đông Phương Minh xuất hiện trên đài cao, khí thế hùng hồn, những người mới vừa rồi a dua nịnh nọt Triệu Vô Cực cũng hoàn toàn im bặt.
Bản thân Triệu Vô Cực dưới đài tỏ ra âm trầm không lên tiếng.
Trên đài Đông Phương Minh cũng không có phát biểu hay nói chuyện gì, chẳng ngồi ở đó, mặc cho tên thủ hạ giống như người chủ trì kia giới thiệu hết thảy quy tắc đại hội xếp hạng.
Trước khi xếp hạng phải tiến hành nhập minh, chờ xét duyệt tất cả môn phái nhập minh xong, xếp hạng mới bắt đầu.
Nhập minh là những môn phái thân thính, sau đó đạt được chứng minh môn phái. Những môn phái này còn cần Minh chủ, Phó Minh chủ cùng các trưởng lão Võ Lâm Minh bỏ phiếu, kết quả bỏ phiếu sẽ quyết định có cho phép môn phái đó nhập minh hay không.
Hiện tại Minh chủ Đông Phương Minh, Phó Minh chủ Triệu Vô Cực cùng với sáu vị trưởng lão tổng cộng là tám người, nhưng tám người sẽ dễ dàng xuất hiện kết quả số phiếu bằng nhau. Cho nên cuối cùng quyết định để cho chưởng môn sáu môn phái nhị đẳng, hai người hình thành một tổ cũng có thể tham dự bỏ phiếu, như vậy tổng cộng có mười một phiếu, sẽ không xuất hiện số phiếu bằng nhau.
Chưởng môn các môn phái nhị đẳng cùng nhau tìm kiếm môn phái có quan hệ tốt, hợp thành tiểu tổ. Một khi tiểu tổ tạo thành vậy nhất định phải cùng chung tiến thối, không thể có phân biệt, không thể có hiện tượng bỏ cuộc phát sinh.
Một chiếc giá được khiêng ra, trên đó có hai cái chậu, một màu đỏ, một màu lục. Tất cả người tham gia bỏ phiếu đều được phát một quả cầu màu xanh nho nhỏ như hạt châu. Nếu đồng ý cho môn phái nào nhập minh, vậy bỏ quả cầu vào chậu màu lục, không đồng ý thì bỏ quả cầu vào chậu màu đỏ.
Hai chậu này được bày cách các trưởng lão chừng ba thước, bất kể là trên đài hay dưới đài cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Người chủ trì đã tuyên bố bình chọn nhập minh chính thức bắt đầu.
- Thứ nhất tiến hành xét duyệt nhập minh, Phi Sa bang!
Phi Sa bang là bang hội thuyền bè ở ven bờ Trường giang, dựa theo thời điểm xét duyệt đầu tiên, chứng tỏ là một môn phái có thực lực tương đối kém.
Bên cạnh hai chậu có hai người đứng, ra hiệu cho các trưởng lão có thể bắt đầu bỏ phiếu.
Hiện tại các chưởng môn môn phái nhị đẳng cũng ngồi vào vị trí các trưởng lão, thi nhau ném quả cầu trong tay ra.
← Ch. 379 | Ch. 381 → |