← Ch.381 | Ch.383 → |
Trong bốn phái này, Tuyệt Đao môn cùng Đông Phương Minh tựa hồ là chung đường, mà Thiên Sơn, Không Động cùng Đường môn tựa hồ giữ vững trung lập, mỗi lần lựa chọn kết quả cũng có thể thấy được.
Còn thừa lại mấy môn phái nhị đẳng, có một tổ tựa hồ quan hệ mật thiết cùng Triệu Vô Cực, có một tổ là ủng hộ Đông Phương Minh, một tổ khác cũng là trung lập.
Có thể nói bề ngoài Triệu Vô Cực là chiếm ưu, Đông Phương Minh thuộc về thế kém.
Nhưng bởi vì ba trưởng lão trung lập cùng một tổ môn phái nhị đẳng trung lập, cho nên kết quả mỗi lần cũng thường sẽ không quá chênh lệch, sẽ không xuất hiện kết quả mang tính áp đảo.
Nhưng lần này, một môn phái Đông Phương Minh chiêu mộ dưới tay bất ngờ bị phe Triệu Vô Cực bác bỏ.
Nhất là cuối cùng, nếu Triệu Vô Cực cùng Đông Phương Minh đều ủng hộ, môn phái này sẽ thông qua, nhưng Triệu Vô Cực lại bỏ phiếu phản đối, làm cho phiếu cuối cùng của Đông Phương Minh trở thành vô dụng.
Lúc này rốt cục Đông Phương Minh đưa mắt liếc nhìn Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực cũng không quan tâm, thản nhiên tự đắc ngồi ở đó, coi như không thấy Đông Phương Minh bất mãn.
Bỏ phiếu vẫn còn tiếp tục, mãi cho đến khi môn phái mạt đằng bỏ phiếu xong, cũng không có xuất hiện tình huống như thế lần thứ hai, không khí khẩn trương trong sân hơi có vẻ buông lỏng một ít.
Cuối cùng đã tới thời gian bỏ phiếu môn phái tam đẳng.
Năm nay môn phái tam đẳng nhập minh không nhiều lắm, chỉ có ba phái, gồm có Lục Hợp môn, Nam Quyền môn, Thiếu Lâm tự.
Trong đó Lục Hợp môn là Đông Phương Minh ủng hộ, Nam Quyền môn cùng Thiếu Lâm tự đều là Triệu Vô Cực ủng hộ.
Đầu tiên bỏ phiếu cho Lục Hợp môn, thuận lợi ngoài ý liệu, bọn Triệu Vô Cực cũng không phản đối Lục Hợp môn nhập minh, để cho Đông Phương Minh biết phe mình lợi hại là đủ rồi, không cần hiện tại lập tức đắc tội chết với y.
Sau đó chính là bỏ phiếu cho Nam Quyền môn, lại một chuyện làm cho người ta hết sức sững sờ xảy ra, Nam Quyền môn bất ngờ không thể gia nhập Võ Lâm Minh.
Triệu Vô Cực, Cái Bang, Võ Đang, một tổ môn phái nhị đăng đều bỏ phiếu thông qua, thậm chí Thiên Sơn trung lập cũng thông qua, nhưng năm phiếu còn lại đều là phản đối, rốt cục giao quyền quyết định sau cùng vào tay Đông Phương Minh.
Đông Phương Minh thẳng thừng bỏ phiếu phản đối, đào thải Nam Quyền môn ra ngay tại chỗ.
Điều này làm cho sắc mặt Triệu Vô Cực nhất thời khó coi, không nghĩ tới Đông Phương Minh phản kích nhanh như vậy.
Đông Phương Minh phản đối môn phái tam đẳng nhập minh, một viên đá ném xuống nước gây ra ngàn gợn sóng, nhất thời toàn trường có hơi hỗn loạn, mọi người nghị luận ầm ĩ.
Chính Phó Minh chủ đột nhiên lại bắt đầu đấu nhau, hơn nữa đại đa số những môn phái trung lập đều ào một cái đứng về phe Đông Phương Minh, đây thật sự là hết sức ngoài dự liệu của mọi người.
Phải biết hai năm qua Đông Phương Minh không hỏi thế sự, cơ hồ không hề lui tới cùng đại phái trong Võ Lâm Minh, những đại phái kia cũng không thiếu Đông Phương Minh nợ nhân tình, không ngờ rằng chịu trợ giúp Đông Phương Minh ở thời khắc mấu chốt, khiến cho người ta phải trợn mắt há mồm.
Thần sắc Triệu Vô Cực có hơi hoảng loạn, lúc bỏ phiếu cho môn phái mạt đẳng lão đã phủ đầu Đông Phương Minh một lần, muốn cho Đông Phương Minh thấy rõ ràng một sự thật, chính là muốn hô phong hoán vũ trong Võ Lâm Minh còn phải hỏi thử Triệu Vô Cực lão có đồng ý hay không.
Nhưng đến lúc bỏ phiếu môn phái tam đẳng, lão lại nể mặt Đông Phương Minh, bỏ phiếu cho Lục Hợp môn thuận lợi nhập minh, chính là vì đổi lấy cho Nam Quyền môn cũng có thể thuận lợi nhập minh.
Môn phái tam đẳng khác xa môn phái mạt đẳng, mỗi một môn phái đều là cực kỳ quý báu, không nghĩ tới Đông Phương Minh không nể mặt mình như vậy, một nhát lập tức chém đứt của mình một cánh tay.
Khó trách trước đó y vẫn tỏ ra vân đạm phong khinh không thèm quan tâm, thì ra là ở chỗ này chờ mình, chờ tới môn phái tam đẳng giáng cho mình một đòn nặng nề.
Hôm nay chưa tiến hành bỏ phiếu xong, chỉ còn một mình Thiếu Lâm tự, Triệu Vô Cực vốn tràn đầy tự tin, hiện tại cũng trở thành không tự tin như trước nữa.
Thiếu Lâm tự cũng là môn phái bị Đông Phương Minh kiên quyết phản đối nhập minh, mà sau khi phương trượng Thiếu Lâm tự đến Hồ Điệp cốc liền đi tới phe mình, đây cũng là chuyện mọi người đều biết.
Lúc có Nam Quyền môn, Triệu Vô Cực không quá quan tâm đến Thiếu Lâm tự, nhưng bây giờ Nam Quyền môn đã bị đào thải, lão liền luống cuống tay chân, nếu như Thiếu Lâm tự cũng bị đào thải, như vậy lão cơ hồ là không thu hoạch được gì.
E sợ rằng tình huống này xuất hiện lần nữa, lão yêu cầu đại hội tạm ngừng một hồi, một canh giờ sau sẽ tiếp tục tiến hành bỏ phiếu.
Đông Phương Minh mỉm cười đáp ứng thỉnh cầu của Triệu Vô Cực.
Đại hội tạm ngừng, Đông Phương Minh đứng dậy rời đi đài cao, trở lại trong đại điện Minh chủ.
Những nhân sĩ không liên quan tự do hoạt động, Triệu Vô Cực triệu tập tất cả người dưới trướng mình tới, kể cả Hoắc Nguyên Chân cũng bị lão gọi tới.
Tử Dương nói với Triệu Vô Cực:
- Triệu Minh chủ, chúng ta nên lập tức phái người đi liên lạc chưởng môn mấy môn phái trung lập, để cho bọn họ ủng hộ phe ta trong lần bỏ phiếu sau cùng.
- Đúng đúng đúng, nhất định phải liên lạc, mang theo ngân phiếu, một môn phái mười vạn lượng, chỉ cầu cuối cùng bọn họ giúp Triệu mỗ một tay.
Rất nhanh, mấy người được an bài đi liên lạc với những môn phái trung lập có quyền bỏ phiếu.
Lúc này Triệu Vô Cực có vẻ ủ rũ ngồi trên ghế.
- Chư vị, xem ra chúng ta đã khinh thường, Đông Phương Minh cũng đã có chuẩn bị, môn phái chúng ta muốn nhập minh cũng không phải là dễ dàng như vậy!
Đây là bên trong lầu các Triệu Vô Cực khu vực phía Đông Hồ Điệp cốc, số người đang ngồi cũng không có chưởng môn hai phái Võ Đang và Cái Bang. Dù sao cũng là giang hồ đại phái, cũng không tiện qua lại quá gần quá lộ liễu với Triệu Vô Cực, thời khắc mấu chốt ủng hộ là đủ rồi.
Lúc này Tử Dương đạo nhân nói:
- Triệu Minh chủ, thuộc hạ cho là mấy môn phái trung lập kia cũng không thể nào ủng hộ Đông Phương Minh mãi được, có lẽ bọn họ thiếu Đông Phương Minh một ít nhân tình, nhưng mới vừa rồi bỏ phiếu phản đối Nam Quyền môn cũng đã đủ để trả nợ cho Đông Phương Minh. Bọn họ tuyệt đối sẽ không tiếp tục ủng hộ vô điều kiện Đông Phương Minh, lát nữa còn có một lần bỏ phiếu cuối cùng, có lẽ bọn họ cũng sẽ không làm như thế nữa.
Triệu Vô Cực nhìn Tử Dương một cái:
- Ngươi nói có chút đạo lý, chưởng phái Không Động kia là người cao ngạo bực nào, dĩ nhiên không thể nào phục vụ cho Đông Phương Minh mãi được, Thiên Sơn cùng Đường môn cũng không sai biệt lắm, nhưng chúng ta đã thua một lần, lần này tuyệt đối không thể thua nữa. Mặc dù chúng ta suy đoán như vậy, nhưng vạn nhất lần sau mấy phái kia vẫn tiếp tục phản đối, vậy chúng ta hoàn toàn không có gì cả.
Mọi người rối rít gật đầu, có thể suy đoán nhưng không thể không đề phòng, vạn nhất Thiếu Lâm cũng không thể nhập minh, như vậy một chút ưu thế Triệu Vô Cực tạo dựng lên nhiều năm qua rốt cục sẽ hoàn toàn mất sạch.
Thấy Triệu Vô Cực mất đi ưu thế, dĩ nhiên là sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền, có lẽ vì vậy rất nhiều môn phái trung lập cũng theo Đông Phương Minh cũng sẽ không chừng, đến khi đó hết thảy đều đã chậm.
Nhưng hiện tại bọn họ cũng không có biện pháp nào tốt, chỉ có thể chờ đợi mấy người kia đi liên hệ.
Tất cả đều nằm trong Hồ Điệp cốc, khoảng cách không xa, một lát sau mấy người kia trở lại, nói với Triệu Vô Cực:
- Triệu Minh chủ, thái độ chưởng môn mấy môn phái kia đều rất nhất trí, nói là lần cuối cùng sẽ bỏ phiếu công bình, nhưng cũng không chịu tiếp nhận lễ vật chúng ta.
Nghe thấy những người này nói như vậy, sắc mặt Triệu Vô Cực âm trầm bất định, nói với Tử Dương:
- Tử Dương đạo trưởng, người thấy thế nào?
Tử Dương cũng ngần người ra, suy nghĩ một hồi nói:
- Triệu Minh chủ, xem ra chúng ta đã xem thường Đông Phương Minh, nhất định là y đã đạt thành hiệp nghị nào đó với những môn phái trung lập kia, vào thời khắc cuối cùng sẽ hạ thủ đối với chúng ta, từ chối hai môn phái tam đẳng của chúng ta ngoài cửa.
- Tên Đông Phương Minh bất nam bất nữ này, quả thật lòng dạ độc ác.
Sắc mặt Triệu Vô Cực xanh mét, vỗ mạnh vào tay vịn một cái, tay vịn ứng tiếng gãy lìa.
Tất cả mọi người đều trầm mặc không nói, không tranh thủ được môn phái trung lập, như vậy quyền bỏ phiếu quyết định cuối cùng chắc chắn sẽ lọt vào tay Đông Phương Minh, kết quả rất có thể giống như mới vừa rồi.
Tử Dương túc trí đa mưu lúc này cũng có chút trầm mặc.
Triệu Vô Cực giống như một con sư tử nổi giận, đi qua lại tại chỗ mấy vòng, đột nhiên như đã hạ quyết tâm:
- Xem ra Đông Phương Minh là cố ý chém đứt tay chân ta trước, sau đó tìm cơ hội dọn dẹp ta, chúng ta không thể bó tay chờ chết.
- Ý của Triệu Minh chủ là...
- Hừ! Kết thúc bỏ phiếu còn có đại hội xếp hạng, xếp hạng không thể kết thúc nhanh được, có thể phải tiến hành mấy ngày, xem ra phải thực hiện sớm kế hoạch ban đầu của chúng ta.
- Triệu Minh chủ, làm như vậy có hơi quá hay không?
- Không cần nói nữa!
Triệu Vô Cực vung tay lên, sau đó nhìn xung quanh một vòng:
- Các ngươi có thể đi xuống, ta cùng Tử Dương đạo trưởng đơn độc thương lượng một ít chuyện.
Mặc dù tất cả đều là thủ hạ của Triệu Vô Cực, nhưng thân sơ khác biệt, Tử Dương mới là túi khôn tâm phúc của Triệu Vô Cực, những người còn lại kém hơn một chút, có chuyện quan trọng, Triệu Vô Cực cũng sẽ không cho bọn họ nghe.
Hoắc Nguyên Chân tham gia nghị sự, nhưng lại không nói câu nào. Triệu Vô Cực cũng không có hỏi hắn cái gì cũng không có căn dặn cái gì. Trong lòng của lão, Thiếu Lâm tự bất quá chỉ là một con cờ, nên quyết định thế nào, nên làm thế nào, con cờ cũng không có quyền lên tiếng.
Hoắc Nguyên Chân cũng vui vì được thanh nhàn, điều duy nhất mà hắn lo lắng chính là Thiếu Lâm không thể nhập minh, như vậy là vô cùng bất lợi đối với ngày sau tranh đoạt võ lâm Minh chủ. Sang năm là tuyển chọn võ lâm Minh chủ, có lẽ Thiếu Lâm càng không có cơ hội nhập minh.
Hắn đang đi chậm rãi, một lúc sau chợt thấy một tên thủ hạ của Triệu Vô Cực đang dẫn theo Tứ Tiểu Danh Kiếm vội vàng đi tới lầu các của Triệu Vô Cực.
Tứ Tiểu Danh Kiếm có vẻ lo lắng trùng trùng, thấy Hoắc Nguyên Chân cũng không có chào hỏi, chẳng qua là gật đầu một cái, ánh mắt vô cùng kiên định.
Hoắc Nguyên Chân cũng gật đầu một cái với bọn họ, thật lòng hy vọng bọn họ có thể thuận lợi rời đi giang hồ đầy thị phi này.
Trở lại của viện của mình, Hoắc Nguyên Chân cũng không có đi vào, mà là ở ngoài cửa chờ một lúc. Bởi vì đại hội chỉ là tạm ngưng một canh giờ, một lát nữa còn phải đi tham gia bỏ phiếu, chỉ còn lại một mình Thiếu Lâm mình.
Rất nhanh, Tứ Tiểu Danh Kiếm lại từ bên trong lầu các Triệu Vô Cực đi ra, vội vàng đi về phía khu vực do Đông Phương Minh khống chế, hơn nữa theo phương hướng dường như là đi về chỗ ở của Đông Phương Thiếu Bạch.
Sau khi bọn họ đi rồi, bọn Triệu Vô Cực lại xuất hiện bên trong lầu các, lúc đi ngang qua bên cạnh Hoắc Nguyên Chân bèn gọi cả hắn trở lại sân.
Lúc bọn họ tới sân, mọi người cũng đã đến đông đủ.
Chờ một lúc nữa, Đông Phương Minh ra khỏi đại điện Minh chủ, trở lại trên đài.
Người chủ trì lại đi ra, tuyên bố với phía dưới:
- Mới vừa rồi đáp ứng thỉnh cầu của Triệu Phó Minh chủ, đại hội tạm ngừng một hồi, hiện tại tiếp tục tiến hành. Kế tiếp là môn phái tam đẳng cuối cùng nhập minh lần này, cũng là môn phái cuối cùng thân thỉnh nhập minh năm nay, Hà Nam Tung Sơn Thiếu Lâm tự, bây giờ mời các vị bỏ phiếu.
Đầu tiên tiến hành bỏ phiếu là một tổ môn phái nhị đẳng, đây là ủng hộ Triệu Vô Cực.
Một chưởng môn khoát tay, ném quả cầu trong tay vào chậu màu lục, Thiếu Lâm tự đạt được một phiếu thông qua.
Sau đó chính là một tổ môn phái nhị đẳng khác, bỏ phiếu phản đối.
Sau đó lại là một tổ môn phái nhị đẳng, lần nữa bỏ phiếu phản đối.
Sắc mặt Triệu Vô Cực tái xanh, quả nhiên chuyện không ngoài dự liệu, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay Đông Phương Minh, cũng không biết những môn phái này đạt thành giao dịch gì cùng Đông Phương Minh, không ngờ rằng chịu bán mạng cho y như vậy.
Sau đó các trưởng lão bắt đầu bỏ phiếu, Võ Đang và Cái Bang theo sát Triệu Vô Cực, bỏ phiếu thông qua.
Thiên Sơn phái lần nữa đứng về phe Triệu Vô Cực, bỏ phiếu thông qua.
Nhưng sau đó cơn ác mộng của Triệu Vô Cực lại bắt đầu, Không Động, Tuyệt Đạo môn cùng Đường môn lần nữa bỏ phiếu phản đối, số phiếu nhất thời liền biến thành năm - bốn!
Đông Phương Minh mỉm cười nhìn mọi người tranh nhau bỏ phiếu, tiếng người bàn tán ầm ĩ toàn trường.
Xem ra đại thế Võ Lâm Minh này vẫn còn nằm trong tay Đông Phương Minh chủ, muốn không cho môn phái nào nhập minh, môn phái đó sẽ không vào được. Cho dù là Triệu Vô Cực cố gắng thế nào, lão cũng không thể định đoạt.
Trên đời người chủ trì bắt đầu thúc giục Triệu Vô Cực bỏ phiếu.
Triệu Vô Cực bất đắc dĩ cầm lên quả cầu, ném vào trong chậu màu lục, để cho số phiếu biến thành năm - năm.
Mọi người rối rít lắc đầu, cho dù Triệu Vô Cực bỏ phiếu thông qua cũng không có tác dụng gì, kết quả lần này chắc chắn giống như đúc lần trước, cuối cùng Đông Phương Minh một phiếu phủ quyết, Thiếu Lâm cũng bị đào thải không sai.
Không riêng gì Triệu Vô Cực tâm lạnh, Hoắc Nguyên Chân cũng lạnh toát trong lòng, nghĩ thầm rốt cục vẫn không vào Võ Lâm Minh được sao?
Cuối cùng Đông Phương Minh này vẫn là võ lâm Minh chủ, Triệu Vô Cực giãy giụa thế nào cũng chỉ là một phó, chân chính đến thời khắc quyết định vẫn không cách nào đối kháng cùng Đông Phương Minh.
Mất đi cơ hội lần này, Thiếu Lâm còn muốn nhập minh sẽ khó như lên trời, sang năm không thể nhập minh, như vậy trong vòng mười năm sẽ không cách nào tranh đoạt Minh chủ.
Không thể tranh đoạt võ lâm Minh chủ, vậy không cách nào hoàn thành nhiệm vụ Hệ Thống, không hoàn thành nhiệm vụ, Hoắc Nguyên Chân không dám tưởng tượng.
Lúc này rốt cục dưới vạn người chú ý, Đông Phương Minh giơ tay lên. Y ném quả cầu trong tay ra, bay xuống đài, theo như phương hướng mục tiêu chính là chậu màu đỏ phản đối.
← Ch. 381 | Ch. 383 → |