← Ch.395 | Ch.397 → |
- À không, có lẽ không nên gọi người là Đông Phương Minh chủ, phải gọi người Đông Phương cô nương, ha ha, Triệu mỗ thật không nghĩ tới, thì ra Đông Phương Minh chủ những năm qua anh tư bừng bừng lại là một mỹ nhân như vậy, Triệu mỗ thật đúng là có mắt không tròng!
Mưa to làm ướt áo quần Đông Phương Minh, bây giờ cho dù là ai cũng có thể nhìn ra, đây tuyệt đối là một nữ nhân.
- Đông Phương cô nương, hôm nay nàng đã là nó hết đà, tất cả rời xa, không ai có thể trợ giúp. Nàng hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi thôi, ta sẽ để con của nàng tự tay giết chết nàng, coi như tôn trọng nữ nhân, bảo đảm cho nàng được toàn thây.
Xuyên thấu qua tầng tầng mưa gió, Đông Phương Minh mơ hồ thấy Đông Phương Thiếu Bạch đang đứng ở sau lưng Triệu Vô Cực, cũng dùng ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn mình, nếu như mình bị bắt, có lẽ y sẽ không chút do dự giết mình đi.
Cảm giác bị nghĩa tử phản bội vẫn còn đau nhói trong lòng Đông Phương Minh, răng nàng cắn chặt bờ môi đỏ mọng, một tia máu chảy ra theo khóe miệng, sau đó bị nước mưa rửa sạch, lại chảy ra...
- Bọn tiểu nhân vô sỉ, hôm nay... ộc!
Lời của Đông Phương Minh còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi ngọt, phun ra một ngụm máu đen như mực.
- Ha ha ha! Đông Phương Minh, Đông Phương cô nương, nàng không chịu đựng được nữa rồi. Các huynh đệ, thời điểm các ngươi lập công đã đến, ta muốn bắt Đông Phương mỹ nhân sau khi tấn công, ai bắt sống được, ta thưởng kẻ đó hai trăm vạn!
Thấy đám nhân sĩ võ lâm được kim tiền của Triệu Vô Cực và ngụm máu của nàng kích thích, xông lên tiếp tục như điên cuồng, khóe miệng Đông Phương Minh nở một nụ cười thê lương mà xinh đẹp.
Ép mình xuất ra chiêu số cuối cùng nhanh như vậy sao, hôm nay hẳn là kiếp số của mình...
Một tay nàng đỡ lấy thân đàn, tay kia đặt lên bảy sợi dây đàn.
Thiên Ma Cầm tổng cộng có bảy sợi dây đàn, mỗi một sợi dây đàn cũng có thể thi triển một thức, mà thức thứ tám lại cần bảy sợi dây đàn cùng nhau phát động, phát ra uy lực lớn nhất của Thiên Ma Cầm, tạo thành Diệt Chi Âm.
Nghe nói thi triển tiếng đàn này, bảy đạo sóng âm có thể phân có thể hợp, uy lực vô cùng, chính là một trong những tuyệt chiêu Đông Phương Minh dựa vào mà thành danh.
Hiện tại nàng đã thi triển xong bảy thức trước, sắp sửa thi triển ra một thức sau cùng.
Nàng có đầy đủ tự tin chỉ cần thi triển xong một thức này, đám nhãi nhép kia cũng sẽ không dám xông lên nữa, uy lực Diệt Chi Âm đủ để hoàn toàn đánh tan lòng tham dục của đám người võ lâm này.
Cũng chỉ có thi triển một đòn lôi đình như vậy, nàng mới có thể tiết kiệm nội lực ở mức lớn nhất, đối phó địch nhân chân chính sắp đến.
- Lên! Giết chết Đông Phương Minh, lấy hai trăm vạn! - Giết! Giết! Giết!
- Giết! Tiền dâm hậu sát! Đông Phương Minh, người nhất định phải chết!
Những nhân sĩ bạch đạo này ngày thường tự cho là chính nghĩa, bây giờ cũng bị khí trời cuồng bạo cùng tình cảnh đẫm máu trước mắt làm cho điên cuồng.
Trong bầu trời tiếng nổ vang vang, từng đạo điện quang xé rách trời không. Vốn là ban ngày, bây giờ cũng trở nên giống như sâm la quỷ vực, ánh chớp chiếu sáng gương mặt những người này, ai nấy đã trở nên méo mó, giương nanh múa vuốt xông lên.
Đông Phương Minh khẽ uốn mình, hai chân trước sau lần lượt thay đổi, tay phải đặt trên bảy sợi dây đàn, chợt xoay từ trái sang phải.
- Yêu ma quỷ quái, giơ tay có thể bắt, Diệt Chi Âm, đi!
Ngón tay nàng buông ra từng sợi dây đàn, mỗi lần buông ra một sợi lập tức có một đạo sóng âm trắng xóa bắn nhanh ra.
Nếu Thiên Ma Cẩm này có mấy chục dây đàn, kích phát nhanh một chút nữa, có thể so với tốc độ súng máy bắn ra.
Hơn nữa loại đạn này là cực lớn, mỗi một đạo sóng âm dài gần mười thước, hung hãn bay ra phá vỡ không gian, quét ra từng phiến.
Từng sợi dây đàn trở về vị trí, từng đạo sóng âm đánh thẳng vào đám người đã leo lên đài.
Vào giờ phút này bọn họ yếu ớt như giấy mỏng, bị sóng âm quét qua có kẻ bị cắt thành hai nửa, có kẻ bị nổ chia năm xẻ bảy, có người nửa thân bị nổ tan thành tro bụi, hóa thành sương máu đầy trời, sau đó biến mất trong cơn mưa tầm tã.
Bốn đạo sóng âm! Năm đạo sóng âm! Sáu đạo sóng âm!
Dây đàn từ thô đến to, sợi dây đàn nhỏ nhất ở phía dưới cùng, cũng là sợi cuối cùng.
Ngón tay của Đông Phương Minh đã đặt lên sợi cuối cùng, chỉ cần gây sợi dây đàn này là thi triển xong Diệt Chi Âm.
Mà người chung quanh bây giờ đã chết hơn phân nửa, bắn ra thức này xong coi như Đông Phương Minh đại công cáo thành.
Ngón tay buông ra, rốt cục thả sợi dây đàn cuối cùng ra ngoài.
Đám địch nhân đối diện lúc này đã hồn phi phách tán, bọn họ hối hận đã xông lên, nhưng bây giờ bọn họ còn có cơ hội hối hận sao?
Rất nhiều người đã nhắm mắt chờ chết.
Nhưng chẳng những tiếng đàn trong dự liệu không vang lên, mà còn phát ra một tiếng phựt chói tai, Đông Phương Minh phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó chính là thanh âm của Thiên Ma Cầm rơi xuống đất.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn lên trên đài.
Thiên Ma Cầm rơi xuống đất, vẫn còn đang phát ra thanh âm ong ong. Trong mưa gió tơi bời, Đông Phương Minh ôm ngực ngơ ngác ngây người, khó lòng tin được nhìn Thiên Ma Cầm nằm dưới đất, khóe miệng máu chảy đầm đìa, rõ ràng đã bị nội thương không nhẹ.
Sợi dây đàn nhỏ nhất của Thiên Ma Cầm đã đứt làm đôi.
Dây Thiên Ma Cầm đã đứt.
Mọi người xung quanh đều ngẩn người ra, bọn họ không ngờ rằng Thiên Ma Cầm danh chấn võ lâm cũng có lúc bị đứt dây, hơn nữa còn đứt vào đúng lúc Đông Phương Minh thi triển tuyệt chiêu tối hậu quan đầu.
Thi triển Diệt Chi Âm không đơn thuần cần Thiên Ma Cầm, còn cần nội lực hùng hậu bản thân chống đỡ. Đông Phương Minh vốn thuộc về trạng thái tán công, bây giờ dây đàn đứt lìa, nhất định là nàng chịu trọng thương không thể nghi ngờ.
Quả nhiên, bước chân Đông Phương Minh lắc lư mấy cái, đột nhiên ngã ngồi xuống đất.
- Tại sao? Tại sao ngay cả Thiên Ma Cầm cũng bỏ ta mà đi?
Nàng khẽ lẩm bẩm, trong cơn mưa gió không nghe rõ.
Lúc này, đột nhiên Triệu Vô Cực ở dưới đài cười to:
- Ha ha! Đông Phương Minh, người tự cho là thiên hạ vô địch, kiêu ngạo ngang ngược, nhưng không biết rằng võ lâm tranh đấu, không thủ đoạn gì là không thể dùng tới. Thiên Ma Cầm người đã bị Thiếu Lâm phương trượng Nhất Giới bôi Thực Kim Phấn, chẳng qua là rất ít, nhưng cũng đủ để cho thời điểm người thi triển Diệt Chi Âm đứt đoạn dây đàn. Bây giờ chẳng những người tán công lại bị Diệt Chi Âm cắn trả, còn mất đi Thiên Ma Cầm, Triệu mỗ xem ngươi còn giãy giụa chống cự thế nào?
Đông Phương Minh kinh ngạc ngẩng đầu lên, gương mặt tựa như hoa tươi giờ khắc này không có chút huyết sắc nào, môi anh đào tái nhợt mở ra, mấp máy mấy cái:
- Lão nói gì? Là phương trượng Thiếu Lâm phá hư dây đàn của ta sao?
- Không sai! Chính là đêm qua, phương trượng Thiếu Lâm lẻn vào đại điện Minh chủ ngươi, đáng tiếc người uổng xưng cao thủ, không ngờ rằng không hề phát hiện được chút nào.
Mưa như roi quất, Đông Phương Minh chậm rãi nhắm mắt lại, hai hàng lệ nóng theo khóe mắt lăn xuống, trộn lẫn với nước mưa, chảy vào miệng nghe mặn mặn.
- Ta biết, ta đã thấy, thì ra hắn đi phá hư dây đàn...
Dứt lời, Đông Phương Minh ra sức lắc đầu, tóc dài mang theo nước mưa bắn tung trong gió:
- Không! Ta muốn gặp hắn!
Triệu Vô Cực đứng xa xa nhìn Đông Phương Minh ngã ngồi trên đài cao, đột nhiên quát to:
- Chính là bây giờ, Đông Phương Minh không có Thiên Ma Cầm, mọi người cùng lên!
Vốn những người xung quanh đã muốn lui bước, giờ phút này này chợt thấy hy vọng, bị Triệu Vô Cực xúi giục lại tiếp tục xông lên.
Đông Phương Minh đột nhiên ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời há miệng nhỏ ra kêu lên một tiếng như xé ruột.
- A...
Tiếng kêu giống như chim quyên khóc ra máu, khiến cho người nghe đứt đừng đoạn ruột.
Người chung quanh gào thét quơ múa đao kiếm hướng xông lên, sửa tới bên cạnh Đông Phương Minh.
Triệu Vô Cực ở dưới đài nhìn chằm chằm Đông Phương Minh, lão không biết vì sao tâm trạng Đông Phương Minh đột nhiên trở nên kích động như thế. Sau khi Đông Phương Minh biến thành nữ nhân, hành động vô cùng quái dị, rất nhiều chuyện cũng không thể dùng lẽ thường suy đoán.
Bất quá nếu như vậy là có thể giết chết hoặc chế phục Đông Phương Minh, Triệu Vô Cực cũng rất vui lòng. Không phải vạn bất đắc dĩ lão cũng không muốn đích thân đối chiến với Đông Phương Minh, cao thủ vô cùng quý giá, có thể sử dụng chất thí hoàn thành nhiệm vụ quả thật không còn gì bằng.
- Tại sao?!
Giữa cơn mưa Đông Phương Minh đột nhiên mở mắt, hai mắt đỏ như máu, giận dữ thét to với đám người xung quanh xông tới:
- Chết hết cho ta!
Chợt nàng vung tay, ngân quang lóe lên đầy trời, tạo thành một mảng ánh sáng bạc giữa mưa gió.
Hơn mười người xông lên trong nháy mắt ngã lăn ra, trên trán mỗi người đều có thêm một chấm tròn màu đỏ sẫm, thi thể ngổn ngang, vô số đao kiếm rơi xuống đất, trong nháy mắt đã chết kỹ đến nỗi không thể chết thêm lần nữa.
- Ngân châm! Rốt cục Đông Phương Minh sử dụng ngân châm rồi!
Bọn Triệu Vô Cực biết rõ bản lĩnh của Đông Phương Minh, Thiên Ma Cầm không thể dùng được, rốt cục Đông Phương Minh đã lấy ra bản lãnh giữ nhà, võ công trong Quỳ Hoa Bảo Điển, trong đó ngân châm là ám khí sở trường của Đông Phương Minh.
Phóng xuất đợt ngân châm này, đột nhiên Đông Phương Minh run lên một cái, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng mặc dù như thế, đám người còn lại nói gì cũng không dám tới gần Đông Phương Minh, cất tiếng kêu quái dị thi nhau chạy thục mạng. Trừ phi bây giờ Đông Phương Minh biến thành người chết, nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không tiến lại gần người này nửa bước, trốn càng xa càng tốt.
Mặc cho Triệu Vô Cực cùng người của lão cổ vũ gào thét, cũng không có tác dụng gì.
Cái gì sắp tán công, cái gì sắp sửa không chịu đựng được nữa? May là không được mà còn giết chết chúng ta không thành vấn đề, chiến đấu cùng loại người như vậy quả thật là chán sống lắm rồi, giao cho những cao thủ đối phó đi.
Thấy thật sự là không trông cậy được vào những người này, rốt cục Triệu Vô Cực cũng động.
Lão rất hài lòng, rất rõ ràng Đông Phương Minh đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ cần tấn công một đợt nữa, chắc chắn Đông Phương Minh không chịu nổi, trận chiến kế tiếp mới là thời khắc chân chính quyết định thắng bại.
Triệu Vô Cực liếc nhìn những trưởng lão Võ Lâm Minh, lên tiếng nói:
- Chư vị, rất rõ ràng Đông Phương Minh đã đến trình độ sơn cùng thủy tận, kế tiếp chúng ta lên đi.
Lời của hắn nói xong, chưởng môn bốn phái Võ Đang, Cái Bang, Đường môn, Thiên Sơn đều đứng lên.
Trong đó Cái Bang cùng Võ Đang đều là cùng chung tiến thối với Triệu Vô Cực từ trước đến nay, mà lúc này Đường môn cùng Thiên Sơn cũng đã xác định thái độ, đến lúc đưa ra lựa chọn.
Thời của Đông Phương Minh sắp sửa chấm dứt hôm nay.
Duy chỉ có chương phái Không Động Động Huyền Tử vẫn không động, tựa hồ không phản ứng gì đối với lời của Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực nhìn người này một cái, cũng không có nói thêm gì, mà là nhìn ở về phía Đông Phương Thiếu Bạch bên cạnh.
- Thiếu Minh chủ, hôm nay nghĩa phụ ngươi đã như đèn cạn khô dầu, người có muốn đi lên cùng nhau đánh chó rớt nước hay không?
Đôi môi Đông Phương Thiếu Bạch run rẩy vài cái, nói với Triệu Vô Cực:
- Triệu Minh chủ, bây giờ là thời điểm cao thủ các ngươi tỷ thí, ta cùng lên sợ rằng sẽ vướng tay vướng chân.
- Ha ha, cũng được, tốt lắm, chờ một lát chúng ta chiếm được ưu thế tuyệt đối, tốt nhất Thiếu Minh chủ cũng nên biểu hiện một chút, chứng minh người chân chính xuất thủ đại nghĩa diệt thân trong lần đại chiến trừ ma này. Như vậy sau này Võ Lâm Minh, lúc ta đề cử người ngồi lên vị trí Phó Minh chủ cũng dễ ăn nói một chút.
- Đa tạ Triệu Minh chủ, Thiếu Bạch đã hiểu, đến thời khắc mấu chốt Thiếu Bạch tuyệt đối sẽ không nương tay, chuyện trừ ma vệ đạo, Thiếu Bạch không chịu thua kém người nào.
Đông Phương Thiếu Bạch cung kính cúi đầu với Triệu Vô Cực, trong mắt có vẻ quyết tuyệt tàn nhân. Giờ khắc này y đã hoàn toàn quy thuận Triệu Vô Cực, ân dưỡng dục của Đông Phương Minh đối với mình, y đã hoàn toàn ném ra ngoài chín tầng mây. Nếu có cơ hội, nhất định y sẽ nhào tới cho Đông Phương Minh một đòn chí mạng, y đang chờ đợi thời khắc này.
- Ha ha, như vậy là tốt rồi, Triệu mỗ thật sự rất nôn nóng, muốn xem thử đến lúc đó Đông Phương đại mỹ nhân của chúng ta sẽ đau lòng muốn chết như thế nào. Nhất định đó sẽ là cảnh tượng vô cùng đặc sắc, chúng ta lên!
Triệu Vô Cực cười gần một tiếng, chợt vung tay lên, lão cùng chưởng môn tứ đại môn phái, năm cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ, ít nhất cũng đã đến gần định giang hồ bay lên trời. Ai nấy cầm vũ khí xuyên qua màn mưa nặng nề, giống như năm con thương ưng xông về phía con mồi, đánh tới Đông Phương Minh đang ngã ngồi trên đài cao không nhúc nhích.
Trong mưa gió, áo trắng quấn quanh thân thể Đông Phương Minh thật chặt, tấm thân mềm mại của nàng có vẻ như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị cuồng phong xé nát.
Nàng đang run rẩy, lay động, không biết là bởi vì gió mưa này, hay là bởi vì lòng nàng tan nát.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn năm đại cao thủ đối diện đang xông đến, trong đôi mắt của Đông Phương Minh có vẻ hoang mang ngơ ngác.
Nàng mệt mỏi, công lực của nàng đã tổn hao rất nhiều, nàng còn bị nội thương, nàng đã không muốn chống cự nữa.
Trái tim đã từng tràn đầy hùng tâm trạng chí đã sớm tiêu ma toàn bộ, trái tim tranh đấu, chém giết đã sớm biến thành một trái tim pha lê.
Trái tim pha lê này vô cùng mong manh dễ vỡ, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể nứt.
Nhất đại thiên kiêu lại luân lạc tới trình độ bây giờ, nàng lại không hối hận chút nào, bởi vì đây là lựa chọn của nàng, nàng rất rõ ràng mình muốn cái gì.
Nhưng trong lòng của nàng còn có một chút hy vọng cuối cùng, nàng muốn gặp mặt hắn để hỏi cho rõ ràng. Nếu hắn thật sự muốn làm thương tổn nàng như vậy, nàng mới có thể chân chính tâm nguội lạnh như tro tàn, cứ như vậy chết đi cũng không sao.
Nhưng trước khi gặp hắn, nàng vẫn không thể chết, nàng không muốn mang theo những nghi vấn này xuống địa ngục. Nàng biết sau khi mình chết nhất định sẽ xuống địa ngục, nhưng nếu không được nói ra những lời này, cho dù là thành quỷ nàng cũng không cam lòng.
← Ch. 395 | Ch. 397 → |